Theo lý thì Chu Sâm và Hạ Thì mới kết hôn hẳn là nên đi tuần trăng mật.
Nhưng mà thứ nhất là Hạ Thì mang thai, thứ hai là thời gian trước Chu Sâm gặp nhiều chuyện nên đã gác lại không ít công việc, sau khi bàn bạc thì quyết định quay lại tăng ca.
Chu Anh giật giây Hạ Thì: "Chị dâu, chị nên đi đến công ty với anh trai em nhiều vào, nếu không...!hai anh chị vừa không đi hưởng tuần trăng mật, chị lại mang thai, trong lòng một số yêu tinh nhỏ lại tính toán."
Hạ Thì cảm thấy hứng thú nói: "Tiểu yêu tinh kiểu gì? Mùi vị thế nào?"
Chu Anh: "...."
Chu Anh: "Ý em là mấy người muốn bò lên anh em."
Hạ Thì thất vọng nói: "Mấy người này không ăn được, hơn nữa chị tin tưởng A Sâm, nên bỏ đi."
Ý trước của chị mới là điểm quan trọng đó! Chu Anh nghĩ thầm.
Chu Anh lắc lắc tay Hạ Thì: "Đúng rồi chị dâu, mấy dị thú mà chị nuôi kia có mấy người rất đẹp trai, có thể giới thiệu cho em không?"
Hạ Thì đã nhớ lại, dù vẫn tỏ ra thoải mái khi ở trước mặt Chu Anh nhưng mà sẽ không đồng ý với cô ta mấy chuyện này: "Không được, anh của em biết sẽ không vui, còn cả người nhà em nữa."
Chu Anh: "Không đâu, em sẽ yêu đương."
Hạ Thì cười nhạt một tiếng nói: "Nếu như chị giới thiệu cho em, dù là ai thì dựa vào quan hệ giữa chị và anh trai em cũng sẽ đồng ý với em, thậm chí là lấy lòng em, đến lúc đó có thể sẽ không chỉ là yêu đương đơn giản như em nói.
Lại đến một ngày chị và anh em xích mích, hai người sẽ ở bên nhau thế nào? Dị thú không có tính người."
Chu Anh sợ đến run lên, hơi rụt rè nói: "Chị dâu, chị cũng là dị thú mà...!Còn cả anh em nữa..."
Hạ Thì lo lắng nói: "Vậy nên chị có thể uy hiếp anh trai em ở bên chị, em có thể uy hiếp bọn họ sao?"
Chu Anh: "..."
Chu Anh buồn bực chuyển đề tài: "Đúng rồi, chị dâu, chúng ta có cần đi mua quần áo sơ sinh không? Đợi khi chị đến nơi khác sinh thì em không thể nhìn thấy cục cưng sớm nhất, muốn chọn quần áo và vài món đồ chơi cho đứa bé."
Hạ Thì nghĩ thầm chắc Chu Anh vẫn chưa biết lúc đứa bé sinh ra sẽ là một quả trứng, lúc ấp trứng xong cũng không chắc chắn là sẽ hình người, nhưng mà cũng không muốn kích thích Chu Anh, vẫn nói: "Cũng được."
Hai người đi dạo phố, mua một số quần áo và đồ chơi trẻ em, Hạ Thì còn mua hai bộ quần áo ở nhà.
Cô chỉ vào hai bộ quần áo kiểu dáng khủng long và sư tử nói: "Chị cảm thấy hai bộ này rất giống anh chị."
Chu Anh muốn đó đó là sư tử mà, có bờm đó, hơn nữa anh của em cũng không hề...!dễ thương như vậy, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ hứng thú của Hạ Thì nên vẫn đành ngậm miệng: "Ha ha, được."
...
Vậy nên đêm đó khi Chu Sâm tan ca về nhà, Hạ Thì đã bỏ quần áo vào máy giặt sạch và sấy khô xong, sau đó đưa cho Chu Sâm, ánh mắt mong đợi nhìn anh.
Chu Sâm: "...!Chúng ta đã nói là không thể uy hiếp anh làm điều anh không thích."
Hạ Thì ôm lấy cánh tay anh uốn tới ẹo lui: "Làm gì có vụ uy hiếp anh, đây là sở thích mà."
Chu Sâm: "..."
Thân thể mềm mại của Hạ Thì có thể nói là vô cùng hấp dẫn, hơn nữa lại còn có nửa dòng máu thực vật.
Từ trước khi cô để lộ thân phận thì Chu Sâm đã biết mình bị cô hấp dẫn.
Dưới sắc đẹp mê người, Chu Sâm vẫn thật sự đi thay bộ đồ ngủ ngây thơ kia.
Hạ Thì cũng mặc bộ kia của mình, lúc hai người xuống lầu bèn bị cha mẹ Chu vây xem.
Mẹ Chu: "Ha ha ha, thật đáng yêu, sau này cả đứa bé cũng mặc, mà sao không mua giống nhau?"
Hạ Thì cười thần bí: "Như vậy có vẻ khá xứng đôi."
Trong lòng mẹ Chu thầm nghĩ sao mà hiểu nổi thú vui của bọn trẻ: "Hợp, Chu Sâm nhà chúng ta từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ ngây thơ đáng yêu như vậy, lại đây, chụp cho con một tấm đăng lên vòng bạn bè của mẹ."
Vòng bạn bè của mẹ phần lớn là những phụ nữ trung niên quyền lực, lúc này Chu Sâm bỗng biến sắc.
Nhưng mà Chu Sâm có nhanh cũng không bằng Hạ Thì, Hạ Thì nhảy một cái lên lưng anh, còn đưa tay hình chữ V.
Vốn không thể tháo ra được.
Mẹ Chu cũng nhanh tay lẹ mắt chụp một tấm đăng lên vòng bạn bè, caption: Ha ha.
Tất nhiên là hai chữ ha ha của mẹ Chu cũng không có bất cứ nghĩa gì khác, chính là một nụ cười ha ha hiền hòa.
Rất nhiều phụ nữ đang và sẽ lướt vòng bạn bè cũng nhìn thấy điều này lần lượt để lại lời khen, còn đưa cho con gái và bạn bè của mình xem.
Thật sự không ngờ mà, Chu tổng trên vòng bạn bè của mình nhìn nghiêm túc như vậy, trên vòng bạn bè của mẹ anh lại đáng yêu tình cảm như vậy, âm thầm chiều chuộng Hạ Thì như vậy.
Lúc đầu dựa theo tốc độ truyền bá trên vòng bạn bè của mẹ Chu thì hẳn phải cần thêm mấy ngày mới có thể truyền đến những người bên cạnh Chu Sâm.
Nhưng nghiệt ngã là hôm sau là cuối tuần, vì Chu Sâm mới có gia đình nên quyết định tăng ca ở nhà, lúc trợ lý Liễu đến đưa tài liệu cho anh thì thấy Chu tổng đang mặc bộ đồ sư tử ngồi sau máy tính chăm chú xem tài liệu.
Hạ Thì cũng mặc bộ đồ khủng long cười ha hả nói: "A Sâm, Tiểu Liễu đến."
Chu Sâm: "..."
Trợ lý Liễu tỏ vẻ không nhìn thấy gì cả, bỏ đồ xuống.
Chu Sâm: "...!Được, cậu về đi."
Sau đó vấn đề Chu Sâm vốn có sẵn tính trẻ con hay là vì quá yêu vợ nên mới bị thay đổi vẫn luôn là đề tài tranh luận của những người xung quanh...
...
Chu Sâm bận rộn làm việc, Hạ Thì yên lặng ở bên cạnh anh, vừa ăn vừa viết tiểu thuyết, cả hai việc đều không chậm trễ.
Từ sau khi Hạ Thì lấy lại trí nhớ đã thông báo lên Weibo tin tức tốt này: Luôn cảm thấy như là một giấc mộng vậy, sau khi nhớ lại sẽ tiếp tục lấp hố, hơn nữa chắc chắn không trái lời, rất hài lòng.
[Mỉm cười]
Bây giờ cô đã mở hố mới, hơn nữa mọi người nhận ra cô chưa bao giờ viết về chủ đề tổng tài bá đạo, lúc này truyện mới lại viết về tổng giám đốc.
Chuyện này tất nhiên là vì đã lâu rồi Hạ Thì chưa đi làm, mà cô thì vẫn luôn lấy chủ đề từ người bên cạnh, nên nghề nghiệp của nhân vật chính mới thay đổi.
Chu Sâm đọc hai lần rồi không dám đọc nữa, anh sợ bản thân sẽ bị bệnh tim.
Hạ Thì đang không ngừng ăn gì đó, ban đầu Chu Sâm vốn đang chăm chú làm việc, lúc làm sắp xong thì nhận ra bên cạnh Hạ Thì đã chất đống rất nhiều thức ăn đóng gói, lúc này cô đang cầm bánh kem ăn.
Chỉ trừ bề ngoài ra thì Hạ Thì thật sự không giống con người, thậm chí vì trời sinh đặc biệt nên còn vô cùng có sức hấp dẫn.
Chu Sâm nhìn một lúc, cảm giác bụng cũng đói: "Còn thìa nào không? Cho anh ăn vài miếng."
Hạ Thì cười hì hì nói: "Muốn ăn không? Muốn ăn thì hôn em."
Chu Sâm: "..."
Hạ Thì cười đùa nhìn Chu Sâm.
Chu Sâm một tay vịn lên bàn, một tay vịn lên lưng ghế của Hạ Thì rồi hôn xuống, cắn lấy môi dưới non mềm của cô, thậm chí còn mút một cái, nếm được vị ngọt ngào của bánh kem, lại còn có chút mùi của hoa quả.
Hạ Thì cũng nhép miệng, hôn thật kêu lên khóe miệng Chu Sâm hai cái.
Chu Sâm buông cô ra, nhìn Hạ Thì.
Hạ Thì trầm ngâm, cứ như là đang suy nghĩ nên cho anh miếng nào: "Ừm..."
Chu Sâm vẫn chưa lùi ra sau, vẫn giữ khoảng cách như vậy, lém lỉnh há miệng.
Hạ Thì múc cho anh một miếng anh đào, nhét vào miệng Chu Sâm: "Ha ha ha, có ngọt không?"