"Công tử."
"..." Đường Mộc ngồi trên ghế, có chút ngẩn người hai mắt vẫn nhìn phía ngoài cửa sổ.
"Công tử." Nữ tử đến gần vài bước.
"... Chuyện gì?" Đường Mộc lúc này mới phản ứng, có chút mê hoặc hỏi.
"Giang dược sư vừa nãy cho người thỉnh công tử đến tiền đường." Nữ tử một mực cung kính đáp, công tử từ sau khi trở về, liền si ngốc ngơ ngác ngồi ở đó, đã một canh giờ rồi vẫn không động.
"Giang dược sư?" Đường Mộc nhíu mày một cái.
"Vâng, nói là vì trận đấu chính thức ngày mai, các vị công tử đều có mặt."
"Ta đã biết."
Ngay sau đó ra hiệu cho nữ tử lui ra: "Ta thay xiêm y liền ra."
"Vâng."
Nữ tử cúi đầu, trong lúc vô tình thoáng nhìn ống tay áo của Đường Mộc bị bẩn, hai mắt tò mò nhìn kỹ hơn, lúc này mới chậm rãi lui ra. Ra khỏi cửa phòng, nữ tử lúc này mới có dũng khí nhỏ giọng thầm thì: "Công tử không phải thích sạch sẽ sao?"
Buổi tối, không biết có phải thật lâu không khóc như thế, cuối cùng bất tri bất giác mệt mỏi ngủ thiếp đi, một đêm vậy mà không mộng.
Sáng sớm tỉnh lại, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhỏm.
...
Có đôi khi ngẫm nghĩ lại, rốt cuộc năm đó ta đối với Đường Mộc là dạng tình cảm gì, thích? Cảm kích? Lưu luyến?
Đều đúng.
Hoặc giả đều không phải.
Có lẽ, quyến luyến nhiều hơn.
Tựa như trong sách nói, chim non mới vừa phá vỏ vật đầu tiên nhìn thấy sẽ gọi là mẹ. Năm ấy, mùa đông khiến người ta phát rét, có một người lắp ba lắp bắp như hắn cười, gương mặt ấm áp cho ta cái bánh bao nóng hổi, ngơ ngác ngây ngốc ta cảm thấy rất ấm áp, phảng phất ánh mặt trời của mùa đông đều rọi vào người ta.
Ta nghĩ, nụ cười ấy là ta kiếp này, kiếp trước nhìn nụ cười thật đẹp, sạch sẽ, mỹ lệ, ấm áp.
Xem như bây giờ ta muốn đứng dậy, trái tim có cảm giác tràn đầy kiên định.
Đáng tiếc.
Hắn sau cùng vẫn không nói tiếng nào mà đi. Ngày đó, ta vùi đầu vào chăn khóc, làm thế nào cũng không dám lớn tiếng, sợ gian nhà càng trống trải hơn...
Ta nghĩ, đợi rất lâu chờ hắn trở về, chung quy tin tưởng hắn sẽ quay về tìm ta. Kết quả, hắn không tới, ta không đi.
Lòng lưu lại nút thắt, làm thế nào đều mở không ra.
...
Một thời gian dài, dần dần phai nhạt, thậm chí bắt đầu quên.
Mãi đến ngày hôm qua, lại nhìn thấy người kia.
...
Đã bao lâu không khóc như thế, ta cũng nhớ không rõ.
Mười năm rồi.
Nói dài cũng không dài lắm, ngắn cũng không ngắn lắm.
Sau khi khóc như thế...hình như tất cả ủy khuất, oán hận của mấy năm nay, ngay cả nút thắt trong lòng không hiểu sao đều bắt đầu tan đi, biến mất không thấy nữa... Bất kể có phải Đường Mộc năm đó hay không.
"Phốc ——" một ngụm nước trực tiếp phun tới.
May là, kịp thời quay đầu mới không gặp nạn.
Ta nhìn từ trên xuống dưới vẻ mặt tươi sáng của Bao Hựu Văn, bộ dáng làm sao mà đẹp chói mắt thế này?!!
Một thân y phục xanh biếc, ngay cả đai lưng cũng xanh biếc, ăn mặc y như hành Sơn Đông [13], có chút khoảng cách, thật đúng là cây hành nhà ai tu luyện thành tinh từ giỏ thức ăn loạng choạng bò ra.
[13] hành này còn một tên gọi khác là hành boaro, các nàng search gg sẽ tìm được (•‿•)
"Ngươi, ngươi không sao chứ." Ta ho khan vài tiếng, nói.
"Ba ~" Bao Hựu Văn đặt đũa trên tay xuống, nhướn mày trừng mắt ta: "Thế nào? Nghìn chọn vạn chọn thiếu gia mới mặc đồ như thế, một nha hoàn nhóm lửa cũng có ý kiến?"
"..." Hắc tuyến! !
"Thu Thủy, thiếu gia mặc như thế nào?" Bao Hựu Văn mãnh liệt nhìn chằm chằm Thu Thủy, giống như chỉ cần nàng dám nói không, Bao đại thiếu gia chúng ta liền trực tiếp huyết tẩy nàng tại chỗ.
"Đẹp, rất đẹp." Thu Thủy chôn gương mặt nhỏ nhắn xấu hổ rất sâu, ước chừng cũng không nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Bao Hựu Văn.
Ta vùi đầu tận lực ăn cơm, cá nhân thưởng thức vấn đề không phải một tiểu nha hoàn như chúng ta có thể ba bốn câu là nói được.
"Hừ ~ "
Bao Hựu Văn cao ngạo hướng ta hừ mũi, tiếp đó để ta thưởng thức.
...
Một lát sau.
"Tiểu Thủy, ngươi nói thật, thật...khó coi?"
Ta sửng sốt.
Nuốt cái màn thầu trong miệng, không biết làm sao để biểu lộ cảm nhận chân thực tận đáy lòng, nói thật lại bị đánh, nói dối che giấu lương tâm. Giãy giụa chốc lát, ta quyết định che giấu lương tâm.
"Nhìn kỹ một chút, rất đẹp, làm nền cho ngươi, ngươi càng long lanh."
"Thực sự?"
"Ừ."
Nhìn Bao Hựu Văn đắc ý thiếu chút nữa mồm không khép lại được, kích động, dịch chuyển ghế đẩu theo sát ta ngồi xuống, dạt dào đắc ý gỡ dây buộc tóc xanh biếc xuống.
"Ngày hôm nay phải cử hành thi võ, thiếu gia ta không mặc bắt mắt, vạn nhất lên đài, đôi mắt nhỏ của ngươi có thể nhìn thấy thiếu gia ta?! Đến lúc đó, thiếu gia tư thế hiên ngang oai hùng bày ra cho ai nhìn."
"Ách?"
Ăn mặc như cây hành, thực sự là bắt mắt! !
Ta nhịn không được giơ ngón tay cái lên.
Lợi hại.
Bởi vì ngày hôm qua đã chọn được chín người ( tin tức không đáng tin, bên trong có một nửa là nội tình đen tối), hơn nữa về sau chen ngang tổng cộng mười người nữa. Sau cuộc thi võ, chỉ chọn năm người tiến vào cuộc thi văn. Quy tắc tranh tài là, vô luận dùng chiêu thức nào, chỉ cần chân rời khỏi phạm vi lôi đài coi như là thua.
Bởi vì cuộc thi thứ nhất đi qua, rất nhiều người lưu lại, một mặt là vì thật vất vả mới đến đảo, đảo chủ tận lực đối đãi như khách quý mặc dù không được chọn. Thứ hai, tục ngữ nói, lòng hiếu kỳ giết chết một con mèo. Do rất ít người gặp qua "Đệ nhất mỹ nhân", chạy theo dung mạo là chính, mặt khác hiếu kỳ sẽ rơi vào nhà nào.
Tổng hợp các điểm trên, khi ta nhìn thấy già trẻ khắp nơi cũng không ngoài ý muốn. Không thể không than thở, chỉ số thông minh của Bao Hựu Văn rất cao á~~ Nhìn người đông nghìn nghịt, bất kể tiểu tử này chen tới nơi nào, ta đều có thể tìm được hắn trước tiên, đặc biệt bắt mắt á
"Bao công tử, thỉnh." Gia đinh đứng một bên đi lên trước mời Bao Hựu Văn đến đại sảnh bốc thăm, quyết định trình tự.
Ta theo đuôi Bao Hựu Văn cũng mang theo phiền toái vào.
Quả nhiên thế giới khác nhau, bên ngoài tiếng người ồn ào, bên trong đột nhiên yên tĩnh, thậm chí có chút vắng vẻ. Nhìn chung quanh một vòng, lời nói phát ra từ đáy lòng, y phục trắng dễ thấy nhất. Tuy rằng, chọn như thế nào cũng là tuổi trẻ tài giỏi đẹp trai đi, nhưng người với người làm sao sao sánh được? Thật anh tuấn á, bộ dáng tựa như tranh tết...Không khỏi ngu ngốc nhìn chằm chằm, quên thu hồi tầm mắt.
Trùng hợp, Đường Mộc quay đầu.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ta lúng túng gãi đầu, cười cười.
Hắn cuống quít quay đầu chỗ khác, sắc mặt có chút mất tự nhiên đỏ ửng.
Ta chớp chớp mắt, đang định xem kết quả, chợt cảm thấy tai tê rần, tay áo xanh biếc của Bao Hựu Văn búng lỗ tai ta, uốn éo.
"Ai u ~ "
"Ngươi làm gì ngẩn ra, không gặp thiếu gia ta đây khẩn trương đến toát mồ hôi, ngươi không thể đến gần một chút, an ủi trái tim bé nhỏ của thiếu gia đang nhảy loạn này."
Ta xoa xoa lỗ tai, liếc hắn một cái.
Lúc này mới phát hiện, lòng bàn tay hắn sớm đã toát mồ hôi. Lúc này mới nhớ đến, đại thiếu gia nhà của chúng ta, võ nghệ chính là có tiếng mà không có miếng, tuy rằng theo sư phụ học vài năm, đáng tiếc, cũng như vậy, dọa người, thực tại phải chiến đấu thực tế vậy ...
Ta nhìn khắp bốn phía.
Lúc này mới nhìn kỹ xung quanh, hy vọng có thể tìm được người thoạt nhìn cấp bậc thấp chút, an ủi Bao Hựu Văn một chút. Ai ngờ một vòng xuống dưới, ngoại trừ "lão bá" ngày hôm qua kia, thật đúng là xem ra không ai kém hơn Bao Hựu Văn.
Thở dài, liếc nhìn Bao Hựu Văn thông cảm, vỗ vỗ bờ vai của hắn, gánh nặng đường xa á.
"Nếu, mọi người đều đến đông đủ, trước hết rút thăm đi."
Ta nhìn Bao Hựu Văn run rẩy rút tấm giấy đỏ, nuốt một ngụm nước bọt.
"Trận đầu tiên."
Hắn nhìn về phía ta, ánh mắt cực kỳ giống chó bị rơi xuống nước, Tiểu Uông, mắt to ướt át chớp chớp.
...
Tiếp theo, Bao Hựu Văn đánh với Tống gia Tam công tử. Ta nhìn hắn, lại nhìn Bao Hựu Văn, hở ~ xem ra hắn so với Bao Hựu Văn khẩn trương hơn.
Bỗng nhiên tỉnh ngộ, nguyên lai đây cũng là đồ bị thịt.
Về phần, Đường Mộc là trận thứ hai.
Lão bá trận thứ ba.