Tà Phượng Nghịch Thiên

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Kèm theo tiếng tức giận, trong trời không, y phục đỏ khẽ bay, chỉ thấy Nghiêm lão trừng lớn mắt hổ, vẻ mặt giận dữ, ánh mắt kia thật giống như muốn xé lão giả đối diện thành mảnh nhỏ. "Nghiêm lão?" Trong lòng Thương Hải trưởng lão sửng sốt, chưa từng nghĩ đến, lão gia hỏa này lại xuất hiện ở chỗ này, không khỏi nhíu mày, giọng âm trầm nói: "Nghiêm lão, ngươi cũng muốn bảo vệ nàng sao?"

Chết tiệt, sao thiếu nữ này có vận khí tốt như vậy, không chỉ có Ngân Diện công tử bảo vệ, ngay cả Nghiêm lão đã đoạn tuyệt quan hệ với Nghiêm gia cũng đều ra tay bảo vệ nàng.

"Hừ, Thương Hải lão cẩu, lúc ta từng chỉ ở Linh Quân bát cấp, ngươi đã tổn thương lên trên người ta, ta vĩnh viễn không quên, bây giờ ta không đi tìm ngươi tính sổ, ngươi lại dám ăn hiếp người của ta, có phải nhàn rỗi đến nỗi ăn hiếp Nghiêm lão ta phải không? Hay là luyện dược sư khắp thiên hạ, đều dễ bắt nạt như vậy?"

Bây giờ Nghiêm lão rất tức giận, nếu như mình chậm một bước, phỏng chừng tiểu gia hỏa kia ngay cả mạng sống cũng không còn.

Mình thích hạt giống vĩ đại như vậy cỡ nào, hơn nữa trông cậy vào chỗ nàng đổi lấy đan dược thất phẩm, lại suýt chút nữa không còn được gặp lại nàng, ông có thể không tức giận sao?

Cũng chả trách Nghiêm lão luôn chú trọng hình tượng, lại liên tục tuôn ra mấy câu thô tục.

"Nghiêm lão, ngươi không phải là đối thủ của ta, ngươi vẫn nên rời khỏi đây đi! Tạm thời ta không muốn chiến đấu với ngươi..."

"Đuổi con mẹ ngươi chó má!" Thương Hải trưởng lão còn chưa nói xong, đã bị Nghiêm lão hung hăng chặn ngang, ông trừng mắt nhìn Thương Hải trưởng lão một cái, vẻ mặt tức đến đỏ bừng: "Lão tử không bằng ngươi? Lão tử khi nào thì không bằng ngươi? Cho dù lão tử không bằng ngươi, ngươi có năng lực làm khó lão tử sao? Có tin lão tử triệu tập luyện dược sư khắp thiên hạ vây giết ngươi hay không?"

Thương Hải trưởng lão vì vậy mà chán nản, cho dù thực lực của Ngân Diện công tử cường hãn, ông vẫn không phải rất kiêng kị, nhưng lão gia hỏa này là người của công hội luyện dược, càng có quan hệ tối với hội trưởng công hội luyện dược, hơn nữa lời ông ta nói nhất định sẽ làm được, về sau mình cũng không muốn bị nhiều cường giả luyện dược sư như vậy vây bắt.

Triệu hồi lực của luyện dược sư cường hãn, ông lại hiểu rất rõ.

"Hôm nay nể mặt Nghiêm lão, ta sẽ bỏ qua cho ngươi một mạng." Hít sâu vào một hơi, tuy lòng không cam lòng, nhưng Thương Hải trưởng lão cũng biết không thể đắc tội Nghiêm lão.

Bằng không từ lúc trước, ông đã sẽ giết chết ông ta.

"Hừ, Thương Hải lão cẩu, ngươi nhớ kỹ cho ta, nếu có một ngày tính mạng của tiểu gia hỏa này nguy hiểm, cho dù lão tử phải trả giá bằng tính mạng cũng muốn giết ngươi, đồng thời triệu tập luyện dược sư cường giả khắp thiên hạ này, cho dù ngươi lớn mạnh trở lại, cũng không thể ngăn cản được."

Vốn Thương Hải trưởng lão còn muốn sau khi Nghiêm lão rời khỏi đây, lại ra tay đối phó với nàng, nhưng mà một câu này của Nghiêm lão suýt chút nữa làm ông tức chết.

"Nếu nàng bị người khác giết, làm gì có chuyện liên quan đến ta? Chẳng lẽ còn phải để ta làm bảo tiêu cho nàng, lúc nào cũng bảo vệ tính mạng của nàng sao?" Sắc mặt của Thương Hải trưởng lão âm trầm, hai mắt tàn nhẫn nhìn Nghiêm lão, cắn răng nói.

Nghiêm lão đảo cặp mắt trắng dã, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh: "Ta đây cũng mặc kệ, dù sao nàng là người ta che chở, nếu như nàng có cái gì không hay xảy ra, ta sẽ tìm ngươi tính sổ."

Hạ Như Phong ở phía sau Nghiêm lão, bị một câu nói này của ông làm cho cả kinh trợn mắt há hốc mồm.

Lão nhân này, cũng có một mặt vô lại bá đạo như vậy, đây cũng quá không giảng đạo lý... Chỉ là, Nghiêm lão bảo vệ nàng như vậy, làm cho lòng của nàng đầy lo lắng.

Tuy nhận thức không được lâu, nhưng Nghiêm lão yêu thương nàng, nàng cũng cảm nhận được. Mà ông đã coi trọng mình như thế, như vậy trong lòng mình cũng có vị trí riêng cho ông.

"Ngươi..." Sắc mặt của Thương Hải trưởng lão xanh mét, khuôn mặt lộ ra vẻ bi ai, ông phất thật mạnh y phục, hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi, cuối cùng đến nói cũng đều lười nói với Nghiêm lão.

Rõ ràng lão gia hỏa này chính là không giảng đạo lý, còn có thể nói gì với ông ta chứ? Chỉ là tự mất mặt thôi.

Sau khi Thương Hải rời đi, Nghiêm lão mới xoay người, đưa tay vỗ bả vai của Hạ Như Phong, khuôn mặt nở nụ cười: "Nha đầu, ngươi không sao chứ? Vừa rồi khiến ngươi sợ hãi rồi, yên tâm, Nghiêm lão ta còn chưa chết, tuyệt đối không để ai tổn thương ngươi một sợi tóc, nếu lần sau gặp phải nguy hiểm, trực tiếp báo tên của ta, ta xem ai dám động đến ngươi?"

"Cảm ơn, Nghiêm lão." Hạ Như Phong khẽ cười, lúc này nụ cười của nàng có chút thân thiết hơn nụ cười lạnh nhạt lúc trước.

"Ha ha, không cần phải nói cảm ơn, thật ra ta rất thích ngươi tiểu gia hỏa này, đáng tiếc lão nhân ta chính là một người già cô đơn, nếu có một tôn nữ như ngươi, ta đại khái nằm mơ cũng đều cười tỉnh."

Thở dài, lúc ông nói lời này, trong mắt hiện lên một chút bi ai, sau đó phục hồi tinh thần lại, lại cười nói: "Được rồi, ta còn có việc, trước hết rời khỏi đây, đại thọ vài ngày sau, ngươi nhất định phải đến tham gia đấy."

Nói xong lời này, cũng không đợi Hạ Như Phong phản ứng, trực tiếp nhảy lên, trong nháy mắt biến mất ở trong mắt.

Nghe thấy lời nói cô đơn của Nghiêm lão vậy, không biết vì sao, Hạ Như Phong cảm giác lòng của mình bị xúc động.

Sắc trời đã gần đến hoàng hôn, ánh nắng chiều trải rộng ở khắp trời không, một ngày tìm kiếm không có kết quả, Hạ Như Phong đành phải đổi ý, hy vọng tam ca và những người khác có thể tìm thấy tung tích của mẫu thân.

Ngay lúc Hạ Như Phong trở lại Hạ gia, Lâu Ngọc Thần và Hạ Chi Nhược cũng vừa trở về không lâu, chỉ là Nghiêm Phong Hành và người của chiến đội Nghịch Thiên còn ở bên ngoài tìm kiếm, vì vậy cũng không người tiếp đãi bọn họ.

Nhìn thấy Hạ Chi Nhược xuất hiện ở trong sân, trong mắt Hạ Như Phong không khỏi kinh hỉ, bước nhanh đến, muốn nói gì lại không tự chủ được nhìn thấy Lâu Ngọc Thần bên cạnh Hạ Chi Nhược.

"Là ngươi?" Lúc Lâu quốc sư nhìn thấy Hạ Như Phong, cũng ngây ngẩn cả người, thế nào ông cũng không thể ngờ, ở trong này sẽ gặp lại nàng, chẳng lẽ nàng là... "Phong Nhi, Lâu công tử, hai người biết nhau sao?" Hạ Chi Nhược nghi ngờ trừng mắt nhìn, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của hai người, cuối cùng dừng ở trên người Hạ Như Phong: "Phong Nhi?"

"Mẫu thân, trước đừng nói việc này, sao người gặp được Lâu quốc sư?"

Nghe thấy câu hỏi của Hạ Như Phong, Hạ Chi Nhược mới nói chuyện hai người gặp nhau, bao gồm từng quen với nàng, lúc Hạ Như Phong nghe thấy Âu Dương Doãn bắt cóc Hạ Chi Nhược, nhịn không được cười một tiếng.

"Âu Dương Du, thật sự là mưu kế tốt."

"Phong Nhi, con nói là đại hoàng tử?" Nhíu mày lại, hai mắt của Hạ Chi Nhược không hiểu nhìn về phía Hạ Như Phong: "Người nọ nói, hắn là phụng mệnh nhị hoàng tử, vì sao con lại cảm thấy là đại hoàng tử làm?"

"Việc này rất đơn giản." Thản nhiên cười, trong mắt Hạ Như Phong hiện lên một chút khinh thường: "Âu Dương Du căn bản sẽ không nghĩ đến, con và Tà biết nhau, mà quan hệ giữa Tà và Âu Dương Doãn lại không tệ, con tin tưởng ánh mắt giao hữu của Tà, cho nên cũng tin tưởng Âu Dương Doãn, càng trọng yếu hơn là, cho dù con quen biết Âu Dương Doãn không lâu, nhưng con biết, với tính cách của hắn thì sẽ không làm ra chuyện này, như vậy, chỉ còn có vu oan giá họa, có ai hận Âu Dương Doãn chết chứ?"

Hạ Như Phong phân tích, nhất thời làm cho Hạ Chi Nhược bừng tỉnh đại ngộ, bà có chút xấu hổ cúi thấp đầu xuống, thở dài: "Phong Nhi, là ta không tốt, cho bọn họ cơ hội như vậy, lần sau, ta sẽ không rời khỏi Hạ gia nữa, cũng tuyệt đối không gây thêm phiền toái cho Phong Nhi các con."

"Việc này không cần thiết." Sau khi Hạ Như Phong nói xong lời này, con ngươi đen nhìn về phía Lâu quốc sư, một tia mịt mờ từ mắt trong xẹt qua: "Lâu quốc sư, dạo này ngươi muốn ở lại Thương Lang quốc, vậy ở trong này đi! An toàn của mẫu thân ta sẽ giao cho ngươi bảo vệ."

Nghe vậy, khuôn mặt của Lâu Ngọc Thần dần hiện ra kinh hỉ, ánh mắt ôn hòa dừng ở trên người Hạ Chi Nhược, gật đầu đáp: "Xin Như Phong đại sư yên tâm, ta sẽ dùng mạng của ta để che chở nàng, chỉ cần ta còn sống, nàng tuyệt đối không bị một chút thương tổn nào."

Lời nói của Lâu Ngọc Thần khiến cho cơ thể của Hạ Chi Nhược run lên, sau đó đầu đã thấp lại càng thấp hơn.

Nhìn thấy ôn nhu trong mắt Lâu Ngọc Thần, Hạ Như Phong vừa lòng cười, nếu như có thể, thật ra nàng không ngại tác hợp cho hai vị này, hơn nữa Lâu quốc sư vĩ đại gấp trăm lần Nghiêm Nhân kia.

Cho dù Lâu quốc sư thân là quốc sư Băng Tuyết quốc, thì nữ hoàng Băng Tuyết quốc sẽ không để cho ông rời đi, nhưng với Hạ Như Phong mà nói, cũng không phải là vấn đề gì, cùng lắm thì sát nhập Băng Tuyết quốc, cướp người về.

Vì mẫu thân, có chuyện gì mà nàng không làm được?

Sau khi nhắc nhở vài câu, Hạ Như Phong trở lại phòng, đóng cửa bắt đầu luyện chế đan dược, nàng phải để cho thực lực của chiến đội Nghịch Thiên tăng lên, cho nên sắp bắt đầu luyện chế đan dược để sử dụng tiếp.

Nhưng mà, số lượng đan dược quá nhiều, vẫn chưa luyện chế ra toàn bộ, thì ngày đại thọ của Nghiêm lão đã đến.

Đồng dạng, Nghiêm gia cũng bắt đầu chuẩn bị đến phủ đệ của Nghiêm lão, tuy Nghiêm Nhân không được mời, nhưng dù sao ông cũng là con của Nghiêm lão, ngày như thế, sao có thể không đến chứ?

"Gia chủ, gia chủ, phu nhân đã trở lại..."

Đột nhiên, giọng nói bên ngoài thông báo, không khỏi làm cho Nghiêm Nhân hoảng sợ, trên trán ông chảy mồ hôi lạnh, trong lòng oán thầm một câu: "Sao bà ấy trở lại? Nếu như để cho bà biết đại bỉ mấy ngày trước, vậy..."

Có lẽ là nghĩ đến sự lợi hại của Huyết Hoàng, chân của Nghiêm Nhân đều không tự chủ được rung rẩy một chút.

Không đợi ông nghĩ ra kế sách, một xiêm y hoa văn đập vào mắt, lúc ông nâng mắt lên, đã nhìn thấy Huyết Hoàng hấp tấp đi đến, Nghiêm Nhân còn chưa có mở miệng, Huyết Hoàng đã vội vàng nói: "Phu quân, chàng còn thất thần làm cái gì? Hôm nay không phải là đại thọ của phụ thân chàng sao? Ta đã muốn chuẩn bị tốt lễ vật đại thọ, đại ca cũng đặc biệt chuẩn bị rồi, chúng ta nhanh lên đường thôi!"

"A?" Giờ phút này Nghiêm Nhân như hòa thượng không hiểu, sửng sốt một chút, rồi mới hỏi: "Phu nhân đang làm cái gì vậy? Đúng rồi, chuyện đại bỉ, phu nhân cũng biết?"

"Dạo này Huyết Quy môn gặp phải thế lực không rõ tấn công, tất cả đệ tử bên ngoài đều bị gọi trở về, bây giờ Huyết Quy môn cũng không dám mở cửa ra, bằng không sẽ có thành viên chết, mà lần này là muốn thừa dịp đại thọ của phụ thân chàng, xin ông ấy giúp đỡ, nếu được ông giúp, nguy cơ Huyết Quy môn gặp phải sẽ có thể được giải trừ."

Nói đến đây, Huyết Hoàng ngừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía Nghiêm Nhân, tiếp tục nói: "Tuy trong khoảng thời gian này Huyết Quy môn bị ngăn cách, không có tin tức gì có thể truyền vào, nhưng ta tin tưởng, thắng lợi đại bỉ, nhất định là Nghiêm gia chúng ta."

"Phu nhân, đại bỉ kia..." Nhíu mày, Nghiêm Nhân vẫn quyết định nói chuyện đại bỉ ngày đó với Huyết Hoàng, nhưng mà Huyết Hoàng cũng không kiên nhẫn chặn ngang lời nói của ông.

"Việc đại bỉ về sau nói lại, bây giờ chúng ta chạy nhanh đến tham gia đại thọ của phụ thân chàng, không có gì việc quan trọng hơn việc này."

Nghiêm Nhân bất đắc dĩ thở dài, khóe miệng nở một nụ cười khổ, ông thật sự rất muốn nói, việc đại bỉ không như bà tưởng tượng, Nghiêm gia chẳng những thua, lại thua rất thảm... Quên đi, bây giờ bà không muốn nghe, như vậy thì nói với bà sau! Nhất thời cũng không nóng lòng.

Phủ đệ Nghiêm lão nằm ở bên cạnh Văn gia, bởi vì ông không muốn trở lại Nghiêm gia, mới mua một tòa nhà ở bên cạnh gần Văn lão.

Sắc trời còn sớm, nơi đây người người chen chúc, mà ở hai bên cửa đỏ chót có hai người đứng thẳng, từng người đi vào cửa, đều xin thiệp mời.

Nghiêm lão từng giao thiệp mời cho Hạ Như Phong, an tĩnh nằm ở trong linh giới vô tận không gian, nàng thấy mọi người phía trước đã đi vào trong nhà, mới vừa bước chân, ngay lúc nàng vừa định lấy thiệp mời ra, phía sau truyền đến một giọng nữ yếu ớt.

"Mẫu thân, là nàng, nữ nhi của Hạ Chi Nhược."

Sau khi nói xong, lại có một giọng nói vang lên, giọng nói này bén nhọn chói tai, không khỏi khiến cho người khác đều dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía y mấy người đi đến kia.

"Cái gì? Là phế vật kia, sao nàng lại xuất hiện ở trong này? Nàng có tư cách gì ở trong này?"

Giọng nói này làm cho cơ thể của Hạ Như Phong cứng đờ, trong mắt sát ý hiện lên, vài năm trước, giọng nói của bà ta vẫn khắc sâu vào trong đầu của nàng, muốn quên cũng không thể quên được.

"Huyết Hoàng!" Nắm chặt nắm đấm, nàng chậm rãi xoay người, ngay lúc kia, bóng dáng Huyết Hoàng rõ ràng xuất hiện ở trong mắt của nàng, hít sâu vào một hơi, mới có thể ngăn chặn nổi giận trong lòng.

Chính là nữ nhân này, chỉ thị người khác ăn hiếp mẫu thân và mình, sau đó lại phái người đuổi giết tam ca, cho nên dù hóa thành tro, nàng cũng đều nhận ra bà ta.

"Nhìn cái gì, phế vật, ta nói chính là ngươi, chẳng lẽ ngươi còn không thừa nhận ngươi là phế vật sao?" Huyết Hoàng nhìn thấy phế vật kia còn dám dùng loại ánh mắt này nhìn mình, trong lòng nổi lên tức giận, vươn tay chỉ về phía nàng chửi ầm lên.

Đáng thương dạo này Huyết Quy môn vì tránh né nguy nan, cơ bản là ngăn cách, vì vậy bà không biết chuyện đã xảy ra ở đại bỉ, nếu như bà biết, phỏng chừng cho bà mười lá gan, cũng không dám chỉ vào mũi của nàng mà lên tiếng mắng to.

"Phu nhân, dù sao nàng vẫn là nữ nhi của ta, nàng..."

Nghiêm Nhân thấy vậy, trong lòng sốt ruột rõ ràng, ông đúng là rõ ràng biết, nàng có được một triệu hồi thú lục giai, mà lần này những người bọn họ đến, căn bản không đủ nhét kẽ răng của thú lục giai kia.

"Câm miệng!" Huyết Hoàng vươn tay, tát thật mạnh vào mặt của ông, hai tay chống nạnh, nổi giận mắng: "Được lắm, Nghiêm Nhân, khoảng thời gian này ta không ở đây, ngươi lại thừa nhận quan hệ với nữ nhi của Hạ Chi Nhược, sao? Ta mắng nàng ngươi đau lòng phải không? Ngươi đừng cho rằng dạo này Huyết Quy môn gặp phải nguy hiểm, thì ngươi có thể muốn làm gì thì làm, ta nói cho ngươi biết, chịu chết lạc đà lớn hơn ngựa, Huyết Quy môn ta muốn tiêu diệt Nghiêm gia ngươi, quả thật là dễ dàng, ngươi không cần không biết tốt xấu."

Dấu tay đỏ ửng trên khuôn mặt rõ ràng như vậy, Nghiêm Nhân nắm chặt nắm đấm, cụp mắt xuống, che tia lạnh lẽo ở trong con ngươi đen, ông không hề mở miệng nói chuyện, chỉ là trong lòng lại nổi lên sát khí.

Cho dù thế nào, ông cũng là một nam nhân, ở xã hội nam quyền, trước mặt nhiều tân khách như vậy ông bị thê tử tát, rất dễ dàng có thể nghĩ đến, sau này mình sẽ trở thành trò cười cho Thương Lang quốc.

Sau đó ông hít sâu vào một hơi, kiềm chế sát ý ngập trời ở trong lòng, không nói một lời quở trách Huyết Hoàng.

"Ha ha, Văn lão, cũng không biết tiểu gia hỏa kia có đến hay không?" Nghiêm lão vẫn một thân y phục đỏ vuốt chòm râu, vẻ mặt mỉm cười nhìn ra ngoài cửa, nhưng đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào, khiến cho ông không khỏi nhăn mày lại: "Văn lão, không biết đã xảy ra chuyện gì, chúng ta đi xem đi!"

Văn lão từ chỗ ngồi đứng dậy, mặt đầy tươi cười gật đầu: "Vậy đi thôi, thuận tiện đợi tiểu gia hỏa kia, ha ha, đã mấy ngày không được thấy nàng, cũng không biết tiểu gia hỏa kia thế nào."

Sau khi nói xong lời này, hai người sóng vai đi ra ngoài cửa.

Mới vừa đi ra đại viện, đã thấy mấy người Nghiêm gia Nghiêm Nhân và Huyết Hoàng kia, ông có chút bất mãn nhíu mày, hình như lần đại thọ này cũng không mời Nghiêm gia, sao bọn họ lại đến đây?

"Hừ." Hừ lạnh một tiếng, ông xuất hiện mặt thoáng hiện vẻ giận dữ, giọng lạnh như băng nói: "Ở đây đã xảy ra chuyện gì, là người nào lúc này gây ồn ào xôn xao? Thật sự là rất to gan?"

Sau khi hỏi xong, ánh mắt Nghiêm lão nhìn quanh bốn phía, lúc nhìn thấy Hạ Như Phong đứng ở trong góc xem kịch vui, trông thấy vẻ hưng phấn trên khuôn mặt của nàng, Nghiêm lão nghiễm nhiên bật cười, lắc đầu, bước chân đi về phía nàng.

Ông còn chưa đi được mấy bước, Huyết Hoàng kia vội vàng nhìn qua, nịnh nọt hô: "Phụ thân, con có lời muốn nói với người."

Tuy không muốn để ý đến người đó, nhưng Nghiêm lão vẫn dừng chân lại, hai mắt lạnh như băng nhìn qua, chán ghét nhíu mày, không kiên nhẫn hỏi: "Ngươi có chuyện gì? Còn có, ta không nhớ rõ mình có một nữ nhi như ngươi."

"Phụ thân, con là nhi tức của người!" Huyết Hoàng nở một nụ cười tự cho là rất đẹp, sau đó vươn ngón tay mập mạp chỉ về phía Hạ Như Phong: "Phụ thân, vừa rồi chính nàng gây chuyện ở đây, nàng chỉ là một phế vật, mấy năm trước cũng đã bị trục xuất khỏi Nghiêm gia, không phải là người Nghiêm gia, bây giờ lại còn muốn lén lút đi vào, mượn cơ hội tốt này nịnh bợ phụ thân người, có thể quay về Nghiêm gia, hừ, tính toán nhỏ nhặt của nàng có thể nhầm rồi, phế vật như nàng, căn bản không xứng tiến vào Nghiêm gia, với sựu sáng suốt của phụ thân người, cũng tuyệt đối không bị nàng che mắt."

Nghiêm lão thật vất vả từ xưng hô của Huyết Hoàng phục hồi tinh thần lại, sau khi nghe thấy một phen bà tự cho là đúng kia, Hạ Như Phong nhất thời hết chỗ nói, sờ mũi, lại không làm bất kì cái gì.

Bởi vì, nàng không cần giải thích...

Mà Nghiêm lão từ ngón tay Huyết Hoàng, đã nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, ông không khỏi ngây dại. Dường như đối phương cũng cảm nhận được ánh nhìn của ông, lui lại sau mấy bước, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

Lúc này tâm tình của Nghiêm lão trăm biến, đầu tiên là từ kinh ngạc chuyển thành mừng như điên, sau đó, mặt đen xuống...

Nhìn thấy đến khuôn mặt sạm đen của Nghiêm lão, Huyết Hoàng nở nụ cười vui sướng khi người gặp họa, bà có thể tưởng tượng, biết được thiếu nữ này quấy rối ở đại thọ của mình, Nghiêm lão sẽ dùng phương thức tàn nhẫn thế nào để đối đãi với nàng...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui