Chương 146
Diệp Mai Hoa bước tới, chạm vào má Trúc Nhã, hôn lên má cô bé, quay đầu liền bắt gặp tâm mắt tha thiết của Tạ Bách An, cô ấy do dự một chút, cũng đặt một nụ hôn lên trán cậu bé.
Trên hành lang, người vốn dĩ đang đứng đó đã biến mất không bóng dáng.
Diệp Mai Hoa trong lòng hồi hộp, vô thức tìm kiếm bóng dáng của Tạ Minh Thành, bước chân hoảng loạn.
“Đang tìm tôi?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.
Mai Hoa quay đầu lại, liền nhìn thấy Tạ Minh Thành đang từ từ đến gần, trên tay cầm một ít đồ uống và đồ ăn.
Khi Diệp Mai Hoa đang ngây người, một bình sữa ấm đã được nhét vào tay cô.
“Uống đi, đừng để cảm lạnh”
Diệp Mai Hoa nhìn sữa, cắn môi dưới, nói: “Từ lúc bắt đầu anh đã biết sao?”
Tạ Minh Thành khoé môi kéo lên, nhàn nhạt nói: “Không lâu sau, là Tạ Bách An phát hiện trước, thăng bé lấy được sợi tóc của Trúc Nhã, làm xét nghiệm”
Diệp Mai Hoa sững sờ, làm thế nào cũng không ngờ rằng sẽ là Tạ Bách An nghi ngờ trước.
“Nếu như cô không tin, có thể làm xét nghiệm quan hệ mẹ con.
Diệp Mai Hoa lộ ra nụ cười khổ.
Làm sao mà không tin được?
Bản năng của cô ấy càng khẳng định thân phận của Tạ Bách An hơn so với lý trí của cô ấy.
Cô ấy không thể lừa dối bản thân về loại hấp dẫn của huyết thống này.
“Vậy anh…định làm thế nào?”
Diệp Mai Hoa không cho rằng Tạ Minh Thành sẽ muốn cưới cô ấy, mà cô ấy cũng không muốn kết hôn với Tạ Minh Thành, họ không thích nhau, là người của hai thế giới, nhưng cơ duyên vừa hay có một đôi con trai con gái.
Nhưng biển người mênh mông, còn có thể va phải nhau lần nữa.
Tạ Minh Thành không hề che giấu ý định của mình: “Trúc Nhã là con gái của tôi, tôi sẽ trị liệu thật tốt cho con bé, cô không cần phải lo lắng vê những chuyện này”
Những lời này thành công khiến Diệp Mai Hoa hoảng hốt, ý nghĩ không tình nguyện nhất trong lòng đã hiện ra.
Người như Tạ Minh Thành tuyệt đối không thể từ bỏ đứa con của mình, vậy cô ấy phải làm sao?
“Tôi sẽ sắp xếp tốt chuyện của con bé, làm theo như tôi đã nói trước đây.
Còn những việc khác, cô có thể đưa ra yêu cầu của cô”
“Không, không được!”
Diệp Mai Hoa nghiến răng nghiến lợi nói: “Tạ Minh Thành, anh định cướp đứa trẻ đi khỏi tôi sao?”
Khuôn mặt của Tạ Minh Thành bình tĩnh, mặt mày có chút sáng tỏ, nói: “Cô tạm thời không đủ khả năng chỉ trả cho việc điều trị mà Trúc Nhã cần”
Trái tim của Diệp Mai Hoa như muốn nứt ra.
Nhưng cô ấy không thể bác bỏ điều đó.
“Tôi tạm thời sẽ không động đến sự tồn tại của Diệp Mai Nhung, không thể có người khác biết về chuyện này”
Trong giọng nói của Tạ Minh Thành có chút ra lệnh, trong kế hoạch ban đầu của anh ấy không tồn tại tình huống như hôm nay, nhưng bây giờ nói với cô ấy, phải chuẩn bị cho kết quả sau này.
Tuy nhiên, những lời này lại mang một ý nghĩa khác khi vào trong tai Diệp Mai Hoa.
Mặt cô ấy tái mét, cơ thể run rẩy.