Mẹ Chu tự mình xuống bếp nấu ăn, đợi nấu xong hết mới gọi mọi người xuống ăn cơm.
Mẹ Chu cực nhiệt tình gắp đồ ăn cho Hạ Thì, hỏi thăm tình hình công việc của cô.
Trên thực tế, gần đây công việc của Hạ Thì khá thuận lợi, cô nghi ngờ nhà họ Chu cho người đến chào hỏi lãnh đạo của cô, những công việc trước kia cô phải làm bây giờ đã chuyển hết cho người khác.
Lúc trước công việc đã khá nhàn rồi bây giờ càng nhàn hơn.
Mẹ Chu vẫn không hài lòng: "Thanh niên bây giờ nên ra ngoài hẹn hò nhiều vào, không nên ngồi suốt trong lòng làm việc, lẽ ra công việc của cháu phải rảnh lắm mới đúng, bác thấy Kha Kha suốt ngày đi mua sắm còn gì?"
Ba Chu chảy mồ hôi: "Bà không được dạy hư cháu nó, sẽ làm lỡ công việc.
Tiểu Hạ, cháu đừng để ý đến bà ấy."
Mẹ Chu liếc mắt một cái: "Tôi thấy tiểu Hạ và a Sâm không còn nhỏ nữa rồi..."
Hạ Thì đang ăn, vừa nghe thấy thế mắt trợn to.
"Mẹ đừng dọa cô ấy." Chu Sâm ngăn lại: "Hạ tiểu thư mới tốt nghiệp được hai năm."
Mẹ Chu vừa nghe, bỗng cười rất kỳ lạ, nghiêng đầu hỏi Hạ Thì: "Tiểu Hạ,
lúc hai đứa ở riêng với nhau, nó cũng gọi cháu là Hạ tiểu thư sao?"
Hạ Thì: "..."
Chu Sâm: "..."
Đây là tình thú nho nhỏ của họ, nhưng khi bị mẹ Chu nói ra như vậy lại giống như bị vạch trần, ngại muốn chết.
Hạ Thì vô cùng xấu hổ, trả lời qua loa: "Không, không ạ..."
Ba Chu bất đắc dĩ lắc đầu.
Sau khi Thẩm Cẩm Minh gặp chuyện không may, ông đã nói với Chu Sâm, nếu như không phải vì Chu Sâm qua lại với Hạ Thì thì cô đã không bị cuốn vào chuyện này.
Dù là thế nào thì nhất định phải đảm bảo an toàn cho Hạ Thì, nếu cô rơi vào tay nhà họ Thẩm thì không biết sẽ gặp phải chuyện gì.
Nên ông càng tán thành việc Chu Sâm lấy Hạ Thì hơn trước.
Bây giờ gia đình nhỏ của họ đã nhất trí quyết định, Chu Sâm nên lấy Hạ Thì.
Sau khi cơm nước xong, mẹ Chu lại dẫn Hạ Thì đi xem album ảnh của gia đình họ, Hạ Thì thấy Chu Sâm khi còn bé lúc nào cũng trưng vẻ mặt cụ non, càng lớn càng ít ảnh chụp lúc tươi cười.
Mẹ Chu nói với cô, khi đó áp lực học tập lớn nên tâm trạng của Chu Sâm rất kém, đừng nói là cười, có khi còn nổi giận.
Hạ Thì không tưởng tượng được hình ảnh Chu Sâm cáu giận nên vô cùng tò mò.
Lâm đại sư nhận một cuộc điện thoại, chỉ chốc lát sau đã gọi Chu Sâm đi.
Lâm đại sư căng thẳng nói: "Vốn dĩ chú đã có cách, chỉ là chưa chắc chắn, cũng không muốn nói ra phá hư bầu không khí gặp mặt của nhà cháu.
Nhưng vừa rồi, một người bạn gọi cho chú nói Thẩm Trực đã đến gặp những gia đình có tiếng trong giới huyền học, cả gia tộc của họ nữa.
Nhưng tin xấu nhất là bọn họ cũng có suy đoán giống chú."
Chu Sâm cau mày nói: "Sao cơ?"
Lâm đại sư không dám tin vào suy đoán của mình, ông ấy nuốt nước bọt, nói:
"Chú nghe cháu miêu tả về tình trạng của Hạ tiểu thư, lại quan sát hơi thở của Hạ tiểu thư mấy lần, luôn cảm thấy không giống hơi thở của người đã dung hòa được đế nữ Dao Thảo, giống hơi thở bị phong ấn hơn..."
"Ý chú là, có khả năng không phải Hạ tiểu thư đã từng dùng đế nữ Dao Thảo mà chính cô ấy là đế nữ Dao Thảo!"
Sắc mặt Chu Sâm trầm xuống: "Sao có thể chứ?"
"Không, có thể đấy." Lâm đại sư nói: "Chú nghi ngờ, có lẽ hiện tại Hạ tiểu thư không biết thân phận thật của mình, nếu không sẽ không ngây thơ không biết gì như vậy, nên điều tra xem cô ấy có phải con nuôi hay không.
Chúng ta không biết cô ấy đã trải qua những chuyện gì, nhưng với tình hình hiện tại thì khả năng cô ấy là đế nữ Dao Thảo rất lớn...!Vậy nên tác dụng của cô ấy còn cao hơn, đáng sợ hơn chúng ta tưởng tượng nhiều.
Cô ấy không phải người, cô ấy là thuốc.
Chuyện kết hôn...!cháu nên thận trọng hơn."
Cô là người đã từng dùng đế nữ Dao Thảo có tác dụng trợ giúp di chứng của Chu Sâm và chuyện bản thân cô là thuốc có thể điều trị di chứng của Chu Sâm...!là hai khái niệm khác nhau.
Bây giờ, Chu Sâm phải đối mặt với một lựa chọn vô cùng kinh khủng.
Nhà họ Thẩm đang dắt mũi rất nhiều người cùng đến tấn công, ông ta lợi dụng sự tồn tại của Hạ Thì để mọi người giúp ông ta đối phó với Chu Sâm, cuối cùng những người này sẽ dùng Hạ Thì như mồi nhử để săn dị thú.
Nếu bây giờ, Chu Sâm dứt khoát...!uống thuốc, những người đó sẽ không giúp nhà họ Thẩm nữa, tất cả mọi thứ sẽ quay lại điểm xuất phát, không, có khi còn tốt hơn.
Một người sống sờ sờ như Hạ Thì không phải người mà lại là linh dược? Nếu vậy thì không phải ăn thịt người.
Hơn nữa, có khi ăn cô ấy lại là lựa chọn tốt nhất?
Sắc mặt Chu Sâm không tốt lắm, anh chằm chằm Lâm đại sư : "Chú Lâm, chú đừng nói chuyện này với bất cứ ai trong nhà cháu, đặc biệt là bác trai của cháu."
Dưới ánh mắt có vẻ âm trầm của Chu Sâm, Lâm đại sư không tự chủ được gật đầu, ông ấy rất lo lắng: "A Sâm, cháu nhất định phải suy nghĩ chuyện này thật kỹ, tình hình bây giờ thực sự rất khó nắm bắt.
Với cả...!cháu phải chú ý đến cảm xúc của mình."
Ông ấy biết, dù sao Chu Sâm cũng không tiếp xúc với giới huyền học nhiều lắm nên rất khó chấp nhận được chuyện này.
Chu Sâm cũng căng thẳng, trả lời Lâm đại sư một cách đơn giản nhưng lại không nhìn ra được anh đang nghĩ gì: "Cháu biết rồi."
…
Hạ Thì ở nhà họ Chu đến chín giờ tối, bị mẹ Chu lôi kéo nói chuyện hồi lâu rồi mới cho họ về nghỉ ngơi.
Hạ Thì cũng mới biết được, hóa ra Lâm đại sư ở luôn trong nhà họ Chu, nhưng ánh mắt mà Lâm đại sư nhìn cô cứ khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ.
Chu Sâm lái xe đưa Hạ Thì về nhà anh, anh không khống chế được bản thân, cứ liếc nhìn Hạ Thì mãi.
Nhìn cô, rõ ràng là một con người có máu có thịt mà.
Tuy là từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, Chu Sâm đã có cảm giác muốn ăn, nhưng chưa bao giờ anh có suy nghĩ vì thỏa mãn bản thân mà ăn thịt người, làm vậy có khác gì thú dữ đâu chứ.
Dù có biết Hạ Thì không phải người, anh cũng không thể gạt bỏ được suy nghĩ này.
Với lại, ăn thịt người là khái niệm gì chứ?
Cô có sở thích, có suy nghĩ, ai dám nói cô là một vật chết cơ chứ.
Chu Sâm càng lái càng nhanh, anh hơi không khống chế được tâm trạng mình, đến Hạ Thì cũng đã nhận ra điểm khác thường, căng thẳng nhìn anh.
Trong bóng tối, xe của Chu Sâm bị trượt dài, đâm vào dải phân cách.
Dù Chu Sâm phản ứng nhanh cũng không tránh khỏi việc va chạm nhẹ với dải phân cách.
Túi khí an toàn bắn ra ngoài, điều hòa phả khí lạnh thẳng vào mặt, Chu Sâm mới hơi tỉnh táo trở lại trạng thái bình thường, nhận ra không biết tại sao bản thân đã dần hãm sâu vào trạng thái điên cuồng này.
Xem ra chuyện của Hạ Thì đã ảnh hưởng quá nhiều đến anh, điều này không khác gì di chứng chán ăn của anh, hôm nay chú Lâm đã nhắc nhở rồi nhưng anh vẫn không khống chế được.
Hạ Thì vô cùng lo lắng kéo tay anh: "Tay anh bị rách rồi! Có bị thương chỗ nào nữa không?"
Bây giờ Chu Sâm mới phát hiện ra không biết tay anh đã đụng vào đâu, mu bàn tay có vết máu.
Hạ Thì hoàn toàn không biết mấy ngày qua, vì sự tồn tại của cô mà đã xảy ra những chuyện gì, cô chỉ quan tâm sự an toàn của Chu Sâm, lúc này càng để ý hơn, cô nâng tay Chu Sâm lên liếm vết máu.
Chu Sâm nhìn một lúc lâu rồi bỗng nhiên cầm ngược tay Hạ Thì rồi ấn xuống.
Anh vuốt ve gò má Hạ Thì, thấy môi cô còn dính vết máu, thở dài rồi hôn nhẹ vào má cô một cái.
Hạ Thì mờ mịt chẳng hiểu chuyện gì.