Đêm hôm nay, Diệp Yêu nhìn tin nhắn nhắc nhở số dư còn lại từ ngân hàng trong điện thoại di động, có chút choáng váng.Nàng dứt khoát nhắn wechat cho Trong Thanh: “ Ngày mai tới ăn cơm”Ngày hôm sau, khi Trọng Thanh đến, Diệp Yêu đang bận rộn tại phòng bếp, trong không khí vương vấn một mùi thơm nhàn nhạt.“ Mới hơn một tháng, vẫn là tòa nhà này nhưng lại hoàn toàn khác, sửa chữa không tệ.”Trọng Thanh thấy mới lạ đi một vòng quanh Diệp trạch, tấm tắc khen ngợi.Sân nhỏ phía trước Diệp trạch đã được sửa sang toàn bộ, mặt đường lát đá xanh nhìn sạch sẽ thoáng mát, Diệp Yêu dời mấy khóm hoa cẩm tú cầu qua chỗ trống bên cạnh bụi trúc, bây giờ lại đúng lúc lá cây quang hợp.
Tiến vào trong phòng, tất cả cửa sổ thủy tinh và màn đều được đổi mới, trước kia trên giường gỗ là đệm màu trắng lại còn thêm gối dựa cũng là màu trắng, một vài cái ghế trúc và chiếc ghế tựa thì dứt khoác đổi sang ghế sopha bộc vải.
Lúc trời nhá nhem tối, ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa sổ chiếu vào, vừa ấm áp lại vừa rộng rãi thoáng mát.Từ cửa kính phòng khách bên kia, nhìn ra phía đối diện là hành lang vườn hoa phía sau nhà, trên hành lang đặt xích đu và một cái bàn nhỏ, bàn nhỏ thì bày bánh ngọt và kẹo, phía trên xích đu còn có sách.
Chắc là mỗi ngày Diệp Yêu đều dùng thời gian sinh mạng nửa ngày ở đó.
Mấy ngày nay vừa đúng lúc Trọng Thanh loay hoay sứt đầu mẻ trán vì một đám tiểu yêu mới đến dương gian, thấy ghen tị với nàng, không khách sáo mà chiếm luôn xích đu.“ Cô lại có thể dùng kim thiện phù để sửa mặt đất và tường gạch!”Diệp Yêu đang ở phòng bếp nghe được Trọng Thanh kinh ngạc, thuận miệng trả lời một câu: “ Dùng rất tốt đó… không thì đến bây giờ chỗ này vẫn còn tan hoang.”Trọng Thanh: “ Phá gia chi tử! Có điều hắn cũng chỉ là đến ăn chực, không dám đem lời này nói ra”“ Hôm nay ăn món gì ?”Diệp Yêu bưng lên cho hắn một bình trà, cười tủm tỉm: “ Ăn măng, bây giờ là mùa tốt nhất để ăn măng.”Xung quanh thành phố Tùy nhiều đồi núi, rất nhiều trúc, nên tất nhiên cũng sẽ có nhiều măng.Cha nuôi của Diệp Yêu, cũng là một đầu bếp nổi tiếng thời dân quốc Diệp Sĩ Lý đã từng đánh giá nguyên liệu nấu ăn ở thành phố Tùy, sinh trưởng ở dưới đất, tốt nhất cũng chỉ ở giữa bậc cao cấp, chỉ có măng ở đây là được xem là nổi bật nhất trong cả nước, có thể phân cao thấp với măng núi Thiên Mục.Tháng ba tháng tư, là thời gian măng mùa xuân đưa ra thị trường.
măng nho nhỏ ló đầu lên trong rừng trúc, khi chưa đủ lớn đã bị đào lên, cắt bỏ phần măng già đi, chỉ còn lại ngọn của măng đến cả móng tay cũng có thể cắt đứt, đây chính là phần tinh hoa nhất.Nàng chọn cơm nấu cải chua và măng làm món chính.Làm món này phải dùng măng khác với măng xuân thông thường, hằng năm chỉ có từ tháng tư đến tháng năm, to bằng ngón tay, dài khoảng cánh tay, mềm và giòn.
Có nơi gọi là măng tiên , có nơi lại gọi tùy ý gọi là tiểu măng.Tiểu măng và giăm bông Kim Hoa cắt nhỏ thành hạt lựu, cho vào nồi xào chung với rau ngâm, cho vào thêm một chút nước canh.
Đợi đến khi thu được nước canh gần được, lại cho vào gạo bên trong nồi đất.Nhưng năm trước lúc cha nuôi vẫn còn sống, hằng năm đến mùa măng, Diệp sĩ Lý đều tự mình xuống bếp làm một món ăn thường ngày.
Bây giờ, Diệp Yêu cũng vẫn giữ thói quen này.Không giống với cơm niêu, cơm hầm không cần chờ đến lúc cơm tạo thành miếng cháy mà có thể mở nắp ra trước, nhân lúc cơm vừa nóng cho vào chút xì dầu, trộn một chút, mỗi hạt cơm thấm đều có mùi thơm của măng và cải chua xào, hương thơm tươi mát nhưng cũng có vị thanh đạm riêng biệt của mùa xuân.Khói trắng bốc lên nghi ngút, mùi thơm dần dần lan tỏa trong không khí.Trọng Thanh đang ở hành lang cũng nhăn nhăn cái mũi..