Mời hắn đến ăn cơm, thì tất nhiên không chỉ có một món rau.Ngoại trừ cơm nấu với giăm bông, măng xuân , Diệp Yêu còn chuẩn bị một đĩa thịt lợn ăn với đậu lên men cung măng xuân, một đĩa gà nấu măng, cùng một bát canh trong.Mùa măng, ăn măng ngon là lẽ đương nhiên.Nàng xới thêm một chén cơm hầm và đũa dùng đưa cho Trọng Thanh.Linh tu và đám yêu quái của Thiên Thượng Hồ đại khái chia thành hai loại, một loại không màng khói lửa nhân gian, đã vượt qua Tích Cốc kỳ; còn một loại là luyến tiếc khói lửa nhân gian, cho dù đã tiến vào Tích Cốc kỳ thì lâu lâu cũng sẽ vì dục vọng mà buông thả bản thân.
Trọng Thanh thì lại thuộc loại thứ hai.
Từ lâu hắn đã không còn cần phụ thuộc vào thức ăn để duy trì mạng sống, nhưng ở Thiên Thượng Hồ còn có thể nhờ tới người tiếp tế, chưa nói đến về sau dương gian có rất nhiều món ngon đa dạng, từ đó đến nay quả thực là cách biệt với hai chữ Tích Cốc.Năm đó lúc mà Diệp Yêu vẫn còn gọi là Diệp Dao, quán cơm riêng mở ra có danh tiếng siêu lớn không chỉ trong thành phố Tùy mà còn toàn bộ khu vực tỉnh thành khác, Trọng Thanh thì thường xuyên đến ăn chực.
Sau này Diệp Yêu ra nước ngoài, hắn còn thường xuyên nhớ lại một chút.Trước mắt là bữa tiệc măng mùa xuân.Cơm hầm, trong chén cơm vun đầy lên, hấp dẫn hắn là nước canh được bày lên màu sắc óng ánh sáng long lanh, một hơi ăn hết, vị mềm của măng và hương thơm tươi mát của giăm bông lấp đầy miệng , lâu lâu còn có thể cảm nhân vị thanh mát của rau ngâm.Ăn ngon!Lại gắp thêm thịt bên trong món thịt kho măng.
Diệp Yêu chọn thịt bụng nửa nạc nửa mỡ , thịt kẹp trên chiếc đũa run run, phần mỡ lờ mờ hiện ra chút sốt sánh đặc.
Cho vào trong miệng nhâm nhi, vừa vào đã tan ngay.
Diệp Yêu còn thêm đậu lên men vào làm cho hương vị đậm đà và ngọt ngào hơn.Món ăn này là dùng măng mùa xuân thông thường, nhưng chỉ sử dụng phần đầu của măng, màu sắc sáng ngời, giòn tan trong miệng, không còn cảm giác xơ của những loại măng ăn ngày xưa.Trọng Thanh hai mắt sáng lên, một ngụm rồi một ngụm, dừng cũng không được.
Nếu món thịt kho măng này ăn cùng cơm hầm, hắn có thể ăn sạch cả một nồi.“ Nếm thử thêm món gà nấu măng, lúc trước đây là món tủ của cha tôi.” Diệp Yêu giới thiệu cho hắn một món khác trong mắt mang theo chút hoài niệm: “ Năm đó có một người nhờ ông ấy làm tiệc riêng, người khách đó là khách hàng trung thành của Red house, buộc cha ta phải nấu giống như món gà nấu măng cũ của Hồng lâu.
Cha ta thử rất nhiều lần, mới làm ra vị như hiện tại, về sau món này cũng có trong thực đơn Trân Châu lâu của Diệp gia.Gà nấu măng, măng xuân luộc sơ qua, bỏ tim bên trong, ninh xương gà và sò điệp trong canh loãng.
Tiếp đến cho đùi gà đã băm và lòng gà vào xào, cho vào bên trong măng, rồi nấu với lửa nhỏ.
Sau khi bắc ra khỏi nồi, xối nước dùng lên tạo ra một tầng hơi nóng.Nghe cách làm thì cũng không phức tạp lắm, thật ra chủ yếu vẫn là nồi nước dùng, chỉ dùng xương gà và sò điệp để nấu, ít nhất cũng phải cần đến ba bốn tiếng, trong lúc đó cũng phải đảo ba bốn lần.“ Đây là canh gà nấu măng”Diệp yêu múc cho hắn một chén.Chén sứ nhỏ màu xanh lam, màu sắc sáng trong như nước trà, lại càng làm cho người khác rung động.
Nói đến cũng lạ, canh này nhìn cũng giống như nước sôi, nhưng khi đưa muỗng nhỏ vào chén, múc một ít, chén canh bình thường này như được mở ra phong ấn, Mùi hương tưởng như không có gì lại xộc vào mũi.Vừa vào miệng, Trọng Thanh trợn tròn tròng mắt.Diệp Yêu ý vị thâm trường cười cười: “ Uống xong rồi lại nói”Không chờ nàng nói, Trọng Thanh một hớp rồi lại một hớp, nếu không phải làm gương cho đệ tử trong phái, hắn đã hận trong thể bưng chén lên một hơi uống sạch.Đến khi buông bát xuống, cũng còn chưa thỏa mãn.
Tất nhiên, tâm tình cũng đã dần dần ổn định lại..