Ta Ở Mạt Thế Mở Khách Sạn

Pu: tui edit có chỗ nào rối hay sai á thì mọi người cứ góp ý thoải mái nhen.

***

Sau khi Thủy Dung đổi bảng giá thì bên ngoài vang lên tiếng hổ gầm.

Âm thanh hổ gầm lực xuyên thấu mười phần, nếu ở khe núi sợ là có thể vang tận mây xanh. Cho nên chỉ cần hắn gầm một tiếng mọi người đều biết sự tồn tại của hắn.

Thủy Dung buông đồ trong tay, trên mặt nở nụ cười chạy chậm ra ngoài. Mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ đều có thể nhận phần thưởng, cũng không biết lần này nhận gì.

Khách sạn cách tường 5 mét, Thủy Dung cảm thấy thiết kế tường như vậy không hợp lý, trước đây cô đều chưa thấy qua. Hơn nữa thiết kế hàng rào cũng vô cùng kỳ quái, nó giống như một bức tường hoặc là cửa hông.

Cho nên Thủy Dung phỏng đoán cửa này là cửa hông, bên phải hoặc bên trái cửa chính nó (hệ thống) muốn thêm một chỗ nữa có thể làm bãi đỗ xe hoặc là trang trí thiết bị thực dụng.

"Anh về rồi.." Thủy Dung còn chưa nói xong đã bị móng vuốt đang giữ đồ của lão hổ làm hoảng.

Má ơi! Tấm ván gỗ này rộng quá, nhìn chiều dài và chiều rộng thì chắc hơn 4 mét, nếu dùng thân cây có đường kính như vậy làm nguyên liệu thì quá lãng phí.

Thủy Dung - tốt nghiệp đại học nông nghiệp có chút đau lòng che ngực, nhưng hắn giúp cô, cô không thể chỉ trích người ta không quý trọng cây xanh.

Nói nữa, ở mạt thế có nhiều thực vật biến dị lớn rất nhanh thân cây cao to, chắc là chỉ mới mọc hai năm gần đây.

Hàn Dương mặc một bộ đồ vận động màu xanh, tuy rằng đã gần ba mươi nhưng vẫn còn cảm giác thiếu niên, từ khi biến thành mèo hình như càng ngày càng trẻ, da cơ thể trắng nõn nhìn mềm cực kì.

Đứng cùng một chỗ với Thủy Dung mới hai mươi tuổi đầu bảo dưỡng không đủ, quầng thâm mắt vô cùng rõ.


Thủy Dung là kiểu nếu không ra ngoài thì không cần trang điểm, mà cô còn là trạch nữ.

Trong nhà, trên bàn trang điểm có một đống đồ trang điểm mua trước lúc tốt nghiệp đại học, cô chuẩn bị vì để đi phỏng vấn. Về sau chỉ sử dụng vài lần. Mà hiện tại bởi vì mạt thế mọi người đều không trang điểm, ai ai cũng mặt xám mày tro, Thủy Dung không cần thiết phải trang điểm.

Nhìn khí sắc sáng sủa, trắng nõn tinh tế không có một lỗ chân lông nào Thủy Dung oán hận cắn môi quyết định trước khi đi ngủ phải chăm sóc lại.

Lúc 11-11, cô mua rất nhiều đồ dưỡng da còn chưa vứt, trong lòng thầm phí nhổ bản thân lười nhác.

"Quao, nhìn lớn quá." Cô vừa nhìn vừa tự hỏi nên làm gì tiếp theo.

 
"Anh đợi chút." Trong đầu Thủy Dung lóe lên một ý tưởng, thả tay Hàn Dương ra rồi chạy.

Dị năng hệ thổ khi ở gần dị năng hệ kim thật khó lường, thị trường giao dịch kia khó như thế mà cũng làm được, làm cho cô nhìn đến ngẩn người.

Tìm người giúp thì không thể đi tay không, Thủy Dung biết mình làm gì cũng không được, nhưng cô có bàn tay vàng, cô có đầy đủ vật tư.

Thủy Dung dùng hai túi que cây đổi lấy hai gã cao to là dị năng giả hệ kim và hệ thổ.

Dị năng giả hệ kim trực tiếp phủ một lớp sơn kim loại, dị năng giả hệ thổ vung tay lên thì bảng phản hồi đã hoàn thành.

Thủy Dung cho chính mình một tràng vỗ tay, sau đó cảm ơn hai dị năng giả đang ăn cơm chưa xong đã đến giúp cô.

Bảng phản hồi sơ cấp nhìn có chút đơn sơ, màu gỗ là chủ đạo, pha chút đen nhìn trầm trầm tử khí, nhưng tóm lại là không tồi. Truyện Khoa Huyễn


Thủy Dung nhẹ nhàng sờ bảng rồi mở màn hình điều khiển hệ thống để nhận thưởng.

[ Nhiệm vụ hệ thống: Bảng nhắn lại

Trạng thái: Đã hoàn thành.

Khen thưởng:Ba mặt tường bên ngoài khách sạn (sơ) (thời gian khuya 12 giờ)

Máy phát điện nhân lực (mô hình xe đạp), một phòng tạm giam (vị trí ở bán vận tải cơ bên, ngoại nội sườn, thời gian khuya 12 giờ). ]"Quao.." Thủy Dung kinh ngạc nhìn chằm chằm điều khoản nhắc nhớ trước mặt, quả thật không thể tin được là hệ thống lại hào phóng đến thế.

Bất quá chữ sơ trong dấu ngoặc là gì? Là sẽ còn thay đổi nữa sao?

Còn cái phòng tạm giam không phải là cái kia đi? Bán vận tải cơ ở lầu một.. Không phải là tường sao? Nơi đó đâu còn đất trống đâu? Còn ngoại nội sườn là gì? Nói thẳng ra là bên phải là xong còn vòng vo chi vậy trời.

Thủy Dung dù không hiểu cũng không hề rối rắm, dù sao thì sáng mai tỉnh dậy thì cô cũng biết.

 
Thủy Dung nhân nhận khen thưởng rồi rời khỏi màn hình điều khiển. Phòng tạm giam chắc là chuẩn bị cho mấy người ác kia, máy phát điện nhân lực hẳn là cũng chuẩn bị để đối phó họ.

Thủy Dung xoay vài vòng ở bảng phản hồi, đột nhiên phát hiện ở nơi xa có một chấm đen đang hướng tới khách sạn.

Thị lực của cô không tính là quá tốt, những thứ xa một chút thì không thấy rõ. Nhưng nhìn hình sáng lại có chút quen mắt.


Thủy Dung cau mày tự hỏi chấm đen kia là gì.

Không bao lâu sau chấm đen cũng đến gần. Khó trách cô thấy quen, đây rõ ràng là chiếc xe ba bánh tuần trước.

Sau khi mưa to của "đi vào Đông" qua đi ba của Lâm Lâm ra ngoài tìm lục tinh.

Bảng phản hồi này như là để làm ra vì Lâm Lâm. Hơn nữa bảng phản hồi mới làm xong ba Lâm Lâm liền trở lại, cái này cũng quá trùng hợp đi. Chẳng lẽ hệ thống biết trước? Hoặc là.. Thế giới này không tồn tại mà chỉ là trò chơi kinh doanh mạt thế có các thao tác cố định.

Ba Lâm Lâm vẻ mặt tuyệt vọng, mệt mỏi ngồi ở ghế điều khiển của xe ba bánh.

Quả nhiên không thể miễn cưỡng, thực vật biến dị cấp năm không khó tìm nhưng khó ở chỗ đánh bại được nó, hắn cũng chỉ là dị năng giả hệ thổ cấp bốn, mộc lại khắc thổ, thiếu chút nữa thì liều cái mạng già cũng không phải đối thủ.

Cũng may là kịp thời thu tay lại, may là hắn nhớ đến gia đình, nếu hắn ra đi thì vợ mềm yếu, con gái tuổi nhỏ phải làm sao.

Ba Lâm Lâm ước lượng trọng lượng đồ đựng trong túi quần trong lòng liền ổn. Trên đường đi tìm thì cũng thu thập được không ít tinh hạch, theo khả năng chi tiêu ở khách sạn thì gia đình ba người bọn họ tiết kiệm có thể vượt qua trời đông giá rét này.

"Ba Lâm Lâm?" Thủy Dung vươn cánh tay chào hỏi, xe ba bánh cũ nát đi theo hắn qua bao nhiêu nơi, không cần điện, không cần xăng, rất là bảo vệ môi trường..

Hơn nữa hắn đi xe này dù cho có gặp Kiếp phú trại thì bọn chúng cũng chướng mắt gia đình họ rách nát, chỉ coi là con rệp vì nhìn con xe cũ nát kia bọn chúng không cần.

Ba Lâm Lâm thấy Thủy Dung vẫy tay chào gương mặt tang thương cũng treo một nụ cười. Chỉ mới rời đi một tuần mà khách sạn lại to hơn. Lúc đầu nơi này trống không, không có tường ngoài, khách sạn hai tầng giờ lên ba tầng, diện tích cũng lớn hơn.

Ba Lâm Lâm tuy rằng cảm thấy kỳ quái nhưng cũng cảm thấy khách sạn này thần bí đồ vật bên trong đều vô cùng thần kỳ, nói cách khác ba Lâm Lâm đến nay cũng không rõ điện nước ở đây đến từ đâu.

Nơi kỳ quái ngày càng nhiều, nơi nghi ngờ cũng quá nhiều, càng lâu hắn càng cảm thấy dù cho có phát sinh chuyện gì hắn cũng có thể tiếp nhận được.

"Chủ tiệm.." Lúc trước rời đi hắn cũng thấp thỏm, sợ khách sạn sẽ bắt vợ con, hoặc khách sạn gặp bất trắc.

Nhưng gia đình hắn không thể miệng ăn núi lở, bệnh của con gái cũng không thể như vậy mãi, vì thế hắn quyết tâm rời đi.


Nghĩ đến việc chính mình vẫn bất lực trở về ba Lâm Lâm không khỏi trầm xuống.

Thủy Dung nhìn là biết không thành công. Không đến mức như đưa đám nhưng cười chua xót.

"Ba Lâm Lâm trở lại rồi, có bị thương ở đâu không?" Cô bé Lâm Lâm ngoan ngoãn lại đáng yêu, Thủy Dung vô cùng thích bé đặc biệt là lúc dị hóa đôi tai xù xù.

Ba Lâm Lâm thở dài một hơi, biểu tình bất đắc dĩ. Hắn quay đầu nhìn xung quanh phát hiện không có thú biến dị hay tang thi đến gần lúc này mới yên tâm hàn huyên với Thủy Dung.

"Tôi không bị thương gì cả, cũng không biết.. bọn Lâm Lâm ra sao rồi, có thêm phiền toái cho chủ tiệm không?" Hắn xoa tay có chút ngượng ngùng.

Trước mạt thế là thầy giáo vật lý, tuy rằng không còn trẻ nhưng cũng được bảo dưỡng không tồi.

Nhưng mạt thế đến thân là thành phần trí thức trói gà không chặt, còn che chở thêm vợ con nên những ngày qua chịu không ít khổ.

Thủy Dung liên tục xua tay, Lâm Lâm rất ngoan, mẹ Lâm Lâm cũng là người sạch sẽ, trong tiệm có người máy giúp việc nên cô cũng không giúp được gì, đối với sự cảm ơn chân thành tha thiết của ba Lâm Lâm Thủy Dung cảm thấy hổ thẹn.

"Tôi không giúp gì cả, Lâm Lâm rất ngoan. Đúng rồi chắc là giờ chú mệt lắm, mấy ngày nay Lâm Lâm nhắc đến chú mãi, bé rất nhớ chú, chú mau vào phòng với hai mẹ con đi."

Thủy Dung cũng biết giờ hắn muốn gặp ai, liền dẫn hắn về với gia đình.

Ba Lâm Lâm có thể trở về bình an mặc kệ có tìm được lục tinh hay không thì đã là chuyện tốt rồi.Lâm Lâm còn nhỏ như thế, mẹ của bé chỉ là người thường, hơn nữa cơ thể không khỏe, ba Lâm Lâm một khi xảy ra chuyện gì, tuy là cô không đuổi người đi nhưng cũng không thể thu nhận bọn họ mãi.

"Tôi đi đây, bọn họ còn ở phòng trước sao?" Ba Lâm Lâm có chút vội vàng, đây là lần đầu hắn xa vợ con lâu đến thế, rất nóng lòng về nhà.

Thủy Dung gật đầu, mẹ con họ ở phòng cũ. Bởi vì thời gian dài, bọn họ ở phòng kia khá lâu nên khi vào phòng rất có cảm giác gia đình.

Nhìn ba Lâm Lâm sải hai bước ba bậc cầu thang lên lầu, Thủy Dung lắc đầu. Ba Lâm Lâm đúng là một người ba tốt, nhớ trước đây ba mẹ cô còn, tình cảm cũng tốt, nhưng không giống như ba Lâm Lâm, nhìn đều có thể cảm nhận được hắn để ý vợ con mình nhiều bao nhiêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận