Tà Phượng Nghịch Thiên

Trong phòng gọn gàng sạch sẽ, ánh nắng mặt trời từ khe hở cửa sổ chiếu vào, rải vài vệt sáng ở trong phòng.

Bao phủ giữa ánh sáng nhàn nhạt là khuôn mặt của nam tử kia còn xinh đẹp hơn nữ tử, ánh sáng lấp lánh chói mắt. Mà dưới mũi cao thẳng kia, là môi mỏng nở nụ cười nhạt, mang theo một ý vị tà mị. Nụ cười như thế, lại làm cho người ta cảm thấy nguy hiểm, nhưng vẫn không tự chủ được mà muốn tới gần.

Trên người nam tử mặc áo bào tím, và mái tóc một mực tán loạn ở phía sau hắn, ở lúc ngọn gió thổi tới thì lay động thành một độ cong đẹp đẽ.

Ngắm chén trà bằng gốm trong tay, rũ mắt xuống, con mắt màu tím hiện ra tia sáng khó hiểu: "Với thực lực của nàng, thì cần phải đi khiêu chiến hạng một trăm trước, Lạc Khắc, sau này, ngươi hãy đi theo bên người bảo hộ cho nàng!"

Trong không khí, có một bầu không khí yên tĩnh quỷ dị đang chuyển động, một lúc lâu cũng không có người trả lời. Nam tử không có chút lo lắng nào, chén trà sứ trong tay bị xoay tròn mấy lần.

"A? Ngươi nói bộ dạng vị đại tỷ tỷ kia rất đẹp sao?" Ngay lúc này trong không khí quỷ dị, có giọng nói ngây thơ đột ngột vang lên, đã thấy một con mèo có bộ lông trắng như tuyết từ trong lòng của hắn nhảy ra.

Toàn thân mèo con trắng như tuyết, ánh sáng trong hai mắt màu hổ phách bắn ra tứ phía, móng vuốt đặt lên miệng, ngáp một cái lười biếng, lắc cơ thể, trong nháy mắt, thân hình dần phóng to, cả căn phòng lớn trở nên nhỏ đi một nửa, mà một chữ "Vương" cũng xuất hiện rõ rệt ở trên trán của nó.

Đây không phải là mèo con? Rõ ràng chỉ là một Tiểu Bạch Hổ.

"Tốt, Tà lão đại, đưa ta đến bên cạnh mỹ nữ tỷ tỷ đi! Đúng rồi lão đại, hình như bên cạnh mỹ nữ tỷ tỷ có một mỹ nam tử bộ dạng rất xinh đẹp, gọi là gì Thanh cái gì Nguyệt đó, muốn ta giúp ngươi đuổi đi không?"

Trong con mắt đầy vẻ nhân tính của Tiểu Bạch Hổ hiện lên ý đùa giỡn độc ác sáng ngời, miệng rộng mở ra khép vào, thốt ra lời nói ngây thơ. Nếu ở Trung Hoa mà một động vật lại có thể nói, thì chắc chắn sẽ dọa chết một đám người.

"Chúng ta là bằng hữu." Vươn ngón tay thon dài, búng lên chữa "Vương" trên trán của tiểu bạch hổ, Dạ Thiên Tà khẽ nhíu lông mày, ngay lập tức không hài lòng câu nói đó.

Móng vuốt đặt lên mũi, Tiểu Bạch Hổ làm một động tác khinh bỉ với hắn: "Ngươi lừa quỷ à, nếu ngươi không thích mỹ nữ tỷ tỷ, vì sao để cho Quỷ ảnh đi đến chỗ gọi là thành Hỏa Vân gì đó âm thầm bảo vệ người nhà của mỹ nữ tỷ tỷ? Lại vì sao để cho Điệp ảnh một đường vụng trộm đi theo mỹ nữ tỷ tỷ bảo vệ nàng an toàn? Còn có, đường đường là Bạch Hổ ngươi cũng muốn đưa ta cho nàng..."

"Ta nhận ủy thác của người khác, là người hết lòng với công việc." Lông mày càng nhíu chặt, nhưng mà trên gương mặt tuấn mỹ kia, cũng hiện lên lo lắng mờ mịt.

Nếu như, để cho nàng biết một chút tình trạng của vị biểu đệ kia của nàng, thì nàng sẽ rất lo lắng. Nhưng mà, nếu người nọ không nguy hiểm đến tính mạng, vậy thì tạm thời không nên nói cho nàng.

Huống chi, sự việc kia, rốt cuộc là phúc hay họa còn chưa chắc chắn... Nói không chừng, sẽ trở thành một kỳ ngộ.....

"Cắt, ta mới không tin đâu, nhưng mà mỹ nữ tỷ tỷ rất xuất sắc! Còn tốt hơn tỷ tỷ cùng cha khác mẹ với nàng rất nhiều, nữ nhân Nghiêm gia đó rất nịnh hót, để cho người ta chán ghét, Tà lão đại, chừng nào thì ngươi mới không che dấu thực lực nữa? Thật muốn nhìn bộ dạng khiếp sợ của những người đó một chút." Giọng nói của Tiểu Bạch Hổ có vẻ không vừa lòng, như nhớ đến những chuyện ở nơi đó, trong con mắt màu hổ phách xinh đẹp dần lộ ra tia tàn nhẫn.

Khẽ ngẩn người, nụ cười tà mị của Dạ Thiên Tà trở nên lạnh lẽo: "Ở lúc không đủ thực lực, trước khi có thể chống lại quái vật lớn kia, ta không thể để cho những người đó biết năng lực của ta."

Nắm chặt hai tay, tia sáng tàn nhẫn trong mắt màu tím tà mị chợt lóe rồi lập tức biến mất, nhưng lại khiến cho nhiệt độ của cả căn phòng chợt hạ xuống thấp, ngay cả Tiểu Bạch Hổ to lớn cũng nhịn không được mà sợ run cả người.

"Tà lão đại..."

"A." Nhẹ giọng cười nhẹ, khóe miệng của hắn dần cong lên đầy khinh thường, trong mắt áp chế lửa giận, làm cho toàn bộ khí chất của hắn đều xảy ra biến đổi: "Mười năm trước, ta bị bọn họ phá huỷ kinh mạch, tuyên bố cả đời này đều không thể tu luyện linh lực, nhưng mà, bọn họ đều không thể ngờ rằng, ta còn có thể đạt được kỳ ngộ, hơn nữa đạt tới tình trạng như thế này, chỉ là thực lực bây giờ của ta tuy mạnh, nhưng vẫn không thể chống lại quái vật lớn kia..."

Hít sâu một hơi, tức giận trong mắt tím của hắn dần bình tĩnh lại, cuối cùng bình thường trở lại: "Lạc Khắc, bây giờ ta với ngươi hãy giải trừ khế ước, ngươi đi Huyết Linh Giới bảo vệ Như Phong, nhớ kỹ, ở nàng trước mặt đừng mở miệng nói chuyện."

"Vì sao?" Chớp mắt, Tiểu Bạch Hổ nghiêng đầu, không hiểu hỏi.

"Bởi vì ngươi phải làm một con thú bình thường, con thú bình thường sẽ không nói chuyện, mặt khác, ta làm việc này thì đừng để cho Như Phong biết, với tính cách của nàng, thì sẽ không thích người khác vụng trộm đi theo."

"Nhưng mà, ta đường đường đại vương Bạch Hổ, trời sinh có đầy đủ toàn bộ trí tuệ của chủng tộc, vừa sinh ra đã hiểu ngôn ngữ của nhân loại, để cho ta đột nhiên không nói lời nào, thật là rất khó chịu." Trong mắt màu hổ phách tràn đầy oan ức, Tiểu Bạch Hổ đáng thương nhìn chăm chú vào Dạ Thiên Tà, hy vọng hắn có thể thu hồi cái mệnh lệnh này.

Đặt chén trà sứ trong tay lên trên bàn, đầu ngón tay của hắn khẽ gõ lên mặt bàn, phát ra âm thanh trong trẻo êm tai, trên khuôn mặt ở dưới ánh sáng xinh đẹp đến mức khiến người phàm hay thần tiên cũng phải phẫn nộ, lại nở nụ cười âm hiểm: "Lạc Khắc, ngươi lại muốn đi Thế Giới Hắc Diễm ở hơn ba năm trước sao? Nếu ngươi muốn đi, ta có thể lập tức đưa ngươi đến đấy."

Sợ run cả người, trong mắt của Tiểu Bạch Hổ nổi lên kinh sợ, hiển nhiên cái gọi là Thế Giới Hắc Diễm kia, đã từng gây cho nó rất nhiều giày vò...

"Ha ha, không phải là không nói lời nào sao? Có gì nghiêm trọng đâu chứ." Nói xong, vụng trộm nhìn nam nhân tà mị kia, thấy vẻ mặt của hắn trầm tĩnh lại, Tiểu Bạch Hổ mới thở phào nhẹ nhõm.

Thế Giới Hắc Diễm, có ma mới muốn đi, nó thề, cả đời này cũng không muốn đặt chân đến đó...

Mà ở lúc Dạ Thiên Tà đang căn dặn Tiểu Bạch hổ, thì Hạ Như Phong đã ở bên trong Huyết Linh Giới rồi...

Xung quanh cỏ cây mọc thành bụi, ánh nắng trên trời còn nóng bức hơn mùa hè, gió nhẹ thổi qua, chẳng những không mang đến cảm giác mát mẻ, mà ngược lại như đứng ở bên trong núi lửa vậy.

Hạ Như Phong vận chuyển linh lực hệ thủy mới cảm thấy sảng khoái cả người, ngẩng đầu lên, dùng tay trắng nõn che đôi mắt, đúng lúc nhìn mặt trời trên bầu trời qua khe hở ngón tay, mồ hôi nhỏ chảy xuống chiếc mũi cao thẳng, khóe miệng khẽ cong lên nhàn nhạt, sau đó buông tay xuống, ánh mắt nhìn về phía nhà gỗ nhỏ cách đấy không xa.

Bên ngoài nhà gỗ nhỏ tinh xảo, người đến người đi, trên cửa treo một ký hiệu là bầu rượu, không cần nghĩ ngợi, Hạ Như Phong bước chân đi về phía nhà gỗ nhỏ.

Âm thanh ồn ào từ trong nhà gỗ truyền đến, Hạ Như Phong vừa mới bước chân vào, ánh mắt mọi người nhìn lại, khi thấy tuổi của Hạ Như Phong, thì đều không tự chủ được phát ra âm thanh chấn động.

"Lại một người mới đến? Sao lại trẻ như vậy? Nàng xác định đã vào bảng Phong Vân sao?"

"Cũng không phải tất cả trở thành người trong bảng Phong Vân cũng đều có thể tới đây, chỉ có tiến vào trước hạng một trăm mới có tư cách này."

"Vậy cũng không nhất định, nếu nàng là đệ tử của trưởng lão quyền cao chức trọng nào đó, thì ai dám ngăn cản nàng?"

Huyết Linh Giới là kho tàng do học viện Linh Phong trấn giữ, không phải ai cũng có tư cách tiến vào, chỉ có những thiên tài trong học viện mới có thể được học viện bồi dưỡng, đương nhiên cũng có ngoại lệ, ví dụ như đoàn trưởng lão bình thường, có vị trưởng lão tên là Vương Lão kia, hoặc là thập đại trưởng lão, thì đệ tử của bọn họ cho dù là Đại Linh Sư nhất cấp, vẫn có tư cách đi vào Huyết Linh Giới.

Mà Thu Phong không để cho Hạ Như Phong trực tiếp đi vào, là vì rèn luyện năng lực của nàng, để cho nàng tham gia vào bài danh trong bảng Phong Vân, Hạ Như Phong cũng biết khổ tâm của Thu Phong, vì vậy không nhờ thế lực của sư phụ để tiến vào Huyết Linh Giới.

Huống hồ, nàng tuyệt đối không dùng quyền lực của sư phụ, để giành phúc lợi này cho mình, nếu không, nàng đã không phải là Hạ Như Phong.

Chỉ có điều, chờ Hạ Ngân Nguyệt và Cốc Mị Nhi thăng cấp đến Đại Linh Sư, thì sẽ để cho các nàng đến đây, bởi vì nồng độ linh lực ở trong này cao hơn bên ngoài, và thế giới Triệu Hoán Sư của nàng cũng không thích hợp mấy, nhưng lại có linh thú hung mãnh để cung cấp cho chiến đấu, nên tốc độ thăng cấp cao hơn bên ngoài rất nhiều.

"Này, ngươi đi một mình à?" Ngay lúc này, giọng nói trong trẻo của nam tử ở bên cạnh vang lên.

Hạ Như Phong bị đánh gãy suy nghĩ nên trong lòng đầy bất mãn, lông mày khẽ nhíu lại, quay đầu, thì thấy một nam tử cầm kiếm trong tay đứng ở bên cạnh người của nàng.

Nam tử có khuôn mặt anh tuấn, da thịt màu đồng lóe ra tia sáng chói mắt, đường nét khuôn mặt như được chạm khắc, hoàn mỹ đến nỗi làm cho người khác phải ghen tỵ. Mà dưới mũi cao thẳng, là khóe môi gợi cảm cong lên nhàn nhạt. Vẻ ngoài anh tuấn như thế, nếu đặt ở Trung Hoa, tuyệt đối sẽ đưa tới tiếng thét chói tai của rất nhiều thiếu nữ.

Mà hắn lại mặc một áo bào màu đen, dáng người dưới áo bào đen thẳng tắp và to lớn, bả vai rộng lớn dường như có thể làm cho người ta cảm thấy an toàn.

"Là hắn? Cổ Phi bài danh thứ mười trong bảng Phong Vân?"

"Cổ Phi, sao hắn lại đến tầng thứ nhất này?"

"Nhìn như vậy, dường như hắn cố ý mời thiếu nữ mới tới này vào đội, thật hâm mộ vận khí của nàng."

"Cho dù tạo thành một đội với Cốc Phi, thì còn sợ gặp nguy hiểm gì chứ?"

Mọi người đều hâm mộ ghen tị nói, nhất là những nữ tử trong đó, ánh mắt như thanh kiếm sắc bén nhìn Hạ Như Phong, hận không thể chọc vài lỗ ở trên mặt của nàng.

"Ngươi là người ở đâu?" Cau mày, Hạ Như Phong cảm nhận được kẻ thù từ tứ phía, có chút bất đắc dĩ thở dài.

Cổ Phi sững sờ một chút, nghĩ đến hắn là nhân vật thứ mười trong bảng Phong Vân, thiếu chủ Cổ gia, thì ai lại không tranh giành nịnh bợ chứ? Vậy mà thiếu nữ này ngay cả hắn cũng không biết? Chẳng lẽ thanh danh của mình rớt xuống rồi sao?

Tuy Cổ Phi rất là chán ghét cái nhìn háo sắc đó, nhưng mà mọi người sẽ có lòng hư vinh, vì vậy có người lạnh lùng với mình như thế, dù sao trong lòng vẫn có chút buồn bực.

Đặt thanh kiếm trong tay lên bàn, Cốc Phi phất áo bào đen, không chút khách khí ngồi xuống trước mặt nàng.

Thấy vậy, Hạ Như Phong cũng chỉ nhíu mày, ngay cả một câu cũng lười nói, trực tiếp coi thường không nhìn hắn. Ngón tay mảnh khảnh vuốt ve ly rượu trên bàn, nâng cốc ngửa đầu uống vào, rồi lại đặt ly rượu xuống, sau đó bắt đầu lắng nghe tin tức hữu dụng cho lần đầu tiên mình đến của Huyết Linh Giới.

"Này, ta nói..." Rốt cuộc không chịu đựng nổi sự khinh thường của thiếu nữ, lông mày Cốc Phi nhăn lại như kiếm sắc bén.

Khẽ nhíu mày, Hạ Như Phong đưa ánh mắt nhìn lên người hắn, mím môi hồng nhạt, không nói gì như đang chờ hắn mở miệng.

"Ở Huyết Linh Giới, đi một mình rất dễ gặp nguy hiểm, ngươi có nguyện ý gia nhập đội ngũ của chúng ta không?"

"Không cần." Hạ Như Phong lắc đầu, từ chối lời mời của hắn.

Nếu như trước kia, nàng tuyệt đối không cự tuyệt hợp tác của người khác, dù sao nhiều hơn một người, cũng thêm một phần bảo vệ. Nhưng lúc này, nàng chẳng những cần tự mình nhu tu luyện, mà còn chính là để tăng lên thực lực của các linh thú.

Có một số con bài chưa lật, ở lúc chưa gặp được nguy hiểm, nàng sẽ không để cho bọn họ xuất hiện, chỉ có để cho kẻ thù không biết thực lực chân thật của mình, mới có thể thoát khỏi nguy hiểm ở những lúc quan trọng.

"Hả?" Nghe vậy, hai mắt của Cốc Phi bỗng nhiên trừng lớn, hắn há to miệng, một bộ dáng khiếp sợ.

Từ chối? Mình lại bị từ chối? Thiếu nữ này vậy mà có khí phách như thế, có gan từ chối mình......

"Cái gì? Cốc Phi bị thiếu nữ này từ chối?"

"Nàng cho rằng nàng là ai? Cốc thiếu có lòng tốt mời, nàng lại không biết tốt xấu từ chối như thế."

"Hừ, Cốc thiếu gia, ngươi cũng đừng mời nàng, thực lực của ta chắc chắn mạnh hơn nàng, ngươi đến mời ta là được."

Mọi người cũng không thể tin nhìn thiếu nữ can đảm này, Cốc Phi trong lòng những nữ tử hoa si kia là hắc mã hoàng tử, được Cốc Phi mời chính là may mắn của nàng, nàng lại không biết tốt xấu như thế. Trong nháy mắt, những người có mặt đều nghĩ tà ác, tốt nhất thiếu nữ này bị Cốc Phi ở dưới cơn giận dữ giết chết.

Chỉ là, ở lúc mọi người nhìn Cốc Phi sẽ nổi giận, nhưng lại phát ra một tiếng cười lớn tràn đầy khí phách.

"Ha ha ha..." Cười đủ rồi, Cốc Phi cụp mắt, nhìn chăm chú vào gương mặt hoàn mỹ cách hắn rất gần kia, trong con ngươi màu đen không che dấu tán thưởng chút nào: "Ngươi rất không tệ, không giống những người khác, tuy bây giờ ngươi từ chối đội ngũ của ta, nhưng ta đã quyết định ngươi là bằng hữu của ta rồi, về sau nếu ngươi có chuyện gì, ta sẽ giúp ngươi."

Có lẽ, lúc đầu là vì nàng ngồi ở trong góc, cỗ khí chất im lặng riêng biệt đã thu hút mình, khiến cho hắn kích động nảy sinh ra muốn chung đội. Mà giờ phút này, hắn thưởng thức là cá tính không giống người thường kia của nàng.

"Cái... Cái gì?"

Mọi người lại sững sờ lần nữa, chẳng những Cốc Phi không tức giận, mà nói ra lời này, thật sự là làm cho bọn họ cảm giác có chút khó tin. Sau đó, mọi người lại nhìn chăm chú về phía Hạ Như Phong.

Cầm lấy ly rượu, rót cho mình một ly rượu đỏ, Hạ Như Phong khuấy nhẹ chất lỏng màu đỏ bên trong, lạnh nhạt nói: "Ngươi cũng rất không tệ, ít nhất ta không chán ghét."

Ngừng lại một chút, nàng ngẩng đầu lên, hai mắt đầy chân thành nhìn về phía Cốc Phi, đột nhiên cười khẽ một tiếng: "Cho nên, người bằng hữu này, ta cũng kết giao."

"Ha ha." Cười lớn vỗ bả vai của Hạ Như Phong, khóe môi gợi cảm của Cốc Phi kéo xuống, hai mắt lạnh như băng lướt qua những người đang xem cuộc vui ở tứ phía: "Về sau, nàng là người Cốc Phi ta bảo vệ, nếu trong các ngươi có ai dám ăn hiếp nàng, thì chính là kẻ thù của Cốc Phi ta, thủ đoạn của ta chắc các ngươi cũng biết rồi."

Tiếng nghị luận nhất thời lắng xuống, mọi người đều run rẩy, không dám đánh chủ ý lên thiếu nữ này nữa.

"Đúng rồi, ngươi tên là gì?" Thu hồi ánh mắt của mình, con ngươi lạnh như băng của Cốc Phi cũng dần ấm lên.

"Hạ Như Phong." Khẽ cười, Hạ Như Phong đặt ly rượu trong tay xuống, đứng lên, để xuống vài kim tệ làm tiền bo: "Cổ huynh, ta còn có việc, ta đi trước đây."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui