Xuống núi
Vương Kha hưng phấn mà lấy lại đồ hộp trên tay Bạch Hiển: "Đợi một lát đi Tiểu Hiển! Ngươi đừng ăn đồ hộp, ta làm chim trĩ nướng bồi bổ cho ngươi."
Trước khi Bạch Hiển kịp từ chối, Thượng Quan Tiêu cũng lại chỗ hắn, nhấc một con khác tới, hai người bọn họ nhanh tay giết chết hai con chim trĩ, theo sau đó Hắc Phong vừa bay đi lại bay trở về đem một vài miếng lá cây đưa cho bọn họ.
Phiên bản đơn giản hóa của gà nướng đất sét đã chuẩn bị sẵn sàng!
Hai người bọn họ tràn đầy mong đợi nhìn về Mạc Tư ở phía sau Bạch Hiển, đem hai cục đất đặt ở trước mặt Mạc Tư, sau đó Bạch Hiển còn được may mắn nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận đốt lửa của Mạc Tư.
Từng chút từng chút một đốt hai khối đất ở bên cạnh, sau đó chậm rãi bọc xung quanh lại, cả quá trình được diễn ra một cách trôi chảy, ngọn lửa chậm rãi kết thành một vòng tròn đẹp đẽ, khi vòng tròn được khép kín, Mạc Tư lại tiếp tục cẩn thận tăng hỏa lực.
Bạch Hiển vừa buồn cười vừa mềm lòng khi nhìn thấy dáng vẻ ngay cả thở cũng không dám của bọn họ, ở trên cánh của nó vỗ nhẹ biểu thị khen ngợi, sau đó lại tiếp tục nhìn Mạc Tư phun lửa, thế lửa đột nhiên tăng lên một chút, đem cái cục đất đều in dấu vết cháy đen, sau đó lại chột dạ đem lửa giảm nhỏ.
Bạch Hiển không nhịn được bật cười, không chỉ bởi vì dáng vẻ kinh sợ của Mạc Tư, còn vì những suy nghĩ lúc ẩn lúc hiện trong biển tinh thần của Mạc Tư: Cẩn thận......Đây là cho chủ nhân......Ô......Đốt cháy! Ô ô ô...... [dễ thương dị tr:]]]
Nhiệt độ của long diễm rất cao, và khi hai cục đất đều chuyển thành màu đen, Mạc Tư ngừng phun lửa, phẩy phẩy cánh trở về bên Bạch Hiển, Vương Kha phủ tuyết trên cục đất để giảm nhiệt độ, chẳng mấy chốc lớp đất nung bên ngoài cũng được gỡ bỏ.
Cầm nó lên rồi đập nó xuống đất vài lần, lộ ra một cái khe, sau đó lớp vỏ bị bong ra, lá bên trong vẫn còn giữ được độ ẩm, một mùi thơm lan tỏa trong không khí.
Bọn họ không cho chút gia vị nào, thịt gà nhìn qua vẫn còn trắng bệch, chẳng qua trông rất mềm mại và ẩm, bên trong lá còn đọng lại một ít nước gà, Vương Kha thật cẩn thận đổ ra ấm riêng, sau đó trực tiếp rút một cái chân gà đưa cho Bạch Hiển, "Nhanh, ăn khi còn nóng."
Bạch Hiển cũng không khách khí, lập tức cắn một miếng xuống, thời gian vừa đủ, thịt gà cực kì mềm, hương vị của thịt gà được giữ lại toàn bộ, đói lâu như vậy, Bạch Hiển gần như muốn nhai luôn cả xương.
Vương Kha thấy hắn ăn xong rồi, tiếp tục đưa một cái chân gà cho hắn nữa, "Ăn đi ăn đi, ta ăn phần đầu là được rồi."
Trọng lượng hai cái chân của con chim trĩ gần như giống nhau, Bạch Hiển cũng không khách khí, được ăn một miếng thịt nóng hổi trong trời đông như thế này, miễn bàn có bao nhiêu dễ chịu.
Hắc Phong cùng với Âm Đề ăn những cái nội tạng được lấy ra từ hai con chim trĩ, nhưng Mạc Tư lại không có gì để ăn, Bạch Hiển vuốt đầu và thì thầm với nó, đợi một lát nữa tiến vào không gian ăn linh quả, chờ khảo hạch kết thúc liền mang nó đi ăn một bữa tiệc lớn!
Tâm trạng Mạc Tư dần dần tốt lên, nếu như không phải chủ nhân cần nghỉ ngơi, nó hận không thể trực tiếp phóng đi để có thể chấm dứt khảo hạch.
Thượng Quan Tiêu cùng Đông Phong ăn một con khác, cũng bày ra vẻ mặt thỏa mãn, bọn họ cũng đem nước gà đổ vào ấm của Bạch Hiển, Thượng Quan tiêu cầm một miếng ức gà đi tới nói: "Tiểu Hiển, canh gà nhớ uống, ăn ngon mới có thể nhanh chóng khỏe lại được."
Sau đó lại bày ra vẻ mặt trịnh thượng vỗ vai hắn, "Trở về hảo hảo bồi bổ, luyện tập một chút, thân thể ngươi không tốt, về sau đừng so sánh với bầu bạn của ngươi, đó sẽ là bi kịch." [hìhìhì =)))]
Lỗ tai Bạch Hiển đều đỏ, cúi đầu uống một ngụm canh, Vương Kha bày ra vẻ mặt chính trực kéo Thượng Quan Tiêu ra, "Đừng nói lung tung, tiểu Hiển nhất định có thể rèn luyện thân thể thật tốt, ta tin tưởng hắn!"
"Ngươi trước tiên thu hồi nụ cười trên mặt rồi lặp lại câu này lần nữa!" Bạch Hiển tức giận liếc mắt hai người một cái, theo sau đó quay đầu lại nói với Đông Phong, "Vị này, phiền ngươi quản người của ngươi đi."
Đông Phong bày ra vẻ mặt bình tĩnh, "Không quản được, ta không quản được em ấy." Có khi là em ấy quản ta, còn chưa nói hết, tất cả mọi người đều hiểu.
Bị thê quản nghiêm thật sự rất gắt gao, Vương Kha cùng với Bạch Hiển đều cười rộ lên, lúc này đến phiên Thượng Quan Tiêu đỏ mặt, lập tức chụp lấy vai Đông Phong nói, "Ta rõ ràng rất nghe lời mà!"
Vẻ mặt Đông Phong bất đắc dĩ, "Ừ ừm......"
Hai người cười càng lớn hơn.
Bầu không khí của bọn họ vô cùng hài hòa, nhưng bầu không khí bên mấy người Diệp ca lại không được như vậy, mỗi người đầu ngẩng đầu trầm mặc nhìn sao, ừm, sao ở tuyết sơn thật đẹp, ừm, thật sự rất đói a!
Nhưng người trong phòng phát sóng trực tiếp lắc đầu thở dài,
"hazz, sớm biết như thế, hà tất lúc đầu lại như vậy."
"Này, vậy ra bọn họ thực sự không có gì để ăn à?"
Vừa rồi bọn họ còn ở trên vách đá, tiêu hoa thể lực quá nhiều, ăn hết hai hộp cuối cùng rồi."
"Kia xong rồi, hai bên có thể thấy được chênh lệch thể lực rất nhiều."
Bên kia đỉnh núi là một ngọn núi đá màu đen, bọn họ lại ăn mấy hộp, rồi bắt đầu đi xuống thăm dò lộ tuyến, tuy nhiên sắc trời ảm đảm gây cản trở tầm nhìn.
Bạch Hiển hết sức bình tĩnh ngồi tại chỗ, "Đừng nhìn, hạ dây là cách dễ nhất, nhưng cần có người canh giữ."
Ba người từ vách đá đen quay đầu nhìn hắn, Bạch Hiển chỉ chỉ sợi dây thừng rắn chắc và co dãn này, "Bằng không tại sao ở đây lại xuất hiện dây thừng tốt như vậy để làm gì?"
Sau khi trải nghiệm khảo hạch có thể nói hắn đã nắm giữ được hết bản chất của Thiên huyền, tuyệt đối sẽ không dùng đến những thứ không dùng tới.
Bọn họ nhìn nhau, ngầm hiểu ý, buông bỏ việc tìm đường, yên lặng ngồi lại, bắt đầu rà soát toàn bộ đỉnh núi để xem nơi nào an toàn và nơi nào có thể buộc dây được.
Nhiệt độ cơ thể Bạch Hiển dần dần trở lại bình thường, cả người tràn đầy năng lượng, nhìn quang não, hiện thị bây giờ mới là rạng sáng, nhưng sắc trời ở trên tuyết sơn giống như bốn năm giờ sáng vậy, tinh quang lóe lên, bọn họ sắp xếp hành lý rồi ngồi nói chuyện phiếm, sau khi nói xong, nhìn phía mấy người Diệp ca.
Diệp ca:......?
Bọn họ thu hồi ánh mắt, kiểm tra điểm trên quang não của chính mình, trước mắt thì Bạch Hiển cũng với Vương Kha đã được 500 điểm, danh sách nhiệm vụ là 300 điểm, 100 điểm còn lại được đặt trong ba lô của hai người, Bạch Hiển hiện tại đang đứng ở vị trí thứ năm, Vương Kha thứ bảy, Thượng Quan Tiêu cùng Đông Phong cũng được hơn 400 điểm, xếp hạng nằm ở vị trị khoảng từ 10 đến 20, thứ hạng của mọi người đều rất ổn định, chính là vạn nhất đến cuối cùng thực sự có một cuộc tranh đoạt diễn ra thì làm sao bây giờ?
Cho nên bọn họ quyết định kiếm thêm điểm, phía bên Diệp ca, Bạch Hiển cùng với Vương Kha không muốn cùng hắn nói chuyện, Đông Phong vốn không thích quá trình trao đổi, vì thế Thượng Quan Tiêu cầm lấy bốn lon đồ hộp đi về hướng Diệp ca, đứng ở trước mặt bọn họ hết sức kiêu ngạo nói:" Mỗi cái 20 điểm, muốn hay không?"
Diệp ca ngẩng đầu nhìn về phía Thượng Quan Tiêu, có chút do dự, Thượng Quan Tiêu cũng không kiên nhẫn, "Muốn hay không đưa ra một lời chắc chắn, bọn ta cũng không còn nhiều lắm, ngay mai đổi cho người khác cũng không thành vấn đề."
Soi với đội khác thì vật tự của bọn họ nhiều hơn, nên không cần lo lắng về người đối diện, Diệp ca không hề do dự, từ trong bao lấy ra bốn tấm thẻ 20 điểm ra, cùng Thượng Quan Tiêu tiến hành trao đổi.
Thượng Quan Tiểu cần thẻ điểm trở về, toàn bộ giao cho Bạch Hiển, Bạch Hiển xem xét liếc mắt một cái, lui tay vào phía trong quần áo ấm áp không muốn lấy thò ra nữa, "Này, mỗi người lấy một cái đi, của ta trực tiếp bỏ vào trong bao, ta lười cầm."
Bộ dạng lười biếng này khiến cho Vương Kha cùng với Thượng Quan Tiêu trêu đùa một hồi, bọn họ đùa giỡn trong chốc lát rồi tiến vào trong lều nghỉ ngơi, để khôi phục thể lực, càng đi về cuối, càng không thể thả lỏng cảnh giác.
Phía bên mấy người Diệp ca thì đang vùi đầu ăn, tinh quang trên bầu trời lưu chuyển, chiếu sáng bóng dáng của nhiều đội ngũ dưới chân núi đang hướng về phía trước
——
"Chuẩn bị, cột chặt dây thừng, Mạc Tư cùng với Điềm Điềm áp trận, Hắc Phong bảo hộ, chuẩn bị đi xuống vách núi!" Hai tay Bạch Hiển không ngừng thao tác, đem dây thừng đều kéo dài, vuốt lên, đặt xuống dọc theo vách núi, mấy người bên cạnh cũng lặp lại động tác tương tự.
Mạc Tư ở bên cạnh đang duỗi thắt lưng, cánh không cẩn thận va phải Điềm Điềm, Điềm Điềm cố gắng ngăn cản cánh của nó, sau đó cả hai lăn thành một quả bóng.
Bạch Hiển đứng dậy, nhìn Hắc Phong đang chải lông mao bên cạnh, lại nhìn lại Mạc Tư đem người ta đè dưới thân không thể động được, tức giận đến nỗi gân xanh nổi đầy đầu, sau đó thực sự không thể chịu đựng được, trực tiếp nắm hai cái sừng của nó, túm nó qua chỗ khác, "Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi! Tại sao lại khi dễ nữ hài tử nhà người ta, ngươi đứa nhỏ này phải học cách nhượng bộ, hiểu hay không? A?"
Mạc Tư vô tội nhìn hắn, Bạch Hiển thở dài, buông lỏng tay, dù sao đầu óc cũng không tốt lắm, hắn còn cưỡng cầu cái gì?
Thượng Quan Tiêu trực tiếp cười ra tiếng, "Ha ha ha ha. Không cần quan tâm đến chúng nó đâu, chỉ cần đừng đi quá xa là được."
Bạch Hiển hận không thể rèn sắt thành thép, đem dây thừng của mình thả xuống, Điềm Điềm sử dụng năng lực hệ thổ ngưng tụ ra vài hòn đá to lớn, nằm rải rác trên mặt đất trải dọc theo đỉnh núi, sau đó dung hợp lại với nhau.
Mỗi một khối đều có thể giữ được trọng lượng đến vài trăm ký, giữ chặt bọn họ khá là dự dả, huống chi hai bên còn có người phòng thủ, Bạch Hiển nhìn về phía hai mươi mấy người đang nghỉ ngơi. Bắt đầu từ sáng sớm, lục tục có người từ các con đường khác tới đây, không biết vì sao, đều vô cùng ăn ý lựa chọn im lặng, an phận, cho dù là khắc khẩu, cũng chỉ là việc phân bổ tài nguyên không đồng đều.
Có lẽ là có quá nhiều người?
Bạch Hiển nhìn thấy được trên đỉnh núi có nhiều lều trại được dựng lên, âm thầm đề phòng, đợi một lát nữa bọn họ khẳng định là nhóm đầu tiên đi xuống, chỉ để lại Điềm Điềm cùng Mạc Tư, không biết có an toàn hay không?
Trong lúc suy nghĩ, Đông Phong đã sẵn sàng, cầm ba lô đi tới rìa vách núi đen, hắn sẽ là người đầu tiên đi trước dò đường, Hắc Phong đi theo bên người hắn sẽ bay trở lại để thông báo cho ba người còn lại.
Liếc nhau, Đông Phong không chút do dự nắm sợi dây leo xuống, "Tốc" một tiếng, hắn liền biến mất trong sương mù dưới vách núi, dây thừng được cột vào hòn đá rất chắc chắn, nửa điểm di chuyển cũng không có, ba người Bạch Hiển cùng nhìn xuống, cũng chỉ có thể nhìn được một màn sương trắng lượn lờ.
Bạch Hiển quay đầu lại, thấy được một vài cặp mắt nhìn qua, "......"
Những người bị bắt gặp lập tức quay đầu lại, giống như không có chuyện gì phát sinh, Bạch Hiển không nói gì, chỉ có thể ngồi bên cạnh chờ hồi âm của Hắc Phong.
Không biết là tốc độ Đông Phong quá nhanh hay là thật sự không cao, Hắc Phong nhanh chóng bay ra khỏi màn sương trắng, bay thẳng lên trời, sau đó đột ngột xoay người bay về hướng bọn họ, dừng ở trên vai Vương Kha.
Trao đổi vài tiếng, Vương Kha liền đối với bọn họ gật đầu, "Hai người đi trước, ta đi sau."
Thượng Quan Tiêu cùng với Bạch Hiển cũng không khách khí, trực tiếp cột dây thừng quanh eo, Bạch Hiển sờ đầu Mạc Tư, ánh mắt lơ đãng nhìn đám người xung quang, sau dó xoay người đi xuống vách đá.
Vách đá bên kia núi tuyết phủ đầy rêu, đạp chân trên đó khá trơn, chỉ còn nước trượt xuống, Bạch Hiển chỉ có thể tăng thêm lực nắm, phòng ngừa trượt tay liền trực tiếp ngã xuống.
Rất nhanh hắn liền cảm giác được mình đã xuyên qua màn sương mù, xung quanh trắng xóa, một cảm giác mát lạnh ập vào mặt, rồi biến mất, hắn đã xuyên qua được nó.
- -------------------------
Truyện được dịch với mục đích phi thương mại và chưa được sự cho phép của tác giả
Chỉ có tại WordPress "kat5110.wordpress.com" và Wattpad "@Kat_5110"