Tà Phượng Nghịch Thiên

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

"Ngân Diện công tử?"

Thương Hải trưởng lão cũng ngây ngẩn cả người, thanh danh của Ngân Diện công tử ở Thương Lang quốc vang dội, sao ông lại không biết? Hơn nữa, một kích vừa rồi kia, Thương Hải trưởng lão rõ ràng cảm giác được, sức chiến đấu hắn tuyệt đối không ở dưới mình. Lần này, lại có chút phiền phức.

Nhíu mày, ánh mắt của Thương Hải trưởng lão sắc bén nhìn về phía nam tử mặt nạ bạc che mặt: "Ngân Diện công tử, không biết hôm nay Ngân Diện công tử đến, là có việc gì sao?"

Mím môi, Ngân Diện công tử không nói gì, hai mắt lạnh nhạt đặt ở trên người Thương Hải trưởng lão, trong mắt hiện lên một tia sát ý, cũng rất nhanh thu lại.

Vốn người Dạ gia ở bên xem đùa giỡn nhưng nhìn thấy hắn xuất hiện, đều đỏ cả hai mắt.

Ngân Diện công tử, từ lúc nổi tiếng cho đến nay, khắp nơi đều đối địch với Dạ gia, người Dạ gia hoặc là rất nhiều sản nghiệp của Dạ gia đều tổn thất ở trong tay của hắn, nhưng thực lực của Ngân Diện công tử cường hãn, không thể làm gì được hắn.

Hơn nữa Dạ Minh Nguyệt từng xin Thánh Cung giúp đỡ, nhưng Thánh Cung sẽ không vì mấy việc nhỏ này mà phái người đến giúp đỡ, cho nên, Ngân Diện công tử giết nhiều người Dạ gia như vậy, nhưng vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Bởi vậy lúc nhìn thấy Ngân Diện công tử, chính là gặp lại kẻ thù, đặc biệt đỏ mắt, nhưng Dạ Minh Nguyệt tự mình biết mình tự biết không phải là đối thủ của Ngân Diện công tử, đành phải kiềm chế sát khí ở trong lòng, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.

Hừ, thật hy vọng dưới cơn giận dữ Thương Hải trưởng lão sẽ giết hắn, để cho đại lục này trừ đi một tai hại... "Ngân Diện công tử, hôm nay ngươi ngăn cản việc này, lão phu sẽ không so đo với ngươi, bây giờ để cho lão phu một chút mặt mũi, không cần nhúng tay vào việc này, thế nào?"

Trong mắt của Ngân Diện công tử hờ hững, làm cho sắc mặt của Thương Hải trưởng lão biến đổi, nhưng nghĩ đến thực lực của đối phương, thì tức giận dần lắng lại, phất tay áo, lạnh giọng nói.

Nếu ông và Ngân Diện công tử khai chiến, thì rất bất lợi, cái này có thể để cho người khác có cơ hội ngồi ngư ông đắc lợi, vì vậy cho dù thế nào, hôm nay, cũng không thể động thủ với Ngân Diện công tử.

"Có ta ở đây, ai dám tổn thương nàng?"

Ngân Diện công tử chắn ở trước người Hạ Như Phong, y phục bay bay, ngân kiếm trong tay ở dưới ánh sáng mặt trời tỏa ra tia sáng bạc, chỉ là không có ai thấy, dưới mặt nạ bạc lạnh như băng, là khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt.

Đáng chết, di chứng lần trước sau khi mạnh mẽ tăng thực lực lên, cho đến bây giờ vẫn không thể hoàn toàn phục hồi, vừa rồi lại cứng rắn tiếp một chiêu của Thương Hải trưởng lão, nếu như trước kia chỉ bằng thực lực của bản thân, đều có thể thoải mái đánh bại Thương Hải trưởng lão, nhưng mà... Cắn chặt răng, tia lạnh lẽo trong mắt Ngân Diện công tử bắn ra bốn phía, cho dù thế nào, ở trong này cũng không thể lộ ra sơ hở.

"Ngân Diện công tử, ngươi thật sự muốn tính động thủ với ta sao? Nếu hai chúng ta đại chiến, ai cũng đều không chiếm được tốt, sao phải làm vậy chứ?" Dường như Thương Hải trưởng lão muốn khuyên bảo lần cuối cùng, chỉ là khiến ông không rõ là, vì sao lúc này Ngân Diện công tử lại xuất hiện, hắn có quan hệ gì với thiếu nữ kia?

"Hãy bớt sàm ngôn đi, muốn chiến thì chiến!" Ngân kiếm trong tay chỉ thẳng vào lão giả đối diện, mà tay kia của Ngân Diện công tử thì lại nắm chặt nắm đấm.

Vào lúc này giọng của hắn lạnh lùng, không biết vì sao Hạ Như Phong lại cảm giác giọng có hơi quen thuộc, dường như đã nghe qua ở đâu rồi... Nhưng những người nàng quen biết, cũng không có một nam tử nào cường đại mà còn lạnh như băng như thế, chẳng lẽ chỉ là mình suy nghĩ nhiều thôi sao?

Bỗng nhiên lúc này, Hạ Như Phong bắt đầu tò mò, dưới mặt nạ kia, rốt cuộc là một khuôn mặt như thế nào... "Ha ha, một khi đã như vậy, hãy để cho ta đến bồi Ngân Diện công tử!" Thương Hải trưởng lão cười hai tiếng, bàn tay vung lên, bay về phía Ngân Diện công tử.

Không chiến mà ra, không phải là phong cách của ông, cho dù không nguyện chiến đấu với hắn, nhưng cũng sẽ không lùi bước.

Rét lạnh trong mắt hiện lên, Ngân Diện công tử nhảy lên, đứng thẳng ở trong hư không, dường như không khí dưới chân như mặt biển, mỗi một bước hắn đi, đều tạo nên một lớp gợn sóng.

Áo bào bạc nạm vàng theo gió mà bay, tóc đen dày tùy ý thả ở sau lưng, bị gió thổi bay về phía sau, mặt nạ bạc phía trên hai má hơi ửng sáng.

Cho dù nhìn không rõ khuôn mặt của nam tử, nhưng phần khí chất này, vẫn làm cho rất nhiều nữ tử ở đây đánh mất tâm hồn.

Thật không hổ là Ngân Diện công tử, quả thật là người không có thể đuổi kịp, nhưng mà không biết Ngân Diện công tử này có thật là công tử trẻ tuổi, hay là một lão nhân cải trang thành trẻ tuổi hay không, nếu thật là công tử trẻ tuổi, phần đông nữ tử này đều vì hắn mà điên cuồng.

"Dời Núi Lấp Biển!"

Thương Hải trưởng lão dùng sức vỗ ở trên mặt đất, trong miệng hét lớn một tiếng, nhất thời, kích thích bụi đất đầy trời, bùn đất như thác nước dâng lên, sau đó tụ thành một thổ kiếm, đâm vào trong ngực Ngân Diện công tử.

Thương Hải trưởng lão này chính là Thủy Thổ song tu, chả trách lúc trước có thể ở trong vòng ba chiêu đánh bại Chiến Vô Ảnh.

Lòng của tất cả mọi người đều nhấc lên, nhưng mặt của Ngân Diện công tử không đổi sắc, ở lúc thổ kiếm đồng thời đột kích, vung ngân kiếm, từng tia sáng bạc như gió hình trăng lưỡi liềm bổ về phía thổ kiếm.

"Ầm."

"Ầm ầm."

Gió Kiếm đánh trúng thổ kiếm, nháy mắt, thổ kiếm biến thành đầy trời bụi đất, dần rơi xuống mặt đất.

Khẽ nâng mắt, trong mắt Ngân Diện công tử lộ ra lạnh nhạt, mở miệng, lạnh nhạt nói: "Ngươi chỉ có chút năng lực như vậy sao? Thực lực như thế, cũng quá kém, thật thẹn cho danh đệ nhất cao thủ Thương Lang quốc."

"Hừ!" Thương Hải trưởng lão hừ lạnh một tiếng, từ trên mặt đất nhảy lên, nhảy vào không trung, nắm chặt nắm đấm, một khí thế mãnh liệt lan rộng tán ra, giờ phút này nắm đấm của ông không nên nói là nắm đấm, mà ngược lại như là một ngọn núi lớn.

"Thiên Phách Quyền!"

Ngân Diện công tử liếc mắt nhìn ông một cái, cũng bay lên, ngân kiếm trong tay lóe ra tia sắc bén, đâm về phía Thương Hải trưởng lão, thân kiếm kia sắc bén, không yếu hơn nắm đấm của Thương Hải trưởng lão chút nào.

Vào lúc này, lòng của mọi người đều nhấc lên, mắt không chuyển nhìn chằm chằm Thương Hải trưởng lão.

"Bá!"

Lướt qua bên cạnh Thương Hải trưởng lão, mũi chân của Ngân Diện công tử điểm nhẹ, nử ngồi xổm xuống, ngân kiếm trong tay nhập vỏ kiếm, từ trên mặt đất đứng lên, nam tử đón gió mà đứng, áo bào bạc bay nhè nhẹ, bóng lưng quay ngược về phía mọi người, thon dài mà rắn rỏi.

"Phốc xích!"

Cũng ngay tại lúc này, trên cánh tay của Thương Hải trưởng lão đột nhiên nứt ra một vết nhỏ, máu tươi từ bên trong phun ra, rơi xuống mặt đất, đột nhiên ông trừng to mắt, không dám tin nhìn cánh tay của mình, thời khắc đó, ánh mắt của ông tràn ngập đau buồn.

"Thực lực của Ngân Diện công tử, lão phu bội phục, xem ra lão phu quả thật không thể đảm đương danh hiệu đệ nhất cường giả Thương Lang quốc này, danh hiệu này, lão phu tặng cho Ngân Diện công tử, chắc chắn với thực lực của Ngân Diện công tử, trong Tây Huyễn đại lục sẽ vô địch!"

Tây Huyễn đại lục? Một số người cũng không biết hai phần đại lục, lúc nghe thấy lời nói này của Thương Hải trưởng lão đều hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên cũng không biết hàm nghĩa trong lời nói của ông.

"Hư danh mà thôi, ta cũng không cần?" Ngân Diện công tử cười lạnh một tiếng, vẫn đưa lưng về phía mọi người, nói: "Hơn nữa, ta tin tưởng, ở trong thời gian ngắn, nàng sẽ vượt qua ta."

Chậm rãi xoay người, ánh mắt của hắn nhìn về phía Hạ Như Phong, không biết có phải là ảo giác hay không, Nghiêm Phong Hành cảm giác được, lúc Ngân Diện công tử nhìn tiểu muội, ánh mắt kia dần nhu hòa.

Trong lòng khẽ run lên, chẳng lẽ, Ngân Diện công tử và tiểu muội... "Ha ha, lão phu cũng thừa nhận thiếu nữ này rất thiên tài, nhưng mà muốn vượt qua Ngân Diện công tử ngươi, đại khái còn có khó khăn rất lớn, trong vòng trăm năm là tuyệt đối không thể." Thương Hải trưởng lão cười lớn, trong mắt xẹt qua một chút khinh thường, máu tươi ở miệng vết thương trên cánh tay vẫn chảy xuống, ông lại giống như quên chính mình đang bị thương.

Lắc đầu, trong mắt Ngân Diện công tử xẹt qua một tia sáng kỳ lạ, nhợt nhạt cong khóe môi lên: "Không, nàng vượt qua ta nhiều nhất chỉ cần năm năm, dù sao, không ai có thể như nàng liếc mắt một cái, tiêu phí thời gian một năm, từ Linh Sĩ đến Linh Tướng."

Cái gì? Thiếu nữ này, thành tựu bây giờ của nàng, chỉ dùng thời gian một năm?

Tất cả mọi người ngạc nhiên, bọn họ căn bản không thể tin được, lời nói của Ngân Diện công tử là thật sao... "Tiểu muội, muội là từ một năm đạt được thành tựu như thế?" Nghiêm Phong Hành nhìn về phía Hạ Như Phong, trong con ngươi đen chợt lóe qua kinh ngạc, ngay cả hắn cũng nghi ngờ tính chân thật của việc này.

Hạ Như Phong bất đắc dĩ nhún vai, thản nhiên cười, nói: "Việc này ở thành Hỏa Vân cũng không phải là bí mật gì, hơn nữa, chuyện này cũng không có biện pháp, đều bị lão cẩu hai nhà Hỏa Vân ép bức, nhưng mà đây cũng phải cảm ơn bọn họ, nếu không phải bọn họ, sao muội có thể thay đổi lười nhác của trước kia mà cố gắng? Cho nên, còn phải cảm ơn trận đuổi giết kia của bọn họ!"

Hạ Như Phong biết mình trưởng thành quá nhanh, sẽ làm người sinh ra hoài nghi, cho nên chính là tìm lý do gì đó cho thành tựu của mình.

Mà lý do này, hoàn toàn hiệu quả, dù sao nàng cũng không nói bậy, cũng không lo lắng người khác đi tìm hiểu.

"Không, không thể, thời gian một năm, sao có thể chứ?" Sau khi dứt lời, cả người Nghiêm Nhân phát run, vẻ mặt khiếp sợ, thế nào ông cũng không nguyện đi tin tưởng chuyện kia.

Thời gian một năm từ Linh Sĩ biến thành Linh Tướng, loại thiên phú này, chỉ sợ không chỉ là chưa từng có, lại càng tuyệt hậu rồi. Trên đời này sao lại có người có loại thiên phú biến thái này? Giả, đây nhất định là giả... Thương Hải trưởng lão ngẩn ra, nếu như đúng như vậy, nàng muốn đuổi kịp và vượt qua Ngân Diện công tử, căn bản là không cần năm năm... Vì sao hỗn đản Âu Dương Thụy Thân kia, lại trêu chọc vào một biến thái như vậy? Cấp bậc biến thái như thế tồn tại, sao bọn họ trêu chọc nổi? Nhưng mà nếu đã trêu chọc, cũng không còn biện pháp, đành phải ở trước khi nàng hoàn toàn trưởng thành mà loại bỏ.

Nhưng Ngân Diện công tử ở đây, ông không thể nào xuống tay.

Bi thương thở dài, khuôn mặt của Thương Hải trưởng lão chứa cảm xúc tang thương, ôm quyền với Ngân Diện công tử, nói: "Ngân Diện công tử, đại chiến hôm nay, lão phu được lợi không phải là ít, bây giờ lão phu nể mặt Ngân Diện công tử, tha cho nàng một mạng, chỉ là lão phu hung ác nói trước, sẽ có một ngày ta sẽ đến lấy tính mạng của nàng, đến lúc đó, hy vọng có thể sẽ đại chiến với công tử."

Nói xong lời này, ông từ trên không trung hạ xuống, đi đến trước mặt Âu Dương Thụy Thân đang sửng sốt, nhíu mày, giọng nói đầy lạnh nhạt: "Bệ hạ, chúng ta đi thôi!"

"Nhưng mà, trưởng lão..." Âu Dương Thụy Thân đột nhiên hoàn hồn, thiên phú của Hạ Như Phong kia xuất chúng, khiến cho ông càng thêm muốn loại bỏ nàng, dù sao để cho nàng còn sống, chính mình sẽ ngủ không yên lòng.

"Bệ hạ, lão phu mệt mỏi!" Hai mắt đạm mạc nhìn về phía Âu Dương Thụy Thân, giọng nói của Thương Hải trưởng lão có chút không kiên nhẫn.

Cho dù Âu Dương Thụy Thân không cam lòng, cũng không dám làm trái mệnh lệnh của Thương Hải trưởng lão, đành phải gật đầu đáp ứng, sau đó nhìn về phía đội thân vệ còn sót lại, nói: "Khởi giá hồi cung!"

Hôm nay đại bỉ giữa ba đại gia tộc, lại làm cho người vây xem đầy yêu thích, nhất là Thương Hải trưởng lão và Ngân Diện công tử đại chiến, tuy thời gian ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để bọn họ từ từ tiêu hóa.

"Nhị hoàng đệ, ngươi không quay về sao?" Hai tay Âu Dương Du đặt ở sau lưng, lúc đi đến trước mặt Âu Dương Doãn, dừng bước chân lại, quay đầu, nhìn về phía khuôn mặt anh tuấn của nam tử bên cạnh, ngoài mặt cười nhưng trong không cười nói.

Nhưng mà, ngay cả một ánh mắt Âu Dương Doãn cũng không cho hắn, thật giống như xem đối phương trở thành không khí.

Sắc mặt của Âu Dương Du xanh mét, hung hăng trừng mắt nhìn Âu Dương Doãn một cái, bước chân đi về phía trước, trong lòng lại oán thầm một câu: "Hừ, giả vờ cao ngạo cái gì, ngươi đã đắc tội phụ hoàng, ngôi vị hoàng đế kia khẳng định là vô duyên, đợi bản hoàng tử đăng cơ, sẽ lấy mạng chó của ngươi!"

Trong sân, sau khi bọn họ lần lượt rời đi, lại khôi phục yên tĩnh như trước.

Chỉ là hội trường bị phá hỏng không thành hình dạng, muốn sửa chữa hoàn toàn, đại khái phải cần một đoạn thời gian dài.

Ngân Diện công tử nhìn về phía Hạ Như Phong, ánh mắt hơi lóe ra tia sáng khác thường, sau đó dường như là nhớ đến cái gì, gật đầu với nàng, thả người bay về phía xa, trong chớp mắt biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.

"Thật sự là người kỳ quái." Hạ Như Phong bất đắc dĩ lắc đầu, ngón tay vuốt cằm, cười khổ một tiếng: "Đây là lần thứ hai ngươi đã giúp ta, ân cứu mạng của ngươi, ta nên trả lại thế nào?"

Để cho Hạ Như Phong kỳ quái là, bọn họ vốn không quen biết, vì sao Ngân Diện công tử nhiều lần cứu giúp, lại cũng không cầu hồi báo? Tuy từng ở trong lăng mộ, hắn muốn lấy một viên đan dược làm thù lao.

Nhưng Hạ Như Phong cũng không tin, với thực lực của hắn, cần chính là đan dược tứ phẩm... 

"Phốc xích!"

Trong một ngõ nhỏ, Ngân Diện công tử rẽ vào, tay vịn vào vách tường, hắn mở miệng, phun ra một ngụm máu tươi, máu đỏ tươi yêu dã như Mạn Châu Sa Hoa, nở rộ trên mặt đất.

Lau khóe miệng, hắn lấy mặt nạ bạc trên mặt ra, lộ ra một khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt.

"Khụ khụ, không ngờ, di chứng lần trước mạnh mẽ tăng thực lực lên lại nghiêm trọng như vậy, đến bây giờ vẫn không thể hoàn toàn phục hồi như cũ, hơn nữa di chứng này, có lẽ bất kể đan dược gì cũng đều không thể trị liệu..."

Cười khổ lắc đầu, hắn khẽ thở dài: "Vừa rồi vì rất nhanh giải quyết chiến đấu, mạnh mẽ dùng hết toàn bộ sức lực của mình, mới dẫn đến cơ thể suy yếu, nhưng mà may mắn, hành trình ở lăng mộ Linh Tôn để cho ta hoàn thành đột phá, bằng không, hôm nay muốn đánh bại ông ta, vẫn không thể dễ dàng như vậy."

Nói đến đây, khóe miệng của Ngân Diện công tử cong lên một nụ cười lạnh, nắm chặt hai tay, trong mắt lóe ra sát ý: "Hôm nay ta tha cho ngươi một mạng trước, chờ ta khôi phục vết thương, sẽ chính là ngày chết của ngươi!"

Bởi vì, bất kì ai vọng tưởng tổn thương nàng, phải chết!

Rốt cuộc nguy cơ đã qua, mọi người Hoa gia đều khẽ thở ra, chỉ có Hoa Vô Tuyệt mân mê môi mọng, dùng hai mắt ai oán nhìn chằm chằm Hạ Như Phong, khiến cho cả người Hạ Như Phong rét lạnh một phen, cảm giác mình thành hỗn đản bỏ thê bỏ nhi.

"Ha ha ha, Nghiêm gia chủ, ngươi cũng nên thực hiện đánh cuộc rồi chứ?" Hoa Tùng Duyên cười lớn hai tiếng, trong mắt hoa đào chứa đầy ý cười, môi mọng khẽ cong, ánh mắt đặt lên trên người Nghiêm Nhân.

Cơ thể run lên, sắc mặt của Nghiêm Nhân thay đổi, âm trầm thở ra khẩu khí, khuôn mặt anh tuấn cố gắng nở một nụ cười: "Hoa gia chủ, chẳng qua đánh cược chỉ là vui đùa thôi, ta nghĩ, hay là thôi đi!"

"Không thể, không thể được." Hoa Tùng Duyên vội vàng phất tay, vẻ mặt khinh bỉ: "Nghiêm gia chủ nói đùa rồi, ta đồng ý thật sự, cho nên, Nghiêm gia chủ, hôm nay ngươi phải quỳ xuống gọi ta là gia gia!"

"Ngươi..." Ngón tay của Nghiêm Nhân chỉ về phía Hoa Tùng Duyên, nắm chặt nắm đấm, huyệt thái dương co rút: "Hoa gia chủ, ngươi đừng có quá đáng."

"Quá đáng, rốt cuộc là ai quá đáng? Hôm nay nhiều anh hùng hào kiệt đều chứng kiến lời hứa của chúng ta lúc nãy, chẳng lẽ Nghiêm gia chủ còn muốn đổi ý hay sao?" Sờ mũi, Hoa Tùng Duyên quay đầu, nhìn về phía Hạ Như Phong, trừng mắt nhìn: "Như Phong nha đầu, Hỏa Long kia của con không tệ, nếu không, thả ra chơi lần nữa thế nào?"

Chơi? Còn có thể chơi cái gì?

Sắc mặt của Nghiêm Nhân lại thay đổi, ông hung hăng nhìn Hoa Tùng Duyên, lại nhìn về phía Hạ Như Phong, trong hai mắt lãnh khốc kia hiện ra một chút sủng nịch.

"Phong Nhi, hôm nay, con theo phụ thân trở về, phụ thân lập tức nhập tên của con vào gia phả, người Hoa gia, đều không phải là vật quý gì, con không cần thân cận với bọn họ quá, vi phụ đây là muốn tốt cho con."

Nếu như chỉ nhìn vẻ mặt của Nghiêm Nhân, đoán chừng, thật đúng là sẽ coi ông ta như một phụ thân lo lắng cho nữ nhi.

Nhưng mọi người ở đây ai lại không nhìn ra một màn phía trước? Tự nhiên là biết tâm địa của Nghiêm Nhân gian xảo, trong nháy mắt, từng ánh mắt khinh bỉ nhìn lên người ông ta.

Lúc người khác là phế vật, ngươi lại trục xuất ra khỏi cửa tự sinh tự diệt, đến khi thiên phú bày ra, lại gọi về gia tộc, trên đời này, còn có người vô sỉ như Nghiêm Nhân như vậy sao?

Cảm nhận được ánh mắt xung quanh, mặt của Nghiêm Nhân nóng rát, nhưng vẫn chờ mong nhìn Hạ Như Phong, hy vọng từ trong miệng của nàng, có thể nghe thấy đáp án mình muốn.

Thật lâu sau, ánh mắt của Hạ Như Phong đạm mạc nhìn về phía Nghiêm Nhân, từ từ cong khóe môi lên: "Ngươi sẽ không sợ, Huyết Hoàng sẽ bất mãn với ngươi sao?"

Nghe vậy, có thể Nghiêm Nhân đột nhiên cứng đờ, nhíu mày, vừa rồi, ông quả thật quên Huyết Hoàng tồn tại.

Với tính cách của Huyết Hoàng, sao có thể thực sự cho phép nàng trở lại gia tộc?

Nhưng thiên tài như thế, ông cũng không bỏ được, huống chi dường như nàng và Ngân Diện công tử có quan hệ cũng không bình thường.

Nắm chặt tay, đột nhiên Nghiêm Nhân ngẩng đầu, như đã hạ quyết tâm, nói: "Phong Nhi con yên tâm, có phụ thân ở đây, người nữ nhân chanh chua kia còn không dám bắt nạt con đâu, vi phụ sẽ che chở cho con, con không cần lo lắng việc này."

Vẻ mặt của ông đặc biệt chân thành, khiến cho người ta không thể lại hoài nghi lời nói của ông.

Cười lạnh một tiếng, trong mắt Hạ Như Phong hiện lên một chút đùa giỡn tàn bạo, khóe miệng tươi cười dần tăng thêm, lờ mờ chứa vẻ khinh thường: "Để cho ta quay lại Nghiêm gia, cũng không phải là không thể được..."

"Thật sự?" Ánh mắt của Nghiêm Nhân sáng lên, quả nhiên là máu mủ tình thâm, thành ý của mình cũng đủ, sao nàng có thể cự tuyệt?

"Nhưng mà, ta muốn ngươi thực hiện đánh cuộc vừa rồi, còn muốn để cho Huyết Hoàng lấy sai lầm của mình chiếu cáo thiên hạ, hơn nữa rập đầu ba cái, trên đường quỳ xuống trước mặt ta, cầu xin ta trở về, nếu không, Nghiêm gia ta còn khinh thường tiến vào một bước!"

Trở về? Nghiêm Nhân nghĩ thật dễ dàng, sao Hạ Như Phong nàng lại thừa nhận mình là chi nữ của Nghiêm gia?

Hơn nữa cho dù bọn họ đến làm, Nghiêm Nhân đối xử với người như thế, nàng cũng sẽ không thực hiện hứa hẹn, nói ra lời này, chẳng qua là vì châm ngòi ly gián mà thôi.

Nhưng mà trước đó, vẫn phải tiến một bước làm suy yếu thế lực của Huyết Quy Môn, bằng không với Nghiêm Nhân sợ vợ, đã biết là kế ly gián, căn bản không thể thi triển.

"Này..." Nghiêm Nhân hơi sửng sốt, do dự.

Cho dù là thế nào, với ông mà nói, đều không thể hoàn thành nhiệm vụ.

"Ha ha, Nghiêm gia chủ, ngươi phải suy nghĩ cho tốt, đây chính là thiên tài không bao giờ có, thành tựu về sau, chính là số lượng không hạn chế, mà ngươi bỏ lỡ thôn này, thì sẽ không cửa hàng này, ai nặng ai nhẹ, Nghiêm gia chủ có thể rõ ràng?"

Hoa Tùng Duyên nhíu mày, tiến đến bên cạnh Nghiêm Nhân, lúc này không quên bỏ thêm dầu vào lửa.

"Được, Phong Nhi, vi phụ đã rõ, vi phụ sẽ cố gắng hoàn thành yêu cầu của con..."

Hít sâu vào một hơi, Nghiêm Nhân nhắm đôi mắt lại, nói ra lời này, trời biết, lời này ông nói có bao nhiêu khó khăn. Mà sau khi nói xong, khuôn mặt kia chỉ một thoáng trở nên trắng bệch.

Bây giờ, không thể đắc tội nàng, vậy chỉ có thể thỏa mãn yêu cầu của nàng.

Nhưng mà, Huyết Hoàng sẽ đáp ứng điều kiện này sao? Nhưng nếu như bỏ lỡ, Nghiêm gia sẽ mất đi cơ hội xưng bá đại lục, cho đến nay mình đều muốn làm ra thành tích khiến cho lão nhân kia biết, mình mạnh hơn phế vật kia nhiều, cho nên, ông không thể buông tha, đành phải cố gắng nghĩ biện pháp thuyết phục Huyết Hoàng.

Cho dù không thể thuyết phục, ít nhất cũng nên đáp ứng trước, bằng không quan hệ sẽ trở nên vô cùng ác liệt, đây không phải là kết quả ông muốn nhìn.

Buồn cười lúc trước ông còn thương lượng với Huyết Hoàng, đưa nàng cho đại hoàng tử làm thiếp, người như nàng, sao có thể đáp ứng yêu cầu của mình?

Ngay cả hoàng đế cũng dám cự tuyệt trước mặt, huống chi là ông... "Ha ha, nếu như vậy, Nghiêm gia chủ, ngươi hãy mau quỳ xuống gọi gia gia đi!" Hoa Tùng Duyên đi đến trước mặt Nghiêm Nhân, mũi chân chạm nhẹ ở trên mặt đất, hai tay ôm ngực, nâng cằm lên, mắt hoa đào đặt ở trên người Nghiêm Nhân.

Dường như đang chờ đợi hành động tiếp theo của Nghiêm Nhân...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui