Bai Xian (Bạch Hiển) được gia gia nhặt về nhà, anh được bọc trong một tấm vải đen trong băng tuyết, không những giữ được nhiệt độ cơ thể mà còn cứu sống anh, tuy nhiên dù vậy anh vẫn bị đóng băng, cơ thể lạnh như băng như cương thi. Gia gia đã cố gắng hết sức để tìm cách cải thiện cơ thể của hắn nhưng ông không thể. Với tình trạng này, Bạch Hiển sắp chết –
Gia gia của hắn, người tinh thông huyền học tính ra hắn là khí vận chi tử (vận mệnh may mắn), thân thể của hắn không áp chế được khí vận nên bắt hắn cúng bái Zulongtu (tổ rồng) và cúng bái cha mình, điều này đã cứu mạng hắn.
Sau khi gia gia qua đời, Bạch Hiển vốn tin tưởng vào lời nói của gia gia [Bạch Hiển tin tưởng vững chắc vào lời của gia gia], đã Ngoan ngoãn cũng bái tổ rồng [đã Ngoan ngoãn thời cúng tổ rồng], cầu xin tổ rồng phù hộ, và không ngừng làm việc thiện tích phước lành cho mình, ngay cả khi Bạch Hiển không biết khí vận chi tử có liên quan gì tới Zulongtu (tổ rồng), những hắn thường gặp vài chuyện:
Vào một ngày mưa, Bạch Hiển bị một chiếc ô tô đi qua tạt nước dù có đi xa đến đâu, hay bị bỏng mắt vì tàn thuốc ném vào trong một cuộc cãi vả, hoặc đi ngang qua bầy chó hoang mèo hoang bị trầy xước và cắn nhau một cách khó hiểu,... Bạch Hiển chắc chắn mình là khí vận chi tử, thẳng đến khi hắn chính mình xuyên qua....
Lại là một ngày nắng đẹp, Bạch Hiển xách túi đi trên đường với tâm trạng rất tốt, vừa nói lời tạm biệt với ông lão bán cá, nhìn thấy đèn đường chuyển sang màu xanh, Bạch Hiển bước tới, không nghĩ tới một chiếc xe đột nhiên chuyển hướng lao vào lối qua đường, Bạch Hiển cả kinh, hơn anh từ nhỏ đã cùng ông nội rèn luyện thân thể, phản ứng cơ thể khá nhanh, anh nhanh chóng rời khỏi lối qua đường và đi qua vỉa hè bên cạnh, chiếc xe chạy qua cọ góc áo của anh, mọi người xung quang nhìn anh với ánh mắt sợ hãi.
Những thực hiển nhiên, mệnh khí vận chi tử không phát huy được vai trò của nó, còn chưa kịp bình tĩnh, Bạch Hiển đã cảm nhận được một luồng gió mát thổi qua đầu, sau đó là một áp lực nặng nề đè lên đầu, cả người rơi vào trạng thái choáng váng, rồi ngã xuống đất.
Trước mắt hình như nhiễm phải một chút đỏ, Bạch Hiển suy nghĩa thật lâu thì mới biết đó có lẽ là máu của chính mình
Bên tai truyền đến những tiếng la thất thanh:
"Tiểu Hiển....."
"Tiểu Hiển!"
"Bạch Hiển! Ngươi có ổn không? Nhanh xuống đi! Đừng để mọi người chờ ngươi!"
"Mày lên đó làm gì thế! Đàn em đều đang chờ đấy! Xuống nhanh đi!"
"c! Tên ngốc này, đi lên kéo hắn xuống!"
Ân? Không phải ảo giác? Thực sự có người đang gọi hắn!
Cơn đau trên đỉnh đầu dường như là một lời nhắc nhở liên tục về tất cả những gì Bạch Hiển đã trải qua, nhưng khi hắn mở mắt ra, một vùng hoang vắng hiện ra trước mắt, chỉ có một ít cỏ dại, trước mắt Bạch Hiển có một hòn đá có hình dạng con mèo, rất lớn cao sáu bảy mét, trên tảng đá khắc những đường nét kỳ lạ, bên cạnh còn có những tảng đá khác, và trước mặt các hoa văn dường như có vết máu.
Trên tay truyền đến đau đớn, Bạch Hiển cúi đầu nhìn thấy vết thương nhỏ trên ngón trỏ, "Bạch Hiển! Đi thời, đi xuống, học sinh lớp dưới còn đang đợi triệu tập! Không có thời gian để ngươi lãng phí ở đây!"
Hắn xoay người lại, những người xung quang đều mặc y phục giống hệt nhau, giống như đồng phục học sinh, một người đàn ông trung niên có vẻ sốt ruột đi về phía hắn, nghe thấy từ "ngốc" vừa rồi, Bạch Hiển vốn không hy vọng gì liền quyết định giả ngu, đi theo thầy đến chỗ một nhóm học sinh.
Cảm nhận được sự khinh thường không che giấu của những người xung quanh, Bạch Hiển lựa chọn chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra, không ngờ, một người đàn ông nhỏ mập đi tới, kề sát bên người hắn nói:
- "Tiểu Hiển, đừng buồn, không phải chú và dì đã chuẩn bị một ngự thú dự phòng cho ngươi sao?"
- "Có lẽ lần sau ngươi có thể tự mình triệu hồi nó?"
Tiểu mập mạp này cũng không tính là mập, chỉ là thân hình có chút mũm mĩm, ngũ quan vẫn rất rõ ràng đoan chính, nghiễm nhiên là một người có tiềm lực,chỉ cần hắn có thể gầy xuống, Bạch Hiển quay đầu lại không nói gì.
Bộ dáng này trong mắt người khác giống như một kẻ ngốc, người bên cạnh lập tức nói:
- "Ha! Lần sau, ta không nghĩ kiếp này cậu ta có thể triệu hồi ra ngự thú, chỉ có thể dựa vào cha mẹ cậu ta nuôi cậu ta!"
"Câm miệng!" Tiểu mập mạp quay đầu lại hướng người kia quay, lại quay đầu lại hướng Bạch Hiển lộ vẻ nhẹ nhàng, nói: "Tiểu Hiển, đừng nghe bọn họ nói bậy."
Bạch Hiển lặng lẽ quan sát không lên tiếng, che giấu hoàn hảo phản ứng cực chậm của mình, người trước mặt cũng không ghét bỏ hắn, hắn xoa đầu vừa định nói chuyện, tiếng bàn luận xung quanh hết đợt này tới đợt khác, nhân vật chính rõ ràng là chính mình.
Bạch Hiển hơi nghiêng đầu, như đang suy nghĩ bạn họ nói gì.
Tiểu mập mạp ánh mắt lộ ra hung quang (ánh mắt dữ tợn), đột nhiên bên cạnh có tiếng đại bàng gầm lên, một con Hắc Ưng Đen (đại bàng đen) bay lượn ở trên đầu hai người họ, người xung quanh tức khắc yên tĩnh, không ai nói nữa.
Nói đùa, con Hắc Ưng (đại bàng đen) bên cạnh tiểu mập mạp kia chính là ngự thú mà hắn triệu hồi một năm trước, nó đã cấp bảy rồi, ai dám khiêu khích chứ, những người mới xung quanh còn đang chờ ký khế ước với ngự thú bằng tổ thạch.
Bạch Hiển kéo tay áo của tiểu mập mạp, hắn đã thấy lão sư vừa rồi nhìn hắn với ánh mắt bất thiện, hắn sợ nếu tiếp tục sẽ xảy ra chuyện.
Những người xung quang vẻ mặt phẫn nộ, nhưng không ai lên tiếng, Bạch Hiển đưa mắt nhìn đại bàng đen, chẳng lẽ là vì chuyện này?
Bạch Hiển nhìn thấy các học sinh xung quang xếp hàng trước tượng đá để làm kiểm tra, họ nhỏ máu trên tượng đá, nếu không có phản ứng thì người tiếp theo sẽ tiếp tục, luôn có một khối đá cho họ phản ứng – một ánh sáng trắng bao bọc lấy học sinh, sau khi ánh sáng biến mất, trong vòng tay của học sinh xuất hiện một tiểu thú nhỏ, dạng thú gì cũng có, nhưng tất cả đều cả là động vật hình mèo, chó, rắn, nhưng trông hơi khác nhau.
Một người tiếp một người, các học sinh ôm tiểu thú của mình về vị trí của họ, tất cả bọn họ đều vui vẻ mà thảo luận:
"Tư chất của người là gì?"
"Tam giai, còn ngươi?"
"Ta còn chưa khế ước, ta không biết...."
Bạch Hiển tò mò nhìn nó (tiểu thú), tư chất? Nó là cái gì? Tiểu mập mạp nhìn thấy bộ dáng này, lầm tưởng hắn đang ghen tị với người khác, vội vàng triệu hồi ra Hắc Ưng để có trên tay, "Tiểu Hiển, Hắc Phong (tên con đại bàng) tới đây chơi với ngươi!"
Hiển nhiên là tiểu mập mạp triệu hồi Hắc Ưng đến, Bạch Hiển không nói gì mà quay đầu lại, chính là nhìn ánh mắt của đối phương cùng tiểu hài tử giống nhau, hắn không biết nên nói gì, cho nên đành quay sang nhìn Hắc Ưng, toàn thân Hắc Ưng đen như mực, quanh mắt có những đường đỏ, hai mắt sắt bén nhìn chằm chằm Bạch Hiển, nhưng rất nhanh, Hắc Ưng liền thuần thục mà nhảy lên vai Bạch Hiển, cúi đầu cọ cọ mặt Bạch Hiển, hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên.
Bạch Hiển cứng đờ cảm nhận được sức nặng trên vai, này! Đây là một con đại bàng! Hắn có gặp qua bao giờ! Một khi bạn chăn nuôi nó, có thể đi ăn cơm quốc gia.
Hắc Ưng bất mãn dùng mỏ dụi dụi hắn, tiểu mập mạp cười nói: " Tiểu Hiển, hãy vuốt lông nó, Hắc Phong đang nóng nảy."
Bạch Hiển hơi nghiêng đầu, vừa vặn chạm phải mắt của đại bàng, hắn yên lặng nuốt nước bọt, vươn tay còn lại chạm vào lưng đại bàng, Hắc Phong dựa theo lực mà ngẩng đầu lên, Bạch HIển tình cờ nhìn thấy lớp lông mềm mại dưới cổ nó, hình như.... Trông có vẻ rất mềm....
Bạch Hiển đánh bạo mà sờ nó, không nghĩ tới Hắc Phong trông khá thoải mái và thích thú, thế là một người một chim bắt đầu trò chơi vuốt ve.
Những người xung quanh đột nhiên reo hò, chia thành hai ba người đi về, tiểu mập mạp tiếp nhận Hắc Ưng, rồi nói: "Chúng ta về thôi, chú và thím của tôi chắc đang đợi cậu."
Bạch Hiển ngoan ngoãn giả vờ ngốc đi theo hắn, mọi người cùng nhau đi tới một cổng vòm, xuyên qua màn sáng của cổng vòm, Bạch Hiển nhắm mắt lại rồi lại mở ra, sau khi thích ứng với ánh sáng, trước mặt hắn là một ngôi trường với vài tòa giảng dạy, phía sau hắn là màn sáng vừa xuyên qua.
Tiểu mập mạp trực tiếp dẫn hắn đến cổng trường, một người đàn ông trung niên đang dựa vào chiếc xe phía sau chờ đợi điều gì đó, vừa thấy bọn họ liền mỉm cười: "Tiểu thiếu gia vất vả rồi, cảm ơn Vương thiếu gia đã chiếu cố tiểu thiếu gia."
Tiểu mập mạp không để ý xua tay: "Các ngươi về trước đi, ta cũng muốn tới chỗ cha ta một chuyến, tiểu Hiển có thời gian thì tới tìm ta chơi."
Bạch Hiển nhìn tiểu mập mạp, khẽ gật đầu, tiểu mập mạp vui vẻ xoa đầu: "Được rồi! Giải quyết xong! Ta đi trước!"
Bạch Hiển thở phào nhẹ nhóm, xem ra hắn nói đúng, xoay người lại nhìn người quản gia tốt bụng khác thường trước mặt, quản gia mỉm cười nhìn hắn: "Thiếu gia, chúng ta về nhà nhé? Lão gia và phu nhân cùng hai vị thiếu gia đang chờ ngươi."
Quản gia quay người mở cửa xe, Bạch Hiển lên xe, nhìn cách bố trí của xe, trong lòng thầm nghĩ, hình như không khác gì những chiếc xe hiện đại. Vừa mới suy nghĩ xong, giữa ghế sau và ghế trước chiếu lên một màn hình ánh sáng, nhìn những hình ảnh ứng dụng trò chuyện quen thuộc trên đó, cũng như các ứng dụng khác đánh dấu một blog hay một video nào đó, Bạch Hiển lộ vẻ 囧囧, đây không phải là máy tính bảng ở đây chứ?
Kết quả quản gia bấm ra một ngăn bí mật ở đâu đó bên cạnh ghế ngồi, bên trong đựng các loại đồ ăn nhẹ, sau đó đưa điều khiển từ xa cho Bạch Hiển: "Tiểu thiếu gia, mời xem trước, chúng ta sẽ sớm đến đó."
Bạch Hiển lấy điều khiển từ xa, nhìn màn hình ánh sáng rồi nhìn tủ đồ ăn nhẹ, rơi vào trầm tư: Cho nên đây kì thực là TV?
Tuy nhiên hắn lựa chọn không nhìn màn hình TV mà nhìn ra đường qua cửa kính ô tô, vẫn là một chiếc ô tô đang chạy, nhưng trên vỉa hè có nhiều người đều dắt theo một tiểu động vật, các cửa hàng trên phố cũng có. Các loại động vật nhỏ đang canh giữ cửa, đây dường như là một thế giới mà dã thú hoành hành?