Tà Phượng Nghịch Thiên

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Không ngờ thiếu nữ tuyệt sắc này lại dám đáp ứng khiêu chiến của mình, Nghiêm Tiêu hơi kinh ngạc, sau đó khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh, hiển nhiên, vẫn không để thiếu nữ chưa thoát vẻ trẻ con này vào trong mắt.

"Lấy vũ khí của ngươi ra chiến đấu với ta!" Ngón tay của Nghiêm Tiêu chỉ vào Hạ Như Phong, áo bào tro khẽ lay động ở trong gió, con ngươi đen lạnh lẽo lướt qua, hắn nâng cằm nhọn lên, giọng nói lạnh lùng.

Lạnh nhạt nghiêng đầu liếc hắn một cái, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng như gió của Hạ Như Phong, từ từ thổi khắp hội trường: "Đối phó với ngươi, ta không cần sử dụng vũ khí."

"Xôn xao!"

Thiếu nữ cuồng ngạo chỉ một thoáng khiến cho hội trường sôi trào, tất cả mọi người đều dùng hai mắt không dám tin nhìn về phía nàng, không hiểu đã đến lúc này, sao nàng còn có thể nói ra lời này.

"Hừ, cuồng vọng đến cực điểm." Khóe miệng của Nghiêm Nhân cong lên cười lạnh, khuôn mặt chứa vẻ lãnh khốc và khinh thường: "Nàng cho rằng nàng là ai? Bằng nàng còn có thể đánh bại người Nghiêm gia ta sao? Thật sự là kiêu ngạo."

Những người còn lại cũng lần lượt lắc đầu, quả nhiên thiếu nữ này vẫn còn quá trẻ, tự cho mình thanh cao, lại còn nói đối phó với nghiêm Tiêu không cần sử dụng vũ khí, phải biết rằng, Nghiêm Tiêu kia đã đi vào hàng ngũ Linh Tướng, chẳng lẽ nàng cũng là Linh Tướng sao?

Nhưng thiếu nữ này chỉ mười sáu tuổi gì đó, mười sáu tuổi thì có thành tựu gì? Huống chi, nàng vẫn là phế vật không thể triệu hồi: "Ngươi muốn chết!" Vẻ mặt của Nghiêm Tiêu càng thay đổi, khẽ nheo hai mắt lại, trong mắt phát ra sát ý lạnh lẽo: "Ngươi đã muốn chết, như vậy ta sẽ thanh toàn cho ngươi."

Bởi vì Hạ Như Phong không sử dụng vũ khí, tính tình của Nghiêm Tiêu cao ngạo, tự nhiên sẽ không chiến đấu với nàng còn lấy vũ khí tùy thân ra, cho nên trực tiếp biến thành một ngọn gió, vươn chân ra đạp về phía thiếu nữ.

Hắn tự tin một đạp của mình, nàng không thể tránh thoát.

Lúc này mọi người đều không nhịn được đứng lên, mắt không xoay nhìn chằm chằm hai bóng người trên chiến trường.

Còn có người vì Hạ Như Phong mà đổ mồ hôi, không đành lòng thiếu nữ tuyệt thế này bị đạp một cước.

"Ha ha." Tâm tình của Nghiêm Nhân rất tốt nở nụ cười, giống như ở dưới kia không phải nữ nhi có huyết thống với mình, mà là kẻ thù không đội trời chung với ông.

Từ đầu tới cuối, Hạ Như Phong đều không có động tác, chỉ đón gió mà đứng, y phục yêu dã đỏ như máu khẽ tung bay theo gió, nhưng mặt của nàng không chút thay đổi, vẻ mặt lạnh nhạt như thường, ánh mắt thản nhiên nhìn vào bàn chân đang đạp đến.

Ngay lúc mọi người đều cho rằng nàng bị dọa ngốc, đột nhiên, nàng vươn bàn tay thon ngọc ra...

Chỉ một chắn nhẹ nhàng như vậy, như một kỳ tích, bàn chân kia như chịu đến một lớp ngăn trở, lại dừng ở trên tay của nàng, mặc cho Nghiêm Tiêu cố gắng thế nào, đều không thể tiến thêm một bước.

"Người nào sống, người nào chết, còn chưa xác định!"

Thiếu nữ ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tuyệt sắc như trẻ con tỏa ra tia sáng nhàn nhạt, con ngươi đen như đêm tối của nàng âm trầm u ám, liếc mắt một cái lại làm cho người khác không thể nhìn thấu.

Sau đó, thiếu nữ triển khai động tác thứ hai của nàng, cánh tay mảnh khảnh kia nắm được chân của hắn, ngay lập tức gập lại như vậy, tiếng xương đứt đoạn vang lên ở trong hội trường an tĩnh.

"A!"

Một tiếng hét đau đớn bỗng nhiên xẹt qua phía chân trời, tiếng kia thống khổ như thế, không khỏi làm người ta sởn cả gai ốc.

Hung hăng rùng mình, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía thiếu nữ vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ thấy Hạ Như Phong buông lỏng tay ra, vỗ bàn tay, xoay người rời khỏi hội trường.

Mọi người đều cứng lưỡi lại, kết cục này, dường như có chút ngoài dự đoán của mọi người.

Hơn nữa từ đầu tới cuối, ngay cả linh lực nàng cũng không dùng đã đánh bại hắn, trong lúc đó phải chênh lệch lớn cỡ nào thiếu nữ mới có thể làm được tình trạng như vậy?

Thiếu nữ như vậy lại bị loan truyền là phế vật? Người nói nàng là phế vật kia, thật sự là có mắt không tròng.

Cho dù nàng không thể trở thành triệu hồi sư, nhưng linh lực tu luyện đạt đến tình trạng này, quả thật có thể trở thành thiên tài ở trên đời này, cho dù Nghiêm Phong Hành là đệ nhất thiên tài bây giờ của đại lục, cũng đều cách nàng khá xa.

Thiếu nữ này mới là thiên tài chân chính, lại còn có người vứt bỏ, xoá tên khỏi từ đường, thật không biết trong lòng gia chủ nghiêm gia muốn thế nào, nếu là mình, chết cũng sẽ không thả nàng rời khỏi.

Sau đó, tất cả mọi người đều khinh bỉ nhìn Nghiêm Nhân, mà giờ phút này sắc mặt của Nghiêm Nhân trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, tê liệt ngồi ở trên chỗ ngồi, đầu tiên là trong mắt kia xẹt qua tia không dám tin, sau đó biến thành đau xót, cuối cùng là đầy hối hận.

Sao có thể, sao nàng có thể trong vòng một chiêu đã quyết định thắng bại?

Nghiêm Tiêu kia là Linh Tướng nhất cấp đó! Tuy với tuổi bây giờ của hắn đạt đến Linh Tướng nhất cấp đã không xem như là người đặc biệt xuất chúng, Nghiêm gia còn có rất nhiều người hơn hắn, nhưng đối phó với nàng mười sáu tuổi thì vẫn còn dư dả.

Nhưng ông như thế nào cũng không ngờ rằng, Nghiêm Tiêu không thể địch lại một chiêu của Hạ Như Phong.

Đúng vậy, địa vị của triệu hồi sư ở đại lục rất quan trọng, chỉ là thiên phú bây giờ của Hạ Như Phong đã không thể dùng từ thiên tài để hình dung nữa, loại thiên phú khủng bố này, thành tựu ngày sau sẽ thấp sao?

Nghiêm Nhân tin chắc, nàng tuyệt đối sẽ vượt qua Nghiêm Phong Hành.

Vốn hôm nay thiếu nữ có thiên phú xuất chúng phải là nữ nhi của mình, lại vì ông từng phạm sai lầm mà bỏ lỡ dịp may, mất đi vinh quang và địa vị thuộc về ông, sao ông có thể không hối hận?

Đột nhiên, trong đầu nhớ lại vài tháng trước ở cửa chính Nghiêm gia, lời nói của thiếu nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng kia...

"Nghiêm Nhân, ta cam đoan về sau ngươi nhất định sẽ hối hận."

Ngay lúc đó ông khinh thường một cái, không ngờ mấy tháng ngắn ngủn, ông đã nếm thử tư vị bị hối hận. 

Ông lúc này đã hối hận đến ruột đều xanh rồi, hận không thể đâm chết một cái.

Nhưng vào lúc này, con ngươi của Nghiêm Nhân co rụt lại, chỉ thấy thiếu nữ kia vốn đi ra phía ngoài hội trường, không hề báo trước dừng chân lại, nàng cũng không quay đầu, bàn tay vung ra phía sau, một tia sáng bạc bay về phía Nghiêm Tiêu.

Tất cả mọi người đều bị biến cố đột nhiên xảy ra này dọa sợ, cho đến khi phục hồi tinh thần lại, chủy thủ kia đã đâm vào trong ngực Nghiêm Tiêu, hơn nữa cắm chặt trên mặt đất, mà nghiêm Tiêu vẫn há to miệng, con ngươi co rút thành một điểm nhỏ, máu tươi từ trong ngực chảy ra ào ạt, nhiễm khắp hội trường.

Thiếu nữ không quay đầu lại, y phục màu đỏ kia như Mạn Châu Sa Hoa nở đầy địa ngục, xinh đẹp độc đáo không tự chủ được hấp dẫn người khác, chỉ khi nào đến gần sẽ có nguy hiểm trí mạng, thậm chí còn có thể lưu lạc đến nơi vạn kiếp bất phục.

"Nghiêm gia chủ, xin nén đau buồn!" Hoa Tùng Duyên than thở một tiếng, đưa tay vỗ bả vai của Nghiêm Nhân, trong mắt hoa đào kia lại chứa đựng ý cười, thấy thế nào đều mang theo cảm giác vui sướng khi người gặp họa.

Nghiêm Nhân từ trong biến cố đột nhiên hoàn hồn, khuôn mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng nhắm mắt lại, mở mắt ra, khóe miệng giật giật: "Ha ha, lời này của Hoa gia chủ ngươi có thể đã nói sai rồi, người chết kia chỉ là một chi thứ mà thôi, mà người thắng lại là nữ nhi của ta, tại sao phải nén đau buồn chứ?"

Không ngờ da mặt của Nghiêm Nhân lại dày đến trình độ như vậy, Hoa Tùng Duyên không nói gì đảo cặp mắt trắng dã, nhịn xúc động nhổ nước miếng xuống, sờ mũi, khóe miệng nở nụ cười trào phúng: "Nghiêm gia chủ quên rồi, ngươi đã muốn trục xuất nha đầu Như Phong ra khỏi cửa, cũng xoá tên khỏi từ đường, bây giờ nàng không phải chi nữ của Nghiêm gia ngươi, mà là nữ nhi nuôi của Hoa Tùng Duyên ta."

Lời nói của Hoa Tùng Duyên gợi lên hồi ức đau xót của ông, lúc này sắc mặt âm trầm, hừ lạnh một tiếng: "Việc của Nghiêm gia ta, không nhọc Hoa gia chủ quan tâm, chỉ cần ta để lại tên của nàng vào từ đường, chẳng lẽ nàng vẫn không ngoan ngoãn trở lại Nghiêm gia sao? Hơn nữa, ở Nghiêm gia ta, nàng sẽ nhận được bồi dưỡng rất tốt."

"Ha ha, Nghiêm gia chủ, xem ra ngươi không biết tính cách của đứa nhỏ kia." Lắc đầu, Hoa Tùng Duyên khẽ thở dài một tiếng: "Tính tình của nàng quyết đoán quyết liệt, nếu như chán ghét một người, cho dù về sau người nọ hối hận cỡ nào, làm ra nhiều chuyện để giữ lại, nàng cũng sẽ tuyệt đối không quay đầu lại nhìn hắn một cái, huống chi, nàng chỉ dùng năng lực của mình để đi đến ngày hôm nay, chẳng lẽ thiếu bồi dưỡng của ngươi, nàng sẽ dừng lại không tiến lên sao? Nghiêm gia chủ, ngươi quá tự cao tự đại rồi."

Nghiêm Nhân lạnh lùng nhìn Hoa Tùng Duyên, ông không mở miệng nói chuyện nữa, mà Dạ Minh Nguyệt rõ ràng có ý tưởng đen tối với Nghiêm Nhân, bởi vậy nhịn không được lạnh lùng nói: "Hoa gia chủ, cho dù thế nào, huyết mạch duyên phận đều thể chấm dứt, ta tin tưởng chỉ cần Nghiêm gia chủ có đủ thành ý, nàng sẽ không thể không đồng ý."

Lần này Dạ Minh Nguyệt nói làm cho tâm tình của Nghiêm Nhân không khỏi chuyển biến tốt, quả thật theo như lời của Dạ Minh Nguyệt, dù sao mình cũng là phụ thân ruột của nàng, điểm ấy không thể xóa đi, mặc kệ ý chí của nàng sắt đá thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không cự tuyệt đề nghị của mình để cho nàng trở về gia tộc.

Cong môi cười, Hoa Tùng Duyên không hề tranh luận, bởi vì ông rõ ràng, tính toán của Nghiêm Nhân nhất định sẽ không thành công.

Muốn khiến cho nha đầu kia hồi tâm chuyển ý, đoán chừng ngay cả thần cũng đều không thể làm được, chỉ bằng Nghiêm Nhân, sao có thể chứ?

"Ha ha! Trận chiến đấu này, quả nhiên làm cho trẫm nhìn với cặp mắt khác xưa." Âu Dương Thụy Thân cười lớn hai tiếng, từ trên long ỷ đứng dậy, trong mắt hiện ra tia tinh tế, hơi nheo lại, phóng ánh mắt lên trên người thiếu nữ tuyệt sắc kia.

"Ba đại gia chủ trận đầu tỷ thí, trẫm tuyên bố, Hoa gia thắng lợi." Cười to, ông nhìn những đệ tử Hoa gia kia hoan hô lên, nắm đấm đưa đến bên miệng, ho khan hai tiếng, tiếng hoan hô nhất thời ngừng lại.

"Đề tài sau tỷ thí, tạm thời là trẫm quyết định." Nói đến đây, Âu Dương Thụy Thân ngừng nói một chút, nửa ngày sau, mới thong thả nói: "Mọi người từ Nghiêm gia, Dạ gia, quyết chiến thiếu nữ Hoa gia kia, nếu như Hoa gia thắng, quán quân cuối cùng của lần đại bỉ này chính là Hoa gia, mà nếu bị thua, tỷ thí kế tiếp, là do Dạ gia và Nghiêm gia tiến hành, Hoa gia rút khỏi."

Dứt lời, ánh mắt của ông lại đặt lên trên người Hạ Như Phong.

Thiếu nữ này làm cho ông cảm giác rất không bình thường, cho nên ông muốn nhìn một chút, ở dưới nhiều người vây đánh như vậy, nàng có thể sống sót, hơn nữa giành được thắng lợi hay không.

Chỉ có sống sót, như vậy nàng mới có tư cách để cho mình tiêu phí đại giới lớn tiến hành mượn sức.

Nếu như bất hạnh ở trong này ngã xuống, nàng cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo.

Lời nói của Âu Dương Thụy Thân ở trong đây khơi dậy sóng to gió lớn, bởi vì tất cả mọi người đều nghe ra, trận tỷ thí này không công bằng, nhiều người công kích một mình nàng như vậy, cho dù nàng làm bằng sắt cũng tiêu hao không nổi.

Hơn nữa trọng tài trước đó không công bằng, dường như cố ý tranh đấu với Hoa gia, chẳng lẽ Hoa gia làm chuyện gì khiêu khích phản cảm của hoàng thất, lúc này mới tiêu trừ thiên tài của Hoa gia?

"Hoàng huynh, ngươi không biết là ngươi rất thiếu tính công bằng sao?" Âu Dương Phong nhịn không được đứng lên, hai lông mày nhíu chặt, gương mặt lạnh lùng, giọng nói chứa bất mãn thật sâu.

Âu Dương Thụy Thân lạnh lùng nhìn ông ta, cả người tỏa ra hơi thở khí phách uy nghiêm: "Ngươi nghi ngờ quyết định của trẫm? Hừ, chiến vương, trẫm là hoàng đế, trẫm muốn làm cái gì, ngươi có tư cách gì hỏi đến?"

"Hoàng huynh muốn làm cái gì, thần đệ quả thật không có tư cách hỏi đến." Khinh thường cười, Âu Dương Phong ngẩng đầu lên, con ngươi đen không ngại nhìn về phía ông ta: "Chỉ là bây giờ thân phận của hoàng huynh là trọng tài, làm trọng tài nên chú ý đến công bằng, hoàng huynh không biết là cách làm của ngươi thật sự rất khiến cho người ta thất vọng sao? Hay là hoàng huynh quen thói khư khư cố chấp?"

"Chiến vương, ngươi thật to gan!" Bàn tay đập thật mạnh ở trên tay ghế, trong mắt Âu Dương Thụy Thân xẹt qua tia lạnh lẽo, nở nụ cười lạnh: "Đừng nghĩ đến trong tay ngươi có quân phù phụ hoàng giao cho ngươi, thì ngươi có thể muốn làm gì thì làm, đừng quên, trẫm mới là hoàng đế, ngươi chỉ là một hạ thần, cho dù là làm hoàng đế hay là trọng tài, lời nói của trẫm đó chính là thánh chỉ, không cho phép cãi lời!"

Người của Thương Lang quốc, sớm biết hoàng đế đương nhiệm bá đạo ích kỷ, sau khi nghe thấy ông nói lời này, quan niệm này lại càng sâu sắc, dù trong lòng khinh thường thế nào, cũng vạn lần không dám có điều biểu hiện.

"Phụ hoàng!" Ánh mắt của Âu Dương Doãn rất nhanh đảo qua Hạ Như Phong, rất nhanh thu về lần nữa, hắn nắm chặt tay, chợt hạ quyết tâm, đi đến trước mặt Âu Dương Thụy Thân, hai tay ôm quyền nói: "Nhi thần cầu xin phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, phụ hoàng quyết định như vậy là ép người đi vào đường chết."

Cho dù nàng thiên tài, cũng chỉ là hai tay khó địch lại bốn tay, huống chi nơi này không chỉ có bốn tay.

Bởi vậy, nếu như triển khai trận tỷ thí này, nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, trừ phi, Hoa gia nguyện ý buông tha cho quán quân...

"Ha ha ha, Doãn nhi, ngay cả con cũng dám làm trái mệnh lệnh của trẫm, thật không hổ là hài tử Lan Nhi sinh ra, ha ha..." Âu Dương Thụy Thân phá lên cười, hai mắt của ông nổi lên một tia khát máu, trong mắt hiện ra sát ý lạnh thấu xương.

Nhìn thấy sát khí trong mắt ông, trong lòng Âu Dương Phong cả kinh, vội vàng kéo Âu Dương Doãn, quát: "Doãn nhi lui ra." "Hoàng thúc?" Quay đầu, Âu Dương Doãn rõ ràng nhìn thấy lo lắng và khẩn trương trong mắt Âu Dương Phong, cơ thể khẽ run lên, nhưng hắn vẫn một bước không lui như cũ, khuôn mặt như đao khắc chứa đầy kiên nghị: "Phụ hoàng xin thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."

Cho dù thế nào, cũng không có thể để cho phụ hoàng làm ra quyết định như vậy, không chỉ là vì thanh minh của hoàng thất, mà bởi vì...

Hắn cũng không muốn thiếu nữ tao nhã tuyệt thế vô song lạnh lùng hờ hững như vậy biến mất.

Một màn phía trước này, rõ ràng chiếu vào trong mắt của Hạ Như Phong.

Với hoàng đế Thương Lang quốc, độ hảo cảm của nàng đã hạ xuống số không, hơn nữa theo ý nàng, dường như Âu Dương Phong càng thích hợp làm cửu ngũ chí tôn hơn Âu Dương Thụy Thân.

Âu Dương Du nhìn thấy Âu Dương Doãn khiêu khích lửa giận của Âu Dương Thụy Thân, nở nụ cười vui sướng khi người gặp họa, sau hôm nay, phụ hoàng tuyệt đối sẽ không sủng ái nhị hoàng đệ nữa, vậy rốt cuộc không có ai có thể tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với mình.

"Được, tốt lắm!" Âu Dương Thụy Thân cười lạnh gật đầu, ngay lúc ông vừa định hạ lệnh trừng phạt hai người, một giọng nói lạnh nhạt bỗng nhiên từ phía trước truyền đến, chặn ngang lời nói đến miệng của ông.

"Chậm đã, trận tỷ thí này, ta nhận."

Hạ Như Phong bước chân ra, chậm rãi tiến lên, không biết từ khi nào ánh sáng mặt trời đã tán đi, gió lạnh thổi qua hai má, tóc đen bay, nhẹ nhàng xẹt qua khuôn mặt như ngọc kia.

Trên mặt của nàng không có biểu tình, lạnh nhạt thoát khỏi thế tục, con ngươi đen lạnh lùng nhìn về phía Âu Dương Thụy Thân.

Không biết vì sao, nhìn thấy vẻ mặt này của nàng, trong lòng Âu Dương Thụy Thân không khỏi bối rối, một cảm giác bất an từ trong lòng dâng lên. Nhíu mày, ông bắt đầu hoài nghi quyết định của mình, rốt cuộc là đúng hay là sai?

Không, ông vĩnh viễn đều đúng, thiên phú của thiếu nữ này biến thái thì sao? Chính mình hoàn toàn có năng lực, ở lúc nàng chưa trưởng thành sẽ chém giết trước, cho nên căn bản là không có gì phải sợ.

Mà nếu cuối cùng nàng thông qua khảo nghiệm, mà không muốn nguyện trung thành với mình, như vậy cũng chỉ có thể nhẫn tâm loại bỏ...

Thiên tài này không thuộc về mình, sẽ khiến cho ông ngày đêm bất an, nếu như nàng thuộc về quốc gia khác, vậy Thương Lang quốc của mình cũng không phải là quốc gia mạnh nhất nữa.

"Tiểu muội." Trong lòng Nghiêm Phong Hành nóng nảy, bước nhanh chạy đến bên cạnh nàng, hay tay đặt lên trên vai của nàng, ngăn bước chân của nàng lại, giọng nói lờ mờ lộ ra lo lắng: "Muội không thể nhận."

Vỗ tay Nghiêm Phong Hành, Hạ Như Phong khẽ cười, hai mắt lạnh nhạt kia lúc nhìn vào nam thì tử trở lên nhu hòa: "Yên tâm đi! Tam ca, muội tự có chừng mực."

Vẻ mặt của thiếu nữ tự tin như vậy, Nghiêm Phong Hành há to mồm, nhưng vẫn buông tay xuống, bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ thở dài.

Tiểu muội trưởng thành, hắn cũng không thể quản được nữa.

Hơn nữa, một khi nàng đã nói như vậy, như vậy nhất định nàng có nắm chắc.

"Được, cô nương quả nhiên thẳng thắn." Âu Dương Thụy Thân nở nụ cười, như nụ cười kia chưa đạt đến đáy mắt, trong con ngươi đen kia vẫn là một mảnh lãnh khốc như cũ: "Tuy Nghiêm gia chủ từng nói ngươi không thể triệu hồi, nhưng trẫm vẫn muốn thông báo trước, mặc kệ ngươi có thể triệu hồi hay không, đều quyết không cho phép sử dụng triệu hồi thú, vì để đạt được công bằng, những người còn lại, cũng không được dùng triệu hồi thú, phải dựa vào năng lực chiến đấu của bản thân, cô nương có ý kiến gì không?"

Công bằng? Mọi người đều khinh thường với lời này, sân chiến đấu này vốn tồn tại không công bằng, ông lại còn không biết xấu hổ nói là vì công bằng.

Đáng tiếc ông ta là hoàng đế, bất mãn thế nào hay là đồng tình với Hạ Như Phong, cũng không dám biểu hiện ra.

"Ta không có ý kiến." Hạ Như Phong lạnh nhạt nói, khuôn mặt tuyệt sắc kia vẫn không có biểu tình.

"Chậm đã." Ở lúc Hoa Tùng Duyên nghe nói như thế, đột nhiên đứng lên, áy náy nhìn Hạ Như Phong, rồi mới đưa ánh mắt nhìn về phía Âu Dương Thụy Thân, thở dài, nói: "Bệ hạ, trận đấu này không cần so tài nữa, Hoa gia ta nhận thua, chúng ta tình nguyện rời khỏi đại bỉ lần này."

Ban đầu ông không ngăn cản, là vì ông biết thủ hạ của Hạ Như Phong có triệu hồi thú lục giai.

Nhưng không cho phép sử dụng triệu hồi thú, vậy so với chết có gì khác, dù sao cho dù thế nào nàng cũng chỉ là một Linh Tướng. thiên tài của Nghiêm gia và Dạ gia xuất hiện tầng lớp, trước ba mươi tuổi đã trở thành Linh Tướng cũng không phải là ít.

Yếu không địch lại mạnh, nàng sẽ không phải là đối thủ của bọn họ.

Huống chi nàng đến tham gia tỷ thí, cũng là bởi vì đề nghị của Hoa gia, cho nên dù là nhận thua, cũng phải bảo vệ nàng.

"Ha ha, Hoa gia chủ, ngươi quên rồi sao, người thua phải quỳ ở xuống gọi đối phương mười tiếng gia gia, chẳng lẽ Hoa gia chủ định gọi ta là gia gia sao?"

Nghiêm Nhân sảng khoái cười lớn hai tiếng, cuối cùng cũng có thể trả lại nhục nhã Hoa Tùng Duyên cho mình cho ông ta.

Về phần Hạ Như Phong, nếu nàng may mắn sống sót, chính mình tự nhiên sẽ thành khẩn mời nàng trở về, nếu nàng chết, tuy rất đáng tiếc, nhưng cũng không hề có biện pháp.

Bởi vì hoàng đế không phải muốn nàng tỷ thí là không thể, vì nàng mà đắc tộ với hoàng đế, căn bản là không đáng giá.

Cơ thể của Hoa Tùng Duyên run lên, hiển nhiên ông quên mất việc đánh đố này, để cho ông nhận thua, tuy rất sĩ diện, nhưng còn tốt hơn quỳ xuống đất gọi người khác là gia gia nhiều.

Mình thật sự muốn làm như vậy sao?

Đột nhiên, Hoa Tùng Duyên nở nụ cười, ông có nhận thua hay không, có gì khác nhau? Hơn nữa bay giờ nhận thua, còn có thể cứu nàng một mạng, dù sao đều do mình liên lụy đến nàng.

"Đúng, ta nhận thua." Lần này, giọng của ông kiên định khác thường, sau khi nói xong lời này, hai mắt thống khổ nhắm lại. "Phụ thân..." Hoa Vô Tuyệt ngẩn người, không ngờ, phụ thân sẽ làm ra quyết định như vậy, khẽ thở ra đồng thời cũng cảm thấy lòng chua xót vì phụ thân.

Nắm chặt quyền, trong mắt hoa đào hiện lên sát ý lạnh lẽo, nụ cười vẫn treo ở trên mặt cũng biến mất đi.

Nghiêm Nhân, sẽ có một ngày, bản thiếu sẽ hoàn trả mười lần sỉ nhục hôm nay cho ngươi...

"Hoa bá phụ." Lúc này, khuôn mặt Hạ Như Phong trở lên nhu hòa, bờ môi của nàng cong lên một nụ cười, trong mắt nhìn Hoa Tùng Duyên có một chút cảm động, nhưng mà cảm động kia rất nhanh bị thu vào trong mắt.

"Yên tâm, ta không có chuyện gì xảy ra, hơn nữa, ta sẽ để cho Nghiêm Nhân gọi người mười tiếng gia gia." Thu ánh mắt lại, nhìn về phía Âu Dương Thụy Thân, trong nháy mắt, trong mắt của nàng lại khôi phục lạnh nhạt: "Ta đã chuẩn bị tốt, tỷ thí có thể bắt đầu."

Âu Dương Thụy Thân gật đầu với A Lộc, A Lộc hiểu rõ ý tứ của ông, hạ giọng tuyên bố trận tỷ thí thứ hai giữa ba đại gia tộc chính thức bắt đầu.

Toàn bộ người của Nghiêm gia và Dạ gia tiến lên, vây quanh Hạ Như Phong ở bên trong.

Y phụ đỏ theo gió phất phơ, gió lạnh gào thét thổi qua, Hạ Như Phong đứng ở trong vòng vây mặt vẫn không đổi sắc như cũ, chỉ là phần tâm tính trầm ổn như thế, cũng đã đủ làm cho nhiều người cảm thấy không bằng.

"Ta không tin nhiều người như vậy, đều không thể đối phó ngươi?"

Ánh mắt của Nghiêm Nhân hơi phức tạp nhìn về phía bóng dáng đỏ trong sân kia nói, ngay cả ông cũng không biết, lúc này mình có tâm trạng gì. Hy vọng nàng có thể sống, mang đến huy hoàng cho Nghiêm gia, lại hy vọng thiếu nữ tổn thương mình này, sẽ chết ở trong những người liên thủ đó...

Cho nên, ông đều không rõ ràng, rốt cuộc mình hy vọng nàng chết, hay là hy vọng nàng có thể bình an vô sự.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui