Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Ông cụ Lục sau khi nghỉ ngơi một đêm, dần tỉnh lại.

"Ông nội," Lục Dương ngồi bên cạnh giường bệnh, nhìn thấy ông cụ mở mắt, vội vàng kêu lên, "Ông tỉnh rồi."

Trong cổ họng ông cụ khô cực kỳ, giọng ông khàn khàn: "Nước......"

Lục Dương vội vàng rót nước nóng, nhìn ông cụ nuốt xuống.

Đến khi đã nhuận hầu, ông cụ lại nghỉ ngơi một lát, mới nhìn xung quanh phòng bệnh một vòng, trầm giọng nói: "Thằng súc sinh kia đâu?"

"Cha," Mẹ Lục Nham hai tay xoắn vào nhau, nhìn ra nội tâm hết sức khẩn trương bất an, "Tiểu Nham nó đã được đưa đi trị liệu."

"Nói vậy, đầu óc nó thật sự bị bệnh?"

Mẹ Lục Nham hô hấp cứng lại, một lúc lâu, khổ sở gật gật đầu: "Trước đây vẫn ổn, gần đây...... gần đây chắc là lại bị kích thích, liền phát bệnh."

Ông cụ nghe vậy, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

Lục Nham không có chút năng lực nào, tiền chỉ biết tiêu không biết kiếm, lại không dẫn dắt nổi Lục thị, có thể nói là tồn tại giống như sâu gạo.

Bây giờ, lại đố kị như vậy, còn ra tay làm bị thương người khác!

Cũng được, cũng được, ông cụ Lục chậm rãi mở mắt, ánh mắt đã trấn tĩnh không ít: "Sau này bố trí nó ở trong bệnh viện, tìm vài bác sĩ chuyên nghiệp chăm sóc, bệnh chưa khỏi hẳn, thì đừng ra."

Mẹ Lục Nham nghe nói như thế, cả người giật mình, không thể tin ngẩng đầu.

Lời này của ông cụ, là muốn...... là muốn vứt Lục Nham ở bệnh viện tâm thần sao?

"Là tự nó phát bệnh ra tay làm người khác bị thương," Ông cụ Lục giọng trầm trầm, "Nếu như bệnh không khỏi hẳn, ra ngoài cũng gieo họa, sớm muộn xảy ra đại họa, con nói sao? Được rồi, ta không muốn nhiều lời nữa, các con ra ngoài hết đi, để ta yên tĩnh một lát."

Người Lục gia xung quanh lục tục tản đi.

Lục Dương là người cuối cùng rời đi, trước khi đi, ông cụ Lục vỗ mu bàn tay y, ngữ trọng tâm trường nói: "Tiểu Dương, ông nội toàn tâm toàn ý tin tưởng con, tin tưởng con có thể làm rạng rỡ Lục thị, tin tưởng con sẽ không để Lục gia thất bại, con phải cố gắng."

"Sẽ ạ," Lục Dương trịnh trọng gật đầu, "Con biết, ông nội có thể đồng ý con và Dương Dương ở bên nhau, đã là nhượng bộ rất lớn, lòng tốt của ông, con đều hiểu."

Ông cụ gật gật đầu, thở dài: "Thân thể ông không sao chứ?"

"Không sao ạ," Lục Dương nhẹ nhàng cười một tiếng, giống như để trấn an ông cụ, "May mà Lục Nham phát bệnh tay run, không đập vào chỗ quan trọng, ông chỉ là chấn động não rất nhỏ, chỉ cần nghỉ ngơi thích hợp, sẽ khôi phục dần dần."

Ông cụ nghe vậy, cũng gật đầu, phất tay để Lục Dương đi ra ngoài trước.

Lúc Lục Dương đi ra phòng bệnh, Lộ Dương đang ở bên ngoài chờ.

"Đứng lâu rồi nhỉ," Lục Dương sờ sờ đầu Lộ Dương, "Nào, dẫn em về nhà."

Lộ Dương được Lục Dương dắt đi vào thang máy.

Trước khi cửa thang máy đóng lại, Lộ Dương bỗng nhiên hỏi Lục Dương: "Hai chúng ta, đây coi như là hoàn toàn qua cửa rồi?"

"Đúng thế."

"Sau này có thể ở bên nhau? Người nhà anh cũng không phản đối?"

Lục Dương cười nhéo hai má Lộ Dương: "Nhãi con, anh tốn sức nhiều như vậy, chỉ thiếu bị đuổi ra khỏi Lục gia, em nói sao?" Lộ Dương sửng sốt tại chỗ một lát, giống như hơi không thể tin được. Đến tầng dưới cùng, một khắc kia cửa thang máy mở ra, hắn bỗng nhiên ôm mạnh lấy Lục Dương: "Mẹ nó anh, mẹ nó anh quá khiến em thích rồi Lục Dương!"

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)

Hai ngày sau, Cố Phong lái xe, dẫn Dư Bảo Nguyên và nhóc thối nhà mình đến bến tàu.

Du thuyền trên biển xa hoa Mạnh Mãng Long thuê, trong sương sớm chậm rãi tới gần. Từ rất xa, Dư Bảo Nguyên đã thấy có người trên boong tàu phất mạnh tay với mình.

Cậu cười cười, tay nắm tay với Cố Phong, theo chỉ thị của thủy thủ từng bước lên du thuyền.

"Công ty anh thật sự không có việc? Lần này phải đi rất nhiều ngày......" Dư Bảo Nguyên vừa đi, vừa thình lình quay đầu hỏi."

Cố Phong nghe vậy nhẹ nhàng cười: "Em biết mà, anh vì sao lại tăng gấp đôi tiền lương cho Anna và Tiểu Chu?"

Dư Bảo Nguyên nhíu mày.

"Yên tâm đi, không sao đâu," Cố Phong ôm người gần hơn chút, "Tôi đã duyệt sớm kỳ nghỉ của mình rồi, một vài công việc quan trọng cũng đã sớm xử lý xong. Thật sự có việc gì, tôi sẽ xử lý từ xa qua video."

Dư Bảo Nguyên yên tâm, song song lên thuyền với Cố Phong.

Thủy thủ đoàn dẫn bọn họ đi đến phòng xép hai người đã thu xếp cho bọn họ.

Phòng xép rất xa hoa, bên giường đôi rộng rãi mềm mại còn có một cửa sổ lớn, có thể trực tiếp nhìn thấy cảnh biển xanh lam bát ngát bên ngoài.

Dư Bảo Nguyên nhìn căn phòng, lười biết trong lòng bị câu dẫn. Nhưng đúng lúc này, một cánh tay vỗ vai cậu, cậu quay đầu nhìn, là Bạch Hướng Thịnh đã lâu không gặp.

"Có nhớ tôi không?" Trên mặt Bạch Hướng Thịnh cười khanh khách.

Khá lâu không gặp, Bạch Hướng Thịnh tròn hơn trước một chút, trước kia là gầy đét, giờ vừa vặn. Da dẻ cũng trắng trẻo, nhẵn nhụi đến mức khiến người ta muốn thò tay xoa nắn, xem ra Mạnh Mãng Long đúng là biết yêu thương người, nhìn Bạch Hướng Thịnh kìa, được gã tưới tắm rất tốt!

"Rốt cuộc chịu gặp tôi rồi," Dư Bảo Nguyên cười ôm Bạch Hướng Thịnh một cái: "Ông đây nhớ anh chết đi được!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui