Ta Ở Tinh Tế Chấn Hưng Long Tộc

Thuận lợi thông quan

Rêu trên vách đá ngày càng nhiều, càng dày, cây xanh xung quang ngày càng dày đặc, tuyết đọng trên vách núi không ngừng tan, từ phía trên nhỏ xuống.

Lòng bàn tay thoáng truyền đến cảm giác đau đớn, nhiệt độ xung quanh có chút cao, nhưng may mắn Thượng Quan Tiêu ở phía dưới đột nhiên la lên: "Đến rồi!"

Vừa dứt lời, Bạch Hiển cũng cảm giác được chân mình chạm tới mặt đất, vội vàng giẫm lên đó, cởi bỏ dây thừng rồi quay đầu lại nhìn——

Trước mặt là một bình nguyên[đồng bằng] rộng lớn, một màu xanh biếc trải dài khắp nơi, cách đó không xa là một dòng suối nhỏ như một chiếc vòng cổ màu bạc xuất hiện trên mảnh thảo nguyên này, trên đầu là ánh nắng mặt trời, chiếu xuống và phủ lên cho thảo nguyên một màu vàng rực rỡ, dòng suối nhỏ lấp lánh, hình ảnh thánh khiết[thiêng liêng] làm cho tất cả những người thấy được nó đều chấn động, nhiều ngày mạo hiểm, trong nháy mắt hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự thoải mái vô biên.

Trong nháy mắt, Thượng Quan Tiêu liền muốn chạy ra ngoài, hưng phấn mà hướng về dòng suối nhỏ, sức sống thuần túy của một cô gái được hiện rõ, Bạch Hiển nở nụ cười một chút, cũng chạy theo ở phía sau.

Ba người ở trên thảo nguyên rộng lớn chạy trốn, Bạch Hiển đột nhiên ngừng lại, nhắm mắt cùng Mạc Tư câu thông, hai người bên cạnh liếc nhau một cái, đi đến bên người hắn chờ.

Thời điểm Vương Kha một mình phòng thủ ở trên đỉnh núi, những người xung quanh rốt cuộc cũng không nhịn được, đều mang ý xấu đem Vương Kha vây lại, thậm chí còn thả ra ngự thú đem Mạc Tư cùng Điềm Điềm tách ra.

Một thanh niên vuốt ngược tóc ra sau, trên mặt không khỏi tươi cười đi tới, "Huynh đệ, hiện tại điểm của các người cũng khá cao đi?"

Vương Kha bình tĩnh nhìn lại, "Không nhiều lắm, làm sao vậy?

Xung quanh còn có các thành viên ở các đội ngũ khác, mỗi người đều mang một tâm tư khác nhau đi tới, Mạc Tư ở bên cạnh phát hỏa[nổi giận], lập tức triển khai hỏa cánh, đem toàn bộ những ngự thú xung quang dọa sợ, vừa định nhảy đến bên cạnh Vương Kha, dưới chận lại bị một gốc cây đằng mạn cuốn lấy, rơi vào đường cùng, Mạc Tư đành phải đối phó trước với đằng mạn, không rảnh chú ý đến Vương Kha bên kia.

Người xung quanh càng lúc càng bao vây chặt chẽ, phòng phát sóng trực tiếp liền khẩn trương:

"Như thế này thì làm sao có thể thoát ra được? Xung quanh có rất nhiều người vây quanh."

"Ta muốn nói hắn không nên một mình ở lại, cảm tình của nhóm họ với những người xung quang cũng không tốt lắm."


"Nói như vậy, mặc kệ là xuống cùng nhau hay là hai người lưu lại, kết quả đều như nhau, những người khác nhất định đều nhân cơ hội để cướp đoạt."

Bầu không khí càng ngày căng thẳng, Vương Kha âm thầm nuốt nước miếng, trên mặt lại như trước hoàn toàn bình tĩnh, thậm chí dưới chân còn không lùi một bước, ngay tại thời điểm Vương Kha cùng phòng phát sóng trực tiếp đang suy nghĩ cách đối phó, khối tuyết bên cạnh lại đột nhiên run run đứng lên.

Một cái đầu rồng chưa lớn bằng nắm tay thò ra ngoài, theo tuyết động rơi xuống, đầu và thân không ngừng lớn lên, cuối cùng biến thành một con giao long hệ thủy, khi nó nâng đầu có thể cao bằng hai người trưởng thành, những chiếc vảy màu lam tím lóe lên hàn quanh[sắc bén], con ngươi thẳng đứng lạnh lùng không ngừng chuyển động, nhìn về đám người vây quay Vương Kha, thể hiện uy hiếp của mình.

[a a a a! Giao long Lam Giáng! Chấn động lên sân khấu!!]

[Ta biết rồi, nhất định Bạch Hiển có biện pháp dự phòng!]

Trên mặt những người xung quanh hiện lên sự khiếp sợ, bắt đầu khe khẽ nói nhỏ,

"Không phải chứ, con ma thú này từ đâu đến, là ma thú đúng không, hay là ngự thú?"

"Không biết nữa!"

Vương Kha lập tức nở nụ cười, hắn chỉ biết, nhất định Tiểu Hiển đã có thể dự đoán được tình huống này phát sinh, thừa dịp Lam Giáng thu hút sự chú ý của những người xung quanh, Vương Kha chạy nhanh đến mép vách núi đen, nhanh chóng chuẩn bị tốt dây thừng, không chút do dự nhảy xuống.

Gần như hết sức căng thẳng, những người xung quanh đều hướng về phía Điềm Điềm và hòn đá đánh tới, nhằm mục đích phá vỡ cột đá giữ dây thừng, Lam Giáng vẫy đuôi một cái, đánh vỡ đợt tiến công của nhóm ngự thú đầu tiên, theo sau đó cơ thể xoay vòng, đem Điềm Điềm cùng hòn đá hoàn toàn đặt dưới thân, thuận tiện còn giữ chặt dây thừng.

Mạc Tư thở ra một vòng lửa, đem đằng mạn đang vây khốn mình hoàn toàn đuổi đi, trực tiếp vỗ cánh bay lên, nhanh chóng di chuyển đến bên người Lam Giáng.

Hắc Phong không ngừng lơ lửng trên không trung, tựa hồ giây tiếp theo có thể sử dụng lợi trảo[móng vuốt] xé nát.

Những người bên dưới quay trở lại vách đá đón Vương Kha, ngay lúc Vương Kha tiếp đất thuận lợi, Bạch Hiển lập tức gọi hai ngự thú ở phía trên về.


Giằng co trong chốc lát, những người ở phía trên đỉnh núi lập tức phát hiện, thân thể giao long không ngừng thu nhỏ lại, lộ ra gấu nhỏ ở bên trong, thời điểm bọn họ phát động tấn công, Mạc Tư dùng đuôi tóm lấy Điềm Điềm, đem nó ném lên lưng mình, sau đó nó rút móng vuốt ra, bắt được thân thể Lam Giáng, trực tiếp từ mép núi nhảy xuống.

Những động tác này diễn ra quá mức mạch lạc, thành công né tránh được tất cả công kích, mấy con ngự thú ở trước mắt họ lập tức biến mất, bọn họ không còn lựa chọn nào khác phải tự buộc dây vào người và chuẩn bị xuống núi – những người đó chắc chắn vẫn còn thủ ở phía dưới, sẽ không ai ngu ngốc mà sử dụng dây thừng của họ.

Mặc kệ những người ở trên núi thở dài, Mạc Tư thành công dẫn dắt cả ba xuyên qua màn sương mù, bay đến bên người Bạch Hiển, thời điểm rơi xuống mặt đất còn rung đùi đắc ý đòi tranh công.

Bạch Hiển lập tức ôm lấy Điềm Điềm hung hăng xoa nhẹ một phen, "Vất vả rồi, bé đáng yêu!" Sau đó lại ôm lấy Mạc Tư cùng Lam Giáng khích lệ bọn chúng, lúc này mới quay đầu lại nói với bọn họ, "Nơi này có thể biến thành khu vực chiến đấu, chúng ta vẫn là trực tiếp triệu hồi ngự thú mau chóng chạy đi!"

Tất cả đều đồng ý, triệu hồi ngự thú, kết nối với tinh thần lực, lập tức tăng cường thuộc tính của chính mình, Đông Phong trực tiếp cõng Thượng Quan Tiêu chạy ra ngoài, tộc độ được lĩnh hội cùng với Âm Đề được đồng nhất, Bạch Hiển đem Mạc Tư nhường cho Vương Kha, còn mình thì leo lên cổ Lam Giáng ngồi.

Vỗ vỗ Lam Giáng, Bạch Hiển đem mặt cọ lên vảy của nó, "Đi thôi bảo bối! Hãy cho ta một lần trải nghiệm cảm giác cưỡi rồng thật sảng khoái nào!" [khúc này chém kha khá=))))]

Tuy rằng giao long không thể bay, nhưng tốc độ di chuyển lại cực kì nhanh!

Lam Giáng bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn hắn, xác định người hưng phấn nào đó đã ngồi xong, liền vặn vẹo thân mình chạy ra ngoài, tốc độ cư nhiên so với Mạc Tư không chậm hơn bao nhiêu.

Tiếng cười của những thiếu niên thiếu nữ vang lên trên thảo nguyên, ánh mặt trời rực rỡ vì bọn họ che chở, cách đó không xa là những khe suối đang chảy, tiểu thú chạy nhảy trên thảo nguyên, thanh xuân đẹp nhất là những cảnh tượng đang có lúc này.

Từ dòng suối nhỏ chạy tới thượng du, dòng suối nhỏ đột nhiên rẽ vào một con đường và biến mất trong rừng cây, mấy người Bạch Hiển đi tới một mảnh đất bằng phẳng, một cánh cửa bí cảnh đứng lẳng lặng tại chỗ, nhưng ở giữa cánh cửa lại trống trải trong suốt, không có lốc xoáy, vừa nhìn liền biết còn chưa mở ra.

Bọn họ thảnh thơi ngồi xuống, bắt đầu kiểm kê lại điểm của chính mình, thứ hạng của bọn họ cũng không có nhiều thay đổi, thảo luận một chút, quyết định cứ như vậy phân phối.

Làm xong tất cả những điều này, Bạch Hiển trực tiếp nằm trên bãi cỏ, gió mơn trớn, cỏ xanh lay động, mang đến cảm giác ngưa ngứa trên mặt hắn, hắn cười vươn tay chạm lên mặt, hơi thở thiếu niên từ trên người phát ra, làm cho những người nhìn thấy được đều ngây người.

[ô ô ô ô, mama hỏi ta vì cái gì lại khóc, ta nói ta hình như là bản nháp bị Thần Sáng Thế bỏ lại!]


[ai......Cuộc sống như vậy chính là cái ta muốn, thảo nguyên mênh mông vô tận, mỹ nhân khiến cho người nhìn không thể rời mắt, sau đó lại nhấp một ngụm rượu, nhìn xa xa có đám ngưu dương và cừu đang ngậm cỏ, hoàn toàn tuyệt vời!]

[Lại nói tiếp, tôi dường như đã nhìn thấy thảo nguyên này ở đâu rồi, giống như không chỉ là một cái bí cảnh vậy!]

[Ta biết rồi! Nơi đó cũng có một thảo nguyên đẹp như thế này! Giống như là ở chủ tinh......]

Phía sau truyền đến vài tiếng bước chân, cuối cùng càng ngày càng nhiều người đi tới, bốn người Bạch Hiển ngồi dựa vào nhau, yên lặng quan sát người tới, cảnh giác trong lòng được nâng cao.

Trước khi câu chuyện được kết thúc, tất cả mọi người đều không biết nội dung vở kịch sẽ diễn ra như thế nào, càng đi về phía sau, càng không thể thả lỏng cảnh giác!

Bọn họ đem ba lô đặt ở phía sau, đưa lưng về phía cửa bí cảnh, nhưng người đến đều dừng lại nhìn bọn họ.

Sau khi số người tới đạt tới 100, cánh cửa phía sau lặng yên mở ra, sức mạnh của không gian xoay tròn huy động luồng không khí xung quanh, sau khi luồng không khí rung chuyển lại khôi phục bình tĩnh, chỉ còn cánh cửa bí cảnh từ từ xoay tròn.

Bốn người Bạch Hiển cách cánh cửa gần nhất, tất nhiên là rời đi đầu tiên, sau khi ba người Vương Kha đều tiến vào cánh cửa, cuối cùng Bạch Hiển nhìn thoáng qua mảnh thảo nguyên này, trong lòng luôn luôn có một loại dự cảm, hắn có thể được nhìn thấy nó lại một lần nữa!

Một cảm giác choáng váng quen thuộc, sau khi mở mắt ra, bọn họ lại được dịch chuyển tới phía sau núi của Thiên Huyền, hiệu trưởng đang vuốt râu mỉm cười nhìn họ, nhìn thấy bọn đi ra còn gật đầu tán dương.

Bên cạnh có rất nhiều người canh gác, Bạch Hiển nhìn thấy nhị ca nhà mình cùng với Đường Trữ, cao hứng chạy tới ôm lấy nhị ca nhà mình, "Nhi ca Nhị ca! Ta thể hiện được không!"

Bạch Hiển chỉ cao tới cằm của hắn, Bạch Quỳnh xoa nhẹ đầu hắn một cái, trong giọng nói cũng lộ vẻ tán dương, "Đặc biệt tốt!" Trong lòng cũng không ngừng cản thán, Tiểu Hiển trưởng thành rồi, trời biết khi nhìn thấy Bạch Hiển phát sốt tận hai lần, hắn hận không thể trực tiếp bay vào bí cảnh đem người lôi về trị liệu, nhưng nhìn thấy được qua ngày hôm sau Bạch Hiển lộ vẻ kiên cường cùng vui vẻ, từng ý nghĩ xa lạ lần lượt lộ ra, thái độ khi đối mặt với nguy hiểm, lại không thể không lắc đầu thầm than, không hổ là người nhà Bạch gia, dáng vẻ thông minh này không hề thay đổi.

Này thật sự không biết là ai đang khen ngợi nữa đi!

Tóm lại, tất cả những người Bạch gia đang theo dõi khảo hạch thí luyện của hắn, nhìn thấy hắn rốt cuộc đi ra, đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Đường Trữ hàn huyên cùng với ba người Vương Kha vài câu, dù sao trong lòng đội phó chỉ có đệ đệ, không kịp tiếp đãi người khác.

Bạch Hiển thật sự không chịu được hành động xoa đầu của Bạch Quỳnh, từ trong tay hắn giãy dụa, vừa vặn thấy được vẻ mặt kích động của ba người khi nói chuyện với Đường Trữ, chủ yếu là Thượng Quan Tiêu, Vương Kha đã từng gặp qua, Đông Phong thì có tính tình nội liễm, vẻ mặt hai người còn bình tĩnh một chút.


Thượng Quan Tiêu lập tức kéo hắn qua một bên: "Ôi chúa ơi! Ngươi biết Đường Trữ sao?"

Bạch Hiển cười cười, "Không quen, chỉ gặp qua vài lần, Nhị ca của ta cùng với hắn hẳn là cũng khá quen thuộc."

Thượng Quan Tiêu đối với ngữ khí bình tĩnh của hắn hết sức không hài lòng: "Vì cái gì ngươi có thể bình tĩnh như vậy! Kia chính là Đường Trữ! Là người đứng đầu trong Đại Tân sinh a!"

Bạch Hiền nhìn nhìn Đường Trữ, nở nụ cười, "Người đứng nhất thì thế nào, một ngày nào đó ta cũng có thể vươn tới danh hiệu đó."

Đường Trữ nghe được lời nói của hắn, quay đầu đối với hắn cười nói: "Hết sức mong chờ!"

Ngữ khí quá mức trầm ổn, đến phiên Bạch Hiển mất hứng, nghiêng người chống nạnh hỏi hắn: "Ngươi không tin đúng không! Ta nói với người ngao......bla bla......"

Đường Trữ ngày từ đầu từ kinh ngạc chậm rãi trở nên bất đắc dĩ, trong ánh mắt, tươi cười còn mang theo một chút sủng nịch, giống như anh trai nhà bên nhìn thấy dáng vẻ nghịch ngợm của đệ đệ.

Bạch Quỳnh nhìn không nổi nữa, liền tùy tiện nói vài câu rồi kéo Bạch Hiển lại, mặt ngoài lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chỉ vào Bạch Hiển nói: "Nói thì có ích lợi gì, phải làm! Phải có hành động thực tế có biết hay không!"

Trên thực tế chính là khó chịu ánh mắt Đường Trữ nhìn đệ đệ nhà mình, làm cho hắn luôn có cảm giác không tốt lắm.

Bạch Hiển đang nói chuyện hăng săng, bị kéo lại, không phục nhìn Nhị ca nhà mình, sau đó, hắn khôi phục lại trạng thái bình thường, bản thân hắn đều không nhịn được nở nụ cười, đối với Đường Trữ nói: "Thực xin lỗi Đường ca! Ngươi coi như chưa nghe thấy gì đi!"

Lật mặt quá nhanh, Đường Trữ càng thêm dở khóc dở cười, chỉ có thể lắc đầu: "Không có việc gì, ta tin tưởng ngươi sớm hay muộn có một ngày có thể theo kịp ta, thật sự mong chờ a!"

Ngữ khí của hắn quá mức nghiêm túc, làm cho Bạch Hiển thu hồi lại ý cười, cũng nghiêm túc nói: "Sẽ không lâu lắm đâu!"

- -----------------------

Truyện được dịch với mục đích phi thương mại và chưa được sự cho phép của tác giả

Chỉ có tại WordPress "kat5110.wordpress.com" và Wattpad "@Kat_5110"

- -----------HẾT CHƯƠNG 34------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận