Ta vội vàng che mắt, lui về phía sau: "Không, ngủ không ngon."
"Khóc chính là khóc." Nếu không phải mặt hắn không chút biểu tình, ta thiếu chút nữa cho là hắn giận trách móc ta.
Đột nhiên, vén tay áo trên người lấy một bình nhỏ xanh biếc.
"Bôi một chút, tiêu sưng."
"?" Ta nhìn hắn không hiểu.
"Nếu không, rất khó coi." Nói xong, liền trở về chỗ bắt đầu mài mực.
Ngẩng đầu trông thấy ta vẫn ngây ngốc ở đó, hắn không tới nhưng lại nhíu mày, cơ hồ nhíu càng lợi hại hơn.
Ta lúc này mới phản ứng được, vội vàng mở bình nhỏ màu xanh, nhất thời mùi hương thơm ngát xông vào mũi. Đổ ra một chút thoa lên mắt, lành lạnh, vừa vặn mí mắt dường như nóng lên, cực kỳ thoải mái. Mở mắt ra chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời.
Ta hướng hắn cười cười, miệng nhiều lần: "Cảm tạ"
Trong nháy mắt hắn xoay đầu, khóe miệng có chút ý cười.
Thấy hắn nhấc bút, nhẹ nhàng khẽ vuốt ve giấy Tuyên Thành, liền bắt đầu vẽ tranh.
Trong lúc vẽ, cũng không ngẩng đầu, ánh mắt chuyên chú, khiến người ta hoảng hốt.
Một nén nhang bất tri bất giác đã đốt sạch, Bao Hựu Văn sớm đã vẽ xong, quay đầu nhìn ta hướng ta ra dấu dựng thẳng ngón tay cái, gương mặt đắc ý, nhất định phải được.
Ta hướng hắn kéo mồm nở nụ cười, lại cúi đầu.
Quản gia cẩn thận cầm từng bức vẽ, treo trên vách ở tiền đường. Năm bức họa bỗng nhiên đặt ở trên tường, người xem ở ngoài được một trận thổn thức.
Lúc này, Giang Nguyệt vén sa rèm, chậm rãi đi ra.
Trong phòng một trận yên tĩnh, tiếp theo chính là một trận than thở, có ái mộ, lại ước ao, còn có ghen tỵ ngưởi vẽ tranh, có tiếc hận... Nói chung đủ loại biểu tình không giống nhau. Giang Nguyệt giống như nhận được tiếng than thở của mọi người, cười yếu ớt, , đi tới năm bức họa.
Bức thứ nhất, là của "lão bá".
Vẽ mỹ nhân đang tắm, mỹ nhân kia phong thái yêu kiều ma mị. Trên bức tranh mặc dù cách một tấm bình phong, thế nhưng giấu đầu hở đuôi càng lộ ra nhiều nét thướt tha. Tranh này, đẹp đúng là đẹp... Chính là, nữ tử trong tranh không thể nào giống Giang đại tiểu thư, lại giống mấy Đông cung đồ[14] ý vị đắc ý.
[14] Tranh người lớn @@
Nhìn ra, Giang Nguyệt cũng bị bức tranh này làm cho hoảng sợ, thậm chí gương mặt có chút đỏ bừng.
"Lão bá" lại cười vân đạm phong khinh[15], mở chiết phiến, cười đến gương mặt nhăn đi ~~ cực kỳ giống lão hồ ly.
[15] "Vân đạm phong khinh": Nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi. Ý nói thái độ lạnh nhạt, không quan tâm đến chuyện gì.
Bức thứ hai là của Bao Hựu Văn.
Bức tranh đó giống như mỹ nhân đang đọc sách, bát hương lượn lờ một mảng dày, ánh nến nhàn nhạt, in trên dung mạo tuyệt thế của nữ nhân kia, thanh nhã tột cùng. Nàng kia cực kỳ giống Giang Nguyệt, mọi người nhìn bức tranh, lại nhìn Giang Nguyệt nhất thời hiểu rõ.
Sắc mặt Giang Nguyệt ban nãy có chút khó coi lúc này trở nên đẹp mắt một chút.
...
Bức cuối cùng là của Đường Mộc.
Bức tranh rất kỳ lạ, nữ tử đứng giữa tuyết, tuyết rơi khắp bầu trời gần như che khuất diện mạo, thế nhưng vẫn có thể cảm giác được, nữ tử trong tranh mặc dù không có dung mạo tuyệt thế, chí ít người trong bức họa chính là giai nhân chân ái của người họa nên, màu mực tiếp xúc lại mang theo nét ưu sầu nhàn nhạt, làm cho bức tranh hiện ra rất đặc biệt.
"Đường công tử, tranh này. . ." Giang Nguyệt có chút không hiểu nhìn Đường Mộc.
Đường Mộc mỉm cười, Giang Nguyệt có phần ngây ngốc.
"Chỉ là muốn nhớ lại một người trước kia mà thôi." Đường Mộc nhẹ giọng đáp.
"Nàng thật đẹp." Giang Nguyệt nhìn bức tranh chậm chạp hồi thần.
Đường Mộc bỗng nhiên xoay người hướng ta cười cười, ta chợt chấn động. Bất quá rất nhanh, không ai phát hiện.
...
Tỷ thí một lúc chỉ còn lại hai bức họa, Bao Hựu Văn và Đường Mộc.
Nhìn ra được không chỉ có Giang Nguyệt ngay cả người ở đây đều cho rằng có chút khó xử. Sau cùng, chỉ có thể tuyên bố mấy ngày nữa lại thi thêm một lần. Kết quả này tuy rằng không hoàn toàn hợp ý, nhưng đại đa số người vẫn còn muốn xem náo nhiệt, cho nên cũng không để bụng đợi thêm ít ngày nữa.
Sau khi kết thúc, Bao Hựu Văn cơ hồ nhào tới, ở trên người cọ cọ.
"Tiểu Thủy, ngươi nói sẽ... thất bại không" thanh âm kia, chưa bao giờ có lo lắng.
"Sẽ không."
Vì trận đấu đã định là ba ngày sau, cho nên ai cũng không biết đề thi là gì. Bao Hựu Văn đã nhiều ngày ngồi cũng không xong đứng cũng không được, cả ngày lẩm bẩm. Muốn tìm Giang Nguyệt nhưng lại không dám, bọc chăn ở trên giường lăn qua lăn lại thế nào cũng ra khỏi phòng. Một lúc nói, tuy rằng gặp Giang tiểu thư chỉ mới lần thứ hai, thế nhưng duyên phận đã sớm được trời định trước, không cần liên lạc. Một hồi còn nói, bản thân không gặp Giang Nguyệt vài lần, xem ra không có cơ hội.
Sau đó chính là, càng không ngừng lăn a lăn...
Ta ngoan độc bấm hắn một cái.
"Ai u ~~ ngươi làm cái gì! !" Hắn xoay người, chậm chạp ngồi dậy.
Ta cắn cắn môi: "Muốn lăn lộn, vào phòng ngươi mà lăn!"
"Ta không, giường chỗ ngươi so với phòng ta mềm hơn, dễ ngửi."
Ta cắn môi, bắt đầu hung hăng bấm một trận, hắn bị bấm dứt khoát gào khóc kêu la, nhất định bám víu mép giường đánh chết cũng không xuống.
Trong lúc ta chuẩn bị cầm chậu nước, trực tiếp hướng tiểu tử đó chuẩn bị kết liễu, bỗng nhiên, nghe được ngoài cửa quản gia đến đây.
"Tiểu thư, mời công tử du ngoạn."
Tức khắc, Bao Hựu Văn tinh thần tỉnh táo, chặn miệng ta nghiêm trang nói: "Ta đã biết, quay về nói tiểu thư nhà ngươi, ta đổi xiêm y liền đến."
"Vâng."
Nghe tiếng bước chân quản gia dần dần xa, Bao Hựu Văn bỗng nhiên bật ra, một lần nữa trở lại nguyên hình: "Tiểu Thủy, nghe không, ngươi nghe không... Hắc hắc... Giai nhân ước hẹn, hắc hắc..."
Tiếp tục cười ngây ngô hơn nửa ngày, mới nhớ rõ phải thay quần áo.
Chờ tất cả sắp xếp xong thời gian cũng không còn sớm, liền kéo ta chạy ra ngoài.
"Ta không đi."
"Không được!"
"Ta đi làm gì?"
"Làm nha hoàn á."
"Ta không đi."
"Ngươi phải đi á."
Mẹ nó, ngươi buông tay, ta xoay mặt liền đi. Móng vuốt đó vừa nhìn liền biết đã luyện qua, như mang xiềng tay, nắm chặt cũng chỉ có thể chạy theo.
Chờ chúng ta đến, mới phát hiện Giang Nguyệt hoá ra còn mời Đường Mộc.
Bao Hựu Văn thấy Đường Mộc cũng ở đây, hưng phấn hăng hái lúc nãy trong nháy mắt ủ rũ.
"Bao công tử." Giang Nguyệt cười hướng Bao Hựu Văn chào một cái.
"Hề hề..." Bao Hựu Văn không có tiền đồ trong nháy mắt tốt lên, gương mặt hồng hồng nắm tóc.
Dọc đường đi, nói là chơi, chi bằng nói là nói chuyện, tán gẫu, bắn vô ích.
Bao Hựu Văn xấu hổ.
Đường Mộc không sao cả.
Giang Nguyệt cười yếu ớt.
Ba người thần thần bí bí, lời mở đầu không góp lời phía sau, ta theo sao có chút sốt ruột, ông nói gà bà nói vịt.
Đến lúc ba người du thuyền, sự tình mới phát sinh biến hóa.
Bởi vì thuyền nhỏ, nên chỉ có thể cho ba người xuống, nô bộc Giang phủ chèo thuyền không thể thiếu, như vậy chỉ còn lại một vấn đề, chính là người đó và Giang Nguyệt cùng nhau ngồi chung một thuyền.
Bao Hựu Văn cơ hồ lẻn đến bên người Giang Nguyệt, thiếu chút nữa giơ tay hô to, ta , ta, ta!!!
Đáng tiếc, Giang Nguyệt cũng không biết thế nào, dọc đường hết lần này tới lần khác buồn bực không lên tiếng, ánh mắt lơ lửng treo trên người Đường Mộc.
"Ta cùng Đường công tử chung một thuyền đi." Giang Nguyệt mỉm cười nói.
Bao Hựu Văn không tiện tiếp tục dây dưa, chỉ có thể mất hứng cùng ta chung một con thuyền.
Hai thuyền, tuy rằng chạy song song nhau. Nhưng cuối cùng đều không phải chung một thuyền... Xem Giang Nguyệt nhìn Đường Mộc vừa cười vừa nói, tựa hồ, nàng đối với Đường Mộc càng ái mộ.
Bao Hựu Văn từ đầu đến cuối không nói thêm lời nào, sắc mặt có chút khó coi. Thậm chí nhìn Giang Nguyệt cùng Đường Mộc có chút bi thương...
Đường Mộc lại hướng thuyền chúng ta xem xét, hướng ta cười cười. Ta hoảng hốt, vào khoang thuyền.
Đáng lẽ hăng hái dâng trào du thuyền, không nghĩ tới cuối cùng lại thảm bại ở giai đoạn cuối.