Tà Phượng Nghịch Thiên

Edit: Tử Liên Hoa 1612

Âm thanh ồn ào bên dưới lập tức im lặng, tiểu thư Tần Hân Vũ là bán đấu giá sư cao cấp của bán đấu giá Nam Cung, cũng chính là nữ tử đang cười xinh đẹp trên đài bán đấu giá. Nàng ta chỉ vào một quyển linh kỹ trên tay người đi theo bên cạnh, môi anh đào quyến rũ chậm rãi mở ra: “Quyển linh kỹ này tên là Phong Quyển Tàn Vân, giá khởi đầu là năm mươi kim tệ, hiện tại bắt đầu đấu giá.”

Nếu là bình thường, linh kỹ đồng giai trung cấp cũng cũng đủ để người khác tranh đoạt, nhưng những người có mặt ở đây cơ bản không thiếu linh kỹ đồng giai trung cấp, huống chi lại là linh kỹ phong hệ. Thuộc tính phong vốn nằm ngoài ngũ hành, Linh sĩ có được thuộc tính này ít lại càng ít, cho nên bọn hắn lấy được cũng không có tác dụng gì.

Vì vậy,số người đấu giá ít ỏi, cuối cùng quyển linh kỹ bị một lính đánh thuê mua với giá một trăm kim tệ.

Tần Hân Vũ như sớm biết kết quả này, tuy không ngoài ý muốn nhưng ánh mắt vẫn có chút thất vọng. Có thể nàng cũng biết linh kỹ phong hệ rất ít người sử dụng, được đến một trăm kim tệ, so với để bị phủ bụi trong nhà kho bán đấu giá thì tốt hơn nhiều.

“Ha ha, linh kỹ đồng giai trung cấp mới chỉ là đồ ăn khai vị mà thôi, vật quý còn ở phía sau, hy vọng các vị mỏi mắt mong chờ!” Thoáng thất vọng, Tần Hân Vũ nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, trên khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười động lòng người, giọng nói yêu mị dễ dàng gợi lên sự tò mò của người khác.

Các vật phẩm tiếp theo so với linh kỹ đồng giai trung cấp kia còn quý giá hơn nhiều, thời điểm hội đấu giá dần dần tiến vào lúc gay cấn, trong một gian phòng ở chính giữa, một lão giả tóc hoa râm hai tay chống cằm, tia sáng trong mắt bắn ra bốn phía, liếc mắt nhìn người cúi đầu cung kính bên cạnh một cái, giọng nói nhàn nhạt hỏi: “Phòng đặc biệt dành cho hội viên có ai tới không?”

Người nọ lắc lắc đầu, vẻ mặt cung kính trả lời: “Bẩm báo đại sư, phòng đặc biệt dành cho hội không có ai vào.”

Chưa tới sao? Lâm Cốc khẽ nhíu mày, nói thật, hắn đối với thiếu niên bán đan dược cực phẩm lần trước rất ngạc nhiên, chỉ là… Quên đi, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Dù sao thiếu niên kia có thể sẽ xuất hiện ở hội bán đấu giá, đến lúc đó, nắm chắc nguyên lý trước tiên không cần đắc tội, thăm dò lai lịch của hắn một chút.

“Ta nghĩ hôm nay các vị đến hội đấu giá, đều là vì một vật phẩm đấu giá này phải không?” Tần Hân Vũ nhận cái khay bị phủ vải đỏ từ tay người hầu, tay ngọc nhẹ xốc lên vải đỏ, lấy từ bên trong ra một cái bình, cười xinh đẹp: “Đây là đan dược mà một vị khách thần bí đem đến bán đấu giá, là tam giai cấp thấp Hóa Linh Đan. Theo bán Lâm Cốc đại sư đánh giá, đan dược này phẩm giai chính là cực phẩm, Đại Linh sĩ ăn vào, trăm phần trăm tiến giai, nếu may mắn nói còn có tiến hai cấp liền, không có hậu di chứng. Dược sư có thể luyện chế ra đan dược này, trình độ ít nhất là tứ phẩm. Bởi vì đan dược cực kỳ quý giá, giá khởi đầu là một vạn kim tệ, mỗi lần tăng giá không dưới một nghìn kim tệ, hiện tại bắt đầu đấu giá.”

