Chương 153
“Có một tin tốt từ nước ngoài, đã tìm được phương pháp phù hợp với Trúc Nhã rồi, chờ sau khi báo cáo kiểm tra xong xuôi là có thể tiến hành”
Khuôn mặt Diệp Mai Hoa trở nên vui mừng khôn xiết, khóe môi hiện rõ nụ cười đầy vui vẻ.
Tạ Minh Thành đứng dậy khỏi ghế, sải bước đi tới đứng trước mặt Diệp Mai Hoa, áp lực mạnh mẽ trên người anh ta làm cho cô theo bản năng không tự chủ được tự động lùi về phía sau một bước.
.
“Cô dám lùi thêm một bước nữa xem?”
Nghe anh ta nói thế, cơ thể cô lập tức cứng đờ không dám nhúc nhích.
Tạ Minh Thành híp mắt nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy ý cười.
“Cô sợ tôi?”
Cuối cùng anh cũng tìm ra nguyên nhân khiến mình cáu kỉnh từ nãy đến giờ.
Kể từ ngày đó, người phụ nữ này luôn rất sợ hãi khi đối mặt với anh.
Cô đem nỗi sợ hãi này che giấu rất tốt, cô không dám làm mất lòng anh, ngay cả những lời nói nói ra đều mang theo vẻ lấy lòng, những hành động, cử chỉ khi đối mặt với anh càng không dám làm vượt quá ranh giới.
Sự thay đổi này không phải là đột ngột, mà là dân dần hình thành từng chút một, đợi đến khi anh ta nhận ra sự thay đổi này thì cô đã thành người phụ nữ cư xử khép nép như bây giờ.
Người phụ nữ dám gọi thẳng tên anh ta, dám nhìn thẳng anh ta, dám lớn tiếng cùng anh ta tranh luận nay đã hoàn toàn biến mất.
Tạ Minh Thành bắt đầu nhớ nhung đôi mắt sáng ngời, quật cường ngày trước, không chịu thua ai bao giờ, thay vì yếu đuối và ngoan ngoãn như lúc này đây.
Đây không phải là người phụ nữ anh ta muốn.
Tạ Minh Thành đưa tay ra, nắm lấy cằm của cô, bắt cô nhìn thẳng vào mình nói.
“Tại sao cô lại sợ tôi, hửm?”
Diệp Mai Hoa cố gắng áp chế nỗi sợ hãi trong lòng, bình tĩnh nói với anh ta.
“Tôi không có, anh hiểu lầm rồi”
“Nói dối”
Anh vô cùng chán ghét bộ dạng làm bộ làm tịch này của cô.
Cô hiện giờ so với những người phụ nữ khác chẳng có gì khác biệt, thậm chí ngay cả Diệp Mai Nhung còn biết cách cư xử khôn khéo hơn cô.
Một loạt suy nghĩ ác liệt nảy lên trong lòng.
Tạ Minh Thành đột nhiên dùng sức ấn mạnh cô vào tường.
Sau lưng truyền đến từng trận lạnh lẽo và đau đớn làm Diệp Mai Hoa sợ hãi đến cực hạn, áp lực mạnh mẽ đè lên người khiến cô gần như hít thở không thông.
Gần quá, khoảng cách này quá gần, gần đến mức có thể cảm nhận được cả hơi thở trên người anh ta, cái loại cảm giác bí bách làm cho cô cảm thấy chính mình giống như một con mồi đang bị đặt trước miệng một con dã lang hung dữ.
Tạ Minh Thành nhìn chằm chằm cô từ trên xuống dưới, cả thân mình rộng lớn như che khuất cả bóng dáng của cô, giọng khàn khàn lên tiếng.
“Rõ ràng là cô đang sợ tôi, vì sao vậy?”
“Tôi, tôi thật sự không có, Tạ Minh Thành, anh trước tiên có thể tránh qua một bên được không…”
Rõ ràng chỉ là một lời từ chối bình thường, nhưng giọng điệu của cô ấy rất đáng thương, như thể đang bị người khác bắt nạt.