Ta Ở Nhân Gian Lượm Được Một Vị Phu Quân


300 năm nước chẳng biết vì sao hắn xuất hiện, cũng chẳng biết từ đâu chui ra, khiêu chiến 237 vị Thần Quan lớn nhỏ trên tiên kinh, kể cả Tiên Đế.

Lúc ấy nếu Tiên Đế không nghĩ đến đại cục, đưa hắn Tây Tiên Điện thì thật chẳng biết Tiên Kinh này đã đổ bao nhiêu máu.
Tây Tiên Điện
"Nè Chuột Lông, ngươi hóa hình đã lên được Huyết, có phải khá vất vả không?"
Nam nhân khoác trên mình một bộ y phục màu lá trúc nhìn người áo đỏ hoa bỉ ngạn hướng tới hỏi.
Hắn chính là Nam Huyết Nguyệt, xưng bá phương nam.

Là một con rắn xanh tu luyện thành Huyết.

Bản lãnh thì có nhưng lạnh thì không chịu được.
Cái người được gọi là Chuột Lông kia phản bác hết sức một cách thô bỉ:
"Ta b**p c*n m* nhà người! Mặc Cảnh Vũ ta nói lại cho ngươi lần nữa ta là Cáo Tuyết, không phải Chuột Lông.

Ngươi còn cố ý nói sai ta c*n m* n* b**p chết người!"
Con rắn sảo quyệt kia cũng chẳng tha mà cười lấy cười để.

Tiện thể đặt tay lên đầu Con Cáo mà xoa xoa:
"Quế Túc, ngươi làm gì phải xù lông lên thế.

Đều là động vật có lông như nhau mà.

Ngươi quát tháo cái gì chứ? hhahah."
Thần Vũ càng nói Quế Túc càng xù lông:
"Ta...c*n m* n*...!bỏ cái tay thối tha của ngươi xuống...ngươi có tin là ta...c*n m* n* b**p chết ngươi không hả?"
"Hai ngươi im lặng chút.

Kẻo làm phiền lịch tình kiếp của hắn.

Hắn làm các ngươi hồn phi phách tán, ta không cản nổi."
Một thân ảnh y phục trắng hiện ra, trên thân có thêu cành bỉ ngạn trắng.
Quế Túc, Huyết cai quản quỷ phương Bắc:
"Há...!có thể làm phiền hắn lịch kiếp sao? Ta b**p.

Hắn làm yêu ma chẳng muốn lại muốn cái loại nửa ma nửa thần.

Đã phải lịch kiếp thì thôi đi lại còn làm thần tiên không muốn lại muốn đọa ma.

300 năm qua vì cái tình kiếp sắp đặt chết tiệt ấy mà lặn lội giam thân ở cái bơi bé xíu này.

Không bằng nhà xí dưới quỷ điện của ta.

Mà Hắc Quỷ, ngươi đem theo một thân trắng tới đây là có ý gì? Muốn thành thần tiên à? Nói cho ngươi biết, con đường tu tiên của ngươi thảm rồi Cò Trắng à...!ưm...!ưm..."
Quế Túc chưa nói được vài câu đã nghẹn ứ họng do tên quái đản kia hạ trú cấm ngữ.
"Ồn ào quá.

Không thấy hắn đang chuẩn bị hoàn thành lịch kiếp à? Các ngươi muốn tan biến nhưng ta muốn sống."
Thần Vũ cũng không ngại xem trò hay mà cười cợt:
"Ngươi cấm ngữ hắn làm gì, đang hay mà hahha."
Hắc Quỷ lúc này mới đen mặt:
"Ngươi cũng bớt nháo.

Không phải lúc nào cũng rảnh lo tàn cuộc của người.

Bên ta cũng chẳng nhàn hạ gì đâu."
Quế Túc lúc này mới tự mình phá giải được cấm ngữ thuật mà thắc mắc:
"Tên kia hắn không đến à? Hay bận nói chuyện với đám thần tiên? Đúng là ở đó lâu rồi xướng quá không muốn quay về.

Ta c*n m* n* thấy hắn chướng mắt, cùng với đám thần tiên trắng đen lẫn lộn kia lại càng ghét."
"Các ngươi cũng rảnh nhỉ? Thiếu việc làm?"
Trong tẩm điện, một thân ảnh mang khí tức áp bức bước ra.

Trên gương mặt đầu sự nặng nề.

Hắn chính là Huyết vương? Hẳn là vậy.

Tam Huyết đứng cạnh hắn, chính xác là tạo nên một mảng sắc kì dị.
Miệng thiên hạ không nên nghe.

Ai đã đồn chúng xấu xí hết mức, chẳng ra hình người, nghe bảo là những quái thai đầu khỉ đuôi chó, mặt mũi khiếm khuyết.

Ta nhổ vào.

Nếu chúng nhìn thấy cảnh này, chỉ hận không thể vẽ lại thành tranh xuân treo trong phòng.

Tứ sắc k tài nào rời mắt được, đường nét hài hòa, kẻ đẹp thanh cao, kẻ thoát tục, kẻ quỷ dị, kẻ trầm luân.

Chính xác là không có ngòi bút nào tả nổi.
Quế Túc hơn hở nhìn hắn mỉa mai:
"Ngươi lại thất bại.

Hahaha.

Ta nói mà, kẻ tu đạo nửa vời như ngươi nào có qua được tình kiếp.

Chi bằng cho ta chức Huyết Vương đi dạo chơi chút.

Ngươi về thần tiên gì đó của ngươi tu luyện thêm đi.

Dù gì cũng là kẻ tu tiên đọa ma.

Chẳng phải tu theo lẽ thần tiên là hợp lý hơn sao.

Hhaha."
"Quế Túc, trời cũng lạnh rồi, lông ngươi cũng đủ dày.

Trắc đến lúc thay một cái nệm mới.

Ngươi thấy bộ lông Cáo của ngươi còn cần nữa không?"
Quế Túc có chút sợ hãi mà chùn bước:
"Ngươi không phải ỉ thế ăn hiếp ta.

Cứ mỗi lần ngươi điên lên đều muốn mang ta ra làm nệm nằm.

Lông Cáo Tuyết của ta không phải để ngươi nằm.

Ta tu luyện nghìn năm ít nhất nó cũng chỉ có thể để trên người ta...!ngươi đừng có dọa."
Huyết Vương từ đầu đến cuối đeo một chiếc mặt nạ khóc cười, cũng chẳng có ý định tháo ra lại cất lên tiếng nói trầm mà ấm:
"Ta lịch tình kiếp là nam nhân."
Vừa nghe câu nói tam Huyết như chết lặng.
Tình kiếp lại là nam nhân...!cái này là do ngươi suy nghĩ lệch lạc gì rồi...!chứ tình kiếp là nam nhân chẳng phải trái lương thường đạo lý lắm hay sao?
Chưa kịp để ba tên kia khỏi bàng hoàng thì:
"Ta yêu hắn đến sâu đậm, diệt sạch một quốc."
Thứ này là tên nào viết vào lịch kiếp của hắn.

(Người nào đó hát xì).

Tên nào lại sửa lịch kiếp của hắn.

Tên nào lại biết hắn thích nam nhân đó? Tên nào có thể tạo dựng một nam nhân đó gần giống hắn như thế? Giống cả cái tính cách, cả về khuôn mặt.

Rốt cục là ai?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui