Tà Phượng Nghịch Thiên

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

"Không ngờ Long tộc sưu tầm nhiều như thế, ngay cả dược liệu luyện chế Hổ Linh Đan đều có..."

Hạ Như Phong vuốt cằm, đánh giá thứ mà Vật Nhỏ lấy từ bảo khố ra, trong đôi mắt đen kia dần nhiễm ý cười.

Vì đan dược cung cấp cho Linh Thú đột phá khác với nhân loại, bằng không nàng cũng không cần tìm lâu như vậy, mới từ Long tộc đạt được dược liệu luyện chế.

"Hả, vương miện Triệu Hồi Thư?" Hạ Như Phong nhíu mày, từ trong đống đồ lấy ra một quyển sách lóe sáng.

Mặt ngoài sách là màu xanh, mặt trên dùng châu ngọc màu vàng nạm ở đỉnh đầu vương miện vàng lóng lánh, Hạ Như Phong sớm biết Long tộc thích thứ tỏa sáng, không ngờ ngay cả Triệu Hồi Thư cũng phải thu thập.

"Như Phong, ngươi tiến vào một chút..."

Ngay tại giờ phút này, trong linh hồn vang lên giọng nói lạnh nhạt lại không mất vẻ tao nhã của Bạch Thụy, Hạ Như Phong hơi sửng sốt, sau đó Triệu Hồi Thư trôi nổi trên đỉnh đầu, sinh ra một lực hút, không cho nàng cơ hội phản ứng, đã hút nàng vào trong Triệu Hồi Thư.

Trong thế giới băng tuyết, lọt vào trong ánh mắt là một mảnh màu trắng, hiện ra đơn độc mà tiêu điều.

Hai tay nam tử đặt ở sau lưng, khuôn mặt tuấn tú chứa một chút ngưng trọng, môi lạnh khẽ nhếch, con ngươi đen lạnh nhạt nhìn Hạ Như Phong bỗng nhiên xuất hiện.

Hắn một thân áo trắng tung bay ở trong bông tuyết, đầu đầy tóc bạc và băng tuyết tôn lên thành rực rỡ, khuôn mặt của nam tử vô cùng tuấn mỹ, chính là một thân khí chất kia, cũng không cấm khiến người rung động.

Nhưng mà mặc kệ nam tử vĩ đại cỡ nào, Hạ Như Phong vẫn lạnh nhạt như thường, thật giống như ở trong mắt của nàng, nam tử cũng chỉ là một người bình thường thôi.

"Bạch Thụy, ngươi tìm ta?" Trong mắt xẹt qua một tia không hiểu, Hạ Như Phong mặt nhăn nhướng mày, nhẹ giọng hỏi.

Khuôn mặt lạnh lẽo dần dịu đi, Bạch Thụy khẽ gật đầu, ánh mắt đặt ở trên vương miện Triệu Hồi Thư nàng còn chưa kịp buông ra, giọng nói tao nhã từ từ vang lên: "Như Phong, ta hỏi ngươi, ngươi có biết, chức nghiệp ở mảnh đại lục này có bao nhiêu loại?"

Ánh mắt nghi ngờ của Hạ Như Phong nhìn về phía Bạch Thụy, cho dù trong lòng không hiểu, nhưng vẫn mở miệng trả lời: "Ở đại lục, trân quý nhất là Luyện Dược Sư, tiếp theo là Triệu Hoán Sư, sau đó là Linh Sư, mà sau Linh Sư, còn có một số chức nghiệp không phù hợp, ví dụ như, Thợ Rèn, Trận Pháp Sư."

"Ngươi nói không sai, nhưng mà, ngươi cũng không biết, ở đại lục còn có một chức nghiệp bí ẩn." Bạch Thụy gật đầu, giọng nói chứa một chút ngưng trọng.

"Chức nghiệp bí mật?" Con ngươi đen xẹt qua khác biệt, Hạ Như Phong sững sờ nhìn Bạch Thụy.

"Chức nghiệp này cũng không thông dụng, chỉ có một số cao thủ đứng đầu mới có quyền biết."

"Như vậy, chức nghiệp này là. . ."

Bạch Thụy nhàn nhạt nhìn Hạ Như Phong, nói: "Dung Hợp Sư."

"Dung Hợp Sư?" Hạ Như Phong nhíu chặt mày, chức nghiệp này nàng căn bản là chưa bao giờ nghe thấy.

"Đúng, điều kiện trở thành Dung Hợp Sư còn hà khắc so với Luyện Dược Sư, nó phải có được ba loại Linh ngũ hành, mới có thể tiến hành dung hợp, gần đây ngươi đã hấp thu Thủy Linh, vừa đúng lúc có tư cách có thể trở thành Dung Hợp Sư." Nói đến đây, khuôn mặt tuấn tú của Bạch Thụy hơi nhu hòa một chút, trong mắt hiện ra một chút tán thưởng.

"Bạch Thụy, tác dụng của Dung Hợp Sư là gì?"

"Dung Hợp Sư, có thể đạt được chiến lợi phẩm Triệu Hồi Thư chiến đấu, và tiến hành dung hợp Triệu Hồi Thư của mình, để rất nhanh tăng lên cấp bậc Triệu Hồi Thư."

"Đây chính là nguyên nhân ngươi để cho ta lấy Thánh Thư?" Hạ Như Phong nhất thời hiểu dụng ý của Bạch Thụy, đôi mắt đen hiện ra một tia hiểu rõ.

Lúc trước nàng đã nghi ngờ, vì sao Bạch Thụy để cho nàng phải lấy Thánh Thư, thì ra đúng là do như thế.

"Bây giờ ngươi vẫn không thể sử dụng Thánh Thư, bây giờ dung hợp Thánh Thư chỉ là lãng phí mà thôi, ngươi hoàn toàn có thể dung hợp vương miện Triệu Hồi Thư kia, nói không chừng, có thể mượn cái này để đột phá." Bạch Thụy chỉ vương miện Triệu Hồi Thư trong tay Hạ Như Phong, nói.

Hạ Như Phong gật đầu, chỉ là không đợi nàng nói tiếp, Bạch Thụy không hề báo trước phất tay, trong phút chốc một trận gió lạnh hiện lên, Hạ Như Phong rời khỏi thế giới Triệu Hồi Thư.

Nghĩ đến lời nói của Bạch Thụy, nàng vươn tay ra, phía trên lòng bàn tay có ba viên châu ngọc màu sắc khác nhau tỏa ra tia sáng chói mắt.

Vẻ mặt của Hạ Như Phong hơi ngưng trọng, nàng vung bàn tay lên, ba viên châu ngọc đồng thời như sao băng xông về phía Triệu Hồi Thư kim phẩm của mình, ở lúc đến gần Triệu Hồi Thư kim phẩm, ý niệm vừa động, ba viên châu ngọc xác nhập cùng nhau, bao phủ ở trên Triệu Hồi Thư kim phẩm.

Sau đó, nàng hất vương miện Triệu Hồi Thư trong tay ra, tức thì, ba loại Linh hai bản Triệu Hồi Thư vây quanh với nhau.

Thời gian từ từ trôi qua, đôi mắt của Hạ Như Phong không nháy nhìn chằm chằm Triệu Hồi Thư dần dung hợp, trên trán không biết từ khi nào đã đầy mồ hôi.

Động tác trên tay nàng cũng không đình chỉ, càng tăng thêm khống chế lực lượng của ba Linh.

"Ầm!"

Một tiếng ầm bỗng nhiên vang lên, rốt cuộc hai bản Triệu Hồi Thư cũng dung hợp với nhau.

Hạ Như Phong lau mồ hôi trên trán, hít sâu vào một hơi, không ngờ dung hợp hai bản Triệu Hồi Thư, cần tiêu phí nhiều sức lực như vậy.

Mà chính như Bạch Thụy đoán, sau khi hấp thu xong lực lượng của vương miện Triệu Hồi Thư, Triệu Hồi Thư kim phẩm đột phá là Triệu Hồi Thư kim cương.

Triệu Hồi Thư tỏa ra ánh sáng màu xanh da trời, tất cả chúng Thú đồng thời xuất hiện ở dưới Triệu Hồi Thư, tranh nhau hấp thu lực lượng của Triệu Hồi Thư.

Thực lực của chúng Thú tăng rất nhiều, Vật Nhỏ đột phá đến thất giai thất cấp, Tiểu Bạch đến thất giai ngũ cấp, Tuyết Thiên cũng đột phá đến thất giai lục cấp, Quang Khâu phá tan lục giai, đến thất giai nhị cấp, Đại Bằng và Tiểu Kim đều đến lục giai cửu cấp, yếu nhất là Hỏa Nhi, thực lực cũng thành lục giai lục cấp.

Hồ lão đại và Hồ lão nhị thực lực mạnh hơn, hơn nữa lần đầu đối mặt với chuyện như vậy, kinh sợ ngây ra dưới lãng phí quá nhiều cơ hội, đều chỉ đột phá đến bát giai nhất cấp.

Hạ Như Phong có chút không nói gì, nàng tân tân khổ khổ tìm kiếm dược liệu, còn không bằng một lần tiến giai của Triệu Hồi Thư, nếu không phải Triệu Hồi Thư rất lâu chưa từng tấn chức, nàng cũng sẽ không ngại cực khổ đi tìm dược liệu luyện chế đan dược.

"Haiz!" Khẽ thở dài, Hạ Như Phong để dược liệu Hổ Linh Đan sang bên cạnh, bắt đầu bắt tay vào luyện chế Hóa Hình Đan.

Sau khi Quang Khâu đến thất giai, cũng là thời điểm giúp nó biến hóa, kể từ đó, thực lực trong tay nàng, cũng tăng mạnh rất nhiều...

Lần này luyện chế đan dược chính là qua năm ngày, năm ngày sau, Hạ Như Phong giao Hóa Hình Đan cho Long tộc, rồi rời khỏi Nam Hải, nhưng trước khi rời khỏi, nàng nói với Long hoàng chuyện của bộ tộc Long Đồ Đằng, Long hoàng đã đáp ứng phái thủ hạ đi bộ tộc Long Đồ Đằng, dẫn đến mảnh đại lục này.

Đến Nam Hải chuyện muốn hoàn thành đều đã hoàn thành, Hạ Như Phong có thể nói là thắng lợi trở về, tâm tình cũng tốt lên không ít.

Nhưng mà ở lúc tâm tình nàng tốt, cũng sẽ có những người đến phá hỏng tâm trạng tốt của nàng như vậy.

Vừa rời khỏi Nam Hải, Hạ Như Phong đã bị một nhóm nữ tử bạch y vây quanh, nàng nhướng mày, mắt lạnh nhìn nhóm người xung quanh này, giọng lạnh lùng nói: "Có việc?"

Nữ tử bạch y đầu lĩnh, tự nhiên chính là trưởng lão bạch y từng thấy qua ở Nam Cung gia tộc kia.

Mà nàng lấy được Tị Thủy Châu từ chỗ của Thi Phỉ Nhiên, chỉ cần không phải ngu ngốc, cũng có thể đoán được hướng đi của nàng, nhưng mà ở ngoài dự liệu của nàng là, Thánh Cung lại có thể ở đây chờ một năm rưỡi.

"Bản trưởng lão là thay cung chủ của ta đến phát thiệp mời." Bàn tay của trưởng lão bạch y vung lên, một tia sáng bắn về phía Hạ Như Phong.

Hạ Như Phong vươn hai ngón tay kẹp lấy thiệp mời đang bay đến, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh: "Thánh Cung các ngươi là ai đã chết, muốn làm tang lễ sao? Ta đây thật đúng là nên nói một tiếng chúc mừng."

Khuôn mặt của trưởng lão bạch y biến đổi, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Hạ Như Phong: "Hừ, ngươi đừng không biết tốt xấu, tuy ngươi là Luyện Dược Sư bát phẩm, nhưng ngươi yếu đến một ngón cái của ta cũng có thể nghiền chết, cung chủ chúng ta tốt bụng mời ngươi một tháng sau tham gia đại thọ của bà, ngươi không đi cũng phải đi, nếu không, ta chắc chắn sẽ đuổi giết ngươi!"

"Rốt cuộc là đại thọ, hay là lễ tang, bây giờ thật sự rất khó nói." Hạ Như Phong thưởng thức thiệp mời tuyết trắng trên tay, khóe miệng trào phúng càng sâu: "Còn có, ta rất không thích có người uy hiếp ta, nói vậy là cung chủ các ngươi nhìn trúng thuật luyện dược của ta, để ngươi hoàn thành mang ta về không tổn hao gì, nhưng mà, vốn ta còn muốn cố gắng đến, nhưng mà uy hiếp của ngươi làm cho ta rất khó chịu..."

"Ngươi. . ." Trưởng lão bạch y nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ kia một cái, hận nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi muốn như thế nào?"

Hạ Như Phong nhíu mày, đôi mắt đen hiện lên một tia sắc bén, nói: "Xin lỗi!"

"Sĩ có thể giết không thể nhục, người Thánh Cung chúng ta tuyệt đối không xin lỗi bất kì kẻ nào!" Trưởng lão bạch y cao ngạo hất cằm, ánh mắt khinh thường nhìn Hạ Như Phong một cái.

Chỉ bằng nàng, còn muốn để cho bà xin lỗi? Quả thật là nằm mơ!

"Vậy ta chỉ có thể nói tiếng thật xin lỗi, cho dù là đại thọ hay là tang lễ, ta đều không có hứng thú tham gia!"

Sắc mặt của trưởng lão bạch y lại biến đổi, bà cũng không quên, lúc chính mình nói thiên phú luyện dược của nàng với cung chủ, cung chủ ngàn nhắc nhở vạn nhắc nhở, muốn mình nói chuyện với nàng thật tốt, cần phải để cho nàng đến tham gia đại thọ, hơn nữa không cho phép tổn thương đến nàng một sợi lông.

Cho nên, nếu như để cho cung chủ biết việc này, tất nhiên mình sẽ chịu không nổi.

Nhưng để cho mình cẩn thận với một nữ tử trẻ tuổi? Điều này sao có thể? Mà ở trong Thánh Cung, cũng chỉ có địa vị của phó cung chủ và cung chủ vượt qua mình, bà luôn quen đưa ra mệnh lệnh, thật sự rất khó cúi đầu trước một người có thực lực yếu hơn mình.

Cho dù nữ tử này là Luyện Dược Sư bát phẩm, nhưng thực lực không bằng mình, bà vĩnh viễn xem thường nàng.

Cho đến bây giờ suy nghĩ của trưởng lão bạch y khác với người đại lục, nếu người khác biết Hạ Như Phong là Luyện Dược Sư bát phẩm, nịnh bợ còn không kịp sao có thể lựa chọn đắc tội? Nhưng ở trong lòng trưởng lão bạch y, Luyện Dược Sư là bàng môn tà đạo, chỉ có thực lực chân chính mới là sống yên chủ yếu.

Nhưng trưởng lão bạch y đã quên, có một số bàng môn tà đạo, lại có thể cho một người trí mạng.

Không có Luyện Dược Sư, thực lực của toàn thể đại lục sẽ giảm xuống rất nhiều.

Hơn nữa bà cho rằng, sau khi Hạ Như Phong gia nhập, chính là thủ hạ của bà, sao có thể để cho bà cúi đầu với thủ hạ của mình? Cũng bởi vì suuy nghĩ như thế, lúc đầu bà mới không cho Hạ Như Phong vẻ mặt hoà nhã. Nhưng bà không nghĩ đến, với thân phận Luyện Dược Sư bát phẩm của Hạ Như Phong, sau khi tiến vào Thánh Cung, sao địa vị có thể thấp hơn bà?

Nhưng nếu như không xin lỗi, sẽ không có thể hoàn thành nhiệm vụ của cung chủ, nếu để cho cung chủ biết thái độ của mình, cung chủ khẳng định sẽ không dễ dàng tha thứ cho mình.

Sắc mặt của trưởng lão bạch y thay đổi mấy lần, hít sâu một ngụm khí lạnh, nhưng vẫn nhỏ giọng nói một câu: "Thật xin lỗi."

"Thật xin lỗi, ta không nghe thấy." Hạ Như Phong ngáp một cái, nhíu mày, lạnh lùng nói.

"Ngươi. . ." Trưởng lão bạch y nắm chặt nắm đấm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuyệt mỹ của Hạ Như Phong: "Thực xin lỗi!"

"Được rồi, ngươi trở về nói cho cung chủ các ngươi, một tháng sau ta nhất định sẽ đi." Hạ Như Phong ném thiệp mời vào giới chỉ Không Gian Vô Tận, khóe miệng nở nụ cười lạnh.

Về phần ngày đó, rốt cuộc là đại thọ hay là tang lễ, thật sự khó mà nói. . .

Mà bây giờ, nàng cũng nên đến gia tộc Bạch Hổ thực hiện lời hứa của nàng.

Lúc này gia tộc Bạch Hổ đã nguy hiểm sớm tối, từ sau khi tứ thú gia tộc cường giả Thánh Linh ngã xuống, đã không còn phồn vinh hưng thịnh như lúc trước.

"Dạo này bộ tộc Hỏa Xà kêu gào không ngừng, chẳng lẽ gia tộc tứ thú chúng ta, thật sự phải biến mất như vậy sao?" Tộc trưởng Thanh Long thở dài một tiếng, khuôn mặt hiện vẻ lo lắng, ánh mắt đầu nhìn về phía trời xanh ngoài cửa, giọng ưu sầu nói.

"Nếu không phải không có Luyện Dược Sư có thể cung cấp Hóa Hình Đan cho gia tộc tứ thú, gia tộc tứ thú chúng ta, căn bản là sẽ không đến loại trình độ này." Tộc trưởng Chu Tước căm giận lên tiếng, nguyên nhân do bộ tộc Hỏa Xà, vốn Luyện Dược Sư cung cấp Hóa Hình Đan cho gia tộc tứ thú, cũng không tiếp tục cung cấp nữa.

Nếu như không phải như thế, sao bọn họ ngay cả năng lực sống mái với Hỏa Xà gia tộc cũng đều không có?

Cho dù Hỏa Xà gia tộc có được Linh Thú bát giai cửu cấp, nhưng gia tộc tứ thú cũng không phải dễ ăn hiếp.

"Nếu thú thất giai trong tộc đều có thể biến hóa, hơn nữa chúng ta hợp lực đối địch với cường giả bát giai cửu cấp kia, nói không chừng sẽ có một đường sống."

Nói lời này là tộc trưởng Huyền Vũ, nhưng mà lời nói của ông dẫn đến chúng thú khinh thường, bởi vì đây không phải là nói nhảm sao?

Tộc tộc tứ thú hợp lại với nhau, cũng đủ để trừ bỏ thú bát giai của bộ tộc Hỏa Xà, ngoài ra những thú gì đó đều tươi sống giẫm bẹp.

Nhưng phải để cho những thú đó biến hóa mới có thể trở thành trợ lực, tuy thành viên của bộ tộc Hỏa Xà ít, nhưng các thú đều đã biến hóa, sao bọn họ có thể chống cự?

Từ đầu đến cuối, chưa từng phát biểu, chỉ có tộc trưởng tộc Bạch Hổ.

Tộc trưởng Bạch Hổ là một nam tử trung niên khuôn mặt anh tuấn uy nghiêm, chỉ thấy ông nhíu mày, ngón tay gõ trên mặt bàn, đột nhiên ngẩng đầu lên, nói: "Ta cảm giác được một cỗ hơi thở của người sống, tiến vào địa bàn của gia tộc Bạch Hổ chúng ta."

Chúng thú đang ngồi hai mặt nhìn nhau, sau đó đứng lên, lúc này, bọn họ cũng cảm nhận được hơi thở xa lạ chạy vội đến.

"Đây..." Cảm nhận được cổ hơi thở kia, cơ thể của nhị trưởng lão đột nhiên run lên, kích động trừng lớn hai mắt.

Có lẽ hơi thở này với người khác mà nói rất là xa lạ, nhưng mà với nhị trưởng lão mà nói, cũng là quá quen thuộc rồi.

Cuối cùng nàng cũng đến đây, đến để thực hiện hứa hẹn từng hứa với bộ tộc Bạch Hổ...

"Đi, chúng ta đi ra xem, rốt cuộc là ai đến gia tộc Bạch Hổ ta." Phất tay đứng lên chạy, gia tộc Bạch Hổ bước về phía ngoài cửa.

Gia tộc Linh Thú còn lại cũng đi theo ra, bọn họ cũng ngạc nhiên, rốt cuộc là ai đến bộ tộc Bạch Hổ.

Trên không bộ tộc Bạch Hổ, khuôn mặt tuyệt mỹ của nữ tử xuất hiện rõ ràng ở trong mắt chúng thú, ở dưới ánh mắt kinh diễm của chúng thú, nàng từ trên không trung hạ xuống, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua, cuối cùng dừng lại ở trên khuôn mặt của đại trưởng lão và nhị trưởng lão.

"Hai vị trưởng lão, lâu rồi không gặp, ta đến để thực hiện lời hứa của ta, hẳn là vẫn không tính là quá muộn chứ?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui