Chương 151
Tạ Minh Thành gõ nhẹ tay vào mặt bàn, nghĩ một lúc rồi nói: “Hủy đi”
“Vâng”
“Tôi sẽ về trang viên”
Tân Đức Hải cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Ông chủ đã làm việc liên tục ở công ty suốt một tuần, khiến cho nhân viên trên dưới đều căng thẳng và vất vả vô cùng”
Bây giờ, ông chủ cuối cùng đã chịu về trang viên rồi.
Tân Đức Hải lái xe, Tạ Minh Thành nhìn quang cảnh bên ngoài, vẻ mặt rất trâm ngâm.
Tại sao lại không quay về?
Tạ Minh Thành cũng không thể trả lời câu hỏi này.
Trong lòng có cảm giác rất lạ, trong nhà có thêm một nữ chủ nhân và một cô con gái nhỏ, là con ruột của anh ấy.
Phải đối mặt với Diệp Mai Hoa như thế nào, anh ấy cũng không biết.
Nhưng trốn tránh không phải phong cách của Tạ Minh Thành.
Lúc Tạ Minh Thành đẩy cửa ra, đã nghe thấy tiếng nô đùa ở trong nhà truyền tới.
“Wow! Anh thông minh quá! Có pháo hoa thật rồi này”
“Em vẫn muốn xem nữa, anh làm lại cho em xem đi”
Diệp Mai Hoa mang đồ ăn ra, trên người mặc tạp đề, cười nói: “Các con mau rửa tay rồi ăn cơm thôi, lát nữa lại xem máy tính sau nhé.
”
Bách An nhanh chóng tắt màn hình đang nở pháo hoa đi và đi rửa tay.
Ngày trước ăn cơm đối với Bách An mà nói là một chuyện rất đau khổ nhưng bây giờ cậu bé mỗi ngày đều mong chờ tới lúc ăn cơm để xem hôm nay mẹ sẽ nấu những món ngon gì.
Tạ Minh Thành lặng lẽ đứng ở cửa, ngắm nhìn cảnh này và nở nụ cười lúc nào không hay.
Khi Diệp Mai Hoa nhìn thấy Tạ Minh Thành, cô ấy liền ngừng cười, cả người bất động.
Bách An và Trúc Nhã nhìn thấy anh ấy liền đồng thanh hét lớn: “Bố ơi!”
Tạ Minh Thành cười tươi hơn, đi nhanh về phía hai đứa trẻ và nói: “Các con đang ăn cơm à?”
Trúc Nhã vẫn hơi rụt rè nhưng đã lấy hết can đảm nói với bố: “Vâng ạ, mẹ hôm nay nấu rất nhiều món ngon.
Bố về thật đúng lúc.
Bách An cũng nói: “Bố ơi, bố mau đi rửa tay đi, chúng ta cùng nhau ăn cơm”
Diệp Mai Hoa lặng lẽ đi vào bếp lấy thêm một chiếc bát và một đôi đũa.
Tạ Minh Thành không thấy Diệp Mai Hoa cười mà vẻ mặt cô có chút lạnh lùng nên anh ấy khẽ cau mày.
Lúc này, Trúc Nhã gắp một miếng cánh gà để vào bát bố và gắp một miếng để vào bát mẹ.
Tạ Minh Thành không chú ý tới Diệp Mai Hoa nữa, nhẹ nhàng nói: “Trúc Nhã con không ăn sao?”
Cô bé mặt đỏ lên, xoa tay và nói: “Bố ăn đi ạ, mẹ con nấu ngon lắm”
Bách An nhìn Trúc Nhã và nói: “Trúc Nhã, anh chưa có cánh gà”
Trúc Nhã lại gắp thêm một chiếc cánh gà nữa cho Bách An.
Tuổi còn nhỏ nên cầm đũa chưa chặt, Trúc Nhã làm rơi miếng cánh gà, mặt đỏ lên nói: “Anh ơi, em xin lỗi”
Bách An không chê mà chủ động gắp miếng cánh gà rơi vào bát mình và nói: “Không sao, chỉ cần là Trúc Nhã gắp cho anh, anh nhất định sẽ ăn”
Những lời này không giống với lời của một đứa trẻ tuần trước vẫn còn rất kén ăn, Tạ Minh Thành cũng rất bất ngờ vì điều này.
Anh ấy phát hiện con trai mình đã hiểu chuyện hơn rồi.
Xem ra, để Diệp Mai Hoa ở lại đây là điều rất tốt.