Ta Ở Nhân Gian Bày Hằng Vỉa Hè


Người Đường Kỳ Phong đưa đến là bà ngoại của hắn.Diệp Yêu ngạc nhiên đến ngây người, bắt đầu suy diễn lung tung nàng đồng ý là mình có thèm thuồng nhan sắc của Đường Kỳ Phong, cơ mà không nghĩ là sau vài ngày quen biết thì gặp luôn gia trưởng.

Người trẻ tuổi bây giờ đều gấp gáp vậy sao?Đường Kỳ Phong trực tiếp gọi điện thoại cho nàng, nói rõ nguyên nhân.Bà ngoại hắn tuổi tác cao đã mất đi vị giác nhiều năm rồi mà không có thuốc chữa- cái này thực chất chỉ là bệnh không thể tránh khỏi khi con người bước vào giai đoạn già yếu, làm suy giảm chất lượng cuộc sống của người cao tuổi, song cũng không ảnh hưởng đến tuổi thọ nên người nhà không quá lo lắng quá mức.

Mãi cho đến năm nay, bà ngoại bị bệnh sức khỏe ngày càng yếu đi, mắt thấy bà cũng không còn sống được lâu với con cháu.

Bấy giờ bà lại rất muốn ăn một món ăn bà thích vào mấy năm trước, nhưng ăn bao nhiêu quán cũng không cảm nhận được vị gì.

Đường Kỳ Phong thưởng thức được tay nghề của Diệp Yêu ở quán ăn đêm xong thì nghĩ đến muốn cho bà ngoại thử một lần.“ Không biết cô Diệp có nhận làm tiệc riêng không?” đã mang theo người đến, lại còn không ngại mà chọn món ăn, hắn đương nhiên sẽ không cho nàng nấu không công.

Hắn đem chuyện của bà ngoại nói cho nàng.Diệp Yêu không suy nghĩ nhiều: “ Thêm một người thôi mà, không có sao vẫn là khách tôi mời thôi mà.


Nhưng tôi không chắc bà ấy có thể ăn món ở đây mà có thể hoàn thành ước muốn của mình.”Bởi vì Linh Thảo, xác xuất này nói ra thì có thể cao đến 99% mà bây giờ nàng cũng không thể nói ra hết được.“ Đây là điều hiển nhiên, tôi hiểu được mà.

Chỉ có thể nghe theo ý trời mà thôi.”Hai người đã hẹn thời gian, sau vài hôm nữa.Thời gian đó cũng đã là đầu tháng năm, hoa ngọc lan đã tàn, tú cầu bắt đầu nở rộ.

Nhờ có nước và đất tràn đầy linh lực, không giống những nơi khác chỉ nở vài bông hoa, hoa cẩm tú ở sau vườn Diệp Yêu vô cùng sinh động và kiêu sa, những bông hoa màu xanh tím và trắng hồng chen nhau sum suê.

Những bụi hoa đủ cao để báo hiệu cho một mùa hạ dài bất tận.Vừa đúng hai giờ chiều, Diệp Yêu rời giường tùy tiện ăn một chút gì đó rồi bận rộn suốt trong phòng bếp, cửa sổ lớn của phòng bếp đối diện vườn hoa sau nhà, đẹp không tả được.Bà ngoại Đường Kỳ Phong muốn ăn món, nói đơn giản thì cũng không hẳn là đơn giản, nói bình thường thì cũng phải là bình thường.

Món đó tên là “ Rau trộn khai vị” cũng có người gọi thẳng là “ Món khai vị” ý nghĩa thì như tên của nó, là món khai vị sau đó người ta sẽ ăn tiệc rượu hoặc là món chính đầu tiên.

Ở thành phố Tùy, dù là thành thị hay nông thôn, tiệc rượu to nhỏ đều không thể thiếu món này, nó phải là món đầu tiên trên bàn tiệc.Diệp Yêu khá quen với món này, vì nó cũng là một trong những món có trong thực đơn Trân Ngọc lâu của Diệp gia.


Chỉ là ở Trân Ngọc lâu không gọi là “ Rau trộn khai vị” mà gọi là “ Phú quý mãn đường” cũng là đồ ăn khai vị trong các bữa tiệc ở Trân Ngọc lâu.Cha nuôi của nàng Diệp Sĩ Lý lúc dạy học có nói cho nàng nghe về món này, ngày xưa chiến tranh loạn lạc không ngừng, thiếu thốn vật chất, có một gia đình làm tiệc rượu vì để cho đủ món đã đem tất cả các nguyên liệu còn lại trong bếp nấu thành một nồi canh, không ngờ đầu bếp có bản lĩnh cao nguyên liệu phong phú mang lại cho món ăn này một hương vị đậm đà.

Khi được bưng lên bàn ăn thì được mọi người ưa thích dần dần được truyền ra khắp nơi, sau này trở thành món khai của người ở thành phố Tùy.“ Món ăn này tuyệt diệu chính là vì nó là món thập cẩm” bản chất là giống với “ Phú quý mãn đường của nhà chúng ta.” Cha nuôi Diệp Sĩ Lý từng nói như vậy.“ Vậy tại sao nhà chúng ta lại phải gọi là Phú quý mãn đường?” Lúc ấy Diệp Yêu còn chưa rõ sự đời nên hỏi vậy.Ông cười ha ha, “ Đương nhiên là vì có thể bán giá cao hơn.”Lời của Diệp Sĩ Lý nửa đùa nửa thật, khai vị quán Diệp gia dùng nguyên liệu đắt hơn so với quán bình thường, nhiều ốc khô, loại bào ngư quý giá nên giá cả cũng sẽ đắt.Mặc dù món này do nghèo khó mà có, nhưng sau này cải tiến cách làm rất riêng.

Nó phải dùng nước canh để tăng vị, sử dụng rất nhiều nguyên liệu, mỗi nguyên liệu lại có cách chế biến riêng biệt để có thể hòa hợp với nhau mà không bị rối loạn.Kể từ khi bán bánh bao nhân nhân măng, nước canh luôn có sẵn trong bếp của Diệp Yêu, chuyện này không khó chỉ là phải tự tay chế biến các nguyên liệu, mất khá nhiều thời gian.Chọn thịt đùi heo ba phần mỡ bảy phần nạc băm nhuyễn băm nhuyễn, bóp thành viên lấy một phần chiên lên còn lại thì đem hấp, mùi hương bay xông vào mũi quanh quẩn khắp nơi, bây giờ phải làm trứng cuộn thịt, sau khi hấp chín thì cắt miếng, thịt bụng luộc cho mềm rồi xào với rượu khử đi mùi tanh, một bên Đỗ Vọng đã ngâm sẵn sò điệp, bào ngư nhỏ.

Mực nang, nấm hương, đậu hũ trúc và mộc nhĩ, trứng chim cút cũng đã được lột ra trắng nõn nà, chỉ đợi nấu xong thì cho vào.Bí quyết để nấu món này là kiên nhẫn.

Hầm bằng lửa nhỏ, phải thật lâu chờ cho đến khi nước canh, hải sản và thịt hòa quyện lại với nhau, thì cho rau củ vào.

Rau củ cũng được nấu chín bằng nước canh, từ từ mềm xuống tăng thêm mùi thơm nhẹ.“ Thơm quá.”Đỗ Vọng là Khuyển yêu, nhạy cảm đối với mùi hương.


Nồi đất nấu trên bếp còn chưa mở nắp ra, mũi của hắn đã bị mùi thơm kích thích cứ nuốt nước bọt liên tục.

Lát nữa hắn nhất định phải ăn mấy bát!Diệp Yêu nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn xuyên qua làn hơi nước mắt lại nhớ về kỉ niệm- khi đó nàng nàng biến thành người, được mẹ nuôi đưa về nhà, lần đầu tiên ăn đồ của con người là ở Diệp gia, nàng thấy nó thật sự rất ngon.

Càng ăn lại càng kén chọn, từ lúc đầu nàng đã thích mùi vị đậm đà.

Có thể là do món có trong các bữa tiệc lúc nào cũng có trong quán của Diệp gia nhưng lại không được nấu thường xuyên ở nhà.

Nàng mới sinh nên ngây thơ không biết cách đối nhân xử thế không có món này thì không chịu ăn cơm, không có chút dáng vẻ nào là người ăn nhờ ở đậu.

Cha mẹ nuôi cũng không coi là nàng ngang ngược, mỗi ngày đều để người hầu đi qua quán mang về cho nàng, mãi cho đến khi nàng chán ăn.Thời gian luôn trôi rất nhanh khi ta nhớ về ai đó, lúc nàng tỉnh lại thì Đường Kỳ Phong và bà ngoại của hắn cũng đã đến.Bà ngoại Đường Kỳ Phong ngồi trên xe lăn người gầy gầy, mặt cũng đã có nhiều nếp nhăn, nhưng tóc của bà đã đucợ chải kỹ càng, mặc một bộ sườn xám mộc mạc mang một đôi khuyên tai phỉ thúy.

Bà ấy còn cho Diệp Yêu một món quà nhỏ xinh tinh xảo.Là một bà lão tốt bụng! Chỉ đáng tiếc, Diệp Yêu có thể nhìn ra sức khỏe trên người bà cụ đang dẫn phân tán đi, tuổi thọ cũng đã sắp cạn.


Với người tuổi cao già đi tự nhiên như thế này, cho dù là người có sức mạnh phi thường cũng không có cách nào giúp được.Bà cụ có vẻ hiền lành, nhìn Đường Kỳ Phong có chút khó chịu: “ Cháu trai của ta nhìn mặt lạnh vậy thôi nhưng thật ra nó rất hiếu thảo.

Lần này đã phiền đến con rồi Tiểu Diệp.”Đường Kỳ Phong vẫn là gương mặt không đổi sắc, song ánh mắt lại dịu đi một chút.Diệp Yêu tươi cười như hoa: “ Không hề phiền, con vốn là muốn mời đội trưởng Đường đến dùng cơm, có thể nói lần trước trước anh ấy đã cứu con một mạng, con cũng chỉ có thể mời bà và anh ấy được bữa cơm.”Nếu như không phải nàng mà là một người phụ nữ bình thường thì hành động đêm đó của Đường Kỳ Phong đã là ơn cứu mạng.Nàng dừng lại, cảm thấy xấu hổ khi nói ra chữ “ Bà”.Ngượng ngùng…Nhìn qua Đường Kỳ Phong lại càng ngượng.Đồ ăn còn chưa làm xong, Diệp Yêu để Đỗ Vọng đi tiếp khách- đối với người ngoài nàng giới thiệu Đỗ Vọng là em trai của mình, còn mình thì trở lại bếp.

Tính cách của Đõ Vọng mềm yếu lại nghe lời, bà cụ hỏi gì hắn đáp đó, cộng với đôi mắt đen láy nên bà cụ cực kỳ thích hắn.

Ngược lại Đường Kỳ Phong đứng bên cạnh lại không nói câu nào, quan sát khung cảnh xung quanh theo thói quen, sau đó lại lấy điện thoại ra chuẩn bị làm việc thì lại bị bà cụ liếc nhìn.Đường Kỳ Phong ngơ ngác: “ ?”“Tiểu Phong, còn không nhanh đi phụ giúp Tiểu Diệp.” Bà cụ đã ám chỉ rồi mà thằng cháu của mình vẫn không hiểu, không biết trước khi nhắm mắt xuôi tay có thể giúp nó thoát kiếp độc thân không.Đường Kỳ Phong không biết bà ngoại có suy nghĩ như vậy, hắn gật đầu, là hắn không suy nghĩ kỹ mặc dù là khách nhưng cũng không thể để con gái người ta bận bịu mãi được, nên nghe lời đi đến phòng bếp.“ Sao anh lại vào đây?” “ Chờ một tý xong ngay đây.”“ Có gì cần tôi giúp không?”“ Vậy giúp em rửa đồ ăn này đi.” Diệp Yêu muốn nói hắn rằng hắn ở đây nàng không thể sử dụng pháp thuật, mà nghĩ lại thì để hắn rửa rau, dọn bát đĩa ra, rồi thu thập bát đĩa nhìn cũng khá thú vị.Đường Kỳ Phong không giỏi nấu nướng, lúc đầu nghĩ làm bốn năm món cũng không khó lắm, nhìn Diệp Yêu bận rộn làm món khai vị cần phải hầm mấy tiếng, trong lòng áy náy.Sau khi suy nghĩ hắn nói: “ Tôi không nghĩ món này nấu phiền phức đến thế, là tôi không có ý tứ.

Như này đi, bữa tiệc hôm nay cô có thể tính ra một cái giá không?”Mất một buổi chiều, với đêm nay nàng chắc chắn là không thể mở quán.

Dù nàng ở một ngôi biệt thự cũ nhưng nghĩ đến cảnh mỗi ngày phải đi mở quán ăn đêm, cho nên có thể là nàng chỉ kế thừa nơi này, tình hình khinh tế cũng không tốt lắm.Hắn muốn đền bù sự tổn thất của nàng.Diệp Yêu sững sờ, hiểu được ý của hắn, yên lặng rồi cười một tiếng: “ Em không cần đâu, thật đó.”Nàng nhìn Đường Kỳ Phong còn muốn nói điều gì đó, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, thu lại nụ cười: “ Anh cảm thấy cái mạng này không bằng giá trị của một bữa cơm?”“ Tôi không có ý đó.” Đường Kỳ Phong nhíu mày.“ Anh không có ý đó thì có ý gì? Xem thường tôi sao?” Nàng hùng hổ dọa người, nhìn có vẻ là thực sự rất tức giận.Hắn đang muốn tìm lời để cho cô gái trước mặt nhận số tiền này, dưới ánh đèn khuôn mặt cô gái đang tỏa sáng như trân châu, lập tức khiến hắn chói mắt.“ Giỡn với anh thôi” Diệp Yêu lắc lắc tay, uy hiếp hắn: “ Nhưng nếu anh nói thêm câu nữa thì tôi sẽ tức giận đó.”Đường Kỳ Phong không phải là loại người cổ hủ, đã biết được suy nghĩ trong lòng Diệp Yêu, hắn cũng sẽ không nhắc lại nữa, chỉ là trong lòng nhắc nhỏ mình sau này phải quan tâm đến quan ăn đêm của Diệp Yêu thêm một chút, tránh chuyện lần trước lại xảy ra một lần nữa.Nắp nồi đất trên bếp rung lên vì hơi nước, Diệp Yêu nhanh tay tắt lửa.“ Được rồi.” Nàng nhanh chóng nói.Mở nắp ra, một mùi hương thơm lừng tựa như bom đang nổ, trong phút chốc đã ngập toàn bộ không gian..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận