Ta Ở Taobao Tính Nhân Duyên

Hàn Hành Ngạn thầm nghĩ, đây là cái vấn đề ngu ngốc gì vậy. Loại chuyện đó, ngay cả người đã uống say cũng vẫn sẽ có cảm giác thôi, là đàn ông thì sẽ có cảm giác.

"Chẳng lẽ cậu là người chết à, sao có thể không có cảm giác được." Hàn Hành Ngạn đáp, nói xong câu này, lại bồi thêm một câu, "Trừ khi cậu không phải đàn ông."

Trương Đằng: "..." Sao cậu trong mắt anh họ lại không phải là đàn ông rồi.

Tuy nhiên, nghĩ tới một việc, Trương Đằng tăng động đứng dậy, nằm bò ra bàn, nhìn vào Hàn Hành Ngạn nghiêm túc hỏi: "Anh họ, anh nói xem, hôm đó em có phải là căn bản không hề làm với Doãn Hinh Mộng không, cô ta là cố ý?"

Hàn Hành Ngạn không ngờ em họ nhà mình là đang băn khoăn vấn đề này, anh cảm thấy em họ không chỉ là trở lên ngốc nghếch, khả năng đọc hiểu cũng không ổn lắm. Anh chỉ chỉ vào tư liệu trên mặt đất, nói: "Nếu cậu có cảm giác mới lạ, không nhìn thấy Doãn Hinh Mộng hạ thuốc mê với cậu sao?"

Trương Đằng liền soạt một cái đứng dậy, cúi đầu bắt đầu tìm kiếm tư liệu dưới đất, một bên xem, một bên hỏi: "Tờ nào?"

Chỉ là, không chờ Hàn Hành Ngạn trả lời, Trương Đằng đã tìm thấy rồi. Cậu ta đọc từng chữ một, càng đọc càng vui mừng, vui đến nỗi cả người đều nằm ra đất.

Quá tốt rồi, cậu thực sự cái gì cũng không làm, tất cả mọi chuyện đều là Doãn Hinh Mộng cưỡng ép lên người cậu.

Nghe được tiếng cười của Trương Đằng, Hàn Hành Ngạn thấy dựng cả tóc gáy, dùng một câu nói lạnh lùng kết thúc điệu cười quái dị này.

"Có vì mà vui, lão trạch nam."

Quả nhiên, tiếng cười của Trương Đằng đột ngột đình chỉ, bò dậy từ mặt đất. Nhìn vào anh họ đang nghiêm túc xem máy tính ở bàn làm việc, bỗng thấy hoài nghi câu nói vừa rồi có phải là do anh họ nhà mình nói ra không.

"Anh lớn hơn em hai tuổi, anh không phải là cũng gần đây mới không phải sao, có gì mà đắc ý." Lúc này Trương Đằng cũng có tâm trạng trêu Hàn Hành Ngạn.

"Ha ha, thế sao? Anh thấy cậu ở phòng quan hệ công chúng ngốc cũng quá tệ đi, không khí trong cả bộ phận đều không ổn, từ ngày mai cậu sang bộ phận tuyên truyền đi. Đúng lúc các công ty con bắt đầu tuyên truyền rồi, cậu đi nhé."

Trương Đằng vừa nghe lời này, lập tức nói: "Không muốn đâu, anh họ, anh không thể đối với em như vậy."

Hàn Hành Ngạn thấy em họ mình lại bắt đầu sinh long hoạt hổ rồi, đáp: "Cứ quyết định thế đi. Còn nữa, ở công ty phải gọi anh là Hàn tổng. Được rồi, anh muốn làm việc, cậu ra ngoài trước đã."

Trương Đằng còn muốn nói gì đó, nhưng lo sợ dâm uy của Hàn Hành Ngạn, cái gì cũng không dám nói nữa, chỉ yếu ớt nói: "Thôi được rồi."

Hàn Hành Ngạn thấy Trương Đằng muốn đi ra, nói: "Chuyện này giải quyết cho tốt, nếu có cái gì không xử lý được, đến lúc đó gọi điện cho anh."


Trương Đằng đỏ hốc mắt, nói: "Anh họ, em là một người đàn ông, loại chuyện này có gì mà không dễ xử lý đâu. Anh đừng cứ mãi coi em là một đứa trẻ nữa."

Hàn Hành Ngạn chỉ nghe, gật đầu, nói: "Được, cậu tự nghĩ được ra là được."

Trương Đằng nói: "Anh họ, em biết anh bảo em tới công ty con vì muốn tốt cho em. Xảy ra loại chuyện này, anh muốn em đi ra ngoài nhiều một chút. Cảm ơn anh họ."

"Ừ, cậu hiểu là được."

Chờ sau khi Trương Đằng đi rồi, Hàn Hành Ngạn liền gọi điện bảo thư ký Vương tiến vào. Thư ký Vương nhìn đống lộn xộn khắp mặt đất, một từ cũng không nói thêm, rất nhanh liền thu dọn gọn gàng.

Hàn Hành Ngạn nhìn thấy phòng làm việc sạch sẽ rồi, nói: "Cậu tới bên phòng quan hệ công chúng xem một chút."

Thư ký Vương gật đầu đáp ứng.

Trương Đằng sau khi đi ra từ phòng làm việc của Hàn Hành Ngạn liền quay về phong tuyên truyền (phòng quan hệ công chúng chứ nhỉ). Doãn Hinh Mộng vẫn luôn chú ý động tĩnh bên ngoài, lúc nhìn thấy Trương Đằng trở lại, vội vàng đi tới. Vừa thấy quần áo Trương Đằng nhăn không chịu nổi, hơn nữa dáng vẻ mắt đỏ hồng, liền biết là hôm nay lại không được rồi, cô cảm thấy mắt nhìn của mình đúng là quá kém. Hồi trước còn cảm thấy Trương Đằng đơn thuần dễ khống chế, hơn nữa trong nhà anh ta có tiền có thế. Kết quả, bây giờ xem ra, anh ta thật sự không phải là một lựa chọn tốt.

Trương Đằng là rất kém cỏi, nhưng thực bất đắc dĩ, anh ta có một người anh họ rất cường thế.

"Hừ, Hàn tổng không đồng ý có phải không? Thật không biết anh sao lại nghe lời anh ta như vậy, anh là em họ của anh ta, anh ta không những để cho anh ở cùng với các nhân viên bình thường, còn mỗi ngày quản lý anh." Doãn Hinh Mộng châm chọc, "Em mặc kệ, hôm nay bắt buộc phải đi đăng ký. Anh không suy nghĩ vì em, cũng phải suy nghĩ vì đứa trẻ trong bụng em. Anh cũng không muốn đứa trẻ sinh ra không rõ ràng chứ?"

Doãn Hinh Mộng biết, ngày trước khi cô nói như vậy, Trương Đằng đều sẽ mềm lòng.

Kết quả, không ngờ rằng hôm nay Trương Đằng lại không giống với ngày xưa. Cậu ta lạnh lùng nhìn Doãn Hinh Mộng một cái, nói: "Đứa trẻ không được rõ ràng?"

Doãn Hinh Mộng đang nghĩ lớn tiếng phản bác, nhưng nhìn thấy biểu tình của Trương Đằng, nhất thời có chút chột dạ. Nhưng nghĩ đến đứa trẻ trong bụng rất nhanh sẽ lớn lên từng ngày, cô ta ổn định lại tinh thần, nói: "Phải! Anh nhẫn tâm để con mình sinh ra không cha không mẹ sao? Anh vẫn còn là một người đàn ông sao?"

Trương Đằng châm biếm nhìn Doãn Hinh Mộng, đáp: "Nếu đứa trẻ trong bụng cô đúng là của tôi, tôi tất nhiên là sẽ phụ trách. Nhưng nếu như không phải của tôi..."

Nói đến đây, Trương Đằng dừng lại, lành lạnh nói: "Thế thì tôi không có nghĩa vụ phải chịu rồi."

Sau khi Trương Đằng nói ra câu này, Doãn Hinh Mộng liền biết được cảm giác của mình lúc nãy không có sai. Trương Đằng, anh ta, có phải là đã phát hiện ra cái gì? Nhưng mà anh ta thật sự có thể phát hiện ra sao? Liệu có phải là đơn xét nghiệm của bệnh viện? Chuyện này không thể nào, cô đã xé nó rồi.


Còn có thể là cái gì? Nếu không chính là nghe được lời đồn đại?

Nghĩ đến đây, Doãn Hinh Mộng liếc nhìn Trương Đằng. Biết Trương Đằng lâu như vậy rồi, anh ta là người như thế nào trong lòng cô hiểu rất rõ, tâm tư vô cùng đơn thuần. Nếu anh ta có thể bị mấy câu nói của người khác lừa, cô tất nhiên cũng có thể đem anh ta lừa trở lại.

Sau khi suy tư một hồi, Doãn Hinh Mộng nói: "Trương Đằng, anh vừa nói gì? Anh nói đứa trẻ trong bụng em không phải là của anh? Loại lời này rốt cuộc là ai nói ra thế, anh đừng bị những người như vậy lừa. Em là người như thế nào anh còn không rõ sao? Nếu không phải là con của anh, em có thể cùng anh kết hôn sao? Bọn họ nhất định là đố kỵ vì em có thể gả cho anh chứ gì?"

Trương Đằng không nghĩ tới cậu đều đã chọc thủng mặt Doãn Hinh Mộng rồi, Doãn Hinh Mộng thế mà vẫn có thể chấn định nói láo. Cậu từ lúc sinh ra đến giờ lần đầu tiên gặp được người phụ nữ như thế này, một người phụ nữ đầu lưỡi trơn tru giỏi biện luận lại tâm tư bất chính.

"Đúng, cô là người như thế nào tôi bây giờ vô cũng rõ ràng. Chính vì rất rõ ràng, vậy nên mới càng không thể cưới cô." Trương Đằng có chút mệt mỏi nói, "Hơn nữa, Hinh Mộng, cô biết đấy, tôi không hề thích cô. Nếu như cô là vì tìm một người cha cho đứa trẻ, vẫn là tìm một người thích cô đi. Tôi, không phù hợp."

Doãn Hinh Mộng lần đầu tiên thấy thái độ của Trương Đằng quyết liệt như vậy, cô ta biết cô nên bỏ cuộc. Nhưng cô bây giờ không thể bỏ cuộc, nếu như bỏ cuộc, cô không thể nào gặp được người đàn ông tốt hơn anh ta được nữa. Hơn nữa, thầy bói nói rằng cô lần này nhất định có thể gả cho Trương Đằng.

"Sao lại không phù hợp? Anh rõ ràng chính là cha của đứa trẻ, anh không phù hợp thì ai phù hợp? Không chỉ thế, anh nói đứa nhỏ không phải của anh thì không phải sao? Anh có chứng cứ không?"

Trương Đằng đáp: "Cô còn cần có chứng cứ? Bản thân làm ra chuyện gì tự mình còn không rõ sao?"

Vì tiếng tranh cãi của Trương Đằng và Doãn Hinh Mộng quá lớn, nên rất nhiều người đi qua đều nghe được một chút. Lại thêm vào những tin đồn mà họ nghe được trước đó, nên mọi người đều tự tưởng tượng ra một màn kịch hay.

Thư ký Vương nhìn thấy tình trạng này, vội vàng xua mọi người đi.

Chẳng qua, Doãn Hinh Mộng lại cho rằng Trương Đằng không lấy ra chứng cứ vì trong tay cậu ta không có chứng cứ. Vì vậy, trong lòng cô càng thêm yên tâm hơn một chút. Cô tin rằng chỉ cần cô kiên trì được, Trương Đằng chưa chắc sẽ không tin cô.

Nghĩ tới đây, giọng của Doãn Hinh Mộng to hơn một chút: "Trương Đằng, anh sao có thể vì người khác nói vài câu liền nghi ngờ em? Trong bụng em nhưng là có con của chúng mình đó. Anh không thể đối với em như vậy."

Nhìn thấy có người nhìn sang, Doãn Hinh Mộng bắt đầu trở nên ủy khuất, nghẹn ngào khóc lên.

Trương Đằng bị Doãn Hinh Mộng khóc cho có chút đau đầu, cậu không nên nói nhiều lời vô ích với cô ta như vậy.

"Cô khóc cũng vô dụng, vẫn là đi tìm cha của đứa trẻ đi. Tôi chẳng làm chuyện gì có lỗi với cô cả, trước giờ chưa từng chạm vào cô, càng đừng nhắc tới đứa trẻ trong bụng cô nữa. Tôi cũng không thích cô. Cô làm ra chuyện như thế, dựa vào việc cô là một phụ nữ có thai, cô chủ động dừng lại mà rời đi đi. Đừng đem chuyện này làm to lên nữa."


Trương Đằng dạo này đã bị chuyện của Doãn Hinh Mộng làm cho choáng đầu rồi, cậu chỉ muốn nhanh chóng xử lý xong chuyện này thôi.

Doãn Hinh Mộng nghe Trương Đằng nói thu lại nước mắt của mình lạnh lùng nhìn sang Trương Đằng đứng bên người. Đột nhiên, cô ta nhìn thấy thư ký Vương đang đứng cách đó không xa. Trong lòng cô ta cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm, cô hôm nay đại thế đã mất rồi.

Chỉ là, nhìn vào những ánh mắt tò mò xung quanh, cô cao giọng lên nói: "Trương Đằng, anh không ưa em không phải chỉ vì gia thế em không tốt, cảm thấy em không xứng với anh sao? Nhà các anh liền đứa trẻ trong bụng em cũng không bỏ qua sao? Em đúng là vẫn nhìn lầm anh."

Cô ta thấy Trương Đằng biểu tình khó có thể tin nổi nhìn sang, tiếp tục nói: "Chỉ là, nhà các anh sao lại có thể vừa mắt loại tiểu minh tinh như Thẩm Sở Sở, chẳng qua chỉ người ta trẻ hơn em đẹp hơn em đi? Vì một người phụ nữ như thế bỏ rơi em, em đành chịu."

Nghe được tiếng kinh hô của mọi người, trong lòng Doãn Hinh Mộng có chút đắc ý, nói: "Quên đi, em thành toàn cho các anh, ai bảo em thích anh như vậy." Nói xong, cô ta nhấc chân định rời khỏi.

Trương Đằng lo lắng nói: "Cô nói linh tinh cái gì thế, chuyện này có liên quan gì đến Thẩm Sở Sở."

Doãn Hinh Mộng lại đắc ý cười không nói gì.

Bất ngờ là thư ký Vương lại tiến tới trước nói: "Doãn Hinh Mộng, lời nói của cô vũ nhục phỉ báng người khác, Tập đoàn Hàn thị sẽ gửi giấy gọi của luật sư tới cho cô."

Nói rồi, thư ký Vương lấy ra mấy tờ giấy, không nể mặt mà nói: "Cô hiện nay có thai đã bốn tháng, đứa trẻ này không phải là của nhà họ Trương. Thiếu gia nhà họ Trương trước giờ không có bất kỳ quan hệ nào với cô, do đó nhà họ Trương cũng sẽ khởi kiện."

Doãn Hinh Mộng nhìn vào tư liệu trên tay thư ký Vương, bị dọa tới suýt nữa đứng không vững. Cô ta miễn cưỡng dựa vào tường mới có thể đứng được.

Thư ký Vương thì không có chút đồng tình nào tiếp tục nói với những người đang xem náo nhiệt: "Mọi người sau này đều làm việc cho tốt, đừng có luôn nghĩ tới mấy thứ bàng môn tà đạo. Doãn Hinh Mộng chính là ví dụ điển hình." Nói xong, thư ký Vương ra hiệu cho Trương Đằng, hai người cùng nhau rời khỏi.

Lần này, không chỉ cả bộ phận quan hệ công chúng, chính là cả tầng, tất cả nhân viên Tập đoàn Hàn thị đều biết tới chuyện này.

Doãn Hinh Mộng đối diện với ánh mắt tò mò của mọi người, vội vàng thu xếp đồ đạc rời đi.

An Hải Trân làm một nhân viên nhỏ vừa mới vào công ty, tin đồn như vậy tất nhiên cũng nghe nói. Chẳng qua, điểm quan tâm của cô nằm ở một câu nói vu vơ kia.

"Cái gì, Thẩm Sở Sở? Mọi người không nghe nhầm chứ?"

Người bên cạnh nói: "Tất nhiên là không nghe nhầm rồi. Chẳng qua là, chuyện này hẳn chẳng có quan hệ gì với tiểu minh tinh kia, là do Doãn Hinh Mộng không cam tâm, cố ý bôi đen cô ấy. Đoán chắc là ghen ghét người ta xinh đẹp trẻ trung thôi."

"Phải rồi, người trong công ty chúng ta, kiểu gì chả có một vài dũng sĩ. Trước có Cao tổng bị chủ tịch đá đi, bây giờ lại có Doãn Hinh Mộng bị em họ của chủ tịch đá. Theo tôi, người như vậy cũng là đáng đời. Thật nghĩ muốn vào hào môn, cũng không soi gương xem, xem bản thân có bao nhiêu phân lượng."

"Đúng thế, Doãn Hinh Mộng người này thật sự quá đáng ghét."


Lúc Lâm Gia Sương biết được con trai không kết hôn với Doãn Hinh Mộng, hơn nữa đứa trẻ trong bụng đối phương không phải là của nhà mình, hận không thể bắn pháo hoa chúc mừng. Con trai chỉ cần không cưới người phụ nữ như vậy là được. Nhưng sau khi nghe nói cách làm của Doãn Hinh Mộng, bà liền không định bỏ qua dễ dàng như vậy nữa.

Con trai bà đơn thuần, nhưng Trương gia nhà họ lại không dễ bắt nạt. Này nếu như đồn ra, còn không biết sẽ nhìn nhà họ thế nào đây.

Mẹ Hàn đối với chuyện này cũng thực sự là tò mò, vì Lâm Gia Sương gọi điện tới nói muốn cảm ơn con trai bà. Cũng có nghĩa là, chuyện lần này của Trương Đằng là con trai bà giải quyết giúp.

Vì vậy, chờ lúc Hàn Hành Ngạn trở về, mẹ Hàn hiếu kỳ hỏi: "Con sao lại phát hiện ra người nhân viên nữ kia có vấn đề thế?"

Hàn Hành Ngạn nghi hoặc nhìn lên mẹ mình.

Mẹ Hàn nói tiếp: "Chính là cái nhân viên nữ muốn gả cho Trương Đằng đó, con làm sao phát hiện ra cô ta không ổn thế? Cái này không giống với phong cách làm việc của con lắm, thế mà lại quản tới mấy chuyện linh tinh này."

Hàn Hành Ngạn đã quen với cách nói chuyện của mẹ mình, đáp: "Thực ra chuyện này không phải là con phát hiện được."

"Lẽ nào là thư ký Vương?" Mẹ Hàn cảm thấy cách giải thích này rất hợp lý, thư ký Vương rất có năng lực, chuyện như thế này là cậu ta phát hiện thì một chút cũng không lạ.

Không ngờ, Hàn Hành Ngạn lại nói: "Không phải là thư ký Vương, thực ra là Sở Sở nhắc con."

Mẹ Hàn kinh ngạc nói: "Sở Sở phát hiện hả?"

Hàn Hành Ngạn gật đầu, đáp: "Ừm, cô ấy nghe được người khác nói ở công ty."

Mẹ Hàn nghe xong gật đầu, nói: "Ừ, xem ra trực giác của phụ nữ vẫn là lợi hại. Con xem mẹ và dì nhỏ con vẫn luôn cảm thấy cô ta không đúng lắm. Vì thế, chuyện như thế này không thể tin tưởng để cho đàn ông các con đi làm."

Hàn Hành Ngạn gật gù, cười cười không nói gì.

Mẹ Hàn nói: "Nói ra, Sở Sở có phải là biết xem tướng không, hôm đó nghe thấy nhắc nói tới."

Hàn Hành Ngạn lắc lắc đầu, nói: "Không có nghe nói..." nhưng sau khi nói xong, anh bỗng nhiên nghĩ tới chuyện hồi trước phát sinh ở Bit Media. Lúc đó Sở Sở hình như nói biết vợ tương lai của anh là ai, muốn giúp anh xem phải không nhỉ?

Nghĩ đến đây, Hàn Hành Ngạn bỗng nhiên ngây ra.

Mẹ Hàn nói: "Hử? Hóa ra con cũng không biết à. Mẹ thấy á, nói không chừng con bé thật sự là hiểu một chút đó. Dù sao mẹ là khá thích con bé, Hành Ngạn con phải đối xử tốt với con gái nhà người ta đó."

Hàn Hành Ngạn thu lại cảm xúc, nói: "Ừm, con biết rồi, mẹ."

Chờ đến sáng hôm sau quay về chung cư Lê Viên, nhìn vào bạn gái đang ngồi trên sô pha đọc kịch bản, Hàn Hành Ngạn bất thình lình hỏi: "Sở Sở, ngày trước em nói biết vợ tương lai của anh là ai à?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận