Khi bữa tiệc tối kết thúc, những người con rể được chọn hướng nhạc phụ tương lai, từng người chắp tay thi lễ cáo từ. Bao Hựu Văn đè nén mùi rượu xông lên phía trên, ráng chịu đựng đầu cháng váng, cũng học người khác mỉm cười lễ phép cáo biệt.
Kỳ thực, tửu lượng của Bao Hựu Văn cực kém, không quá năm ly rượu nhất định đã lảo đảo. Ta nghiêng đầu nhìn hắn, trong đầu tràn đầy suy nghĩ đều là cây hành uống say, bộ dáng đi đường loạn choạng.
Thế nhưng mỹ nhân ở đây, hiện tại xem ra nhìn cảnh tượng đó ta đoán rất khó coi.
Quả nhiên, Bao Hựu Văn đè nén nho nhã lễ độ cáo biệt, cuối cùng, còn không quên xoay sắc tâm xanh biếc của bản thân ngẩn người, hai gò má ửng đỏ hướng Giang Nguyệt cười xinh đẹp, Giang Nguyệt ngượng ngùng cúi đầu. Ba người kia thấy vậy, hiển nhiên sắc mặt cực kỳ khó coi.
Ta nhìn ba người kia cơ hồ tức tối trừng mắt Bao Hựu Văn xoay người rời đi, bất quá cũng đúng, luận tướng mạo lão bá và hai vật hi sinh sao có thể so sánh được với Bao Hựu Văn tuấn lãng, có thể so sánh với người hết lần này đến lần khác ở giữa đường cách một lớp màn. Bao Hựu Văn trận diện thí này thắng không hồi hợp chút nào... Ta nếu là Giang tiểu thư chỉ sợ cũng lựa chọn như thế.
Ra đến đình viện ở đại môn của Giang phủ, còn chưa đi đến ba bước. Quả nhiên Bao Hựu Văn lộ ra nguyên hình, bỏ qua phong thái công tử văn nhã, nhất thời biến thành vừa đi vừa lui, hai chân mê hoặc quang cảnh.
". . . Hắc hắc. . . Hắc hắc. . ." Bao Hựu Văn vừa lắc lư vừa toét miệng cười ngây ngô.
"Tiểu Thủy, ngươi. . . biết. . . biết không, hôm nay, ta thật thực sự rất vui, rất vui vẻ. Nàng, nàng và ta trong mộng thích cái kia, nhiều năm. . . nữ, nữ tử. . . Cơ hồ giống nhau như đúc." Bao Hựu Văn có chút dừng không được, đầu lưỡi có chút bị buộc nói, thế nhưng hai mắt lại cực kỳ sáng ngời.
"Ừ." Ta gật đầu.
"Giống nhau, ngươi biết không. . . Ta, ta chỉ biết. . . Hắc hắc. . . Chỉ biết. . . Ta có thể tìm được nàng. . . Khi còn bé, nhớ đồ vật rối loạn. . . Ngày dài, chỉ còn lại mơ mơ hồ hồ, thấy không rõ lắm nửa khuôn mặt. . . Lúc, lúc đầu vẫn còn cho là mình nhớ lộn, còn tưởng rằng là ngươi nha. . ." Hắn ợ rượu, gương mặt ửng đỏ.
". . ." Ta chợt chấn động, trợn to mắt nhìn hắn.
Hắn cười cười, tiếp tục dùng sức lắc đầu: "Điều không phải, ngươi không thể nào là nàng. . . Nàng. . . Hắc hắc. . ." Nói xong hắn chỉ vào má phải của mình: "Cái này không hề đỏ ửng, cái bớt xấu xí, nàng hoàn mỹ như người trong tranh...Tiên nữ..."
". . ." Ta ngẩn ra, gần như có chút ngơ ngác nhìn hắn, tâm chợt giống như có người cầm vật bén nhọn nào đó rạch lên.
"Khi nhìn thấy nàng...Nàng cùng trong trí nhớ như nhau lại không giống nhau. . . Vừa quen thuộc vừa xa lạ. . .Hắc hắc, Tiểu Thủy, khi đó ta gần như có thể nghe được, nơi này, " Nói xong Bao Hựu Văn ôm trái tim hắn: "Nhảy hết sức kịch liệt, Tiểu Thủy. . . Ngày mai thi văn...Vạn nhất ta thua làm sao bây giờ? Tiểu Thủy, ta nhất định không thể thua. . . Làm sao bây giờ, ta hiện tại rốt cuộc cũng bắt đầu sợ, sợ. . ." Bao Hựu Văn cười, trạng thái say rượu hiện ra hết, có vẻ nhìn quanh quay vòng, lời còn chưa dứt liền té trên mặt đất ngủ thiếp đi.
Ta vội vàng chạy đi nâng hắn dậy, hắn mơ mơ màng màng, thì thầm trong miệng: "Tiểu Thủy, Tiểu Thủy, ta sợ. . ."
Ta thật dài một hơi: "Đứa ngốc."
Khóe mắt có giọt nước đánh vào mặt hắn, lặng yên không tiếng động rơi xuống.
Ta đỡ hắn, từng bước hướng về trạch viện. Ánh trăng mông lung, Ánh trăng rọi sáng không được bao nhiêu, huống chi tâm vốn đã không minh mẫn.
Ngày hôm sau, gọi Bao Hựu Văn dậy thật sớm. Sáng nay sẽ tỷ thí văn, ta nhìn Bao Hựu Văn cầm đũa cơ hồ còn phát run, tâm trạng có chút chua xót. Cầm chén cháo đậu đặt trước mặt hắn: "Nói ít cũng phải ăn một chút."
"Ta ăn không vô." Hắn gần như nhìn ta cầu cứu.
"Ngày hôm qua, ta xem Giang tiểu thư, nhìn ra được nàng đối với ngươi. . ."
Hắn nhìn ta trông mong.
"Cũng thích." Ta cúi đầu, múc gần nửa chén ình, không nói nữa.
"Thực sự? Thực sự?" Nhất thời không còn thấy gương mặt sa sút vừa nãy của Bao Hựu Văn, thần thái sáng láng.
Hắn mang ghế đẩu hướng phía ta xê dịch, càng không ngừng lắc cánh tay của ta, tràn đầy khát vọng muốn nhận được câu trả lời chắc chắn.
Ta bị ép buộc cơ hồ có chút không thở nổi, nghẹn khuất khó chịu, ngẩng đầu, nhìn hắn chằm chằm.
Hắn hơi sửng sờ.
"Sao, làm sao vậy?"
". . ." Ta nhìn hắn, lại không mở miệng nổi. Rốt cuộc nản lòng nói: "Ta ngày hôm qua thấy rất rõ ràng, nàng đối với ngươi có tình ỵ́, nếu như ngày hôm nay không có gì bất ngờ xảy ra, không nói chính xác ngươi có thể ôm mỹ nhân về."
Ta mệt mỏi nói, thả chén cơm trên tay, trở về phòng.
Chỉ chốc lát, ngoài cửa truyền đến một hồi tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
"Tiểu Thủy."
"Hử?"
"Đợi ngươi. . . muốn cùng đi với ta không?"
". . ."
". . ."
Thời gian dường như trở nên dài phi thường.
"Đi."
Ta cắn môi, vẫn không có tiền đồ nói ra chữ này.
"Ta, ta đây đi chuẩn bị ngay, xong rồi liền kêu ngươi." Nghe ra được thanh âm của Bao Hựu Văn gần như hưng phấn.
Ta ngồi trước gương đồng, nhìn gương mặt bên trong, cười cười, vẫn xấu như vậy.
Nhẹ nhàng đưa tay che nửa mặt bên phải, người trong gương khóc rồi.
Lòng ta ngay cả bản thân cũng không muốn nhận ra bí mật này, thậm chí có thời gian rảnh rỗi nằm mộng một chút có phải cũng có cơ hội nói cho Bao Hựu Văn nghe đúng không?
Đáng tiếc... Không có cơ hội rồi.
Ta và Bao Hựu Văn cùng nhau lớn lên.
Ngoại trừ Đường Mộc năm ấy sợ rằng trên đời này không còn ai đối tốt với ta như vậy. Rõ ràng không có huyết thống, không có quan hệ lợi hại nhưng vẫn đối tốt với nguoi như thế, đời này ta có thể gặp gỡ hai người, còn có gì chưa thỏa mãn nữa. Ngày hôm qua hắn say trong lúc vô tình chỉ vào gương mặt bản thân, lúc nói xấu xí, cả người ta lạnh toát, nghe được bí mật đó thanh âm vỡ nát.
Có chút đau buốt...
"Thùng thùng thùng..." Ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.
"Tiểu Thủy, xong chưa? Ta sợ đi trễ."
Ta vội vàng cầm tay áo lau mặt, hướng về phía gương soi nhếch miệng.
Lúc này mới mở cửa ra.
Hắn sãi bước về phía trước, một chút cũng không nhận ra ta bất thường. Ta đứng dậy có chút dễ chịu hơn, dọc đường đi lần đầu cả hai không nói gì.
Che đậy khi mới bắt đầu, Giang Nguyệt ngồi phía sau bức rèm cách một tầng sa trắng, phảng phất huân hương, vừa huyễn vừa thật, mơ hồ đẹp hơn.
Chỉ chốc lát, năm người chia nhau ngồi hai dãy bàn đã được xếp trước đó.
Chỉ nghe quản gia mở lời: "Đề thi hôm nay, kỳ thực rất đơn giản chính là vẽ ra dung mạo của người đẹp nhất thiên hạ. Thời gian quy định là một nén nhang, sau đó sẽ do tiểu thư của chúng tôi chấm điểm bức "Mỹ nhân đồ" này có qua được hay không."
Người đẹp nhất thiên hạ?
Ta nhìn chằm chằm người ngồi phía sau tấm lụa trắng, rất không lịch sự hướng về phía sau phi —— điểm nhỏ nước bọt. Bà nội ngươi, trong thiên hạ ai chẳng biết nữ nhi của Giang dược sư là đại mỹ nhân đệ nhất thiên hạ. Nói trắng ra, không phải muốn người khác vẽ dung mạo của ngươi, còn giả vờ nào là gây chú ý...
(#‵′) 凸! !
Bao Hựu Văn hướng về phía ta cười cười, liền vội vàng cầm bút lên họa. Ba người kia mặc dù không đến mức dự tính trước như Bao Hựu Văn, nhưng vẫn xem như động bút.
Mới chợt hiểu ra, hắn chưa nhìn thấy Giang đại mỹ nhân, tranh này?
Ta nhìn bóng người phía sau sa rèm, nhíu mày.
Nói vậy ngày hôm qua, Giang đại tiểu thư biết sức quyến rũ của mình không thể dùng để lưu giữ bước chân Đường Mộc, vì vậy ngày hôm nay mới ra đề tài này cố tình làm khó dễ. Một mặt khác, tranh này thắng thua còn do Giang Nguyệt quyết định. Vừa dạy dỗ người vô lễ, còn có thể làm chủ hôn sự của bản thân, vẹn cả đôi bên.
Giang Nguyệt quả thật là tài mạo song toàn...
Đang lúc nghĩ ngợi, bỗng nhiên Đường Mộc đứng dậy, hướng ta đi tới.
"Mắt làm sao sưng lên?" Hắn bỗng nhiên lạnh lùng mở miệng nói.
"Á?"
"Khóc?" Hắn nhíu mày.