Tà Phượng Nghịch Thiên

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

"Tam ca, huynh phải trở về Nghiêm gia sao?"

Ngã tư đường Hoàng thành, dòng người chen chúc, từng chiếc xe ngựa xa hoa từ bên cạnh phi nhanh qua. Thiếu nữ quay đầu lại, mặt quay về phía nam tử, khuôn mặt tuyệt mỹ kia cong lên cười khẽ.

Nam tử bên cạnh nàng khuôn mặt tuấn mỹ, cơ thể nổi bật ở dưới y phục đen, khiến cho hắn thoạt nhìn rất lãnh khốc.

Nhưng mà, lúc hai mắt âm trầm kia nhìn thiếu nữ, mới lộ ra ôn nhu như mặt nước, ánh mắt sủng nịch kia như có thể làm người khác bị hãm sâu vào, cho đến lúc chết chìm.

"Ừ." Sau khi nghe lời nói của thiếu nữ xong, tia sáng trong mắt dần thu lại, vẻ mặt của hắn lại khôi phục lãnh khốc, có lẽ là sắp sửa đi đến nơi rất bất mãn.

Trên đường, Hạ Như Phong đã nói với hắn nguyên nhân vì sao không động vào Nghiêm gia, hắn tự nhiên biết trong tay Huyết Hoàng có triệu hồi phù, cũng rất cảm kích hành động bảo vệ tiểu muội của Hoa Vô Tuyệt.

Hiển nhiên, Nghiêm Phong Hành cũng không biết, thiếu nữ có khuôn mặt bình thường lúc trước kia, chính là muội muội của hắn Hạ Như Phong.

Cho đến nay hắn đều cho rằngchỉ  là trùng tên mà thôi, mà nếu hắn không hỏi, với tính cách của Hạ Như Phong thì sẽ không chủ động giải thích với hắn, vì thế, đến nay Nghiêm Phong Hành vẫn bị chôn ở trong cốc.

"Tam ca, huynh đến Nghiêm gia cũng tốt, với năng lực bây giờ của huynh, chỉ cần Huyết Hoàng không sử dụng triệu hồi phù, tuyệt đối không thể xúc phạm đến huynh, hơn nữa huynh ở bên cạnh mẫu thân cũng có thể bảo vệ bà."

Khóe miệng cong lên, trong mắt Hạ Như Phong thoáng xẹt qua một tia mịt mờ: "Huống chi, với thế lực bây giờ của huynh, không cần phải kiêng kị Nghiêm gia và Huyết Quy Môn nữa, nếu chúng ta không thể lập tức báo thù, như vậy, hãy chậm rãi tra tấn!"

"Được." Nghe vậy, ánh mắt của Nghiêm Phong Hành sáng lên, khóe miệng nở nụ cười ôn nhu: "Như vậy tiểu muội muội muốn đi đâu? Có nguyện ý trở về Nghiêm gia với tam ca không?"

Hắn nói, không phải về nhà mà là Nghiêm gia.

Rõ ràng Nghiêm Phong Hành cũng không xem Nghiêm gia trở thành nhà của hắn.

"Không, muội đã nói rồi, muội sẽ không trở lại Nghiêm gia, tiếp theo muội muốn đến công hội luyện dược, tam ca, nếu huynh muốn tìm muội thì đến công hội luyện dược là được."

Đến Thương Lang quốc đã được mấy tháng rồi, sư phụ và ngoại công hẳn là rất lo lắng, mình nên đi xem công hội luyện dược trước, thông qua công hội luyện dược gửi tin tức cho An Đức Lâm lần nữa, để cho bọn họ yên tâm.

Vì thế, ở nửa đường đã tách ra với Nghiêm Phong Hành, nàng đến công hội luyện dược trước.

Công hội luyện dược, từ bên ngoài nhìn vào cũng biết trình độ xa hoa của nó, vốn Hạ Như Phong cho rằng, công hội luyện dược của Lâm Phong quốc đã đủ xa hoa rồi, nhưng lúc nhìn thấy công hội luyện dược Thương Lang quốc mới phát hiện, cái này mới thật sự xa hoa.

Hơn nữa ở trên kiến trúc lại thiết kế tầng tầng cạm bẫy, để phòng ngừa địch nhân đến xâm phạm.

Hạ Như Phong không khỏi cảm thấy thưởng thức từ đáy lòng với người có thể sáng tạo ra kiến trúc như thế.

"A, thật sự là chưa gặp qua kẻ quê mùa bao giờ."

Ngay lúc Hạ Như Phong thu ánh mắt lại, nâng chân bước lên bậc thang, bên cạnh truyền đến một giọng nói chói tai.

Khẽ nhíu mày, nàng vốn không định để ý đến, nhưng ở lúc dứt lời kia, nối tiếp đến là một giọng nói đáng khinh: "Tam hoàng muội, nàng thoạt nhìn không giống kẻ quê mùa, mà bóng lưng lại mê người như thế, không biết mặt sẽ như thế nào? Nếu trước sau đều mê người như vậy, bản hoàng tử thật ra lại rất có hứng thú."

"Đại hoàng huynh, dù sao muội cũng không quan tâm, huynh giúp muội bắt nàng ta lại, xem nàng còn quyến rũ người như thế nào." Giọng nói đầu tiên lại vang lên, giọng điệu tùy hứng, không còn vênh váo hung hăng như vừa nãy.

Hạ Như Phong bất đắc dĩ thở dài, đây là ta không tìm phiền toái, phiền toái tự tìm đến ta sao?

Lời nói của nữ tử lúc đầu kia, làm cho người khác cảm thấy chỉ là tiểu thư bị gia tộc lớn làm hư, với người như thế, Hạ Như Phong vẫn không để ý. Nhưng câu nói kế tiếp kia, đã làm nàng không thể không coi thường.

Mà Hạ Như Phong nàng, không phải người sợ việc, nếu nữ tử này nhất quyết không buông tha như vậy, nàng không ngại cho nàng chút giáo huấn.

Cười lạnh một tiếng, Hạ Như Phong từ từ xoay người lại, ngẩng đầu lên, ánh sáng mặt trời chiếu xuống, khuôn mặt tuyệt mỹ tỏa ra tia sáng nhàn nhạt, con ngươi đen lạnh lùng nhìn hai người kia, nói: "Các ngươi đang nói chuyện với ta sao?"

Hai người phía trước Hạ Như Phong, một trong số đó là nữ tử trẻ tuổi, khoảng mười chín tuổi gì đó, da trắng như tuyết, môi đỏ như máu, da thịt kia trắng nõn đến mỗi gần như trong suốt rất mịn màng, nhưng đôi mắt lại đục ngầu mơ hồ, như là hồ nước bị ô nhiễm.

Nữ tử này quả thật rất đẹp, đáng tiếc khí chất trên người kia lại thật sự rất kém cỏi.

"Mặc y phục đỏ, trên lưng đặt một côn đỏ, thiếu nữ tuyệt sắc mười sáu tuổi gì đó... Đúng vậy, nàng chắc là Tiểu Hoàn ở hai tháng trước, thấy thiếu nữ đi trên đường với Vô Tuyệt..."

Trong lòng nghĩ đến đây, Âu Dương Hân Nhi cắn chặt môi, hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Như Phong, hận không thể đâm từng lỗ thủng ở trên mặt nàng, xem nàng về sau quyến rũ Vô Tuyệt của nàng như thế nào. 

Chết tiệt, thiếu nữ này trừ bỏ mỹ mạo ở ngoài, thì còn có cái gì? Làm gì có nhà nào có thế lực cường hãn như nhà mình? Thật không biết vì Vô Tuyệt đi chung với người như thế, nàng làm sao xứng với Vô Tuyệt? Chẳng qua cũng chỉ là bình hoa mà thôi.

Nhưng mà, đại hoàng tử Âu Dương Du ở lúc nhìn thấy Hạ Như Phong, trong mắt không che dấu kinh diễm chút nào, hắn luôn đến đi trong thanh lâu, thế nhưng lần đầu có một loại tên là động tâm gì đó.

Nữ nhân này, cho dù thế nào, đều phải đưa nàng vào hậu viện, cho dù đưa nàng vị trí hoàng tử phi thì có ngại gì? Nếu có mỹ nhân bậc này giúp đỡ cộng chưởng giang sơn với mình, thiên hạ cười vui, thật là tốt đẹp làm sao? 

"Vị cô nương này, bản hoàng tử mới gặp cô nương thì đã động lòng, trên đời lại có thiếu nữ tuyệt sắc như cô nương, cho nên bổn hoàng nguyện ý nạp cô nương làm phi, yên tâm, về sau có bản hoàng tử ở đây, thì không ai dám ăn hiếp cô nương." Âu Dương Du ra vẻ hào hoa phong nhã nói, nhưng động tác nuốt nước miếng kia vẫn biểu lộ nội tâm đáng khinh của hắn: "Đại hoàng huynh." Nhìn thấy Âu Dương Du lâm trận đâm lại mình, Âu Dương Hân Nhi biến sắc, hung hăng dậm chân, thở phì nói: "Loại tiện nhân này, ngay cả làm thiếp của huynh cũng không xứng, huynh lại còn muốn cưới nàng làm phi?"

Lại nuốt nước miếng, Âu Dương Du không thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Âu Dương Hân Nhi, vẻ mặt trách cứ: "Tam Hoàng muội, nói gì vậy? Không biết lớn nhỏ như vậy, có thể nàng sẽ là hoàng tẩu của muội, cẩn thận ta cáo trạng với phụ hoàng tội muội không tôn trọng trưởng bối, muội sẽ chờ bị trừng phạt trước đi!"

"Huynh..." Sắc mặt của Âu Dương Hân Nhi từ xanh sang trắng, từ trắng sang xanh, trong mắt đục ngầu kia, dâng đầy nước mắt, không ngừng đảo quanh ở trong đó: "Hừ, đại hoàng huynh lại vì tiện nhân này trách cứ muội, muội muốn nói với mẫu hậu, phụ hoàng và mẫu hậu nhất quyết không cho phép huynh cưới nàng làm phi."

"Âu Dương Hân Nhi!" Nghe vậy, sắc mặt của Âu Dương Du cũng thay đổi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Âu Dương Hân Nhi, nàng chính là hoàng tẩu tương lai của muội, chuyện ta đã quyết định thì không thể thay đổi."

Nghe bọn họ nói chuyện, Hạ Như Phong không nói gì hỏi trời, có vẻ, nàng vẫn chưa nói gì mà? Vậy mà hắn đã định ra chủ trương rồi? Huống chi, vận mệnh của Hạ Như Phong nàng, há lại để người khác có thể thao túng?

Trong mắt hiện lên tia sắc nhọn, Hạ Như Phong đang muốn mở miệng, một giọng nói trong trẻo phía trước, bỗng nhiên chặn ngang lời nói đến bên miệng của nàng.

"Trước dân chúng, dại hoàng huynh và tam hoàng muội lại ở đây cãi nhau, sẽ không ngại mất mặt sao?"

Sau khi nói xong câu kia, mọi người tìm nơi có giọng nói nhìn lại, lại thấy phía trước, nam tử mặc áo dài nâu, đón gió lạnh đi đến.

Lông mày của nam tử như kiếm, đôi mắt có thần như vì sao sáng, ngũ quan tựa như điêu khắc, đường nét rõ ràng, có thể hắn không có khuôn mặt tuyệt mỹ, nhưng lại có một khí phách nam nhân nên có.

"Nhị hoàng đệ, sao ngươi lại ở đây?" Trong mắt Âu Dương Du khẽ xẹt qua một tia âm lãnh, sau đó trên mặt cố ý tỏ ra kinh ngạc, thân thiết đi lên vỗ bả vai của Âu Dương Doãn, cười dâm nói: "Chẳng lẽ, nhị hoàng đệ cũng biết, hôm nay công hội luyện dược sẽ có mỹ nhân đến sao? Nhưng mà vị mỹ nhân này đã là người của hoàng huynh, nếu như nhị hoàng đệ thích, lần khác chúng ta sẽ đến Xuân Phong viện tiêu dao, thế nào?"

"Đại hoàng huynh, có lẽ huynh đừng ép buộc, bỏ qua cho cô nương người ta tự do cho thỏa đáng!" Âu Dương Doãn lạnh lùng nhìn thoáng qua Âu Dương Du, trong lời nói xa cách cho dù kẻ nào cũng đều có thể nghe ra.

"Ha ha." Âu Dương Du cười mỉa mai một tiếng, giọng nói đầy trào phúng: "Khi nào thì nhị hoàng đệ không có hứng thú với mỹ nhân vậy? Theo ta được biết, nhị hoàng đệ là khách quen của Xuân Phong viện, chậc chậc, cô nương nơi đó, mùi vị cũng không tệ chứ!"

Lúc nói đến một câu cuối cùng, khuôn mặt của Âu Dương Du nở nụ cười bỉ ổi.

"Đại hoàng huynh, đừng nghĩ mọi người ai cũng bỉ ổi như ngươi." Lời nói của Âu Dương Doãn không chút khách khí, sau đó khuôn mặt tuấn lãng đường nét rõ rang kia lại nở một nụ cười lạnh: "Nắm thiên hạ trong tay, say mê nằm dưới đầu gối mỹ nhân, là tâm nguyện của nam tử nhân gian, bản hoàng tử tự nhiên không ngoại lệ, nhưng đại hoàng huynh ngươi lại hành động cường cướp dân nữ, khiến cho bản hoàng tử rất xấu hổ."

"Hừ! Nhị hoàng đệ ngươi lúc nào thấy ta cường cướp mỹ nhân?" Bị Âu Dương Doãn vũ nhục như thế, khuôn mặt tươi cười của Âu Dương Du cũng không giả vờ nổi nữa, sắc mặt âm trầm, phất áo bào, hỏi.

Ánh mắt không hề nhìn về phía Âu Dương Du, ánh mắt Âu Dương Doãn nhìn lên người Hạ Như Phong: "Ngươi là tự nguyện, hay là bị bắt buộc? Yên tâm, bản hoàng tử ở đây sẽ làm chủ cho ngươi, ngươi không cần sợ hắn."

Thật ra Hạ Như Phong rất muốn hỏi hắn một câu, đôi mắt nào của ngươi nhìn thấy ta sợ hãi?

Bất đắc dĩ thở dài, Hạ Như Phong lấy tay che trán, sau đó buông tay xuống, mới chậm rãi nói: "Thật xin lỗi, các ngươi nói xong chưa? Nếu như nói xong rồi thì ta đi đây."

Bị bọn họ quấy nhiễu một trận, ngay cả mình có hứng thú đánh người cũng đều biến mất. "A?" Âu Dương Doãn ngây ngẩn cả người, há to miệng, ngơ ngác nhìn bóng dáng nói xong xoay người rời đi kia.

Mình giúp nàng, nàng lại đi như vậy? Hơn nữa từ đầu đến cuối, đều cố ý không nhìn mình một cái, Âu Dương Doãn thật sự rất khó tin, lại có người sẽ bỏ qua mình.

Không phải hắn tự phụ, mà thân là người ở Thương Lang quốc có thanh danh gần với Nghiêm Phong Hành và Hoa Vô Tuyệt, đi đến đâu đều là tiêu điểm. Hơn nữa thân phận hoàng tử hoàng thất, toàn bộ nữ tử Thương Lang quốc, có ai lại không nhìn hắn như nàng?

"Ha ha, thật sự là thiếu nữ thú vị." Trong mắt Âu Dương Doãn mỉm cười, ngón tay vuốt cằm, khóe môi cong lên khêu gợi, hắn không tin, nàng vẫn không nhìn mình.

Nhưng vào lúc này, Âu Dương Du rất nhanh vươn tay, dường như muốn bắt được bả vai của thiếu nữ.

Tươi cười trong mắt nhất thời thu lại, trên mặt Âu Dương Doãn hiện lên vẻ lạnh lẽo, vừa định tiến lên ngăn cản, thiếu nữ vốn bước lên bậc thang kia đột nhiên dừng chân lại, không hề báo trước xoay người, vươn chân, trực tiếp đạp qua, kèm theo một tiếng hét to vang vọng phía chân trời.

"Cút!"

"Phụt."

Ngẩng mặt phun ra một ngụm máu tươi, thân thể của Âu Dương Du lập tức bay lên không, ngã thật mạnh ở trên mặt đất, khuôn mặt anh tuấn vì đau đớn mà xuất hiện vặn vẹo, thèm nhỏ dãi trong mắt tán đi mà thay vào là một tia âm lãnh.

"Tiện nhân, ngươi dám đả thương ta?" Bàn tay ôm trước ngực, Âu Dương Du ho khan hai tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, oán hận nói: "Được, tốt lắm, ta sẽ cho ngươi trả giá đại giới vì hành vi ngày hôm nay, nhưng chết với ngươi mà nói, rất dễ dàng, ngươi cũng chỉ xứng để cho ta giải trí, hừ, đến lúc đó, ta sẽ cho ngươi nếm thử cái gì gọi là sống không bằng chết!"

Hạ Như Phong cười lạnh một tiếng, nói thật, hoàng thất Thương Lang quốc, nàng vẫn không để vào mắt.

Với thế lực bây giờ của nàng, không cần kiêng kị hoàng thất? Chẳng qua, Âu Dương Du với nàng mà nói, cũng chỉ là một con chó mà thôi.

"Yên tâm đi! Có bản hoàng tử ở đây, thì không có ai có can đảm tổn thương ngươi." Âu Dương Doãn đi đến bên cạnh Hạ Như Phong, đưa tay vỗ bả vai của nàng, lúc nhìn Âu Dương Du, khuôn mặt tuấn lãng hiện vẻ lãnh ý: "Đại hoàng huynh, ngươi cho rằng, ngươi có thể ở dưới sự bảo vệ của bản hoàng tử mà tổn thương nàng sao?"

"Âu Dương Doãn." Nắm chặt nắm đấm, trong mắt Âu Dương Du hiên tia âm lãnh: "Các ngươi đều sẽ vì chuyện hôm nay mà trả giá đại giới..."

Âu Dương Doãn, còn có tiện nhân kia, hắn muốn bọn họ chết không được tử tế!

Ngay ở lúc Âu Dương Du đang nói, trong công hội luyện dược, một tiếng gầm lên truyền ra: "Là ai có gan như thế, dám can đảm đến trước cửa công hội luyện dược ta gây ồn ào lớn tiếng?"

Sau đó, một nam tử trung niên mặc áo bào trắng từ bên trong đi ra, trong mắt hiện ra mấy phần khôn khéo.

Trước ngực nam tử có một huy chương, thông qua hình thức huy chương thì có thể nhìn ra, cấp bậc của người đó ở tứ phẩm trung cấp.

"Thì ra là đại hoàng tử, nhị hoàng tử và tam công chúa, không biết các vị đến thăm công hội luyện dược ta, thật sự là không có tiếp đón từ xa." Ngáp một cái, tuy nam tử kia nói như thế, nhưng từ trong giọng nói không nghe ra cung kính gì.

"Bạch quản sự." Âu Dương Hân Nhi bị biến cố thình lình xảy ra kia dọa ngốc, lúc nhìn thấy nam tử áo bào trắng, cuối cùng phục hồi tinh thần lại, nàng chỉ vào Hạ Như Phong, phát ra mệnh lệnh với nam tử áo bào trắng: "Bạch quản sự, bắt tiện nhân này lại cho bản công chúa."

Nghe vậy, Bạch quản sự không vui nhíu mày, lạnh lùng nhìn Âu Dương Hân Nhi một cái.

Ánh mắt kia nhất thời như một thùng nước lạnh tạt lên trên người, sợ run cả người, lúc này Âu Dương Hân Nhi mới nhớ đến thân phận của đối phương, thân là quản sự của công hội luyện dược, cũng không phải mình là có thể khoa chân múa tay.

Thu ánh mắt lại, ánh mắt của Bạch quản sự đặt ở trên người Hạ Như Phong, giọng lạnh nhạt nói: "Ngươi là ai? Vừa rồi người ở bên ngoài gây sự, có phải là ngươi không?"

"Bạch quản sự." Lòng của Âu Dương Doãn cả kinh, hắn biết Bạch quản sự là đang chất vấn nàng, nếu như nàng thừa nhận, Bạch quản sự tất nhiên sẽ không bỏ qua cho nàng.

Nhưng mà Âu Dương Doãn vừa định giải thích gì đó, bên cạnh lại có một tia sáng trắng bay qua.

"Ám khí nho nhỏ mà đã muốn đối phó ta sao?" Khinh thường hừ lạnh một tiếng, Bạch quản sự giơ tay ra, chuẩn xác không sai tiếp được tia sáng trắng, giang hai tay ra mới phát hiện, cái bị ông cho là ám khí kia lại là một miếng ngọc bài màu trắng.

Sau khi nhìn thấy chữ trên ngọc bài màu trắng, Bạch quản sự hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

"Công hội luyện dược Lâm Phong quốc, lệnh bài của trưởng lão vinh dự?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui