Ta Ở Taobao Tính Nhân Duyên

"Không ngờ anh lại là nhân viên của Tập đoàn Hàn thị." An Hải Trân kích động nói, "Trước đây tôi đã muốn trả tiền cho anh, nhưng lại chưa có cơ hội. Anh cũng không để lại số điện thoại, tôi còn cho là cả đời này đều phải nợ ân tình của anh đấy."

"Không cần đâu, không có bao nhiêu tiền, cô bình an là được." Trương Đằng nói.

"Không không, cần chứ, tiền vẫn cần phải trả lại." An Hải Trân kiên trì nói.

Trương Đằng lại không muốn dừng mãi ở vấn đề này, tốn bao nhiêu tiền cậu ta cũng không nhớ nữa, chỉ nhớ là không đáng bao nhiêu.

"Đúng rồi, cô cũng là nhân viên của Tập đoàn Hàn thị sao, tôi trước đây sao lại chưa từng thấy cô?"

An Hải Trân lắc lắc đầu, có chút xấu hổ nói: "Còn chưa phải, tôi hôm nay là đến phỏng vấn, còn không biết kết quả sẽ như thế nào."

"Cố lên, khẳng định không có vấn đề gì." Trương Đằng an ủi.

An Hải Trân cười nói: "Ừ, tôi sẽ cố gắng. Ai da, nói không chừng sắp đến tôi rồi, không được tôi phải đi đây. Đúng rồi, anh cho tôi biết số tài khoản của anh, tôi gửi tiền chuyển cho anh."

Trương Đằng đáp: "Không cần đâu, không bao nhiêu tiền mà."

"Không được không được, nhất định phải đưa tôi."

Trương Đằng nhìn dáng dấp kiên trì của cô gái nhỏ trước mặt, đáp: "Được."

Chờ sau khi An Hải Trân đi khỏi, Trương Đằng nhìn điếu thuốc đã tắt trong tay, lắc lắc đầu. Cảm thấy tâm tình của bản thân dường như tốt hơn rất nhiều so với vừa rồi.

Còn ở một phía khác, Trương Đằng đi chưa bao lâu, Hàn Hành Ngạn cũng phải bắt đầu bận rộn.

Mẹ Hàn vốn nên nói tạm biệt lại có chút không muốn đi, bà còn chưa nói được mấy câu với Thẩm Sở Sở nữa, sao có thể nỡ cứ thế đi luôn.

"Mẹ, dì nhỏ, con bảo tài xế đưa hai người về."

Mẹ Hàn lại cất tiếng cự tuyệt, nói: "Ai da, mẹ với Sở Sở cũng thật có duyên đi. Hành Ngạn, con đi làm việc đi, mẹ cùng Sở Sở qua phòng họp bên cạnh nói thêm một lúc."

Hàn Hành Ngạn: "... Mẹ, Sở Sở cũng có việc cần làm mà. Ngài không phải là còn phải đi dạo với dì nhỏ à, bây giờ cũng không còn sớm nữa."


Tuy rằng mấy chuyện này Hàn Hành Ngạn không hiểu lắm, nhưng anh cũng biết, không thể để mẹ mình "bắt nạt" bạn gái của mình.

Mẹ Hàn trước giờ vẫn luôn linh hoạt lại giống như nghe không hiểu lời của con trai vậy, sau khi trừng con trai một cái, lại nhìn sang Thẩm Sở Sở trước mặt, nói: "Ai, Sở Sở, con cũng có việc phải làm à, thế thì thật đáng tiếc. Cô rất muốn nói chuyện với con."

Thẩm Sở Sở nhìn mẹ Hàn không có chút ý muốn đi nào, tuy rằng có chút lo lắng, nhưng vẫn hiểu ý nói: "À, chuyện của cháu không vội, buổi tối về nhà làm cũng được."

Mẹ Hàn hài lòng gật đầu, nói: "Ừ, thế chúng ta đi sang bên cạnh nói chuyện đi. Cả ngày từ sáng đến tối, đều không tìm được ai chịu nói chuyện với bà già này." Nói rồi nhìn cũng không thèm nhìn cậu con trai của mình.

Vừa nghe thế, Hàn Hành Ngạn cũng biết mình ngăn không được, anh nhìn Thẩm Sở Sở một cái, ném cho cô một ánh mắt ám hiệu là yên tâm đừng sợ.

Thẩm Sở Sở nhìn anh hơi lắc đầu, ý bảo anh yên tâm.

Lâm Gia Sương vốn là cùng đến với chị gái, lúc này tâm trạng không được tốt. Nhưng cũng không muốn về nhà, vi thế cũng đi theo sang phòng họp bên cạnh.

Hàn Hành Ngạn vừa không có ở bên cạnh, mẹ Hàn liền liên thanh hỏi: "Sở Sở à, con và Hành Ngạn làm sao mà quen nhau? Đứa con trai kia của cô cô biết, trước giờ chẳng thích xã giao, người cũng chán chết."

Thẩm Sở Sở nghe được đánh giá của mẹ Hàn với Hàn Hành Ngạn, cười một hồi, nghĩ về cuộc gặp gỡ lần đầu tiên giữa cô và Hàn Hành Ngạn, cảm thấy có chút không biết nên nói từ đâu.

Mẹ Hàn thì không chờ Thẩm Sở Sở trả lời, lại hỏi tiếp: "Nghe nói hai đứa ở trong cùng một tiểu khu?"

Thẩm Sở Sở nghe câu nói này xong, bỗng có linh cảm, đáp: "Dạ, đúng vậy, bọn con là hàng xóm."

Mẹ Hàn mắt liền sáng, hỏi, "Là hàng xóm sao, là hàng xóm thì tốt. Cách nhau gần."

"Cha mẹ con là làm gì vậy?" Mẹ Hàn hỏi.

Thẩm Sở Sở nghĩ tới công việc của cha mẹ cô chắc nhà Hàn Hành Ngạn sẽ không thể vừa ý nhỉ? Chỉ là, công việc của cha mẹ cô đều là thanh cao, cô cũng không có gì không thể nói.

Vì vậy, nghĩ tới đó, Thẩm Sở Sở cười đáp: "Cha con là một công nhân phổ thông, mẹ con mở cửa hàng nhỏ."

Chưa từng nghĩ tới là mẹ Hàn lại gật đầu, nói: "Ừ, cũng tốt nhỉ, cô cũng muốn mở một cửa hàng nhỏ. Mỗi ngày còn có thể gặp được những con người không giống nhau."


Lâm Gia Sương ở bên cạnh nói xen vào: "Chị nếu mở cửa hàng, thì bán gì được, đồ trang sức của Tập đoàn Hàn thị à?"

Mẹ Hàn cười nói: "Hình như có vẻ cũng không tồi, đến lúc đó Sở Sở làm người đại diện cho tôi chút, chúng ta chia năm năm."

Thẩm Sở Sở: "..."

Đúng lúc này, thư ký trợ lý đi vào đưa cà phê.

Sau khi tiểu trợ lý đi vào, động tác chậm rì rì, nhìn xem biểu tình của mấy người trong phòng họp, sau đó chầm chậm lui ra.

Sau khi đi ra, lập tức liền đi tìm thư ký Vương báo cáo.

Mẹ Hàn thấy tiểu trợ lý đi rồi, mới nói: "Con xem, mới ngồi một lúc như thế, Hành Ngạn liền không yên tâm rồi, còn phái một gián điệp tới thăm dò." Nói rồi, nhìn sang Thẩm Sở Sở.

Mẹ Hàn vốn chính là muốn trêu chọc một chút đôi tình nhân này lúc này thấy Thẩm Sở Sở có chút không tự nhiên, mẹ Hàn hợp thời đổi chủ đề, nói: "Đúng rồi, Sở Sở, con tốt nghiệp trường nào? Lúc con ở trong trường học liền bắt đầu quay phim rồi sao?"

Nghĩ tới trường bản thân đã tốt nghiệp, tâm tình Thẩm Sở Sở có chút vi diệu, nhỏ giọng nói: "Đại học Đế đô. Sau khi tốt nghiệp mới bắt đầu đóng phim ạ."

Nghe lời này, không chỉ mẹ Hàn, liền đến Lâm Gia Sương đều kinh ngạc nhìn sang.

"Là đại học Đế đô? Một trường tốt như vậy sao lại muốn tiến vào giới giải trí?" Mẹ Hàn nghi hoặc hỏi.

Thẩm Sở Sở có chút khó khăn, nói: "À, khi đó không tìm được công việc phù hợp. Hơn nữa đúng lúc được người ta phát hiện, vì thế liền chuyển ngành. Hơn nữa, cũng không được giỏi lắm. Con thấy trong Tập đoàn Hàn thị liền có rất nhiều người tốt nghiệp đại học Đế đô."

Mẹ Hàn nghe xong gật đầu, nói: "Ồ, hóa ra là như vậy."

Chẳng qua, bởi vì Thẩm Sở Sở là tốt nghiệp Đại học Đế đô, vốn là mẹ Hàn có sẵn ấn tượng tốt liền cảm thấy Thẩm Sở Sở càng tốt. Liền tới Lâm Gia Sương đều đánh giá cô cao hơn.

Tuy nhiên, nghe thấy Thẩm Sở Sở nói đến Tập đoàn Hàn thị, Lâm Gia Sương vẫn là ở một bên thở dài, nói: "Tập đoàn Hàn thị đích thực là đại bộ phận đều tốt nghiệp trường danh tiếng, nhưng cũng khó tránh khỏi vài nhân viên tốt nghiệp đại học gà rừng. Ài, chị nói xem Đằng Đằng làm sao mà lại không có mắt như thế, cô ta rốt cuộc có chỗ nào tốt chứ, đã danh dự quét đất thế rồi. Nhiều học lực tốt, tốt chất tốt nhân tài như thế không tìm, cứ phải tìm một người như thế mới được."


Mẹ Hàn vừa nghe thấy thế, khuyên bảo: "Em vừa rồi không phải nghe Hành Ngạn nói rồi mà, chúng ta chờ xem rồi nói tiếp."

Lâm Gia Sương tuy rằng tin tưởng cháu trai và chị mình, nhưng chuyện này dù sao đối với nhà họ mà nói là vô cùng quan trọng. Bà cũng sợ cuối cùng con trai thật sự lấy Doãn Hinh Mộng, vì thế chuyện một ngày còn chưa giải quyết, trong lòng bà cũng cứ luôn thấy khó chịu.

Lúc này, bà cũng là càng nghĩ càng buồn, đứng lên nói: "Chị, nếu không chúng ta đi nhìn xem. Dù sao bây giờ Đằng Đằng và Hành Ngạn đều không biết, chúng ta lén đi xem một cái thế nào? Em chỉ muốn biết cô ta có chỗ nào tốt, có thể mê hoặc Đằng Đằng đến như thế này."

Mẹ Hàn cau mày nói: "Thế không hay lắm đâu."

Thẩm Sở Sở tất nhiên biết Hàn Hành Ngạn vì sao muốn bọn họ chờ xem, cô cũng tin tưởng năng lực của Hàn Hành Ngạn. Lúc này lại thấy Lâm Gia Sương có ý muốn đi, nói: "Dì nhỏ, cô, cháu thấy là Trương Đằng chưa chắc đã giống như hai người nghĩ đâu."

Lâm Gia Sương vừa nghe, dần dần lại ngồi lại chỗ cũ, có hứng thú hỏi: "Ồ? Sở Sở, cháu có phải là biết gì đó không?" Lâm Gia Sương nghĩ, mấy người trẻ bọn họ chắc là có tâm sự, có hiểu được cách nghĩ của nhau, vì thế có chút mong đợi vào lời của Thẩm Sở Sở.

Thẩm Sở Sở ngẫm nghĩ, nói: "Cháu dạo này cũng có nói về chuyện này với Trương Đằng, cảm thấy Trương Đằng đối với lần kết hôn này xem ra không có chờ mong lớn lắm. Trong lòng cậu ấy... ừm, cũng không dễ chịu."

Lâm Gia Sương lại nhíu mày, nói: "Trong lòng nó không dễ chịu? Nó làm sao sẽ không vui. Tôi thấy là nó mừng lắm ấy chứ, mỗi lần tôi nói không cho nó và Doãn Hinh Mộng kết hôn, nó đều kiên quyết nói phải cưới. Nó..."

Lâm Gia Sương cứ nói, rồi nghĩ lại biểu tình của con trai mình lúc nói về chuyện này. Hình như, đúng thật là... không vui vẻ lắm.

Thẩm Sở Sở thấy Lâm Gia Sương dáng vẻ như đang suy nghĩ, nói: "Vì thế nên dì ạ, ngài trước tiên đứng một bên xem, chuyện này biết đâu lại có chuyển biến. Ngài cũng không cần quá mức ngăn cản. Bọn họ chưa chắc đã ở bên nhau đâu."

Lâm Gia Sương lặng lẽ gật đầu.

Mẹ Hàn thì giống như nhìn ra điều gì đó, hỏi: "Sở Sở, con có phải là biết nội tình gì không?"

Thẩm Sở Sở lắc đầu, lại nghĩ ngợi, nói: "Cháu lúc trước đến công ty nghe nói một chút chuyện, nhưng không có căn cứ gì. Vì thế cũng không tiện tiết lộ cho cô. Nhưng mà, chắc là chuyện này mấy ngày tới sẽ rõ thôi."

Thẩm Sở Sở càng là nói hàm hồ như vậy, hai người Lâm Gia Sương càng hiếu kỳ.

Mẹ Hàn nhìn vào cô em gái đang lo lắng, nói: "Sở Sở, Hành Ngạn cái gì cũng không nói cho chúng ta, như thế làm chúng ta trong lòng không chắc chắn, con hơi tiết lộ một chút, để dì nhỏ con yên tâm."

Thẩm Sở Sở nhìn qua Lâm Gia Sương, nói: "Dì nhỏ, người yên tâm, kết quả cuối cùng hẳn là sẽ làm người hài lòng."

Lâm Gia Sương lẩm bẩm: "Sẽ sao?"

Thẩm Sở Sở gật gật đầu, nói: "Nhất định sẽ như vậy. Người vừa nhìn chính là tướng mặt mẹ hiền trong nhà, Trương Đằng cũng sẽ cưới một cô con dâu khiến người mãn ý."


Tuy rằng Thẩm Sở Sở là đang an ủi bà, nhưng Lâm Gia Sương nghe được lại cảm thấy rất ủy khuất, nói: "Ta không cầu có thể khiến ta hài lòng, chỉ cần cô gái người ta tính tình tốt, không có nhiều chuyện bừa bộn là được."

Chờ Hàn Hành Ngạn làm xong hết việc trong tay đi qua phòng họp thì đúng lúc nghe được mẹ anh hỏi một câu: "Sở Sở, con còn có thể xem tướng mặt sao, thế con xem ta sau này có thể tìm một người con dâu giống như con không?"

Chỉ thấy bạn gái anh ngơ ngác ngây người ra một lúc, không biết nên tiếp câu nói đó của mẹ anh thế nào.

Anh đi vào, nhẹ ho một tiếng, nhìn mẹ mình một cái, nói: "Mẹ."

Mẹ Hàn cười ha ha nói: "Ai yo, mới có một lúc, con không phải phái người đến thì là tự mình qua. Làm sao, cứ như là sợ mẹ với dì nhỏ con làm gì Sở Sở không bằng? Chúng ta không phải là cha mẹ thời phong kiến kia, chúng ta rất tân tiến."

Sắc mặt Thẩm Sở Sở hơi đỏ lên.

Mà Hàn Hành Ngạn bên kia thì sắc mặt không đổi, nói: "Dì nhỏ, dì về nhà cất kỹ sổ hộ khẩu, con sợ mấy ngày này Trương Đằng nhỡ đâu muốn về nhà lấy sổ hộ khẩu đi đăng ký. Tuy là con đáp ứng nó tuần sau sẽ đồng ý cho nó kết hôn, nhưng rất nhiều chuyện cũng không thể nói chính xác được."

Hàn Hành Ngạn đã tra được một vài manh mối, hơn nữa về cơ bản có thể xác định rồi. Chỉ là, trong này vẫn còn có một số chứng cứ mang tính chủ chốt chưa lấy được. Anh làm việc trước giờ chắc chắn, vì thế trước khi lấy được chứng cứ chính, anh sẽ không tùy tiện lấy ra nói."

Thẩm Sở Sở lại có chút bội phục bộ não của Hàn Hành Ngạn, đúng là có loại khả năng này, cô nhớ thời gian kết hôn của Trương Đằng hình như chính là mấy ngày này.

Lâm Gia Sương nghe lời nói của cháu ngoại nhà mình thì gương mặt vốn đang có chút ý vui vẻ, nhưng vừa nghe được phần sau liền biến sắc, nói: "Ừ, dì biết rồi, dì về nhà liền giấu đi."

Chờ mẹ Hàn và Lâm Gia Sương đi rồi, Thẩm Sở Sở thở phào một hơi.

Hàn Hành Ngạn cười nhìn cô một cái, nói: "Mẹ anh với dì nhỏ, ừm... nói nhiều lắm hả? Làm khó Sở Sở rồi."

Thẩm Sở Sở lắc lắc đầu, nói: "Không, không có. Cô và dì nhỏ rất là hòa ái dễ gần, một chút cũng không làm cao."

Hàn Hành Ngạn nghe lời này thì cười cười, nói: "Ừ, xem ra mẹ anh rất thích em."

Thẩm Sở Sở cười đáp: "Chẳng lẽ là vì em người gặp người thích?"

Hàn Hành Ngạn thu liễm lại biểu tình trên mặt, nghiêm túc nhìn kỹ Thẩm Sở Sở một lát, trịnh trọng hình thức nói: "Ừ, có lý."

Thẩm Sở Sở nghe câu này, thấy trong phòng làm việc không có ai, kiễng chân lên hôn lên má Hàn Hành Ngạn.

Hàn Hành Ngạn nắm tay Thẩm Sở Sở, đột nhiên nói một câu: "Sở Sở, cái vấn đề mà mẹ anh vừa rồi hỏi em có biết đáp án không?"

Thẩm Sở Sở nghi hoặc nhìn Hàn Hành Ngạn, liền nhìn thấy tai anh dần dần đỏ lên, cũng nhớ ra vấn đề mà mẹ Hàn vừa hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận