Ta Sẽ Làm Ấm Chăn


Cuối cùng, Đường Mộc đưa giấy tính tiền cho Đường Thủy, ma xui quỷ khiến hắn không nỡ làm khó... nàng?
Còn nhớ đêm đó, Đường Mộc cầm giấy ngụy tạo từ bên ngoài trở về.
Dọc đường đi, đều vô ý nghĩ đến Đường Thủy cúi gằm mặt, không biết lúc nào trong lòng đắc ý, không kiềm được giương khóe môi, tăng nhanh bước chân trở về...
"Đường..."
Đẩy cửa vào, còn chưa kịp nói hết, làm sao cũng không muốn nói thêm.
Thở dài, nhìn bên ngoài hóa ra trời đã khuya.
Đường Thủy nằm lỳ trên giường.
Trong lòng nói không nên lời, rốt cuộc... có chút mất mác...
Đi vào vài bước, nhìn nửa gương mặt nhỏ nhắn đỏ rực, tâm trạng hắn bỗng căng thẳng, trong đầu đột nhiên xuất hiện vài đoạn ký ức ngắn ngủi... Không kịp ngẫm nghĩ, hắn cảm thấy cảnh vật này rất quen thuộc, ấm áp, trong lòng chưa bao giờ mềm mại đến thế... Giống như bị trúng tà, thần không biết quỷ không hay bàn tay hướng lên mặt nàng tràn đầy thương tiếc...
Ngoài cửa vài tiếng chim hót xuyên thấu, Đường Mộc đột nhiên kinh hãi, tay cách Đường Thủy chưa tới một tấc, ngơ ngác nhìn, một lúc lâu mới thất kinh thu tay về, vội vàng như sợ người phát giác.
Vô thức nhíu mày.
Nhịn không được nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho Đường Thủy, trong mắt không còn lạnh lùng như ban sáng.
Đường Thủy ngủ say, hô hấp nhàn nhạt, cái miệng nhỏ thỉnh thoảng lầm bầm vài câu, lông mi run run, Đường Mộc đem toàn bộ đặt vào mắt, bất giác cười lắc đầu, tay bẹo má nàng, cứ như vậy ngắm Đường Thủy ngủ say.
Sáng sớm, trời tờ mờ sáng, Đường Mộc luôn luôn ngủ nông, rất sớm đã tỉnh, nhìn Đường Thủy vẫn còn say mê ngủ, lặng lẽ rời khỏi phòng, khép cửa lại.
Hiếm khi duỗi người, lâu rồi không ngủ an giấc như vậy, không mơ thấy những thứ ngổn ngang trong quá khứ, cũng không ai ở bên tai tháp giọng nói chuyện cũ, một đêm không mộng... Bệnh của mình vào đêm kia tựa hồ, như vậy...
Dường như có nàng yên lặng ngây ngô bên người, trong lòng bình yên hiếm thấy...
Giống như phát hiện sự tình khủng khiếp, Đường Mộc cả người khó chịu.
Từ cái ngày thổ huyết, bản thân hiếm khi nghĩ đến chuyện của Đường Mộc kia, thậm chí thường xuyên bị ảo giác càng ngày càng ít.
Mấy ngày nay quá mức yên tĩnh.
Lẽ nào Đường Mộc kia biến mất? Hoặc bất tri bất giác thức tỉnh...
Tâm trạng không tự chủ rùng mình, không, tuyệt đối sẽ không, Thất Tuyệt công loại võ công bá đạo này nhất định sẽ không.
Thoáng nhìn Đường Thủy nhiều lần trong phòng ngủ. Vừa rồi còn nhíu chặt mày giờ thả lỏng giãn ra ngay cả mình cũng không biết, hàn khí trong mắt trở nên ấm áp.
"Đúng là đồ lười biếng, may mắn không cần đến thư trai, nếu không lại bị tiên sinh đánh." Đường Mộc vô thức cười lẩm bẩm.
...
"Thơm quá ~" Không tự chủ hít hít mũi.
"Thật là thơm à. . ."
Ở trên giường lăn lộn, còn ngửi được mùi hương, nghiêng người trước thỏa mãn cái bụng đã.
Mở cửa phòng, Đường Mộc đang dọn chén đũa.
"Dậy rồi." Đường Mộc không chút biểu tình nói.
Ta nhíu mày xem xét, bàn ăn nhỏ đặt trước phòng ta, mùi hương tha hồ bay vào phòng, cố ý, hắn tuyệt đối cố ý, không tự chủ lườm hắn.
"Rửa mặt đã rồi ăn, nhanh, cơm canh nguội." Nói xong, Đường Mộc cầm đôi đũa, vô cùng văn nhã ăn cơm.
Ta gãi đầu: "Cái kia...ngươi, bản danh sách..."
"Không cần." Hắn ngẩng đầu từ chối.
"Á?"
"Vì sao. . ."
"Biết câu trả lời phải trả tiền, nàng suy nghĩ kỹ đi, muốn biết vì sao hay muốn mang nợ lên người, chọn một thôi." Hắn đặt đũa xuống, nhìn ta.
"Không, không không, ta đi rửa mặt đây ~ cùng ngài ăn cơm." Vội vàng chạy đến cái giếng.
Gương mặt băng sơn vạn năm, dường như... cười?
Không đợi ta nhìn rõ, chợt thấy hắn buồn bực nói: "Nhà bếp còn chút nước nóng."
Ta gặm mía Đường Mộc mang về, hơi khó hiểu gãi đầu.
Đường Mộc càng ngày càng bất thường...
Ngày thường hắn ưa biến mất nửa ngày hoặc cả ngày, nhưng giờ đứng ở đây càng lúc càng nhiều, trước kia tính theo giây, hiện tại tính theo ngày.
Sáng sớm theo quy luật đặc biệt, ở trước phòng ta dọn cơm nước.
Ăn xong, ném một câu, ta đi, là cả buổi sáng không thấy bóng dáng, cũng là ngày duy nhất không ở đây.
Không tới giờ cơm trưa, tiểu tử kia nhất định hiện thân.
Dù sao cũng mang cơm nước cùng điểm tâm về cho ta, đôi khi còn mang một số vật nhỏ chơi rất vui. Sau đó toàn bộ buổi chiều và trước bữa tối, chúng ta hầu như mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Trở về rồi...
Ta vội vàng ném cây mía đi, hấp tấp vọt đến chỗ hắn.
"Đường ~ Mộc ~~" thiếu chút nữa cắn đuôi cọ cọ (chân chó).
"Khụ ~" Đường Mộc nghiêng đầu chỗ khác, ho một tiếng.
". . ." Chờ đợi, ánh mắt sáng lên.
"Ừ." Cầm bọc giấy nhét vào tay ta, rồi mang cơm nước vào phòng bếp.
Tiếp nhận bọc giấy mỗi ngày đều có, cười toét miệng: "Không cần, không cần, khách sáo quá ~~ hắc hắc..."
Người nào đó nhìn không khí, vô cùng khách khí nói.
Người ta nói, lặp lại hai mươi mốt lần sẽ thành thói quen. Tự hỏi Đường Thủy ta nghênh đón thèn nhãi kiệm lời Đường Mộc hai mươi mốt lần rồi, mỗi lần đều có quà mang về.
Tay phải hắn vì ta chuẩn bị !! (Mỹ nhân Đường Mộc, tay trái cầm cơm nước, tay phải cầm bọc giấy "chăn nuôi" ╮(╯_╰)╭)
Cơm nước xong, ợ một tiếng.
Mỗ nữ mặc sức theo bạn học Đường Mộc sau khi trở về cứ như vậy đi ngủ.
Chỉ là, mỗ nữ không biết.
Hàng đêm, Đường Mộc đều lặng lẽ đẩy cửa tiến vào, ngồi một bên, ngắm mỗ nữ ngủ, giống như nhìn bảo bối của mình.
Có lẽ Đường Mộc không phát hiện, gương mặt quá mức đẹp đẽ của mình, càng ngày càng giống người thường hơn, có biểu cảm...
"Hôm nay, theo ta đi chợ một chuyến." Đường Mộc nói.
"Vâng!" Ta giơ cao chiếc đũa, không ngừng phụ họa.
"Khi ăn cơm không nên nhiều hoạt động như vậy." Cách cái bát nhìn không thấy biểu tình nhưng giọng nói mềm mại hơn.
"Vâng." Ta nhìn chăm chút cái bát.
Hắn ngẩng đầu, mỉm cười.
Trong nháy mắt, Đường Mộc trong ký ức ta hình như trở về rồi...
Trên đường, kẻ đến người đi, sầm uất.
Ta nhìn già trẻ lớn bé, trai gái mỉm cười. Mọi người không hề vây xem.
Đường Mộc không thoải mái nhíu mày, nhìn ta: "Có phải nhan sắc ta quá thất bại?"
Ta khinh bỉ hắn, giơ ngón giữa: "Không phải, không phải."
"?"
Nhìn gương mặt hắn như tranh vẽ, không nhịn được thở dài: "Lần sau, ngươi nhớ dịch dung là được." Nói xong muốn vỗ bờ vai hắn, ai ngờ, Đường Mộc theo bản năng lui về sau vài bước.
Bầu không khí bỗng nhiên xấu hổ.
"Dẫn ta đến chợ làm gì?" Ta vội vàng nói sang chuyện khác.
Rất lâu mới nghe Đường Mộc ở sau lưng nói: "Mua vài món, cuối tháng đại hội võ lâm sẽ tổ chức."
"Ngươi nguyện ý mang ta đi?" Ta kích động cầm tay Đường Mộc, đại hội thứ hai mươi nha, không đi quả thực xin lỗi Đảng và nhân dân có công nuôi dưỡng ta. Hiện tại ta ăn mặc còn kém siêu nhân mặc quần lót, phi ~ tâm tình hơi thấp thỏm!
Đường Mộc nhìn tay trên cánh tay của mình, mặt mờ mịt. Luôn không thích tiếp xúc với người khác, dự định đẩy móng vuốt ra. Nhưng người nào đó cực kỳ hưng phấn, vốn dự định nay lại thôi, chậm rãi buông xuống.
Trong lúc Đường Thủy kéo Đường Mộc chuẩn bị xem cửa hàng phía trước, bỗng trong đám đông có người hô to.
". . . Đường Thủy, Đường Thủy! !"
Không kịp phản ứng, một bóng người nhào tới, ôm chặc Đường Thủy.
"Ta ... tìm được ngươi rồi."
Ta nhìn gò má quen thuộc của người nọ, không dám tin tưởng.
"Bao, Bao Hựu Văn!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui