Sau khi Đản Đản ra đời được mấy tháng, dựa theo những gì mẹ Chu công bố với người ngoài, đáng lẽ ra bụng Hạ Thì phải nổi lên mới đúng, mà người thân lại luôn hỏi thăm nên phải dời trận địa.
Nhưng Chu Sâm lại phải đi làm, không thể ở nơi khác trong một thời gian dài, trước mắt anh phải từ chối tất cả các chuyến công tác.
Theo như đã bàn bạc thì Hạ Thì và Đản Đản sẽ cùng quay lại Nam Sơn, nhưng bây giờ Đản Đản phải ở trong lồng giữ nhiệt, mỗi ngày cần được Chu Sâm ấp trứng một lúc nên không dễ đưa đi.
Vì thế, Chu Sâm báo với ba mẹ, để Hạ Thì đến nơi có phong cảnh yên tĩnh để tạm lánh, mỗi tuần anh sẽ đến thăm Hạ Thì.
Với người ngoài thì cứ nói Hạ Thì đang dưỡng thai ở chỗ anh.
Mà thực tế, Hạ Thì sẽ về Nam Sơn, nhưng đến đêm lặng lẽ về phòng Chu Sâm, chút khoảng cách này không là gì với cô.
Cứ như vậy, ngoại trừ chuyện không thể đến công ty của Chu Sâm thì không khác gì bình thường.
Nhưng, bởi vậy, ban ngày Hạ Thì phải rời khỏi nhà họ Chu, để bảo đảm an toàn, cô cố ý lưu lại hơi thở của mình ở khắp nơi.
Chuyện này chỉ để phòng lỡ như, nếu có dị thú nào không có mắt, muốn ăn Trứng Kho, Tiểu Tiểu ở lại không đối phó nổi thì phải làm sao?
Tuy bản thân không ăn, nhưng Hạ Thì cũng có thể đảm bảo, trứng cô sinh ra chắc chắn rất ngon.
Sau khi để lại hơi thở xong, không nói đến chuyện những con dị thú đó có nhận ra cô ở đây hay không, chỉ đánh hơi thấy mùi đã tè ra quần rời khỏi thành phố X rồi.
Hạ Thì nghĩ tới nghĩ lui, vì đủ ổn thỏa, còn biến về nguyên hình, cọ tới cọ lui trên người Chu Sâm, cũng dùng mùi đánh dấu lên người anh một chút.
Cô biến trở lại, chân Chu Sâm mềm nhũn, vịn ghế cũng không ngăn được cơ thể trượt xuống, cả người xụi lơ ngồi dưới đất.
Chu Sâm đã dần quen với hơi thở của Hạ Thì, nhưng cô đột nhiên biến hình cũng quá đáng sợ, đây hoàn toàn phản ứng sinh lý.
Hạ Thì đè lên người Chu Sâm, cọ tới cọ lui, đôi mắt to đảo đảo, không có ý tốt cười cười vươn đầu lưỡi liếm vào mặt Chu Sâm.
Chu Sâm: “…”
Chu Sâm miễn cưỡng duỗi tay rút giấy ăn, bây giờ tim mới đập bình thường lại, nhưng chân vẫn mềm, anh ngồi dưới đất xoa xoa mặt, mặt mất tự nhiên đỏ ửng: “Em cái đồ…lưu manh.”
Trong đầu Chu Sâm nháy mắt hiện lên động tác của mẹ Hạ, vì thế cũng nắm tai Hạ Thì.
Không đau không ngứa, Hạ Thì cúi đầu, Chu Sâm lại nằm bẹp dưới đất.
Sau khi Hạ Thì để lại hơi thở xong, mới biến hình lại, một con dị thú to như bàn ăn biến thành một cô gái nép vào ngực Chu Sâm.
Khuỷu tay Hạ Thì bưng mặt nhìn Chu Sâm, cổ anh lộ ra hết, hơi thở phì phò, nhìn vô cùng yếu ớt: “Sao? Đã quen chưa?”
Chu Sâm nhìn Hạ Thì một cái, trong lòng có loại cảm giác khó diễn tả được.
Anh dần dần khắc phục hiện tượng sinh lý, suy cho cùng Hạ Thì rất có chừng mực, không tỏa ra hơi thở chết chóc.
Phương thức này của cô là cách đánh dấu vật sở hữu vô cùng truyền thống của động vật.
Mang lại trải nghiệm xưa nay chưa từng có cho Chu Sâm, thật giống như cả người đều bị cô… xâm chiếm.
Trong lúc hoảng hốt, anh cảm thấy chuyện này còn thân mật và mãnh liệt hơn cả yêu đương, kết hôn, giao hoan vì chứa sắc thái nguyên thủy.
Chu Sâm cảm thấy, ngay từ đầu Hạ Thì không sử dụng phương thức này đã coi như rụt rè, thiện lương rồi, dù là ai bị như vậy, nếu tố chất tâm lý kém, chắc chắn sẽ bị thần phục hoàn toàn.
Bây giờ dù họ đã có cơ sở tình cảm, tâm trí Chu Sâm cũng rất kiên định nhưng vẫn không thể tránh khỏi bị ảnh hưởng, nhưng cũng không xấu, bởi vì loại ảnh hưởng này sẽ chuyển hướng sang một thái cực khác, khiến anh tin tưởng Hạ Thì.
Hạ Thì thấy hai mắt Chu Sâm ươn ướt, từ từ nhắm mắt lại, trong mắt cô cũng hiện lên ý cười, hôn hôn mũi Chu Sâm, đứng dậy đỡ anh lên, ngồi lên giường.
Chu Sâm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy đã khá hơn nhiều, nhưng lúc này cả người thật sự đều quanh quẩn hương vị của Hạ Thì, có thể hiểu, thời gian tới sẽ không con dị thú xa lạ nào có gan tới gần anh.
…
Hạ Thì lướt qua cao ốc, dùng nguyên hình xuyên qua nội thành, dùng tốc độ cực nhanh đến gần cửa sổ phòng Chu Sâm, dùng đầu gõ gõ vào cửa kính ban công.
Chu Sâm mở cửa cho Hạ Thì vào.
Hạ Thì nhảy lên giường nằm sấp xuống, không có gì ngạc nhiên cơ thể nặng nề của cô làm giường lún xuống.
Chu Sâm còn ôm Đản Đản, một tay rót nước cho Hạ Thì: “… Hiệu quả rất tốt, hôm nay có người bạn dắt chó ngao Tây Tạng của anh ta đến cho bọn anh xem, con chó đó nằm rạp xuống trước mặt anh.”
Chu Sâm nhớ lại cảnh tượng lúc đó, còn hơi bất đắc dĩ.
Hôm nay anh và một vài người bạn tụ tập bên ngoài, trong đó có một người dắt theo một con chó ngao vô cùng hung hãn, còn nói muốn dọa mọi người, kết quả lại nằm rạp trước mặt Chu Sâm, ư ử, chỉ thiếu điều tè ra quần.
Nhưng mọi người chỉ nghĩ con chó đó bị bệnh, không nghĩ cái khác.
“Xem ra con chó đó rất có linh tính.” Hạ Thì lăn lộn trên giường, hé miệng.
Chu Sâm nhíu mày, cẩn thận đưa nước đến gần miệng Hạ Thì để tránh đổ ra ngoài, sau đó đẩy đẩy cô: “Em biến hình lại đi cho dễ uống.”
Hạ Thì lăn thêm mấy vòng trên giường: “Em không em không em không…”
Cô cử động làm cái giường kiên cố phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.
Chu Sâm tiến lên giữ cô lại, kết quả lại nằm ập xuống giường, nhanh tay che chở Đản Đản.
Chu Sâm ngồi trên eo Hạ Thì, nhéo nhéo tai cô: “Cẩn thận một chút, suýt chút làm rớt Đản Đản.”
“Trẻ con phải quăng quật đập đánh mới khỏe.” Hạ Thì bắt đầu lẩm bẩm bài kinh nuôi dạy con cái cô tự bịa ra.
Lúc này, bên ngoài lại có người gõ cửa.
Chu Sâm ngừng tay, bò xuống giường, phất phất tay với Hạ Thì, Hạ Thì chợt nhảy ra ngoài, biến thành hình người trong không trung, lúc rơi xuống một tay bám vào bên cạnh ban công.
Chu Sâm quay đầu lại nhìn thoáng qua, đi ra mở cửa.
Mẹ Chu đứng ngoài, nhìn tóc tai Chu Sâm rối bời, trực tiếp đẩy anh ra đi vào.
Trên giường giống như vừa lăn lộn mộ trận, trong nhà vệ sinh không có ai, ban công cũng không có ai.
Mẹ Chu nhìn lướt qua tủ quần áo, Chu Sâm làm như không có việc gì đi qua, mở tủ quần áo, lấy một bộ quần áo treo trên móc, định ngày mai sẽ mặc.
“Tới thăm Đản Đản ạ?” Chu Sâm đưa Đản Đản cho mẹ Chu.
Mẹ Chu nghi ngờ nhìn Chu Sâm, bà nghe thấy có tiếng gì đó, hơn nữa dáng vẻ của Chu Sâm cũng rất đáng nghi, bây giờ Hạ Thì đang ở nơi khác, mẹ Chu hơi lo lắng, tuy bà không muốn nghi ngờ nhân phẩm của con trai mình.
Tuy tất cả manh mối đều khả nghi, nhưng thực sự căn phòng này không có một sợi lông nào, mẹ Chu chỉ có thể làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, vuốt ve Đản Đản tồi về phòng, trước khi đi còn dặn dò Chu Sâm phải mỗi ngày gọi video với Hạ Thì, để Hạ Thì gặp Đản Đản.
Chu Sâm nghiêm túc đồng ý rồi đóng cửa lại.
Lúc này Hạ Thì cũng bò từ ban công vào…
Hạ Thì: “Oa, ở nhà của mình mà lại có cảm giác yêu đương vụng trộm.”
Hai người nhìn nhau đều không nhịn được cười.
Chu Sâm cảm thấy vô cùng… buồn cười, ngẫm lại anh đã sống ngần ấy năm còn không hài kịch bằng lúc từ khi gặp Hạ Thì.