Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Sau một đống trình tự lễ nghi rườm rà giai đoạn đầu nghi thức đính hôn, đã đến phần trao nhẫn.

Dư Bảo Nguyên đứng dưới sân khấu, mắt không chớp nhìn hai người trên bục, trong mắt bọn họ đều là đối phương, loại cảm xúc hạnh phúc đó hòa với không khí đã lây nhiễm mỗi một người ở đây.

Lúc đến phiên Mạnh Mãng Long đeo nhẫn đính hôn cho Bạch Hướng Thịnh, hán tử gã suýt nữa hai đầu gối quỳ xuống, làm náo nhiệt cả hội trường cười vang.

Trong không khí náo nhiệt lại lãng mạn này, dưới ánh mắt tha thiết của mọi người, chiếc nhẫn kia lóe sáng lấp lánh dưới ánh đèn, rốt cục chậm rãi đeo vào ngón tay Bạch Hướng Thịnh.

Mạnh Mãng Long nhìn chiếc nhẫn này quấn chặt trên ngón tay Bạch Hướng Thịnh, trong nháy mắt trái tim xao động lại bình tĩnh lại.

Người đã là của mình, sau này có thể yên tâm.

MC nhìn đôi chồng chồng này, mang theo mỉm cười nói: "Chúc mừng Mạnh tổng của chúng ta đã ôm mỹ nam về, trong thời khắc này, Mạnh tổng có cảm xúc gì muốn chia sẻ với mọi người, hoặc là chia sẻ với ngài Bạch không?"

Dứt lời, hắn để mic vào bên miệng Mạnh Mãng Long.

Mạnh Mãng Long giữ chặt mười ngón tay Bạch Hướng Thịnh, cảm xúc dâng trào.

Gã trước giờ không biết nói mấy lời tâm tình chua loét, vì vậy gã nín ở trên sân khấu hồi lâu, mới đỏ mặt, quay đầu nói với Bạch Hướng Thịnh: "Vợ à, anh sẽ đem tình yêu và trung thành cả đời này của anh, đều cho một mình em."

Bạch Hướng Thịnh nhìn đôi con ngươi đen của Mạnh Mãng Long, nhẫn nhịn chút chua xót trong lòng, khẽ mỉm cười, trực tiếp hôn lên.

Dư Bảo Nguyên ở bên dưới cầm lấy điện thoại di động, theo ánh sáng chụp cho hai người này tấm ánh chụp chung đẹp mắt.

Sau khi nghi thức kết thúc, nhân viên nhà ăn trên thuyền lại đẩy bàn ăn trở lại bày biện lên, để khách tham dự party đều ngồi hết xuống, sau đó bắt đầu bưng lên từng món ăn tinh mỹ đã chuẩn bị trước.

Lúc này, Costa đã ra biển. Biển đêm có loại khí thế hào hùng lại yên lặng, ở bên trong đó, giống như ngay cả thời gian cũng dừng lại. Ánh trăng sáng tỏ, trong sóng lớn của biển cả trong veo lấp lánh.

Dư Bảo Nguyên xuyên qua cửa sổ nhìn cảnh biển bên ngoài, quay đầu lại là cảnh party náo nhiệt, bỗng dưng trong lòng dạt dào vô cùng.

Mạnh Mãng Long và Bạch Hướng Thịnh giống như tất cả các đôi tân nhân trên đời này vui vẻ đến mơ màng, đang cầm chén rượu, từng bàn chào hỏi uống rượu. Đến lượt bàn Dư Bảo Nguyên, Bạch Hướng Thịnh thoạt nhìn đã hơi say, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, giống như trái đào.

"Bảo Nguyên!" Bạch Hướng Thịnh vừa đến, đôi con ngươi kia đã nhìn thẳng vào Dư Bảo Nguyên.

Dư Bảo Nguyên đứng lên, cười nói: "Chúc mừng anh nhé, hỉ kết liền cành, ha ha."

Bạch Hướng Thịnh ghé vào bên cạnh Dư Bảo Nguyên, uống ngụm rượu, má nóng bừng: "Tôi mời cậu một chén, nhớ uống rượu mừng của tôi, phải...... phải hạnh phúc hơn, phải tìm được nửa kia của mình."

"Chắc chắn." Dư Bảo Nguyên gật gật đầu.

"Chúc cậu cũng......" Bạch Hướng Thịnh uống có chút choáng đầu, lặng lẽ nói bên tai Dư Bảo Nguyên, "Chúc cậu cũng sớm trải qua sinh hoạt tình dục của hai người!"

Dư Bảo Nguyên bị y nói đến tai cũng đỏ, cậu cầm lấy chai rượu, cũng rót cho mình chén rượu, mắt phát sáng lấp lánh: "Hôm nay là tiệc đính hôn của anh, tửu lượng tôi kém, nhưng dù thế nào, chén rượu này nhất định phải uống!"

Bạch Hướng Thịnh nhìn Dư Bảo Nguyên rót rượu, mình cũng mò chai rượu lên rót cho mình một chén.

Mạnh Mãng Long bên cạnh thấy y đã uống hơi say, muốn uống thay y, nhưng Bạch Hướng Thịnh vung tay lên: "Anh em tôi mời rượu tôi, anh đến góp náo nhiệt gì hả? Đi đi đi."

Dứt lời, hai người Bạch Hướng Thịnh và Dư Bảo Nguyên, nhìn nhau cười một tiếng, một chén rượu rót vào bụng.

Chén rượu này uống xong, Dư Bảo Nguyên chỉ cảm thấy trong dạ dày nóng rực. Cậu ngồi xuống, cầm đũa ăn gì đó lấp bụng.

"Không sao chứ?" Cố Phong có chút lo lắng nhìn cậu.

Dư Bảo Nguyên không chút để ý cười một tiếng: "Chỉ là một chén rượu thôi, uống không nhiều lắm, không sao đâu."

30 phút sau.

Bạch Hướng Thịnh nhìn Cố Phong đỡ Dư Bảo Nguyên đi ra ngoài, đến cửa nhà ăn, dặn dò một câu: "Về phòng nhớ nấu đồ giải rượu cho cậu ấy uống, nhìn say thế này......"

"Ừ." Cố Phong gật gật đầu.

Lúc này, hắn một tay ôm nhãi con của mình, một tay còn phải ôm ba của con hắn, sức nặng của một lớn một nhỏ đều tụ vào trên cánh tay hắn, hắn cũng đánh bạc sức mạnh mang hai người này vào thang máy.

Thang máy vừa bắt đầu đi xuống, Dư Bảo Nguyên hơi híp mắt hát bài hát thiếu nhi: "Bạch Tố Trinh dưới núi Thanh Thành, ngàn năm tu luyện trong hang động, chăm chỉ khổ luyện được đắc đạo, thoát thai hoán cốt hóa thành người......"

Cố Phong nhìn con sâu rượu này, thở dài.

Tửu lượng của Dư Bảo Nguyên, hắn coi như chịu phục.

Đến cửa phòng, không dễ gì đưa hai tên này vào phòng. Trước đặt Cố Gia Duệ ngủ vù vù trên giường sơ sinh, sau đó cũng kéo Dư Bảo Nguyên lên giường đôi.

Dư Bảo Nguyên trên giường đôi, sắc mặt ửng hồng.

Trong phòng rất ấm, Dư Bảo Nguyên uống rượu xong thân thể càng nóng, cậu không nhịn được duỗi tay cởi áo khoác của mình vứt một bên, vẫn cảm thấy nóng, liền híp mắt cởi áo sơ mi của mình.

Cố Phong vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Dư Bảo Nguyên nửa nằm trên giường, áo sơ mi mở rộng, bên trong lộ ra thân thể trắng nõn gầy gò.

Cảnh này khiến hắn lập tức hô hấp cứng lại, trong nháy mắt trong lòng sôi trào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui