Tà Phượng Nghịch Thiên

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

"Dạ công tử sao ngươi đến đây?" Thượng Quan Yên Thần cũng không thấy được hắn dị thường, thẹn thùng liếc nhìn Dạ Thiên Tà một cái, ngược lại hình thành bộ dạng không coi ai ra gì mới vừa rồi kia.

Ánh mắt của Dạ Thiên Tà từ lúc đầu bắt đầu, đã quấn lên trên người của Hạ Như Phong.

Giờ phút này, hắn nguyện vì nàng mà hóa thành chỉ buộc mềm mại, gương mặt anh tuấn đầy ôn nhu, chỉ ở trước mặt nàng mới có thể có được.

"Như Phong, nàng đã đến rồi..."

Hắn từ trên hư không hạ xuống, khóe miệng nở nụ cười tà mị, giọng nói như một cơn gió mềm nhẹ thổi qua.

"Ừ, ta đã đến đây." Hạ Như Phong cũng nở một nụ cười đáp lại, vẻ mặt của nàng cũng nhu hòa trước nay chưa từng có: "Đây là lời hứa ta đưa cho chàng, không phải sao?"

"Tà lão đại." Ngay lúc vẻ mặt của Dạ Thiên Tà nhìn khuôn mặt của Hạ Như Phong phía trước, Tiểu Bạch bỗng nhiên từ giữa xen vào, chặn chú ý của Dạ Thiên Tà.

Dạ Thiên Tà chớp mắt, ánh mắt cảnh cáo nhìn qua, dường như là để cho hắn biết thức thời mà chạy nhanh rời khỏi đây.

Có lẽ là ỷ vào thực lực của mình hơn Dạ Thiên Tà, lại có lẽ là bởi vì chuyện vừa rồi làm cho hắn rất không thoải mái, cho nên lần này lá gan của Tiểu Bạch quá dài, không để ý đến cảnh cáo của Dạ Thiên Tà.

Lúc này Tiểu Bạch cong miệng nhỏ nhắn lên, khuôn mặt non nớt đầy khó chịu, hai tay chống nạnh nói: "Tà lão đại, ta thật ra muốn hỏi ngươi, chừng nào thì ngươi có thêm một vị hôn thê?"

Dạ Thiên Tà rõ ràng sửng sốt, mày nhăn lại: "Vị hôn thê? Tiểu Bạch, ngươi nói là có ý tứ gì? Khi nào thì ta có vị hôn thê? Sao chính ta lại không biết?"

Sau khi ánh mắt của Tiểu Bạch nhìn lướt qua Thượng Quan Yên Thần đang kinh hãi ngây ngẩn cả người, thì quay đầu lại hừ lạnh một tiếng: "Có người chính miệng nói, ngươi đáp ứng cầu thân của phụ thân nàng rồi."

Theo ánh mắt vừa rồi của Tiểu Bạch, Dạ Thiên Tà chú ý đến Thượng Quan Yên Thần, ánh mắt lạnh xuống, vẻ mặt đầy lãnh liệt.

Thu ánh mắt lại, Dạ Thiên Tà nhìn về phía Hạ Như Phong lần nữa, lại chuyển sang nhu hòa, giọng nói dịu dàng, một chút đùa giỡ xen lẫn tàn bạo: "Lời nói ngu ngốc như vậy, Như Phong nàng sẽ không tin tưởng chứ?"

"Chàng thấy bộ dáng ta như là tin sao?" Hạ Như Phong hơi cười, trong mắt của nàng chứa tia tín nhiệm.

"Ừ." Dạ Thiên Tà vuốt cằm, giọng nói lộ ra lười biếng: "Thì ra là Như Phong tin tưởng ta như thế, như vậy vì tin tưởng của Như Phong nàng, ta lấy thân báo đáp thế nào?"

Khóe miệng của Hạ Như Phong đột nhiên co rút, cũng may đã quen Dạ Thiên Tà đùa giỡn, cũng không có tỏ vẻ mình không nói gì nữa.

Toàn bộ cơ thể của Thượng Quan Yên Thần đều cứng lại, trong mắt hiện lên không thể tin và thâm trầm đau đớn, ghen ghét...

Vì sao, vì sao nam nhân tuấn mỹ tà mị này đối xử rất lạnh lùng với nữ tử, nhưng lúc ở trước mặt thiếu nữ này, lại như thay đổi thành một người khác?

Hơn nữa vì sao, mỗi lần Thượng Quan Yên Thần nàng nhìn trúng nam nhân thì đều không thích nàng? Mà nàng không thích, lại như ruồi bọ dính lên?

Không, nàng quyết không cho phép, nàng thích nam nhân đối xử với nữ tử khác cười ôn nhu, lại cho mình một khuôn mặt lạnh lùng này.

Bắc Ảnh gia tộc không kém gì Thượng Quan gia, nàng không thể cưỡng ép Bắc Ảnh Băng, nhưng tuy Dạ Thiên Tà rất thiên tài, nhưng muốn đối địch với Thượng Quan gia thì vẫn không có năng lực này.

Mà đệ tử trong thế lực lớn ở Bắc vực nàng đều biết, nhưng mà thiếu nữ này rõ ràng không phải, vậy khẳng định là người trong tiểu gia tộc, một nữ tử trong tiểu gia tộc còn dám tranh giành nam nhân với mình, nàng xứng sao?

Nói vậy Dạ công tử cũng sẽ không vì một nữ nhân, mà buông tha cho tiền đồ của mình.

Chỉ có trở thành nữ tế của Thượng Quan gia, mới nhận được Thượng Quan gia toàn lực bồi dưỡng, rốt cuộc nên lựa chọn như thế nào, là một người thì sẽ lựa chọn Thượng Quan gia bọn họ.

Cắn môi, ánh mắt của Thượng Quan Yên Thần vừa chuyển, nũng nịu hỏi: "Dạ công tử, nàng là gì của ngươi?"

"Nàng là ai của ta sao?" Dạ Thiên Tà nở nụ cười, cười rất là tà mị, chớp mắt, cường thế cầm tay Hạ Như Phong: "Chẳng lẽ ngươi nhìn không ra sao? Nàng là nữ nhân của ta, mà ta... Cũng là nam nhân của nàng..."

Hạ Như Phong cúi mắt, nhìn Dạ Thiên Tà cầm tay nàng, cũng may đã quen nên không có chống lại.

Bắc Ảnh Phong mất mát thở dài, nhìn bóng dáng hai người sóng vai mà đứng một cái, nhưng lại phát hiện, cảnh này sao lại hài hòa như vậy, hài hòa đến mức, bất kì kẻ nào cũng đều không thể xen vào giữa hai người.

Có lẽ, chỉ có nam tử tuấn mỹ tà mị ôn nhu lại nồng đậm này, mới xứng đứng ở bên cạnh nàng.

"Ha ha, Tà lão đại, ngươi quá mạnh mẽ, ta sùng bái chết ngươi." Tiểu Bạch tâm tình tốt cười lớn hai tiếng, mở hai tay ra xông về phía hai người: "Tà lão đại, mỹ nhân tỷ tỷ, ta đến đây, nhớ tiếp được ta nha."

Vẻ mặt âm trầm, Dạ Thiên Tà nhìn về phía Tiểu Bạch đang xông đến, nâng chân lên đạp qua một cước, đồng thời trong miệng lên tiếng hét lên: "Cút!"

"Ầm!"

Tiểu Bạch ở trên không xoay vài vòng rồi mới rơi thật mạnh xuống đất, hắn xoa mông bị đau, ngẩng khuôn mặt non nớt lên, bụng đầy ủy khuất nói: "Hu hu Tà lão đại, ngươi qua sông rút cầu, nếu không phải ta tiết lộ tất cả những gì ngươi yên lặng làm cho mỹ nhân tỷ tỷ, mỹ nhân tỷ tỷ mới không bị ngươi cảm hóa nhanh như vậy."

Nếu như Tà lão đại vẫn đi theo bên cạnh mỹ nhân tỷ tỷ, vậy về sau mình muốn ôm mỹ nhân tỷ tỷ đều rất khó khăn.

Nghĩ đến đây, Tiểu Bạch cảm thấy vạn phần hối hận.

"Không, ngươi đang nói dối." Bỗng nhiên trong lúc đó, một tiếng thét chói tai xẹt qua bên tai.

Thượng Quan Yên Thần dùng sức lắc đầu, trong mắt lộ tia thống khổ, nàng không thể tin được, Dạ Thiên Tà lại nói ra lời nói này, chẳng lẽ hắn thật sự không cần Thượng Quan gia, không cần những quyền thế đó sao?

"Tiểu thư." Lão giả đau lòng đỡ cơ thể lay động của Thượng Quan Yên Thần, trong mắt hiện lên sát ý lạnh lẽo, nắm chặt hai tay, ngẩng đầu lên, khuôn mặt lạnh như băng nói: "Dạ Thiên Tà, Thượng Quan gia chúng ta có cái gì không tốt? Vì sao ngươi không muốn làm nữ tế của Thượng Quan gia? Nữ nhân đó có cái gì tốt? Nàng có năng lực gì cho ngươi? Nếu như bây giờ ngươi giết nữ nhân này, Thượng Quan gia chúng ta còn có thể mở rộng cửa với ngươi."

Nghe vậy, Dạ Thiên Tà lại nở nụ cười, tươi cười của hắn còn chứa một chút trào phúng.

"Như Phong không tốt? Ta có thể xác định nói cho ngươi, ngay cả tư cách uống nước rửa chân của Như Phong Thượng Quan Yên Thần cũng đều không có, Như Phong tốt, người bình thường vĩnh viễn cũng không thể biết được."

Đúng vậy, không phải bằng hữu của nàng, sao có thể biết cái tốt của nàng?

Cái tốt của nàng không thể dùng lời để biểu đạt, chỉ bằng hữu bên người nàng, chính là vì nàng đi tìm chết cũng sẽ không nhăn mặt hạ mày.

Sao một Thượng Quan gia, một nữ tử sinh ra có địa vị cao quý được chiều chuộng có thể đánh đồng?

Bọn họ căn bản không xứng!

"Tà lão đại, ngươi lại dùng từ thô tục mắng chửi người." Tiểu Bạch vỗ bụi đất trên y phục, đi lên, vẻ mặt nhạo báng nói: "Ta còn cho rằng, cho tới bây giờ ngươi đều mắng chửi người cũng không kèm chữ thô tục chứ."

"Ta chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, chẳng lẽ nàng ta có tư cách uống nước rửa chân của Như Phong?"

Khuôn mặt của Tiểu Bạch co rút, sau đó khẳng định gật đầu, ngón tay vuốt cằm, chớp hai mắt: "Câu này thật ra cũng đúng, nàng quả thật không có tư cách này."

Thượng Quan Yên Thần nghe thấy hai người mắng chửi, khuôn mặt của nàng nhất thời vặn vẹo, trong mắt cũng có cừu hận không che dấu chút nào.

"Dạ Thiên Tà, ngươi muốn chết?" khuôn mặt của lão giả xẹt qua lãnh liệt, hai mắt lạnh như băng nhìn Dạ Thiên Tà: "Đừng cho rằng gia chủ thưởng thức ngươi, thì ta cũng không dám đối xử với ngươi thế nào? Tiểu thư Thượng Quan gia ta, là nhóm người các ngươi có thể bắt nạt sao?"

"Như Phong, ta có lời muốn nói với nàng, chúng ta đừng để ý đến đàn cẩu sủa bậy rầm rĩ này, đi thôi!" Dạ Thiên Tà nhìn cũng không nhìn ông ta một cái, dùng mắt tím chứa nhu tình nhìn thiếu nữ, khuôn mặt tuấn tú đầy đường cong nhu hòa.

Hạ Như Phong gật đầu, ngay lập tức thu ánh mắt lại, đồng thời xoay người với Dạ Thiên Tà.

"Còn muốn chạy? Không dễ dàng thế đâu!" Lão giả rất nhanh bay lên, bàn tay mang theo tia sắc bén đánh về phía lưng của Hạ Như Phong, thời khắc đó, trên người ông ta tỏa ra khí thế cường đại, thế cho nên quầy hàng xung quanh đều bị phá hủy.

Trong mắt tím của Dạ Thiên Tà xẹt qua sát ý, nhanh chóng xoay người, di chuyển bước chân, che ở trước người Hạ Như Phong, Dạ Thiên Tà tính ra tay thì một tiếng quát đột nhiên truyền đến.

"Tùng Trì, chợ đen này không chỉ có Thượng Quan gia các ngươi."

Người đến là một thân thanh sam, y phục bay bay, lưng thẳng tắp, khẽ nâng tay lên, đã tiếp được nắm đấm của Tùng Trì, con ngươi đen hiện lên lãnh liệt: "Thượng Quan gia phá bỏ quan hệ với Bắc Ảnh gia trở thành địch sao?"

Tùng Trì thu nắm đấm lại, bước chân lùi về phía sau, lui xa một trượng, ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh như băng: "Là bọn họ bắt nạt tiểu thư của nhà ta trước, nếu Bắc Ảnh gia muốn nhúng tay, chúng ta cũng không phải dễ ăn hiếp."

"Các ngươi nói dối." Bắc Ảnh Phong trừng mắt nhìn Tùng Trì, đi đến người bên cạnh, nói: "Lâm gia gia, là bọn họ ăn hiếp Tiểu Bạch và Như Phong cô nương nữa trước, nhất là lão gia hỏa này tự mình ra tay, sẽ đối phó Như Phong cô nương và đại tỷ."

Nghe vậy, mắt của Lâm Thanh nhìn về phía Tùng Trì hiện ra một chút khinh thường: "Tùng trì, hình như ngươi luôn thích lấy lớn bắt nạt nhỏ, ăn hiếp một ít vãn bối, còn vì thế mà đắc ý dạt dào, như vậy thì để cho ta đến gặp ngươi đi!"

Bị người vạch trần khuyết điểm, dù là Tùng Trì da mặt dày cũng không khỏi đỏ mặt.

Tính mạng của ông từng được bị phu nhân cứu, ngay lập tức ông gánh vác trách nhiệm bảo vệ tiểu thư, hơn nữa ở trong lòng ông tiểu thư như tôn nữ của mình.

Nhưng bộ dáng không coi ai ra gì kai của tiểu thư, chọc rất nhiều đệ tử thiên tài của Bắc thành, phía sau những đệ tử thiên tài đó, lại càng không thiếu người hộ giá hộ tống, thế cho nên ông thường xuyên ra tay, vì tiểu thư giáo huấn đám thiên tài kia.

Cũng bởi vậy, có được một ác danh lấy lớn bắt nạt nhỏ (tiểu nhân).

"Hôm nay ta biết, ở dưới sự bảo vệ của ngươi, ta không thể giết đôi cẩu nam nữ này, nhưng ngươi không thể vĩnh viễn bảo vệ bọn họ, cho nên ta sẽ ở đây nói, ngày sau này, ta sẽ cố gắng nghĩ biện pháp đi giết bọn họ."

Tùng Trì hung hăng bỏ lại một câu rồi kéo Thượng Quan Yên Thần lại, dẫn mọi người rời khỏi nơi này.

Dạ Thiên Tà hai tay ôm ngực, khóe miệng cong lên một nụ cười tà mị, nhìn Tùng Trì rời khỏi Bắc Ảnh, trong mắt tím hiện lên tia âm lãnh, ở trong lòng cười lạnh một tiếng.

Ngươi không có chúng ta trước thì sẽ chết, nếu nổi lên sát ý với nàng, như vậy ta tuyệt đối không thực sự cho phép ngươi còn sống.

"Như Phong, ta có chút việc muốn nói với một mình nàng, đến đây với ta." Dạ Thiên Tà nắm thắt lưng của Hạ Như Phong, ở dưới chú ý của mọi người, bay về phía chân trời, trong nháy mắt mất đi tung tích.

Chỉ khoảng nửa khắc hai người biến mất, cuối cùng Tiểu Bạch cũng phục hồi tinh thần lại, nhịn không được nâng mắt nhìn trời, phát điên nói: "Tà lão đại, mỹ nhân tỷ tỷ, sao các ngươi có thể bỏ lại ta? Tà lão đại, ngươi trọng sắc khinh bạn, ta hận ngươi!"

Nói xong, lớn tiếng thở hổn hển, căm giận nhìn về phía đại thụ bên cạnh, thấy những người xung quanh vây xem, không khỏi giương nanh múa vuốt rống giận: "Nhìn cái gì vậy? Có cái gì đẹp mặt sao? Còn không nhanh cút!"

Tức chết hắn, thật là tức chết hắn, sao Tà lão đại có thể lừa gạt đưa mỹ nhân tỷ tỷ chạy như vậy?

Lừa chạy còn chưa tính, dù sao mỹ nhân tỷ tỷ sớm muộn gì cũng là của Tà lão đại, nhưng vì sao, hai người đều quên hắn vậy?

Hắn thề, lần sau nhìn thấy Tà lão đại, nhất định phải tỷ thí với hắn, lấy ra hết những lần bị hắn ăn hiếp.

Đáng tiếc, Tiểu Bạch không ngờ rằng là, lần sau gặp lại nó vẫn bị ăn hiếp...

"Như Phong, ở lúc nàng chưa đến, ta như phát hiện ra thứ nàng rất cần."

Trời xanh trong sạch phía trên, Dạ Thiên Tà buông tay xuống, quay đầu, nhìn về phía khuôn mặt tuyệt sắc của thiếu nữ bên cạnh, khóe miệng cong lên một nụ cười yếu ớt.

"Cho nên, ta xuất hiện ở Thượng Quan gia là có nguyên nhân."

"Thứ gì vậy?" Hạ Như Phong nhướng mày, nhẹ giọng hỏi.

Là thứ gì đáng giá để Dạ Thiên Tà lấy thân mạo hiểm?

"Ám Linh." Dạ Thiên Tà âm trầm thở hắt ra, đôi mắt nhìn về phía trước, nói: "Lúc tra được Thượng Quan gia có được Ám Linh còn chưa bị người nuốt hóa, ngay lập tức ta âm thầm tiến vào Thượng Quan gia, trùng hợp là lúc gia chủ Thượng Quan gia từng hấp thu Ám Linh thì bị phản thương, bởi vì bản thân ta chính là hệ hắc Ám, nên cứu ông ta một mạng, bởi vậy thành thượng khách của Thượng Quan gia, trong khoảng thời gian này, ta đã tra được chỗ của Ám Linh, cũng không cần Thượng Quan gia nữa."

Hệ Hắc Ám là đứng đầu trong tên các thuộc tính Linh Sư, bởi vậy có thể thấy được uy lực của Ám Linh.

Nếu có được Ám Linh, thực lực của hắn không chỉ là nâng cao một bước?

Nhưng mà đối mặt với dụ hoặc như thế, Hạ Như Phong vẫn lắc đầu: "Hình như Ám Linh càng thích hợp với chàng hơn."

Dạ Thiên Tà cong môi cười, mở tay ra, phía trên lòng bàn tay của hắn có một đóa Hỏa Liên màu đen trôi nổi, trong nháy mắt, bầu trời như bị nhuộm thành màu đen.

"Ta đã có Ám Linh, cho nên không có tác dụng quá lớn với ta."

Trong mắt xẹt qua kinh ngạc, cho đến bây giờ Hạ Như Phong không thấy hắn sử dụng Ám Linh, tự nhiên cũng không biết hắn có được vật như vậy, xem ra, Tà cũng có rất nhiều con bài chưa lật chưa sử dụng.

Chỉ là hắn dễ dàng bại lộ con bài chưa lật ở trong mắt mình, không phải là một loại tin tưởng sao?

"Sao? Như Phong nàng có hứng thú với Ám Linh kia, đêm nay chúng ta sẽ hành động."

"Được, Ám Linh kia, ta ắt phải có." Hạ Như Phong ngẩng đầu lên, khuôn mặt lóe ra sáng bóng động lòng người.

Tăng thực lực lên vô cùng cấp bách, nếu không, nàng cái gì cũng không thể hoàn thành.

Huống chi, đối mặt là kẻ địch cường đại như Thánh Cung kia.

Dù là nuốt hóa Ám Linh nguy hiểm lớn thế nào đi chăng nữa, nàng cũng sẽ thử một lần, đây là để cho mình sinh ra đột phá, là phương pháp duy nhất không có di chứng.

Quan trọng hơn là, có được Ám Linh, Hỏa Linh và Mộc Linh dung hợp, là có thể sinh ra uy lực lớn hơn nữa.

Với thực lực bây giờ của nàng, nếu có Ám Linh, đoán chừng ngay cả Linh Quân cửu cấp đều có thể giết.

Chỉ có như thế, nàng ở bên người Dạ Thiên Tà mới có thể tạo được tác dụng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui