Lúc này Tống Lê cũng cảm thấy lạnh tâm, Tống gia yêu thương Lâm Nhã Nhu như vậy, vậy mà cô ta có thể coi như không nhìn thấy Vương Thải Hà.Đi rồi vài bước, Tống Lê vẫn là lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ có cảm thấy khổ sơ hay không?”Nói xong, Tống Lê lại cười: “Kỳ thật con sẽ không để ý mẹ còn lo lắng cho cô ấy.
Mẹ là người rất lương thiện, mẹ đã nuôi nấng cô ấy nhiều năm như vậy, cảm tình được dưỡng ra không phải nói dứt bỏ là có thể dứt bỏ ngay được.”Hai mắt Vương Thải Hà đau xót, bà nắm lấy tay Tống Lê: “Người mà cha mẹ nên yêu thương là con a, trên thế giới này, mẹ chỉ có một đứa con gái duy nhất, chính là con nha.”Thân thiết với con gái của người khác, chính là tàn nhẫn với con gái của mình.
Bà có ngu xuẩn cũng không có khả năng tiếp tục làm như vậy.Thấy Vương Thải Hà không thèm để ý, Tống Lê cũng liền an tâm rồi.Hai mẹ con lại đi dạo hai cửa hàng khác, Tống Lê liền đi đến nhà vệ sinh công cộng, Vương Thải Hà tìm một chỗ ngồi chờ.Bà vừa ngồi xuống, còn chưa đến một phút, lúc này, Lâm Nhã Nhu không biết từ đâu xông ra.
Hai vành mắt cô ta hồng hồng, há mồm liền nói : “Mẹ, trước nay mẹ không mua cho con giày đắt tiền như vậy.”Một đôi giày như thế này thường cũng mất đến nửa tháng tiền lương, Lâm gia có tiền cũng sẽ không mua loại tốt như vậy cho cô ta.
Tống gia rốt cuộc từ đâu có được tiền?Lúc Tống Lê từ nhà vệ sinh công cộng trở về, liền nhìn thấy Lâm Nhã Nhu đang khóc sướt mướt đứng ở trước mặt Vương Thải Hà.Hai mắt Lâm Nhã Nhu nhìn chằm chằm đôi giày da trong tay Vương Thải Hà.
Hai đôi giày da kia thật sự rất đẹp, một đôi màu đen, một đôi màu trắng, trên giày còn có nơ con bướm.
Quan trọng nhất chính là giá của nó khá đắt, thoạt nhìn đã thấy rõ được sự cao cấp của nó.
Mặc vay hay mặc quần khi đi hai đôi giày này vào đều vô cùng tương xứng.Cho nên Lâm Nhã Nhu cực kỳ muốn có được chúng.
Một tháng Lâm gia cũng chỉ cho cô ta 80 đồng làm tiền sinh hoạt.
Số tiền này so với con cái gia đình bình thường đã tốt hơn rất nhiều, nhưng 80 đồng này căn bản không đủ mua đôi giày da trong tay Vương Thải Hà kia..