“Ầm ầm!!!”

Lời nói của Tần Hân Vũ khiến cho đám người phía dưới nổ tung, ngay cả Lâm Phàm cũng là ánh mắt sáng ngời.


Tứ phẩm luyện dược sư, tứ phẩm luyện dược sư ở Lâm Phong chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, mà nội luyện dược sư cấp bậc cao nhất trong lãnh thổ Lâm Phong quốc chính là hội trưởng hiệp hội luyện dược, hắn là một vị ngũ phẩm cấp thấp luyện dược sư, bởi vậy có thể thấy được, tứ phẩm luyện dược sư khiến người ta rung động tới cỡ nào.

Nhất là, đó là Hóa Linh Đan có thể làm cho Đại Linh sĩ đột phá, Lâm Phàm đã đến Linh sĩ đỉnh phong, rất nhanh sẽ đột phá thành Đại Linh sĩ, chỉ cần đến Đại Linh sĩ, ăn vào Hóa Linh Đan, hắn sẽ có tư cách cạnh tranh với các đệ tử nổi tiếng, vì vậy Hóa Linh Đan này, hắn nhất định phải lấy được.

Liếm môi khô khốc, dùng sức nuốt nước miếng, Lâm Phàm lúc này, giống như sói đói nhìn thấy thức ăn ngon, hận không thể lập tức nhào tới.

Kiềm chế kích động trong lòng, Lâm Phàm như sói như hổ nhìn chằm chằm Hóa Linh Đan, ra lệnh cho Vân Lâm: “Vân gia chủ, ta không quan tâm ngươi dùng cách gì, viên Hóa Linh Đan này, ta muốn, nếu ngươi giúp ta có được nó, ta nợ ngươi một cái nhân tình.”

Cực phẩm Hóa Linh Đan, trăm phần trăm tiến giai, ngay cả gia tộc của hắn cũng không thể luyện ra được. Tuy rằng lão sư của hắn cũng có thể luyện chế Hóa Linh Đan, chẳng qua, viên dược lão sư luyện chế ra không chắc chắn có thể trăm phần trăm tiến giai mà không để lại hậu di chứng, bởi vậy hắn đối với viên Hóa Linh Đan này cực kì khát khao.

Vốn là vì có thể lấy được tam giai Hỏa Diễm Thảo miễn phí mới đến đây, không ngờ rằng lại gặp cơ hội như vậy, xem ra ông trời quả thật đứng về phía hắn, lần này đến Hỏa Vân thành là một quyết định sáng suốt.

“Một vạn một nghìn kim tệ!” Nghe vậy, Vân Lâm cắn răng một cái, ra giá.

Hắn biết Hóa Linh Đan sẽ không thuộc về mình, nhưng vì lấy lòng thiếu gia tôn quý đến từ hoàng thành, hắn không thể không làm như thế. Nghĩ đến bản thân có thể đạt được Hóa Linh Đan lại phải chắp tay tặng người, Vân Lâm nhất thời sinh ra một loại cảm giác đau lòng.

“Hai vạn kim tệ!” Hỏa Kình Thiên khiêu khích nhìn vào mắt Vân Lâm, tuy nói hắn cũng không muốn đắc tội nhị phẩm luyện dược sư, nhưng là Hóa Linh Đan hắn phải lấy được. Có Hóa Linh Đan này, Hỏa gia có thể hung hăng dẫm nát Vân gia dưới lòng bàn chân, tình trạng hai nhà cai trị của Hỏa Vân thành sẽ bị phá vỡ.

“Hừ, năm vạn kim tệ!” Sắc mặt Vân Lâm lặng lẽ biến đổi, hai tròng mắt ngoan độc lướt qua Hỏa Kình Thiên, lại lên giá.

“Sáu vạn kim tệ!” Khóe miệng Hỏa Kình Thiên khẽ cong lên, làm như lơ đãng nói. Nhưng mà hai nhà vừa lên tiếng đã nâng giá đến sáu vạn kim tệ, nháy mắt làm cho một nửa lòng người lạnh xuống, chỉ có một ít lính đánh thuê giàu có, hoặc khách quý từ thành thị khác đến mới theo được.


“Sáu vạn một nghìn kim tệ.”

“Sáu vạn hai nghìn cái kim tệ.”

“Bảy vạn kim tệ.”

“…”

Giá tiền tiếp tục tăng đến mười hai vạn, thanh âm kêu giá mới giảm dần, chỉ còn lại mấy người đấu giá với nhau.

“Gia chủ, chúng ta thật sự không đấu giá tiếp sao? Đây chính là Hóa Linh Đan a!” Tam Trưởng Lão nhăn mi tâm lại, ánh mắt nhìn Hóa Linh Đan trong tay Tần Hân Vũ có thèm thuồng rõ ràng. Hóa Linh Đan có thể khiến cho Đại Linh sĩ tiến giai, đối với Đại Linh sĩ, có dụ hoặc trí mạng.

“Nếu ngươi có nhiều tiền như vậy, ta không ngại để ngươi đấu tiếp.” Hạ Lâm Lạc trợn mắt, muốn lấy kim tệ từ trên người lão, không có cửa đâu! Kim tệ đó là để cho Phong Nhi sử dụng khi đi học viện Linh Phong, tuyệt đối sẽ không giao ra cho mấy lão già này.

Nghe vậy, Tam Trưởng Lão hận tới nghiến răng, toàn bộ tài chính của gia tộc đều nằm trong tay Hạ Lâm Lạc, trên người bọn hắn cũng có kim tệ, nhưng không đủ chi cho bán đấu giá. Lão cáo già này, chuyện gì cũng chỉ suy nghĩ cho Hạ Như Phong, tuyệt không lo lắng cho lợi ích gia tộc.

“Mười sáu vạn kim tệ!” Trong thời gian ngắn, giá tiền nhanh chóng tăng vọt, cuối cùng cũng chỉ có Hỏa - Vân hai nhà cạnh tranh.

“Hai mươi vạn kim tệ!” Vân Lâm khẽ cắn môi, hô lên cực hạn cuối cùng của mình. Hai mươi vạn kim tệ, đủ cho một gia tộc bình thường trong Hỏa Vân thành mấy đời không lo, đồng thời cũng vượt qua giá trị của Hóa Linh Đan. Hóa Linh Đan cho dù quý giá, hai mươi vạn kim tệ cũng không phải một con số nhỏ.

Hỏa Kình Thiên nâng mắt nhìn Vân Lâm, không nói thêm gì nữa, cuối cùng Hóa Linh Đan bán cho Vân Lâm với giá hai mươi vạn kim tệ. Khuôn mặt Vân Lâm co rút, lại còn phải ra vẻ thoải mái giao Hóa Linh Đan cho Lâm Phàm, thấy Lâm Phàm hài lòng gật đầu một cái, lập tức Vân Lâm cảm thấy hai mươi vạn kim tệ này có giá trị.


Trong lúc không có người chú ý, Hạ Như Phong vụng trộm đứng lên, lén ra phòng đấu giá. Có thể nàng không nhận thấy được, sau lưng, một đôi mắt đen sáng ngời nhìn chăm chú vào bóng dáng nàng…

“Cộc cộc.”

Một gian phòng bán đấu giá ở tầng hai, gian phòng rộng rãi sáng ngời, mùi thuốc lan tỏa nồng đậm, Lâm Cốc đang đùa nghịch dược liệu trên bàn, ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa. Lâm Cốc nhăn mày, giọng nói già nua mà thản nhiên truyền ra ngoài cửa: “Chuyện gì?”

“Đại sư, ngoài cửa có thiếu niên mặc hồng bào, mang theo áo choàng rất quỷ dị muốn gặp ngài...” Ngoài cửa truyền đến giọng nói thanh thúy của nữ tử, nghe được miêu tả, Lâm Cốc liền biết người tới là ai, vội vàng từ trên ghế đứng lên, buông dược liệu trong tay xuống, nhanh chóng xông ra ngoài.

Nữ tử còn đang kinh ngạc vì không thấy ai trả lời, cửa phòng bị mở ra một cách thô bạo, một bóng trắng mang mùi thuốc nhàn nhạt lao tới, bởi vì tốc độ quá nhanh, nữ tử không thấy rõ hắn xuất hiện thế nào. Một lát sau nữ tử mới hoàn hồn, kinh ngạc há to miệng.

Kia… Đó là Lâm Cốc đại sư? Thiếu niên tìm đến đại sư là ai? Sao đại sư lại kích động như thế? Chẳng lẽ đại sư có con riêng? Nghĩ tới điều này, nữ tử chợt thấy buồn nôn, vội vàng vứt bỏ tư tưởng tà ác trong não, nhanh nhẹn rời đi.

“Đại sư, đã lâu không gặp.”

Trong đại sảnh, người mặc hồng bào nghe được tiếng động phía sau, xoay người lại, khóe miệng nâng lên độ cong thản nhiên, đè thấp giọng nói.

“Ha ha, công tử, cuối cùng ngươi cũng đến đây, ta còn nghĩ ngươi sẽ không tới. Kim tệ thu được từ bán đấu giá, trừ đi năm vạn công tử đã mượn và phí thủ tục, còn lại bao nhiêu ta đã chuẩn bị tốt cho công tử, xin công tử giao thẻ kim tệ cho ta một chút!”

Hạ Như Phong gật đầu, đưa ra thẻ kim tệ của mình cho Lâm Cốc, Lâm Cốc nhận thẻ, bỏ kim tệ vào trong, trả lại cho Hạ Như Phong. Ánh mắt Hạ Như Phong đảo qua, thu thẻ kim tệ lại, như nhớ tới cái gì, nàng vuốt cằm, thản nhiên nói: “Đại sư, các ngươi có linh giới không?”

Linh giới, là chiếc nhẫn có thể cất chứa vật phẩm, nếu như không có linh giới, có rất nhiều việc không tiện làm.

“Ở đây ta có mấy cái linh giới...” Trong mắt Lâm Cốc chợt lóe tia sáng kinh ngạc, sau đó lại nhớ tới nàng còn không có kim tệ, đương nhiên linh giới cũng không thể có. “Chỉ là linh giới của ta cất chứa được rất ít vật phẩm, chỉ có diện tích mấy thước, ngươi có lấy không?”

Mấy thước vuông thôi sao? Đối với nàng mà nói, tạm thời có thể sử dụng đi!


“Lâm Cốc đại sư, ta muốn mua linh giới của ngươi.”

“Ha ha, linh giới đó không đáng giá tiền, một viên đan dược của công tử giúp hội bán đấu giá kiếm được mấy nghìn kim tệ, vì thế linh giới này ta tặng công tử!” Lâm Cốc đại sư cười một tiếng, trước khi điều tra ra lai lịch vị thiếu niên này, hắn sẽ không đi đắc tội, huống chi với hắn, linh giới không đáng là bao, mấy chục kim tệ là có thể mua được.

Lâm Cốc nói xong, lấy ra một cái linh giới, Hạ Như Phong nhận linh giới, cũng không khách khí nhận lấy, sau đó mới ngẩng đầu nói: “Lâm Cốc đại sư, hy vọng chúng ta về sau còn có cơ hội hợp tác.”

Dứt lời, không cho Lâm Cốc thời gian hỏi nàng, xoay người đi ra.

Hạ Như Phong đi đến góc không người, thay quần áo, ném hồng bào vào trong linh giới, mới rời khỏi phòng bán đấu giá, chạy về phía núi lửa. Nhưng lúc nàng vừa rời khỏi phòng bán đấu giá, một tiểu thiếu niên cái mang khuôn mặt nghiêm vội vã chạy ra, hai tròng mắt sáng ngời tối đi một chút, muốn đuổi theo, nghĩ nghĩ, vẫn quyết định buông tha ý nghĩ này.

“Tiểu Thiên, lâu rồi không gặp, ngươi cũng cao lớn thêm không ít a!”

Phía sau, một giọng nói quyến rũ tàn bạo mang theo đùa bỡn chợt vang lên, Cốc Mị Nhi lặng yên đi đến bên cạnh hắn. Nhìn thấy Cốc Mị Nhi xuất hiện, thân mình Hạ Thiên run lên, vội vã nhảy sang bên cạnh mấy bước.

Cốc Mị Nhi thấy hành vi ấy, đôi mắt đẹp trừng to: “Hạ Thiên chết tiệt, lão nương khủng bố như vậy sao? Vì sao lúc Tiểu Như Phong ăn hiếp ngươi, ngươi cam tâm tình nguyện bị ăn hiếp, mà mỗi lần ta vừa xuất hiện, ngươi giống như nhìn thấy ác ma vậy hả?”

Hạ Như Phong từng mang tính cách yếu đuối, nhu nhược tránh ở phía sau Hạ Lâm Lạc, đó là lúc mới gặp Hạ Thiên. Nhưng sau đó, Hạ Thiên lại thích vòng tới vòng lui trước mặt Hạ Như Phong, trưng lên vẻ mặt ủy khuất đáng yêu, khiến cho Hạ Như Phong khi nhìn thấy hắn cũng thích ăn hiếp một phen, chỉ vì nhìn biểu tình ủy khuất của hắn giống như ánh mắt của mèo con.

Hạ Như Phong xuyên qua mà đến, dễ dàng nhìn thấu ngụy trang của Hạ Thiên, thiếu niên có gương mặt đáng yêu non nớt này, đã có thành thục không hợp với lứa tuổi, từng ra vẻ đáng yêu ủy khuất, cũng là vì ‘Hạ Như Phong’ đi.

“Bởi vì, ngươi là ngươi, nàng là nàng, nàng là biểu tỷ của ta, cho nên ta nguyện ý bị nàng ăn hiếp, hơn nữa, từ lần đó tỉnh lại tới nay, nàng đã xảy ra biến hóa rất lớn, nhưng mặc kệ thế nào, nàng đều là Phong Phong ta từng biết. Cho nên, ta muốn trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ để bảo vệ nàng.”

“Hạ Thiên?” Cốc Mị Nhi sửng sốt, nhìn vào mắt Hạ Thiên, nàng thấy rõ hắn thật sự quyết tâm, hơi hơi cười: “Thật hâm mộ tỷ đệ các ngươi a! Hạ Thiên, ngươi biết không? Lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Như Phong, nàng nở nụ cười rực rỡ mà thế giới của ta không có, bắt đầu từ khi đó, ta đã thề, muốn bảo vệ nụ cười của nàng cho tới khi có người thay ta bảo vệ nụ cười ấy mới thôi. Ta vốn không muốn quay trở lại Hỏa Vân thành, nhưng nơi này có người bạn vô cùng quan trọng của ta, cho nên ta trở lại.”

Hạ Thiên nhìn một bên khuôn mặt của Cốc Mị Nhi, bỗng nhiên phát hiện, nữ tử luôn tươi cười kiên cường, cũng sẽ có một mặt yếu ớt không muốn ai biết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận