Thời Lễ yên lặng nhìn chằm chằm chân Thẩm Kinh Diễn, anh càng bất động, tim cô lại càng đập nhanh, khi sắp nhảy ra khỏi miệng, cô đau khổ bò ra từ sau xe.
Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh nhìn cô từ phía dưới chui ra, chờ cô đứng vững nhàn nhạt hỏi: "Sao không trốn nữa?"
".. Cũng bị anh phát hiện, còn trốn làm gì nữa." Thời Lễ không được tự nhiên nhéo lỗ tai, cẩn thận nhìn anh.
Nam phụ giá trị cừu hận: 10%
Cô cũng đã chạy trốn, vậy mà nó lại không tăng lên, lúc này có nên cảm thấy may mắn vì cảm xúc của anh với người bình thường không giống nhau không?
"Em không muốn làm phẫu thuật, ngay cả khi có anh chắc chắn, cũng sẽ bảo đảm không thất bại chứ, chúng ta bây giờ không tốt sao? Anh hôm nay vẫn còn vui vẻ sao?" Thời Lễ sau lưng dính sát vào xe, tận lực cùng anh bảo trì khoảng cách.
Thẩm Kinh Diễn nhàn nhạt nhìn cô: "Không giả vờ?"
"Hả?" Thời Lễ có chút khó hiểu.
Thẩm Kinh Diễn mặt vô cảm: "Anh còn tưởng rằng em muốn tiếp tục giả bộ không biết nội dung thí nghiệm."
Thời Lễ dừng một chút, thanh âm nhỏ đi rất nhiều: "Anh sắp mổ sọ em, em còn giả bộ gì nữa.. Không đúng, anh sớm đã biết em biết nội dung cuộc thí nghiệm?"
Câu cuối nói lắp bắp, nhưng ý tứ vẫn được biểu đạt rõ ràng, ít nhất sau khi Thẩm Kinh Diễn nghe xong đã cho ngay đáp án: "Ừ, đã sớm biết."
".. Khi nào biết đến?" Thời Lễ nỗ lực nhớ lại, không cảm thấy mình lộ ra sơ hở ở chỗ nào.
Thẩm Kinh Diễn: "Lúc trước em xem bộ phim về bệnh tự kỷ đó, anh có nghi ngờ, sau khi đi bệnh viện tâm thần, anh liền chắc chắn."
Thời Lễ: "..."
Nói như vậy, thời gian anh biết được cũng không dài.
Cô im lặng đối diện anh, sau một hồi nhanh trí nói: "Chuyện lần trước em ăn vụng kem anh cũng biết?"
"Không biết, đoán được." Thẩm Kinh Diễn trả lời.
Thời Lễ nhất thời không nói nên lời: "Anh nói sáng hôm đó không muốn kiểm tra, buổi tối lại nhắc tới việc này, có phải vì em không nghe lời anh nói, anh cảm thấy như vậy em sẽ không chịu khống chế, cho nên lại có tâm tư muốn tiếp tục thí nghiệm phải không?"
Nếu đúng như thế, vậy cô chỉ muốn đi đâm đầu chết, chưa thấy qua mình lại tự đào hố cho mình. Cũng may Thẩm Kinh Diễn trả lời cô: "Không phải."
Thời Lễ thở nhẹ một hơi, tiếp theo khó hiểu: "Vậy tại sao lúc đó anh lại muốn tiếp tục thí nghiệm?"
"Để hù dọa em," Thẩm Kinh Diễn nói xong dừng một chút, "Hiệu quả không tồi, từ hôm đó em không ăn kem nữa."
Thời Lễ: "..."
Tổng hợp lại cô vẫn là bị đùa giỡn trong lòng bàn tay.
"Thời gian không còn sớm, mau theo anh đi lên." Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh nói.
Thời Lễ ngập ngừng nhìn anh, rồi trầm giọng hỏi: "Câu hỏi cuối cùng, làm sao anh biết em ở đây?"
"Con chip tiêm vào cổ tay em được công ty sản xuất đặc biệt dành cho trẻ em để tránh lạc đường, nếu em có chút hiểu biết phương diện này, sẽ không hỏi tiếp." Thẩm Kinh Diễn một lần nữa đâm vào tim cô.
Thời Lễ xác định mình thật sự không đấu lại được cáo già này, cuối cùng hoàn toàn hết hi vọng, giống như phạm nhân bị bắt giữ phối hợp vươn đôi tay, như anh đang giúp mình mang còng tay: "Nếu anh có thể vui vẻ, vậy thì đưa em đi làm phẫu thuật đi."
Lúc này, cô cũng chỉ cầu nguyện cuộc phẫu thuật có thể tiến hành thuận lợi, nếu về sau cô trở thành dáng vẻ anh muốn, có thể làm anh vui vẻ, theo thời gian trôi qua kia, nhiệm vụ chắc cũng thành công.
* * * Cũng không biết tiến hành xong, còn có thể sống sót đến lúc đó hay không.
Thời Lễ liên tục thở dài, một bộ dáng hối tiếc cuộc đời, Thẩm Kinh Diễn liếc nhìn cô, duỗi tay nắm lấy tay cô, kéo về hướng thang bộ, khi đi qua xe anh, Thời Lễ còn không quên nhắc nhở: "Không lấy vali sao?"
"Ngày mai chờ thang máy hoạt động lại, sẽ đưa lên đó." Thẩm Kinh Diễn trả lời.
Thời Lễ nhíu mày: "Không được đâu, nếu như thời điểm em làm phẫu thuật máu dính trên quần áo, thì sẽ không có quần áo để thay đó."
Thẩm Kinh Diễn dừng một chút, vẻ mặt khó phân biệt nói: "Sẽ không có khả năng này."
"Nếu có thì sao?" Thời Lễ không yên tâm lắm đối với vấn đề này.
Thẩm Kinh Diễn từ chối nói chuyện cùng cô, Thời Lễ càng lên trên càng khẩn trương, chỉ có thể dựa vào việc nói chuyện giảm bớt áp lực, hơn nữa trước khi sắp tới phòng thí nghiệm, cô trước sau không từ bỏ khuyên nhủ Thẩm Kinh Diễn, vì thế miêu tả ra nhiều ca mổ não khủng bố: "Tuy rằng anh là bác sĩ, nhưng không nhất định kiến thức nhiều hơn em, em từng gặp một người, vốn dĩ anh ta ban đầu rất tốt, lúc mổ họp sọ bác sĩ không khống chế tốt lực đạo của mình, trực tiếp cắm dao mổ vào não anh ta, thật sự chết tại chỗ."
Thẩm Kinh Diễn mặt vô cảm.
"Còn có một người, là một cô gái, cũng giống như em, cô ấy cũng mổ não, cũng đã chết rồi, hơn nữa còn chưa phẫu thuật xong, nghe nói là bị hù chết, không chừng khi em bị như vậy, chắc chắn cũng bị dọa chết khiếp." Thời Lễ nói xong còn không quên đau khổ.
Thẩm Kinh Diễn không dao động.
"Anh thật sự không suy xét một chút sao? Tuy rằng hiện tại em không phải rất nghe lời, nhưng ít nhất còn có thể nghe anh nói chuyện, về sau nếu chết thì cái gì cũng không còn," mắt thấy còn một tầng nữa sẽ đến phòng thí nghiệm, Thời Lễ khẩn trương túm chặt tay áo anh, "Em sau này sẽ nghe lời, anh không cho em ăn kem, em sẽ tuyệt đối không ăn, không cho em ra cửa, em nhất định chỉ ở nhà, nơi nào cũng không đi."
Thẩm Kinh Diễn cuối cùng có chút phản ứng: "Sẽ nghe lời?"
"Sẽ, hoàn toàn nghe lời, anh muốn em làm gì em liền làm cái đó." Thời Lễ cho rằng có hi vọng, ánh mắt tức khắc sáng lên.
Thẩm Kinh Diễn nhìn chằm chằm cô hồi lâu, sau đó chậm rãi nói với cô một tiếng: "À." Nói xong tiếp tục đi lên lầu.
".. À, ý của anh là gì? Anh tin em sao? Không để em làm phẫu thuật nữa?" Thời Lễ mắt trông mong đi theo sau, "Anh mau nói đi, nói cho em biết, có phải từ bỏ rồi hay không, chúng ta lập tức tiễn bác sĩ về đi."
Trong lúc nói chuyện, hai người đã tới phòng thí nghiệm, ở đại sảnh không có ai, hiển nhiên đều đến phòng phẫu thuật để chuẩn bị. Thẩm Kinh Diễn đưa Thời Lễ vào văn phòng, trực tiếp cởi quần áo, thay một bộ đồ sọc trắng rộng rãi.
Thời Lễ vừa thấy anh thay quần áo, tức khắc một trận tuyệt vọng: "Anh, anh vẫn muốn làm phẫu thuật?"
"Ừ." Thẩm Kinh Diễn trả lời.
Thời Lễ muốn khóc: "Trong khoảng thời gian này em luôn đối tốt với anh, biết rõ anh có ý đồ với em, em vẫn nguyện ý ở lại đó, chưa bao giờ nghĩ tới việc rời xa anh, em có thể làm đều làm, anh không cảm thấy đau lòng cho em sao?"
"Có." Thẩm Kinh Diễn trả lời.
Thời Lễ nửa dấu chấm câu cũng không tin: "Anh nếu đã đau lòng. Vì sao còn muốn em làm phẫu thuật sọ não?"
"Không phải em làm," Thẩm Kinh Diễn thay xong quần áo, bao tóc lại, lúc này mới xoay người về phía cô, "Anh làm."
"Anh làm cái gì.." Giọng của Thời Lễ đột nhiên biến mất, sau một lúc lâu nhíu mày, "Anh làm cái gì?"
"Giải phẫu, anh đi làm," Thẩm Kinh Diễn nhàn nhạt trả lời, "Nếu nhìn lén tài liệu, vì sao không nhìn kỹ, chẳng lẽ em không phát hiện, tên của bác sĩ vừa rồi giống với tên bác sĩ phụ trách khi anh ký vào bản thỏa thuận tình nguyện sao? Mấy năm nay anh vẫn luôn hợp tác cùng đối phương, đem dự án kia tiến hành tốt, hiện tại xem như thành thạo, nếu không có gì xảy ra bất ngờ, hẳn là có thể khôi phục cơ chế cảm xúc của anh."
Thời Lễ ngơ ngẩn nhìn anh, sau một lúc lâu mới hiểu rõ: "Vậy, vậy nếu thất bại thì sẽ thế nào?"
Thẩm Kinh Diễn suy nghĩ một chút: "Có lẽ một chút cảm xúc cuối cùng anh cảm giác được cũng sẽ biến mất."
Thời Lễ há miệng thở dốc, một chữ cũng không thể nói ra. Một khi chút cảm giác cuối cùng biến mất, điều đó có nghĩa là giá trị cừu hận cũng sẽ biến mất theo một loại ý nghĩa khác, nhiệm vụ tự nhiên sẽ thành công, chỉ là không biết tại sao, cô một chút cũng không muốn anh phải mạo hiểm như vậy, thà rằng để cô từ từ loại bỏ nó.
"Vốn nghĩ chỉ để tự mình làm, nhưng vào buổi chiều, lại muốn gọi em đến," Thẩm Kinh Diễn cong môi nhìn cô, "Anh hi vọng sau khi phẫu thuật xong tỉnh lại, khi nhìn thấy em, sẽ khôi phục lại tất cả cảm xúc."
Thời Lễ: ".. Chỉ là, nếu thất bại thì làm sao bây giờ?"
Thẩm Kinh Diễn im lặng chốc lát: "Đã không có, cũng có lẽ tốt hơn bây giờ."
Thời Lễ ngẩn người, rõ ràng cảm thấy được anh không cam lòng.
Trong văn phòng im lặng, hồi lâu sau, Thời Lễ cầm tay anh: "Em ở trước cửa phòng phẫu thuật chờ anh, sẽ luôn chờ, chờ anh khỏe mạnh ra ngoài."
"Được." Thẩm Kinh Diễn lên tiếng, nhếch khóe môi, đối với cô lộ ra nụ cười không mấy tự nhiên.
Editor: Q17