Ta Ở Taobao Tính Nhân Duyên

Thẩm Sở Sở nhìn thấy người đến, có chút sợ hãi vỗ vỗ ngực. Cô tuy là không sợ Tề Vũ Phi, nhưng khiến bản thân rơi vào nguy hiểm vẫn là chuyện không nên có.

Tề Vũ Phi bị đánh có chút choáng váng, anh ta lắc lắc đầu, lau lau khóe miệng, dần dần ngồi thẳng dậy. Nhìn thấy người đàn ông xa lạ trước mặt, có chút tức giận nói: "Anh là ai? Dựa vào cái gì mà đánh tôi?"

Đổng Tử Nguyên nhìn lướt qua cổ tay Thẩm Sở Sở, lại nhìn một cái Tề Vũ Phi đang ngồi trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Xem ra là nhân mô cẩu dạng, luôn làm mấy chuyện không bằng chó lợn. Mấy người diễn viên các ngươi đúng thật là biết diễn kịch."

Tề Vũ Phi nghe lời này, tức giận muốn mở miệng phản bác. Lúc này, trợ lý của anh ta vội vàng đi tới từ phía sau, kéo kéo tay áo Tề Vũ Phi, áp lên tai anh ta nhỏ giọng nói mấy câu.

Sau khi ngẩng đầu lên, thái độ của Tề Vũ Phi liền hoàn toàn bất đồng. Anh ta vội vã vỗ vỗ đất trên người, đứng dậy. Tuy rằng mặt bị Đổng Tử Nguyên đánh có chút sưng lên, nhưng vẫn cười nói: "Hóa ra là Đổng thiếu gia, thật là xin lỗi, vừa rồi tôi không nhận ra ngài tới."

Đổng Tử Nguyên nhìn thấy bộ dạng nịnh nọt của Tề Vũ Phi, lười phí lời với anh ta. Anh quay đầu nhìn Thẩm Sở Sở một cái, cau mày nói: "Mắt mù rồi sao, với loại người nào cũng có thể một mình gặp, cũng không sợ gặp chuyện."

Thẩm Sở Sở lần đầu tiên cảm thấy Đổng Tử Nguyên nói rất là đúng, cô không có cách phản bác.

Đổng Tử Nguyên quay người liền muốn dẫn Thẩm Sở Sở rời khỏi đây, Tề Vũ Phi lại không chịu cô đơn nói: "Đổng thiếu gia, buổi tối tôi mời ngài ăn cơm, cảm ơn cơ hội Đổng tổng đã cho."

Đổng Tử Nguyên vốn là muốn rời khỏi, nghe được lời này xong thì lại dừng bước. Anh quay đầu nhìn sang Tề Vũ Phi, trên dưới đánh giá anh ta một lượt, nói: "Hóa ra người mà công ty chúng ta đầu tư một bút tiền lớn là cậu à, xem ra ánh mắt thật kém."

Tề Vũ Phi thấy Đổng Tử Nguyên nhận ra thân phận mình, nụ cười trên mặt càng thêm thân thiết. Tuy rằng Đổng Tử Nguyên đang châm biếm anh, nhưng anh ta lại không coi vào đâu, nói: "Tôi và Viên Viên là người một nhà, cảm ơn sự giúp đỡ của ngài."

Đổng Tử Nguyên nghĩ thầm, bố anh làm việc thật là càng ngày càng không đáng tin rồi. Nói là giúp một người bạn cũ, kết quả lại giúp cho loại người này. Ngẫm đi ngẫm lại, Đổng Tử Nguyên liền biết được thân phận của Tề Vũ Phi.


"Đó là bố tôi làm, không phải tôi làm. Cậu muốn cảm ơn thì đi cảm ơn ông ấy. Mời cơm thì không cần đâu, nhìn khuôn mặt này của cậu tôi ăn không nổi." Nói xong, nhìn sang Thẩm Sở Sở đang ngây người một bên, nhắc nhở, "Còn không đi sao?"

Thẩm Sở Sở lập tức theo sau.

"Cô Thẩm, cùng đi ăn một bữa chứ? Tôi có việc muốn nói với cô, mong là cô có thể nể mặt." Đổng Tử Nguyên một bên đi một bên nói.

Thẩm Sở Sở nghĩ tới vừa rồi Đổng Tử Nguyên đã cứu cô, vậy nên gật đầu đáp ứng.

Hai người vừa ngồi xuống, Đổng Tử Nguyên liền đẩy một tấm thẻ ngân hàng cho Thẩm Sở Sở.

"Cô Thẩm, trong này có một triệu tệ, là phần báo đáp của tôi với cô. Cảm ơn cô đã cứu gia mẫu. Tuy là không có bao nhiêu tiền, nhưng tôi hi vọng là cô có thể nhận lấy. Nếu như sau này có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ đề xuất với tôi là được." Đổng Tử Nguyên trực tiếp nói thẳng vào vấn đề, "Lần trước tôi hiểu lầm cô khiến cô không vui, vì thế thái độ đối với cô cũng không quá tốt, đối với chuyện này tôi muốn thể hiện lòng xin lỗi với cô."

Thẩm Sở Sở lắc lắc đầu, cũng đem thẻ ngân hàng đẩy trở lại, nói: "Không cần, cứu mẹ anh chính là anh, không phải tôi. Tôi chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy, nhắc nhở anh một câu thôi. Không dám nhận phần cảm ơn nặng như vậy.

Đổng Tử Nguyên lại lần nữa đẩy thẻ lại, hơi ái muội nói: "Tôi đã nói rồi, đây là tiền cảm ơn. Cô Thẩm nếu như không nhận lấy, tôi sẽ nghĩ thành cô muốn từ một phương diện khác đạt được bồi thường, ví dụ, lấy thân báo đáp."

Thẩm Sở Sở nghe được câu này thì nói không nên lời, cô nhìn vào cái thẻ trước mặt, đảo mắt, nói: "Vẫn thật là bị anh nói trúng rồi, tôi đúng là muốn từ phương diện khác có được bồi thường. Chỉ là không biết anh Đổng có đáp ứng hay không thôi."

Đổng Tử Nguyên nhìn dáng vẻ Thẩm Sở Sở sóng mắt lưu chuyển, cảm thấy giống như có một chiếc lông vũ nhẹ nhàng chải trong tim anh. Nhận thấy bản thân có chút thất thần, Đổng Tử Nguyên ho nhẹ một tiếng, nói: "Cô nói đi."

Thẩm Sở Sở tiếp: "Vừa rồi anh cũng thấy đấy, quan hệ giữa tôi và Tề Vũ Phi không tốt lắm. Nói thật, tôi đối với anh ta có chút không vừa ý. Vừa rồi tôi nghe được các anh nói chuyện, là anh bỏ vốn đem anh ta nhét vào. Vì vậy, tôi muốn cầu anh đem anh ta đi thì thế nào?"


Loại chuyện này Thẩm Sở Sở là lần đầu tiên làm. Chính là vừa xong, sự chán ghét của cô đối với Tề Vũ Phi đã đến đỉnh điểm rồi. Quay phim đến muộn, các loại ám thị cô muốn tạo tin đồn, muốn tạo quan hệ với đạo diễn Thường... nếu không phải hôm này Đổng Tử Nguyên đến, cô nghĩ cô nhất định sẽ quay về cầu Hàn Hành Ngạn đó.

Đổng Tử Nguyên nghe được yêu cầu của Thẩm Sở Sở, hơi có chút thất vọng, nói: "À, chuyện này à, tôi quay về hỏi gia phụ xem. Mấy hôm nữa cho cô một đáp án, cô Thẩm không có yêu cầu gì khác sao?"

Thẩm Sở Sở lắc đầu, nói: "Không có. Hơn nữa, tấm thẻ này tôi cũng không thể nhận."

Đổng Tử Nguyên vào lúc Thẩm Sở Sở lại muốn đẩy trả thẻ thì nói: "Thứ đã tặng đi rồi tôi trước giờ sẽ không nhận lại, nếu như cô bây giờ không nhận, vậy tôi có thể mỗi ngày muốn đưa cô một lần. Đến lúc đó có khả năng là tất cả mọi người đều biết đó."

Không thể không nói, phần uy hiếp này của Đổng Tử Nguyên có hiệu quả, tay đang đẩy thẻ của Thẩm Sở Sở ngừng một lát, nhíu nhíu mày, nói: "Anh Đổng, tôi thật sự không thiếu tiền đâu, hơn nữa tiền này tôi thật sự không thể nhận."

Đổng Tử Nguyên lại nói: "Ồ? Hóa ra cô Thẩm lại muốn gặp tôi như vậy, thế cũng được, tôi mỗi ngày đều đến tổ kịch đưa cho cô Thẩm một lần."

Thẩm Sở Sở ngẩng đầu lên nhìn Đổng Tử Nguyên, tuy là dùng lời bất cần nói ra, nhưng trên mặt lại thể hiện vô cùng nghiêm túc. Sau khi suy tư vài giây, Thẩm Sở Sở nhìn tấm thẻ trong tay, cười nói: "Để không làm phiền anh, thế thì tôi nhận vậy."

Dùng bữa xong, Đổng Tử Nguyên đưa Thẩm Sở Sở về khách sạn. Thẩm Sở Sở cảm thấy dường như có gì đó sáng lên một thoáng, quay đầu nhìn một cái. Đổng Tử Nguyên nhìn thấy hành động của Thẩm Sở Sở, hỏi: "Sao thế?" Cũng thuận theo ánh nhìn của Thẩm Sở Sở nhìn qua.

Thẩm Sở Sở nhìn một lúc lâu cũng không thấy người, lắc lắc đầu, nói: "Không có gì, tôi tưởng là có phóng viên chụp trộm."

Đổng Tử Nguyên cũng thu lại ánh nhìn, nói: "Ngôi sao các cô đúng thật là đáng thương, ăn một bữa đều phải cẩn thận. Thế này có khác gì bị giám thị đâu, thật không biết vì sao có nhiều người muốn làm ngôi sao như vậy. Hơn nữa, bị chụp cùng với tôi, cô không phải là nên vui mới đúng sao."


Thẩm Sở Sở biết, bởi vì chuyện của Trần Mộng, Đổng Tử Nguyên đối với nữ minh tinh khá là chán ghét, nhưng nó không có nghĩa là cô có thể chịu được sự khinh thị của anh ta.

"Anh Đổng, anh cũng đừng vơ đũa cả nắm, không phải tất cả nữ minh tinh đều có cách nghĩ như vậy. Tôi không hi vọng dựa vào những thứ này để thu hút sự chú ý của mọi người."

Đổng Tử Nguyên nhìn cô một cái, không nói thêm gì nữa, khởi động xe đi.

Sau khi đến khách sạn, Đổng Tử Nguyên nhìn vào Thẩm Sở Sở đang muốn xuống xe, nói: "Vấn đề người nam diễn viên kia tôi đi giải quyết, tự cô sau này cũng cẩn thận chút. Chớ bôi chút thuốc."

Đổng Tử Nguyên cúi đầu nhìn cổ tay đo đỏ của Thẩm Sở Sở rồi nói.

Thẩm Sở Sở cũng cúi đầu nhìn một cái, thực ra Tề Vũ Phi nắm cũng không phải rất đau, lúc này đã không còn cảm giác gì, chỉ là da cô khá mẫn cảm, hơi bị người ta nắm một lúc liền đỏ rất lâu.

"Cảm ơn."

Sau khi tháo dây an toàn, Thẩm Sở Sở do dự một lát, nói: "Nếu không thì cũng không cần đuổi anh ta đi, anh ta cũng không dễ dàng, làm vậy hình như có chút quá đáng." Lúc này Thẩm Sở Sở cảm thấy bản thân đã không còn tức giận như vậy nữa, đối với Tề Vũ Phi cũng không quá ghét.

Đổng Tử Nguyên lại cười cười, nói: "Thẩm Sở Sở, cô đúng là tốt bụng. Cô đến gốc gác của người ta đều vén lên rồi, còn mong muốn người ta đối tốt với cô? Cô tay cô không phải chính là chứng cứ sao? Vì thế a, vẫn là mắt không thấy tim không phiền mới tốt. Huống chi, người như vậy tuy là bố tôi đưa vào, nhưng cũng có thể coi là sơ suất của nhà tôi. Tôi chỉ là sửa sai thôi."

Thẩm Sở Sở nghe xong, mím mím môi, nói: "Tạm biệt."

Tối hôm đó, Thẩm Sở Sở lên mạng tìm kiếm một chút, phát hiện ra không có tin tức của cô và Đổng Tử Nguyên mới yên tâm.

Sáng hôm sau, sau khi đến tổ kịch, nghe nói Đổng Tử Nguyên (đáng ra phải là Tề Vũ Phi chứ nhể?) đã rời đi rồi, Thẩm Sở Sở một mặt cảm thấy vui vẻ, một mặt lại có chút chột dạ. Bởi vì mất đi một vai phụ, tiếp theo đó còn phải có người khác vào tổ, vì vậy, những cảnh Thẩm Sở Sở quay cùng Tề Vũ Phi trước đó đều phải làm lại một lần.

Chỉ là, không ngờ tới, khoảng mười giờ, Tề Vũ Phi lại một lần nữa vào tổ kịch.


Lần này, anh ta đeo kính đen, nhìn thấy Thẩm Sở Sở liền biểu hiện xin lỗi, sau đó lại nói: "Sở Sở, chuyện không cần phải làm đến tuyệt như vậy chứ, cô nói với Đổng thiếu gia một lới, giơ cao đánh khẽ cho tôi thế nào?"

Thẩm Sở Sở không tính tới Tề Vũ Phi sẽ đến tìm mình, cau mày, nói: "Xin lỗi, chuyện này tôi không làm chủ được."

Tề Vũ Phi thấy bộ dạng dầu muối không ăn của Thẩm Sở Sở, sắc mặt lạnh xuống, nhỏ giọng nói: "Cô đừng có mà nói chuyện tôi đã kết hôn ra ngoài, nếu không..."

"Nếu không thì sao, hửm?" Giọng nói của Đổng Tử Nguyên từ sau lưng Tề Vũ Phi vang lên.

Nhìn thấy dáng vẻ của Tề Vũ Phi, Đổng Tử Nguyên ghét bỏ nhìn anh ta một cái. Mấy người nổi tiếng này không cần biết là ở bên ngoài nổi thế nào, ở trong mắt những người như anh vĩnh viễn đều nhỏ bé không đáng kể.

"Chuyện cậu kết hôn sinh con trong giới này còn ai không biết còn ai không rõ? Tôi thấy là Quách Tình mù rồi mới vừa mắt loại người như cậu. Bị lợi dụng một phen không nói, cậu còn không đối xử tốt với cô ấy, lại còn ở ngài câu tam đáp tứ nữa. Tôi thấy, tôi cần phải nói với chú Quách giáo huấn cậu cho tốt."

Tề Vũ Phi có thể có được thành tựu hôm nay, một bộ phận rất lớn là dựa vào vợ, lúc này nghe được uy hiếp của Đổng Tử Nguyên, anh ta mới thực sự sợ. Chân đều mềm rồi, trên đầu cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

"Đổng thiếu gia, ngài đây là nói gì vậy, tôi không có, tôi vẫn luôn yêu thương Tình Tình. Ngài đừng hiểu lầm."

Đổng Tử Nguyên cười nhạo một tiếng, nói: "Nói với tôi mấy thứ này làm gì, mấy lời này của cậu đi mà nói cho Quách Tình nghe, tôi mới lười quản chuyện xấu nhà các cậu. Cậu nhanh chóng rời khỏi đây đi, xem ra lời tôi nói hôm qua cậu nghe còn chưa hiểu hả?"

Sắc mặt Tề Vũ Phi cứng đờ, nói: "Không có, nghe hiểu rồi, nghe hiểu rồi. Tôi đây không phải là muốn nói với Thẩm Sở Sở một câu sao, tôi lập tức đi." Nói xong, Tề Vũ Phi quay người muốn đi.

Chẳng qua, Đổng Tử Nguyên ở sau lưng gọi anh ta lại, nói: "Đúng rồi, chuyện cậu kết hôn sinh con là tôi nói với Thẩm Sở Sở đấy, nếu cậu muốn ghi hận thì ghi lên tôi, đừng để tôi biết được cậu làm trò gì với Thẩm Sở Sở. Đến lúc đó tôi không tha cho cậu đâu."

Thân thể Tề Vũ Phi tạm ngừng lại, nói: "Được, tôi biết rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận