Chu Sâm lập tức tỉnh táo.
Đúng, trước khi Hạ Thì mất trí nhớ, bọn họ đã làm điều nên làm, nhưng lúc đó anh không biết thân phận của Hạ Thì.
Bây giờ nhớ lại, một vài động tác nhỏ khi đó của Hạ Thì rất đáng sợ: Cô thích dùng răng nanh cọ vào cổ anh!
Cho tới tận giờ, Chu Sâm luôn cố ý vô tình bỏ qua vấn đề này, không ngờ Hạ Thì lại tâm huyết dâng trào nhắc tới việc này, cũng có thể cô đang thăm dò… Theo lý thuyết, nam nữ yêu nhau khi đã đến độ thân mật thì hành vi lăn giường là chuyện bình thường…
Dưới ánh nhìn ngây thơ vô tội của Hạ Thì, Chu Sâm trấn định nói: “Đã làm, nhưng em quá đáng sợ nên không nhiều lắm.”
Câu trả lời này quá mới mẻ độc đáo.
Hạ Thì cảm thấy hứng thú: “Sao lại nói vậy?”
Chu Sâm rất bất đắc dĩ, anh không thể giả vờ mà ân ái với Hạ Thì được, ngược lại càng dễ dàng bị vạch trần, Hạ Thì cười như không cười nhìn anh khiến anh có cảm giác chuyện gì cô cũng biết.
Chỉ có thể tìm cách khác, vì thế mặt ửng đỏ nói: “Dù sao em… háu ăn, anh thường xuyên không vượt qua được chướng ngại tâm lý.”
Hạ Thì trợn to mắt: “Có lý!”
Câu này là nói thật, nếu bây giờ Chu Sâm và Hạ Thì lăn giường, chắc chắn anh có bóng ma tâm lý.
Vốn Chu Sâm lo lắng Hạ Thì sẽ… ép anh, nhưng sau khi anh nói vậy, Hạ Thì bèn lật người lại, không hề có thái độ ép buộc nhìn anh, xem như tin lời anh nói, cũng không định cưỡng ép anh.
Thật ra, Hạ Thì đang lật xem tiểu thuyết cô viết lúc trước, phát hiện có rất nhiều đoạn lặp đi lặp lại, cho nên mới thấy nghi ngờ.
Rốt cuộc là tự bịa hay lấy tài liệu đâu ra? Ngoài đời đã xảy ra quan hệ thế nào rồi? Bọn họ đã xảy ra chuyện này chưa!
Càng là sinh vật hung tàn thì càng khó sinh sôi nảy nở.
Đồng loại thưa thớt, phát triển chậm, tỷ lệ sinh sản kém, bọn họ có đủ loại chướng ngại.
Nhưng cũng không ngăn được Hạ Thì thích viết H, mà nay Hạ Thì lại đang lật xem lời văn của mình, có rất nhiều đoạn xôi thịt.
Bởi vì mất trí nhớ, Hạ Thì như đang đọc tiểu thuyết của người xa lạ, càng đọc càng cảm thấy hợp ý, yêu thích không buông tay, hận không thể đọc hết số tiểu thuyết.
Nằm ở trên giường đọc rồi đọc, Hạ Thì ngủ mất.
Chu Sâm lấy ipad cô đặt trên ngực ra, lại nhìn nội dung, nhíu mày xoay người đặt trên tủ đầu giường.
Anh vừa nhấc eo, Hạ Thì theo thói quen quấn anh, ôm eo, chân cũng gác lên.
Cô thơm ngọt mềm mại, quyến rũ lòng người.
Nhưng Chu Sâm chỉ dám thanh tâm quả dục, ôm cô chìm vào giấc ngủ.
…
Ngày hôm sau, Hạ Thì rời giường, buông Chu Sâm ra.
Gần đây, thời gian rời giường của Chu Sâm phải lấy thời gian của Hạ Thì làm chuẩn, Hạ Thì dậy thì anh có tỉnh cũng không xuống được giường, cho nên trong mắt người ngoài, họ luôn luôn cùng nhau rời giường, cùng nhau ra khỏi phòng.
Hạ Thì vừa đánh răng vừa hàm hồ nói với Chu Sâm: “Em chuẩn bị tiếp tục nghiên cứu văn học!”
Đây có lẽ là nỗi đau trong lòng Chu Sâm, kiếp này, trường hợp anh nhếch nhác nhất chắc là lúc Hạ Thì biến thành nguyên hình, thứ hai chắc chắn là bị tác phẩm của Hạ Thì vả mặt, nặng nề nói: “Nghiên cứu thế nào?”
Giống tối qua, đọc nhiều thịt văn?
Hạ Thì: “Em muốn viết nốt tiểu thuyết lúc trước em chưa viết xong.
Em lên QQ mới phát hiện ra, bạn bè trên mạng đang thúc giục em tiếp tục viết tiểu thuyết, hóa ra trước khi em mất trí nhớ, tiểu thuyết mới viết được một nửa, còn có hai cuốn tiểu thuyết mấy năm trước cũng chỉ mới viết được một nửa, em muốn hoàn thành chúng!”
Nói không chừng viết viết, cô lại có thể hồi phục được trí nhớ ấy chứ?
Chu Sâm miễn cưỡng cổ vũ nói: “Vậy chúc em thành công.”
Hạ Thì: “Em viết xong có thể ra sách không?”
Chu Sâm: “…”
Chu Sâm hít sâu một hơi: “… Có lẽ chỉ có thể xuất bản phi pháp.”
Hạ Thì vốn không nghe vào hai chữ phi pháp: “Ồ, vâng.”
…
Muốn lấp hố lần nữa nhất định phải nghiên cứu đoạn trước một lượt, thậm chí những tiểu thuyết đã viết xong trước đó, thậm chí cả tác phẩm của người khác, nắm rõ thế giới này, như vậy mới có thể lấp hố mà không sai sót.
Hạ Thì còn phát hiện ra bản thân là người có blog, trước kia cô có hỏi Chu Sâm anh còn nói không có, chẳng qua là không biết thôi.
Xét thấy Chu Sâm cũng không biết cô đang viết tiểu thuyết gì, Hạ Thì quyết định không truy cứu nữa.
Trên Weibo và WeChat có rất nhiều người nhắn tin hỏi vì sao cô biến mất nên cô đã công bố tin mình mất trí nhớ lên Weibo và WeChat, sau đó nói bản thân quyết định khắc phục khó khăn, tiếp tục lấp hố.
“Tôi không nhìn nhầm chứ, Đại Đại đã trở lại? Lúc trước gặp tai nạn xe sao??”
“… Cốt truyện giống y phim truyền hình, quá cảm động, mất trí nhớ còn phải lấp hố, quá có lương tâm nghề nghiệp!”
“Không hổ là Thì Đại, Thì Đại, tôi vẫn luôn tin cô sẽ không tùy tiện bỏ hố mà, chất lượng hố vẫn luôn tốt như vậy, cố lên!”
“Vậy mà lại mất trí nhớ, vãi c**, cảm động quá!”
“Tôi cũng chảy nước mắt này, lại còn muốn lấp những hố trước đây nữa!”
“Cố lên! Đại nhân, ủng hộ cô, cô vẫn là cô, nhất định có thể viết được!”
…
Nhìn thấy những bình luận cổ vũ, Hạ Thì càng có lòng tin, bây giờ cô không có việc làm, mỗi ngày chỉ ngồi trong nhà, hai ngày trước mới đi chơi, không có việc gì làm rất nhàm chán, cũng không thể lúc nào cũng đi tìm cái ăn.
Chu Sâm còn có việc phải làm, bây giờ tốt rồi, cô cũng có mục tiêu, vì thế bắt đầu nghiêm túc nghiên đọc truyện H, chuẩn bị đầy đủ công tác lấp hố.
…
Kha Kha nghe nói chuyện của Chu Anh nên đến nhà thăm cô ta, biết Hạ Thì cũng bị liên lụy, cho nên thăm Chu Anh xong, đến thẳng nhà họ Chu thăm Hạ Thì.
Kha Kha quen cửa quen nẻo đi vào thấy Hạ Thì đang vô cùng tập trung ngồi cạnh cửa sổ sát đất đọc ipad, không biết Chu Sâm chạy đi đâu, lặng lẽ đi đến phía sau Hạ Thì, muốn dọa cô.
Hạ Thì sớm biết có người vào, hơn nữa nghe ra được là Kha Kha, vừa quay đầu hỏi: “Cậu tới rồi.”
“A!!” Kha Kha đột nhiên không kịp phòng bị, hét lên một tiếng, hét xong nhìn thấy thứ trên màn hình ipad, lại hét thêm một tiếng: “A!”
Hạ Thì nhanh tay đóng ipad lại: “Cậu sao vậy?”
Kha Kha vỗ ngực, chưa kịp hoàn hồn: “Cậu xem cái gì thế, ban ngày ban mặt!”
Kha Kha cũng chưa thấy rõ ràng chi tiết, chỉ mới đảo qua mấy từ đã biết là hoàng văn*, nhưng không biết là tính hướng gì.
*Hoàng văn: Truyện có yếu tố đồi trụy
Hạ Thì vân đạm phong khinh nói: “Xem bừa thôi.”
Mọi người đều là người trưởng thành, xem cho vui cũng không sao, nhưng Kha Kha lại cảm thấy hơi quái, Hạ Thì nghiêm túc xem truyện người lớn còn giữa ban ngày ban mặt.
Kha Kha nghĩ nghĩ, cẩn thận hỏi: “Tiểu Thì, đêm nào cậu với anh mình cũng ngủ với nhau sao?”
Hạ Thì gật đầu: “Ừ.”
Kha Kha yên an, trêu ghẹo nói: “Vậy cậu xem cái này là muốn học mấy chiêu hả? Quá nguyên thủy rồi, mất trí nhớ rồi nên quên luôn cách mở video hả?”
Hạ Thì thẹn thùng lắc đầu.
Kha Kha: “Hê hê hê… Có phải anh mình yêu cầu không?”
Hạ Thì lại lắc đầu: “Sao thế được chứ, anh cậu bị chướng ngại tâm lý.”
Vẻ mặt Kha Kha lập tức cứng đờ, sau một lúc lâu giống như không nghe rõ hỏi: “Hả?”
Trong cơn hoảng hốt, cô ấy cảm thấy có lẽ bản thân sinh ra ảo giác, nếu không sao lại nghe thấy Hạ Thì nói anh cô ấy bị chướng ngại tâm lý.
Nghĩa của từ chướng ngại này trong từ điển được sửa lại mà cô ấy không biết à?
Hạ Thì: “Anh cậu nói anh ấy có chướng ngại trước khi mình mất trí nhớ rồi.”
Kha Kha hoảng sợ: “Hả?!”