Chương 137
Trong thời tiết như thế này, không thể ra ngoài biển, thậm chí chẳng thể đi ra phía ngoài được, vì vậy chỉ có thể ở trong khách sạn.
Diệp Mai Hoa thở dài.
Dương Ngọc San ngắm mưa rồi lẩm bẩm: “Ngay cả ông trời cũng muốn mấy đứa được ở bên nhau…”
“Chị Dương, chị đang nói cái gì vậy?”
“Không, không có gì, cơn mưa này chắc sẽ không thể tạnh ngay được đâu”
“Vâng” Diệp Mai Hoa cũng rất bất lực.
Lúc này, có tiếng gõ cửa.
Diệp Mai Hoa ra mở cửa thì nhìn thấy Tạ Minh Thành dẫn theo Tạ Bách An đang đứng trước cửa.
“Du thuyền đã bị hủy chuyến đi, tạnh mưa chúng ta mới có thể đi được”
“Em biết rồi, trời mưa lớn quá”
“Khách sạn này có đầy đủ tiện nghi, tạm thời không có gì lo lắng.
Anh đã đặt nhà hàng, Tạ Bách An nói nó đói rồi.
Chúng †a cùng nhau đi ăn đi?” Không biết có phải là ảo giác không, Diệp Mai Hoa nhận thấy giọng nói của Tạ Minh Thành lúc này nhẹ nhàng ấm áp hơn rất nhiều, không giống với vẻ lạnh lùng cương nghị trước đây.
Sau khi đi bộ quá lâu, đồ ăn từ bữa trưa đã được tiêu hóa hết sạch nên bây giờ mọi người đều đói.
Diệp Mai Hoa gật đầu nói: “Nào đi thôi” Mọi người cùng nhau đến nhà hàng dùng bữa.
Vậy thì làm phiên anh rồi” Lúc này trong nhà hàng không có nhiều người, Tạ Minh Thành đặt bàn vị trí gần cửa sổ để có thể ngắm trời mưa và nhìn ra biển.
Tạ Bách An cũng im lặng không nói, Diệp Mai Hoa không khỏi liếc thêm vài lần, do dự một lúc, cuối cùng vẫn không nói lời nào.
Đây là bữa ăn im lặng nhất vì hầu như không một ai lên tiếng, những người vốn dĩ đã cực kỳ kén ăn thì nay lại càng kén ăn hơn.
Tạ Bách An chỉ ăn được vài miếng, dường như cậu bé đã cắt nát miếng thịt trong đĩa của mình.
Trúc Nhã nhẹ nhàng cất tiếng hỏi: “Chú Tạ, người ban nãy có phải là mẹ của anh trai nhỏ không ạ?” Diệp Mai Hoa vội ngắt lời: “Trúc Nhã, đừng hỏi nữa con!” Tạ Bách An không nhịn được nữa nói: “Đó không phải là mẹ của anh! Không phải!” Giọng nói của cậu bé có chút nghẹn ngào, Tạ Bách An hai mắt đều ươn ướt.
Trúc Nhã lấy quả cà chua nhỏ yêu thích của mình đặt sang đĩa của Tạ Bách An, mỉm cười ngọt ngào và nói: “Anh à, cà chua nhỏ cho anh này, đừng buồn, đừng khóc nữa” Tạ Bách An tròn xoe mắt nhìn quả cà chua nhỏ, rồi nhìn nụ cười ngọt ngào của em gái, cậu bé khit mũi, không buồn nữa.
Thấy vậy, Diệp Mai Hoa đặt đũa xuống, nhỏ giọng nói: “Tạ Minh Thành, anh.
.
” Sau một lúc dừng lại, cô nói tiếp: “Nên đề phòng Diệp Mai Nhung” Vu Thúy Bình và Diệp Mai Nhung, cô ấy biết rõ hai mẹ con họ, đó là những kẻ lòng tham vô đáy đó sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
Tạ Minh Thành dừng động tác và nhẹ giọng nói: *Ừ?
Thấy phản ứng của anh quá thản nhiên, Diệp Mai Hoa cũng không nói thêm nữa, dù sao đây cũng là chuyện của người khác, nếu cô chỉ cần can thiệp quá nhiều sẽ khiến người khác chán ghét và hiểu sai thành ý của cô.
Bữa ăn diễn ra trong không khí không được vui vẻ, mọi người sau khi ăn xong đều trở về phòng, mưa vẫn không ngớt, Diệp Mai Hoa không còn cách nào khác là chờ đợi.
Trúc Nhã buồn ngủ, cô bé nằm ngủ thiếp đi trên giường, Dương Ngọc San nhẹ nhàng võ lưng cô bé với ánh mắt ân cần.
Nhưng trong lòng Diệp Mai Hoa càng ngày càng phức tạp, cô trầm mặc nói: “Chị Dương, em xuống dưới đi dạo một lát” Dương Ngọc San dường như đã đoán được những phiền muộn của cô, trầm ngâm nói: “Được rồi, em không cần phải lo lắng chuyện ở đây, chị cũng mệt rồi, chị đi ngủ với Trúc Nhã đây: