Tiểu nhân, nguy hiểm
Động tác đâm tới của Diệp ca đối với Bạch Hiển hết sức thong thả, Bạch Hiển đúng lúc điều chỉnh lại vị trí của chính mình, né tránh công kích, sau đó Phao Phao Long đồng thời biến mất, Mạc Tư cùng lúc phun ra một ngụm hỏa diễm tới chỗ này, đem Diệp ca bức lui vài bước.
Ngay sau đó, long diễm của Mạc Tư dường như có thể thuấn di, mỗi lần đều có thể chính xác đánh trúng ong tuyết, cho dù tần suất nó vỗ cánh có cao tới mức nào, tốc độ né tránh nhanh như thế nào đi nữa!
Hỏa diễm giống như đột ngột biến mất trong không khí, rồi đột ngột xuất hiện đánh lên người ong tuyết.
Đây đúng là năng lực không gian của Phao Phao Long, đem ngọn lửa thu vào trong không gian của chính mình, sau đó lại thả ra ở bên người ong tuyết, đạt được công kích hoàn mỹ.
Ong tuyết đã sớm không thể tiếp tục phản kháng, trên người xuất hiện vài chỗ bị cháy đen, đừng nói tới trợ giúp chủ nhân, con ong tuyết hệ ám sát đang đối mặt với long tộc, căn bản đối phó không lại!
Bạch Hiển bên này dựa vào tốc độ cực nhanh để đánh cho Diệp ca không kịp trở tay, nhưng từng đợt bủn rủn từ cơ thể truyền đến làm cho hắn hiểu được, tuyệt đối không thể kéo dài thêm nữa, bằng không ngay cả sức lực để nắm vách đá cũng không thể!
Mạc Tư đã nhận ra được trạng thái của hắn, lại bức lui ong tuyết lần nữa, quay đầu hướng về phía Diệp ca phun lửa, hỏa cầu lần này không thể so được với lần trước, thế lửa hừng hực, năng lượng rất lớn, ong tuyết vừa mới ổn định thân thể của mình, lập tức quay đầu hướng ngưng tụ sương giá chống cự cùng chủ nhân của mình.
Chính là như thế, quần áo trên lưng Diệp ca đã bị đốt thành bông, phát ra một mùi khét khó ngửi, cùng lúc đó, một tiếng ưng từ phía sau truyền tới, trong lòng Diệp ca thầm nghĩ không tốt.
Giây tiếp theo, Hắc Phong dùng cái mỏ nhọn của mình đâm vào gáy Diệp ca, một kích này đi xuống, chính là chí mạng!
Diệp ca nắm chắc thời cơ, ở thời điểm mỏ chim đâm xuống đột nhiên né tránh, ý muốn Hắc Phong đâm vào vách đá, không nghĩ Hắc Phong dường như biết ý nghĩ của hắn, đột nhiên rút phần thân trên của mình một giây trước khi bay đến, cánh ưng mở rộng, một đôi vuốt nhọn hung hăng để vài đường trên cánh tay của Diệp ca, sợi bông bay lên, màu tràn ra từ quần áo Diệp ca.
Nếu không phải trên người mặc nhiều quần áo, Hắc Phong có thể trực tiếp bắt hắn ngã xuống, mà không phải giống như chỉ có bắt, cấu, cào vài đường liền thôi, ngay cả như vậy, sắc mặt Diệp ca cũng hoàn toàn thống khổ, cùng với Bạch Hiển kéo dài khoảng cách.
Bạch Hiển bắt lấy cơ hội, lại tiếp tục hướng về phía trước, hai người cứ như vậy mà lại cách xa khoảng mấy mét.
Tất cả những chuyện này xảy ra trong chốc lát, trong chớp mắt liền dừng lại, vẻ mặt của mấy người ở phía trên vô cùng mặt tức giận, Vương Kha lại trực tiếp hạ mệnh lệnh cho Hắc Phong không ngừng quấy rầy Diệp ca.
Bạch Hiển dừng lại, ở trên vách đá không ngừng thở hổn hển, cũng may lúc này trên vách đá đã không còn quá dốc, hắn tìm một một vị trí thích hợp nắm úp sấp xuống nghỉ ngơi trong chốc lát.
Con ong tuyết lại đang vội vàng bảo vệ chủ nhân của mình, Hắc Phong cùng với Mạc Tư lại không ngừng quấy rầy, không còn cách nào khác, hai con bọ ngựa lại xuất hiện, canh giữ bên người Diệp ca, hướng Hắc Phong quơ song đao, cảnh cáo nó không được lại gần.
Hai bên không biết tại sao lại rơi vào ngưng chiến, nhưng không nghĩ tới là, Diệp ca còn chưa hết hi vọng, đột nhiên rút từ trên lưng rút ra một bộ dây thừng, trực tiếp móc lấy ba lô của Bạch Hiển lôi xuống--
Hòn đá Bạch Hiển đang cầm trên tay đột nhiên theo lực đạo rồi rơi xuống, hắn mở to hai mắt, hiện ra vẻ không thể tin được, cả người ngã về phía sau--
"Tiểu Hiển!"
"Tiểu Hiển!" Vương Kha cùng Thượng Quan Tiêu sợ hãi kêu lên, Đông Phong trực tiếp lấy miếng vải trên người làm dây thừng, tính toán cho Bạch Hiển nắm lấy.
Bạch Hiển quả thực vươn tay bắt lấy, nhưng thời điểm chạm vào nó, sợi dây lại lướt qua đầu ngón tay hắn - liền như vậy bỏ lỡ!
Vào thời điểm mấu chốt, Mạc Tư đột nhiên lao tới từ phía sau, dùng cổ ổn định thân thể cho Bạch Hiển, theo đó "Xích!" một tiếng, dùng móng vuốt bám chặt vách đá rồi trượt xuống, móng vuốt để lại vài đường trên vách tường đá.
Bạch Hiển đặt chân trở lại vách đá, tìm được một chỗ đặt chân ổn định, trên lưng dùng sức một cái, hai tay lại bắt lấy hòn đá, ổn đỉnh thân thể của chính mình, Mạc Tư ở phía dưới rốt cuộc cũng thu hồi móng vuốt, vỗ cánh lưu lại không gian cho hắn.
Cứ như vậy, Bạch Hiển cũng đã không còn sức lực, ghé vào vách đá há miệng thở dốc, sự mệt mỏi khi trải qua nguy hiểm khiến cho thân thể không kìm chế được sợ hãi, trái tim lại đập liên hồi, như hận không thể nhảy ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Mạc Tư đã bắt đầu phát hỏa, không chút do dự lao về phía Diệp ca, giống như đang săn người vậy, nữ sinh kiêu ngạo triệu hồi ngự thú của mình ra - xà huyết đằng [hệ mộc], đằng mạn quấn quanh bọn họ, tạo ra một cái l ồng phòng hộ, ý đồ muốn ngăn cản thế công của Mạc Tư.
Tuy nhiên không chỉ Mạc Tư mà Hắc Phong cũng không chút do dự vươn móng vuốt tới ba lô của Diệp ca, Mạc Tư ở bên cạnh cũng không chút lưu tình đem đằng mạn đốt thành tro bụi, đằng mạn không ngừng vặn vẹo, ngọn lửa dính trên đó không ngừng đong đưa, đúng là đốt cháy tất cả bông gòn tung bay lên không trung, nữ sinh hoảng sợ, vội vàng thu hồi xà huyết đằng.
Nhưng đã chậm một bước, quần áo Diệp ca đã bị ngọn lửa thiêu rụi!
Tuy nhiên, nguy hiểm vẫn chưa kết thúc, Hắc Phong túm lấy ba lô của hắn, vỗ cánh bay thẳng ra bên ngoài, sự cường đại của một ngự thú hệ chim đã bộc lộ một cách rõ rệt, nó túm lấy Diệp ca đang nắm chặt trên vách đá, sau đó buông lỏng móng vuốt, Diệp ca không thể không chế được thăng bằng cơ thể, ngã về phía sau giống như tư thế lúc nãy của Bạch Hiển.
Đội ngũ của họ không có một con ngự thú giống như Mạc Tư có thể bảo vệ chủ nhân của mình, chỉ có thể dựa vào sợi dây thừng của đồng đội ném xuống, Diệp ca khó khăn lắm mới có thể ngừng lại sau khi trượt xuống hơn 10 mét.
Bạch Hiển không thể tiếp tục đi lên nữa, ba người ở phía trên thảo luận một số giải pháp, quyết định buộc ba sợi dây vào người Bạch Hiển, dựa vào sức của bọn họ đem Bạch Hiển kéo lên phía trên.
Cột chặt dây thừng, Bạch Hiển rốt cuộc có thể thả lỏng một chút, đem tay buông hòn đá ra, cơ thể bủn rủn vô lực, ngay cả nâng cũng không thể nâng được, cả người đầm đìa mồ hôi, quần áo dính vào cơ thể, bị gió thổi một cái, vừa lạnh vừa ẩm ướt, Bạch Hiển nhịn không được đánh một cái hắt xì.
Vương Kha ở trên hô: "Tiểu Hiển, chúng ta kéo ngươi, ngươi chú ý an toàn!"
Ba người bọn họ cũng không dừng lại quá lâu, nhưng dù sao trọng lượng của nhiều người cùng với sức nặng của ba lô cũng khiến cho tốc độ của bọn họ chậm lại, thể lực cũng tiêu hao nhiều hơn, cũng may là đường đi cuối cùng cũng trở nên bằng phẳng, rốt cuộc, thời điểm Thượng Quan Tiêu không còn khí lực, Vương Kha cùng Đông Phong dẫn đầu đi lên đỉnh núi.
"Chúng ta tới rồi!" Đông Phong hô một tiếng, Bạch Hiển đang cắn răng phối hợp với đồng đội cuối cùng cũng vực dậy tinh thần, tiếp tục tự mình hướng lên phía trên, tới cùng với vị trí của Thượng Quan Tiêu.
Hai người nhìn nhau, cười khổ không nói nên lời, Bạch Hiển đem dây thừng của Đông Phong cột vào eo Thượng Quan Tiêu, một người mang một người, sau bốn giờ ở trong tuyết sơn, bốn người rốt cuộc cũng đi lên được đỉnh núi.
Giây tiếp theo đi lên đỉnh núi, Bạch Hiển liền ngồi phịch xuống mặt đất, nhắm mắt lại bày ra bộ dáng ra đi thanh thản, bên cạnh Thượng Quan Tiêu cũng bày ra tư thế y như vậy, Vương Kha cùng Đông Phong ngồi bên cạnh cũng ngồi trên mặt đất nở nụ cười nhẹ, bọn họ rốt cuộc cũng đã vượt qua cửa ải khó khăn nhất rồi!
Sau đó trong đầu của bốn người lần đầu tiên ăn ý mà chửi Thiên Huyền, chết tiệt!
Vị trí trên đỉnh núi rất lớn, nguyên bản lúc trước ở dưới núi còn cảm nhận được khí lạnh thổi tới, hiện giờ bất quá cũng chỉ là nhẹ nhành thổi qua, đây là một nơi nghỉ ngơi hoàn hảo.
Điều duy nhất thiếu sót là......nơi này không có cây khô, bọn họ ngay cả lửa trại cũng không thể dựng được!
Miệng Vương Kha điên cuồng chửi đám người Diệp ca, nếu không phải bọn họ cứ dây dưa không dứt ở chỗ nghỉ, bọn họ làm sao có thể không vội vàng như vậy! Còn ở trên vách đá giở trò, không ngã chết hắn coi như hắn may mắn!
Bạch Hiển thả lỏng người, mệt mỏi không ngừng chồng chất, mơ mơ màng màng cảm giác được có người sờ trán của hắn, "A! Tiểu Hiển lại sốt!"
Ba người vội vàng đứng dậy, Bạch Hiển lại hoàn toàn không biết gì cả, hắn vốn là mắc mưa phát sốt mới hết, lại ở trong núi tuyết cả ngày hứng gió lạnh, sau đó còn trải qua nhiều chuyện chấn động lòng người, cả người đầy mồ hồ, gió lạnh thì thổi qua, như vậy không bị cảm lạnh mới lạ?
Bạch Hiển bị một âm thanh cãi nhau đánh thức, vừa mở mắt ra đập vào mắt là một mảng màu xanh, hình như là ở bên trong lều, sau đó chính là một trận mê muội, đừng nói ngồi dậy, ngay cả nằm mà hắn còn cảm thấy buồn nôn.
Âm thanh bên ngoài lều ngày càng lớn, dạ dày quay cuồng đứng dậy, Bạch Hiển thực sự nhịn không được, hắn đột nhiên đứng dậy kéo lều ra, nôn mửa bên cạnh lều.
Điều này khiến cho những người khác giật mình, Vương Kha phản ứng rất nhanh, lấy thêm quần áo phủ lên người Bạch Hiển, ở sau lưng hắn nhẹ nhàng vỗ.
Bạch Hiển cả ngày không ăn cơm, làm sao có thể nôn ra thứ gì, nôn mửa vào lần, dạ dày vẫn còn lăn lộn, cảm giác nôn mửa đã biến mất.
Thượng Quan Tiêu ở bên cạnh đưa tới một hũ nước, Vương Kha nhận lấy rồi cho hắn uống, nước vẫn còn ấm, Bạch Hiển vốn thiếu nước, trực tiếp kêu càu nhàu càu nhàu uống một nửa, mới có thể giảm bớt sự khó chịu, ngồi ở trên mặt đất.
Cảm giác chóng mặt vẫn chưa biến mất, Bạch Hiển quay đầu nhìn về nơi đang cãi nhau, Đông Phong vẫn đang cùng bọn họ giằng co, Âm Đề ở phía bên kia chạy tới chắn gió cho Bạch Hiển, đưa đầu về phía mặt hắn cọ cọ.
Bạch Hiển bất đắc dĩ giơ tay sờ đầu nó, đầu óc lảo đảo, không thể suy nghĩ, hắn vẫn còn sốt!
Vương Kha muốn mặc quần áo cho hắn, nhưng nhiệt độ giảm nhanh khiến cho Bạch Hiển lại đánh một cái hắt xì, hắn vội vàng tỉnh táo lại, duỗi tay ra mặc quần áo, Thượng Quan Tiêu bên cạnh lại đưa tới một ấm nước nữa.
Bạch Hiển nghi hoặc nhìn cô, Vương Kha trưc tiếp tiếp nhận đưa lên miệng hắn: “Đây là thuốc chúng ta nghĩ cách nấu, mau uống đi, sốt vẫn chưa thuyên giảm, phải uống hết!”
Chất lỏng chảy vào miệng vô cùng đắng, Bạch Hiển nhịn xuống cảm giác nhổ ra mà đem thuốc uống hết một nửa, thuốc vẫn còn hơi nóng, sau khi uống xong hắn lại đổ ra một tầng mồ hôi.
Bạch Hiển cuối cùng cũng khôi phục một chút tinh thần, “Các ngươi như thế nào có thể đốt lửa vậy?”
Vương Kha mỉm cười đưa cho hắn một cái lon: “Nào có nhóm lửa, bọn ta đào đất dưới tuyết, bọc siêu và lon lại, sau đó kêu Mạc Tư phun lửa, độ nóng đương nhiên còn có thể, chính là thời điểm đào lớp đất ở dưới có chút khó khăn.”
Trong lúc cùng Vương Kha nói chuyện, Bạch Hiển tìm thấy cái hố mà bọn họ đào được, cái hố đã bị Mạc Tư đốt cháy, ở giữa đống bùn đất đó có hơi nước bốc lên, đây không phải loại bùn đất tốt nhất để sử dụng hay sao?
Bạch Hiển cười lắc đầu, những thứ này thật sự có thể, “Vừa rồi các ngươi ồn ào cái gì vậy?”
Vương Kha lộ vẻ mặt ghét bỏ, “Không phải phía bên đó là bọn Diệp ca hay sao, còn có mặt mũi lại đây trao đổi đồ ăn với chúng ta, một món đồ hộp là 50 điểm, bọn họ sẽ không phải không vừa ý sao.”
Đông Phong chắp tay trước ngực, vẻ mặt bình tĩnh, mặc cho hai tiểu đệ liên tiếp sủa[0.0], có cảm giác người đang kêu, nhưng ta có nghe hay không là một chuyện khác.
Diệp ca cũng nữ sinh kia phỏng chừng là muốn thể hiện, nên chỉ ngồi một bên không nói gì, đương nhiên cũng có thể là mệt, dù sao cũng đi lâu như vậy.
Bạch Hiển tiếp nhận đồ hộp ấm áp, vừa định lấy ra ăn, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng ưng kêu, theo sao đó một con chim trĩ đỏ* rơi xuống mặt đất, sau đó là một trận gió to, một con trĩ đỏ to béo dừng lại trước mặt Bạch Hiển.
Hắn vừa nhấc đầu, liền đập vào đầu của Mạc Tư, cơn đau làm cho hắn thiếu chút nữa chảy nước mắt, Mạc Tư vội vàng cọ hắn bày tỏ xin lỗi.
Bạch Hiển thuận tay ôm lấy đầu nó, sau đó cả người oa ở trong lòng ngực của Mạc Tư, Mạc Tư hết sức tri kỷ mà dựng cánh lên tạo cho hắn một cái lồng nhỏ, càng miễn bàn tới độ ấm áp của nó.
- -----------
Tác giả có lời muốn nói:
Tê liệt ngã xuống……
- -----------
Truyện được dịch với mục đích phi thương mại và chưa được sự cho phép của tác giả
Chỉ có tại WordPress “kat5110.wordpress.com” và Wattpad “@Kat_5110”