Tà Phượng Nghịch Thiên

"Mị Nhi, ngươi đến Linh Sư bát cấp rồi à? Biểu tỷ, tỷ cũng tiến vào ngũ cấp sao? Không tệ nha, đoán chừng không cần bao lâu nữa, các ngươi có thể đột phá đến Đại Linh Sư."

Vừa lòng gật đầu, tốc độ hai người còn nhanh hơn so với dự đoán của nàng.

"Hazi!" Trợn mắt nhìn Hạ Như Phong, vẻ mặt của Cốc Mị Nhi ai oán: "Tốc độ của chúng ta nhanh như thế nào cũng đều không bằng ngươi tên biến thái này, lại trong vòng một tháng, đã nhảy lên bỗng chốc trở thành Đại Linh Sư thất cấp."

Khóe miệng hơi cong: "Mị Nhi, biểu tỷ, ở đây không còn chuyện của ta nữa, trận đấu tiếp theo phải chờ tới ngày mai, ta đi trước đây."

Nói xong, cũng không cho các nàng có cơ hội phản ứng, ngay lập tức thi triển Mị Ảnh Tiên Tung rời khỏi nơi này.

Nàng cũng không trở về, mà trực tiếp đi tìm Thu Phong, ở lúc đẩy cửa ra, đã nhìn thấy lão nhân lôi thôi ngồi ở trên ghế gỗ, tay chống đầu, dường như đang trầm tư, ngay cả tiếng đẩy cửa cũng không nghe thấy.

"Sư Phụ đang nhớ sư nương sao?"

Giọng nói trêu tức cuối cùng cũng kéo suy nghĩ của lão nhân trở về, ông buông tay, ngẩng đầu, lúc nhìn thấy thiếu nữ đi vào, khuôn mặt nhất thời mừng rỡ. Sau đó lại nhớ lại lời nói vừa rồi của nàng, khuôn mặt già nua nhất thời xụ xuống.

"Nha đầu kia, con dám trêu chọc sư phụ sao?"

"Ha ha." Cười gượng hai tiếng, Hạ Như Phong từ từ đi đế: "Sư phụ, giúp con một việc đi!"

"Cái gì?" Sửng sốt, sau đó lão nhân hơi có chút đắc ý.

Đệ tử trưởng thành quá nhanh, sư phụ như ông này, chẳng những không cảm thấy thành tựu, mà còn có chút mất mát. Dù sao tất cả thành tựu của nàng, đều không phải ông dạy ra, ông cũng không thể dạy ra đệ tử biến thái như thế.

Nhưng mà đệ tử biến thái như vậy, cũng có lúc cầu xin mình, sao ông có thể không đắc ý?

"Con có hai bằng hữu, không bao lâu nữa các nàng có thể bước vào Đại Linh Sư, hy vọng đến lúc đó sư phụ thông hiểu một chút, để cho các nàng tiến vào Huyết Linh Giới rèn luyện."

"Vậy thì có thể." Không chút do dự gật đầu, việc này với ông mà nói, quả thật là việc rất nhỏ.

"Vậy... con vốn không có việc gì nữa, sư phụ, cáo từ." Nói xong, xoay người rời khỏi phòng của Thu Phong lão nhân.

Sau khi rời đi, nàng lại đi một chuyến đến viện trưởng lão, ở trong ánh mắt cung kính của những trưởng lão đó, ôm một đống dược liệu lớn rời khỏi học viện Linh Phong.

Những dược liệu đó, nàng chỉ hơi lộ ra chút dược liệu khuyết thiếu, những lão giả đó đều cam tâm tình nguyện, thậm chí là chen lấn đưa cho nàng.

Tạo thành mối quan hệ tốt với một vị luyện dược sư có thể luyện chế ra đan dược tứ phẩm, hơn nữa luyện dược sư còn trẻ như thế, đừng nói là chút dược liệu như vậy, cho dù bảo giao toàn bộ tài sản ra, bọn họ cũng cam lòng.

Cho nên, Hạ Như Phong không chút khách khí đều nhận lấy tất cả, ở dưới sự đưa tiễn của bọn họ mặt đầy vui vẻ rời đi.

"Muội tử, muội đã trở lại."

Mạc Trúc đã lâu không gặp Hạ Như Phong, thấy nàng xuất hiện, lập tức chạy ra nhanh như gió.

Mộ Dung Thanh Nguyệt về đến Hạ gia trước nàng, vì vậy, tất cả mọi người đều biết Hạ Như Phong trở lại, trong nháy mắt toàn bộ đều tuôn ra.

"Tiểu thư, buôn bán của chúng ta và Cổ gia chính thức bắt đầu, người có muốn đi kiểm tra không?" Nặc Ni tôn kính đi ra, ngay cả hắn cũng chưa từng nghĩ có một ngày sẽ hạ thấp tư thái với một thiếu nữ như thế.

"Thỉnh thoảng ta sẽ đến." Hơi gật đầu, ánh mắt của nàng đặt lên người của Lý Nột: "Ta đã giao những việc kia cho ngươi, có làm tốt không?"

"Tiểu thư, ta đã vẽ lại nơi ẩn nấp của Lưu Vân Tông, mời tiểu thư xem qua." Nhận tờ giấy của Lý Nột đưa, hai mắt của Hạ Như Phong chỉ lướt qua, rồi ném vào linh giới, ngay lúc Lý Nột muốn mở miệng nói chuyện, giọng nói nhàn nhạt của Hạ Như Phong vang lên: "Ta tin tưởng ngươi."

Ngừng lại một chút, nàng tiếp tục nói: "Cho nên, hy vọng ngươi đừng làm cho ta thất vọng."

Cơ thể chợt run lên, Lý Nột nhìn về phía khuôn mặt tuyệt thế của thiếu nữ, há to miệng, cuối cùng cũng đều không nói ra được gì, nhưng mà trong lòng ông lại sinh ra một biến hóa nhỏ.

Lý Nột không muốn chiến đấu với người Lưu Vân Tông, Hạ Như Phong đồng ý, lại giao cho ông một nhiệm vụ khác, đó chính là, nàng muốn tất cả tin tức của người Lưu Vân Tông ở trong hoàng thành.

Đây cũng là khảo nghiệm đầu tiên nàng giao cho Lý Nột, chỉ có thông qua khảo nghiệm của nàng, ông mới tính là người một nhà.

Nhưng trước khi đi tìm người Lưu Vân Tông gây rối, nàng phải tăng thực lực của Vật Nhỏ và Mộ Dung Thanh Nguyệt lên, nàng đã từng đồng ý làm cho Kim Long của Dạ Thiên Tà tấn chức đến lục giai.

"Như Phong."

Một đường suy nghĩ, bất tri bất giác tự đi vào trong sân của mình, ngay lúc này, phía trước truyền đến giọng nói ôn hòa còn mang theo chút tà khí của nam tử, nàng không khỏi ngẩng đầu lên.

Trước cửa phòng, hay tay nam tử ôm gáy, toàn bộ cơ thể đều dựa vào trên cửa, lười biếng mà tà mị, trong đôi mắt tà mị kia hiện lên tia mịt mờ. Không biết vì sao Hạ Như Phong cảm thấy, lúc này Dạ Thiên Tà dường như có chút bất đồng.

"Tà, sao ngươi lại ở đây?"

"Ta đang đợi ngươi." Từ cửa đứng lên, bước chân của hắn cũng thêm lười biếng, như còn chưa tỉnh ngủ, mắt híp lại một nửa: "Như Phong, theo ta đi ra đây một lát!"

Hơi sửng sốt, nàng gật đầu, nhẹ giọng đáp: "Được."

Trên trời tuyết bắt đầu rơi, từng mảnh bông tuyết rơi nhanh xuống, làm cho mùa đông rét lạnh này, càng thêm một màu sắc động lòng người.

Sắc trời dần tối, gió lạnh rét thấu xương, người đi trên đường vội vàng qua lại, tửu lâu bên cạnh ngã tư đường truyền đến tiếng ồn ào lớn.

"Như Phong, ngươi cũng biết những việc chúng ta trải qua, cũng không ít lắm." Bờ môi của nam tử nở nụ cười tươi, có lẽ là đắm chìm trong hồi ức, nụ cười kia của hắn không hề tà mị như trước.

Hạ Như Phong biết hắn có chuyện muốn nói với mình, vẫn không ngắt lời, chỉ yên tĩnh làm người nghe.

"Mẫu thân của ta là một nữ đệ tử trong một thế lực rất cường đại, thế lực kia chỉ nhận nữ tử, hơn nữa quy định nữ đệ tử không được phép kết giao với nam tử." Quay đầu, nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh, hắn thản nhiên nói. 

"Nhưng mà sau một lần ra ngoài, mẫu thân đã gặp phụ thân, hơn nữa nhất kiến chung tình, sau đó bí mật thành hôn, nhưng có một ngày, thế lực kia vẫn suýt chút nữa tìm thấy bà, ngại thế lực kia quá cường đại, vì không muốn liên lụy phụ thân, mẫu thân vụng trộm rời đi..."

"Lúc ấy, mẫu thân có bầu, đã được chín tháng, vì ta, mẫu thân vẫn không trở lại thế lực kia, mà chạy về gia tộc của mình, vốn cho rằng phụ thân của bà, cũng là ngoại công của ta sẽ giúp đỡ bà, nhưng lại không ngờ, cuối cùng bán đứng bà chính là người thân nhất."

Ngón tay chợt cứng đờ, nàng không ngờ, Dạ Thiên Tà còn có thể trải qua như vậy, nam nhân này, sau lưng thì cười tươi, nhưng thực chất đã ẩn giấu bao nhiêu thống khổ và cừu hận?

"Khi đó ta được sinh ra không lâu, người đến nơi đó thì mẫu thân đã chết, Dạ gia cũng từ tam thế gia, tăng lên là nhất thế gia, bởi vì thế lực kia tự nhận là hành động khoan dung, tất cả đều thiện lương, miệng luôn nói lời thần linh, vì vậy ta ở trong tã lót mới tránh thoát được một kiếp."

Lúc nói lời này, giọng nói của hắn vẫn hờ hững bình thường như cũ, từ bên trong rất khó nghe ra cảm xúc của hắn.

"Lúc nhỏ, sau khi thí nghiệm thiên phú, thiên phú của ta rất mạnh, khiến cho thế lực kia sợ, sợ ta sẽ biết chân tướng mẫu thân tử vong, sợ ta ngày sau sẽ trả thù bọn họ, cho nên bọn họ phái người đến, phế bỏ gân mạch toàn thân của ta."

Nắm tay, trong mắt tím của Dạ Thiên Tà xẹt qua một tia tàn ác: "Vốn việc này ta sẽ không biết, nhưng sau đó có một ngày, không cẩn thận nghe được ngoại công sám hối với mẫu thân, ta mới biết được, thì ra..."

"Tà." Hạ Như Phong bỗng nhiên lên tiếng chặn lời nói của hắn: "Thế lực kia rất mạnh sao?"

"Rất mạnh, Thương Lang quốc là mạnh nhất trong bốn quốc gia, thế lực kia chỉ cần phái người trong đó đến, là có thể lấy thực lực của bản thân càn quét khắp Thương Lang quốc." Vẻ mặt của Dạ Thiên Tà ngưng trọng chưa từng có.

Với sự lười biếng của hắn, mọi chuyện không để ý tính cách, nhưng thế lực kia lại để cho hắn biểu hiện ngưng trọng như thế, có thể thấy được sự cường đại của nó.

"Thực lực của bản thân càn quét khắp Thương Lang quốc, vẫn còn là người sao?"

Hạ Như Phong thật sự ngây ngẩn cả người, nếu quả thật là như thế, thế lực kia lại cường hãn cỡ nào?

"Nhưng mà…" Phục hồi tinh thần lại, Hạ Như Phong nhìn về phía Dạ Thiên Tà, bờ môi của nàng cong lên: "Cho dù nó mạnh trở lại thì có thể thế nào? Nếu có người ngăn cản ngươi báo thù, như vậy, ta sẽ tự mình thay ngươi lại bỏ uy hiếp đó."

"Như Phong..."

"Tà, chúng ta là bằng hữu, nếu đã là bằng hữu thì có nạn cùng chịu." Hơi cười, Hạ Như Phong ngáp một cái, có chút lười biếng nói: "Huống chi, chúng ta còn có thời gian, còn có không gian trưởng thành, sẽ có một ngày, những người từng tổn thương ngươi, sẽ nhận một cái giá đau đớn nhất."

Dạ Thiên Tà âm trầm nhìn gương mặt non nớt kia, nghe lời của nàng, trong lòng bỗng nhiên giật mình, một cảm giác kỳ quái trào lên trong lòng, cảm giác kia quá mức kỳ dị, làm cho hắn có một tia nghi hoặc.

Như Phong, ngươi cũng biết, thế lực kia, tuyệt đố không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.

Hôm nay ta nói lời này cho ngươi, chỉ là muốn tìm người để kể hết ra thôi, mà ngươi, không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.

Liên lụy ngươi, không phải mong muốn của ta, cho nên, việc báo thù một mình ta vẫn có thể. Ở lúc ta đủ lông đủ cánh, đó chính là lúc Thánh Cung bị xoá tên.

Lúc này, trong phòng đơn giản mộc mạc, vài lão giả ngồi vây quanh, trên khuôn mặt của bọn họ đều ngưng tụ lo lắng.

"Đệ tử của lão lục bị người giết, vậy làm như thế nào cho phải?” Lão giả y phục trắng thở dài, lo âu nhìn dãy núi không xa chỗ này, nơi đó mờ mờ truyền đến hơi thở cường đại: "Dạo này lão lục bế quan đã đột phá Linh Vương cửu cấp, vẫn chưa biết việc này, nếu ông ấy xuất quan, còn không biết sẽ xảy ra tai họa gì."

"Lão lục chỉ có hai đệ tử như vậy, dường như cũng rất yêu quý, nếu ông ta biết, đoán chừng sẽ đi giết người, ta nói tứ ca, tính tình của tiểu gia hỏa kia thật ra ta lại rất thích, cứ để cho nàng bị giết như vậy sao?"

Nói lời này, đúng là ngũ trưởng lão cao quý Ung Dung Hoa, về người mở miệng lúc đầu, đó là tứ trưởng lão không thể nghi ngờ.

"Haiz, ta cũng không có biện pháp, nghe nói trong tay tiểu gia hỏa kia có Phượng Hoàng Lệnh, không biết là đệ tử của ai trong mười người chúng ta đây?" Ánh mắt của tứ trưởng lão lướt qua trên người mấy người.

Dạo này, đại trưởng lão và tam trưởng lão cũng rời khỏi học viện Linh Phong ra ngoại rèn luyện đột phá, hơn nữa đã sớm rời khỏi, nhị trưởng lão và thất trường lão đến nay vẫn chưa về, lớn nhất ở đây đó chính là tứ trưởng lão.

"Tứ ca, ta không biết, ta không thu nhận đệ tử này."

"Ta cũng không có." Tất cả mọi người lắc đầu, cho dù đệ tử kia rất có thiên phú, bọn họ đều muốn thu nhận để dùng, nhưng tuyệt đối không có đạo lý cướp đệ tử của huynh đệ.

"Lần này lão lục bế quan, đại khái còn có mấy tháng? Hy vọng trong mấy tháng này, sư phụ của tiểu gia hỏa kia có thể trở về, nhưng mà, đại đệ tử của lão lục, sư huynh của Thượng Quan Tình mấy ngày gần đây chắc là sẽ trở về. Hắn là nhân vật tinh anh, lại là người theo đuổi Thượng Quan Tình, nếu gặp phải hắn, tiểu gia hỏa kia sẽ nguy hiểm...” Thở dài lắc đầu, ngũ trưởng lão rất muốn giúp đỡ, nhưng ông không phải là sư phụ của nàng, không có tư cách ra tay. 

Bởi vì Hạ Như Phong đánh bại Thượng Quan Tình, nên tiến vào bài danh thứ ba trong bảng, chiến đấu lúc này nàng không cần xuất hiện, mấy vị trọng tài trực tiếp để cho nàng tiến vào trận chung kết cuối cùng.

Vốn với bài danh của Thượng Quan Tình cũng có thể trực tiếp tiến vào trận chung kết, dù sao bài danh thứ ba với những đệ tử khác, sao có thể giống nhau chứ?

Nhưng vì đại chiến với Hạ Như Phong, nàng không nhảy qua trận chiến phía trước. Cũng bởi vậy, nàng hoàn toàn trở thành bi kịch.

Mấy ngày tiếp theo, lòng của Hạ Như Phong hoàn toàn nhập vào luyện dược, vì đã sớm tiến vào tứ phẩm trung cấp, hơn nữa từng luyện chế thành công đan dược ngũ phẩm, nàng dùng thời gian ngắn ngủn, để tiến vào ngũ phẩm cấp thấp.

Ba viên Vương Cực Đan ở trong tay, rốt cuộc khóe miệng của nàng cũng nở nụ cười vừa lòng.

"Lý Nột." Vừa mới đi ra ngoài phòng, đã nhìn thấy Lý Nột đứng cung kính ở cửa, Hạ Như Phong thản nhiên nói: "Ngươi giúp ta đi gọi Tà và Thanh Nguyệt đến đây."

Đã đến lúc cần phải tăng toàn bộ thực lực lên rồi.

Mấy ngày này, Dạ Thiên Tà cũng đi tham gia tỷ thí ở học viện, lại một đường đi lại không bị ngăn cản, với thực lực của hắn, đối phó với đệ tử học viện tất nhiên là quá đơn giản.

Nhưng Dạ Thiên Tà ở trong học viện chưa bao giờ động tay, mà lại lộ ra cấp bậc Đại Linh Sư, làm cho rất nhiều đệ tử ngu ngốc há hốc mồm, nhưng bọn họ vẫn chưa hiểu rõ Dạ Thiên Tà. Ở trong lòng vẫn nhìn trúng thiên phú của Hạ Như Phong hơn.

Nếu để cho bọn họ biết, thực lực chân chính của Dạ Thiên Tà càng ở trên Linh Vương, cũng có một Kim Long ngũ giai cửu cấp, thì không phải há hốc mồm đơn giản như vậy.

Vốn nhờ vào tỷ thí, nên mấy ngày nay hắn đều ở Hạ gia, hai người rất nhanh từ xa đi tới.

"Tà, ngươi gọi Kim Long ra đi, Thanh Nguyệt, ta cũng nên bắt đầu giúp ngươi tăng thực lực lên."

Sau khi nói xong lời này, Hạ Như Phong cũng triệu hồi Vật Nhỏ ra.

Thực lực của Vật Nhỏ ở ngũ giai cửu cấp, sau khi dùng xong Vương Cực Đan, là có thể đột phá đến lục giai.

Một mệnh lệnh hai ánh sáng đỏ hiện ra, hai con rồng đồng thời xuất hiện ở bên cạnh hai người, hai con rồng kia thấy đồng loại, lại là đồng cấp, vậy mà như nhân loại thân thiết cầm móng vuốt của nhau.

Nhưng Kim Long nhìn Vật Nhỏ, trong mắt vẫn mang theo một tia kính sợ.

Hai viên đan dược bay về phía hai con rồng, Kim Long sớm được Dạ Thiên Tà dặn dò tốt, tự nhiên không do dự mở miệng ra, tiếp được đan dược đang bay tới.

"Thanh Nguyệt, cái này là của ngươi, ăn vào đi, ta hộ pháp cho ngươi." Lấy đan dược trong lòng bàn tay của Hạ Như Phong, Mộ Dung Thanh Nguyệt gật đầu, nuốt xuống, đồng thời như thế, Vật Nhỏ cũng uống dược vào, ba ánh sáng đồng thời ở trên một người hai thú phát ra... 

"Ầm ầm ầm."

Linh khí thiên địa khổng lồ thổi đến, Linh Vương thăng cấp thành Linh Quân, khí thế tự nhiên kia không phải cấp bậc nào cũng có thể sánh bằng.

Học viện Linh Phong, Thu Phong vốn đang chuyên tâm luyện chế đan dược, ánh mắt không khỏi nhìn về phía xa: "Ai ở chỗ này tấn chức Linh Vương vậy? Hơn nữa còn là ba cái? Lúc này ở hoàng thành rất không yên ổn, không được, ta phải đi xem.”

Lập tức, thân hình chợt lóe, biến mất ở trong phòng.

"Dạo này, tăng cấp bậc đều đã phổ biến thành một cục rồi, không biết ba cái gì có vận khí tốt như vậy? Ở chỗ này tấn chức Linh Quân, ha ha, thật có ý tứ, vẫn nên nhìn xem đã xảy ra chuyện gì!"

An Đức Lâm lão nhân vuốt chòm râu, rung động lớn từ trong phòng hội trưởng đi ra, sau đó, người của công hội luyện dược nghe thấy "Hưu" một tiếng, ông đã không thấy bóng dáng đâu.

"Hả?" Trong hoàng cung, lão giả áo bào xanh đang nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên mở hai mắt, tia sáng trong mắt bắn ra bốn phía, sau đó tao nhã đứng dậy, trong chớp mắt đã biến mất ở trong phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui