Tình thế hiện giờ không hề khả quan.
Công ty Minh Hâm đối với địch thủ sẽ không dễ dàng buông tha, thừa cơ tạo ra rất nhiều tin tức bất lợi cho Phiêu Linh.
Làm cho người khác thích mình rất khó, nhưng để người ta ghét mình thực dễ dàng. Trong vòng một đêm,danh tiếng Phiêu Linh tụt dốc thảm hại.
Bộ phim đang tiến hành cũng lập tức thay người, toàn bộ công việc đều bị tạm ngừng.
Rốt cuộc có một ngày, Vũ Dã nói cho cô biết cách tốt nhất là ra nước ngoài tránh.
Phiêu Linh chậm rãi hỏi: “Cần tránh bao lâu đây?”
“Qua một thời gian, đến khi nào khán giả quên chuyện này.”
“Bọn họ sẽ quên sao?”
“Tất nhiên, mọi người từ trước tới nay đều chỉ quan tâm chuyện của mình.” Vũ Dã nghiêm mặt: “Phiêu Linh, chúng ta không thể làm trái ý tứ người xem. Hiện tại bọn họ muốn em biến mất, em nhất định phải biến mất. Anh đã cho người liên lạc tìm chỗ tốt, đến lúc đó sẽ đưa em sang.”
“Được, em đã hiểu.” Vẻ mặt Phiêu Linh bình tĩnh dị thường.
Cô biết, chính mình nên đi nơi nào.
Diệc Sinh một mực tìm kiếm Phiêu Linh.
Anh nhìn thấy trên tờ báo hôm ấy, Phiêu Linh sắc mặt trắng bệch, ở trong đám đông lung lay như sắp ngã. Diệc Sinh biết nỗi thống khổ không thể nói rõ trong nội tâm cô, bởi kẻ phản bội là A Tiêu, bằng hữu cô tín nhiệm nhất. Anh tìm cô đến phát điên, thầm nghĩ muốn nhìn cô một lần, muốn ôm cô vào lòng. Chính là không tìm thấy được, đến Joe cũng không biết Phiêu Linh ở đâu.
Cuối cùng, anh tìm được Vũ Dã, ngắn gọn hỏi: “Phiêu Linh đâu?”
Vũ Dã không vì sự xuất hiện của anh mà kinh ngạc, bình tĩnh nói: “Anh tìm cô ấy có chuyện gì?”
“Hãy nói cho tôi biết cô ấy ở nơi nào.” Diệc Sinh ngoan cố.
Lông mày Vũ Dã nhếch lên, bỗng nhiên hỏi: “Anh hận tôi?”
Diệc Sinh im lặng.
Vũ Dã bước tới gần: “Anh cho là tôi đoạt đi Phiêu Linh nên hận tôi?”
Diệc Sinh thần sắc ảm đạm: “Đây là sự lựa chọn của Phiêu Linh, không có gì phải hận... Chính là tôi đối với anh không thể có hảo cảm.”
“Tôi thích những người thẳng thắn.” Vũ Dã mỉm cười, lập tức nói: “Phiêu Linh đang ở nhà tôi.”
Nghe vậy, trong lòng Diệc Sinh chua xót, không nghĩ hai người họ đã tiến triển đến thế này, giọng anh khàn khàn: “Phiêu Linh có khỏe không?”
“Cô ấy rất kiên cường.”
“Tôi muốn nhìn Phiêu Linh một chút.”
“Việc này không được.” Vũ Dã khách khí trả lời.
Diệc Sinh phẫn nộ, lãnh đạm nói: “Đây không phải là chuyện anh có thể quyết định.”
“Đây là quyết định của Phiêu Linh. Cô ấy không hy vọng gặp bất cứ kẻ nào.”
Tâm Diệc Sinh như bị đao đâm, nửa ngày mới hồi phục, xoay người bỏ đi.
Khi đi tới cửa, Diệc Sinh đưa lưng về phía Vũ Dã, nhẹ nói: “Quan tâm đến Phiêu Linh thật tốt... Cô ấy không hề kiên cường như anh nghĩ.”
Nhìn Diệc Sinh dần biến mất trong tầm mắt, Vũ Dã đi đến trước bàn làm việc, một lần nữa cầm tờ giấy mà mặt trên chỉ có vài chữ ít ỏi: “Em muốn yên tĩnh một mình, đừng lo lắng.”
Tối hôm qua Vũ Dã về nhà, Phiêu Linh đã rời đi, chỉ để lại một tờ giấy.Vũ Dã đột nhiên ngả vào ghế dựa, nhắm chặt hai mắt, lông mày chẳng hề giãn ra.
Chụp ảnh trong studio, hai nữ minh tinh nhân lúc đang trang điểm lại bèn nói chuyện phiếm với nhau.
“Cô nghe nói chưa, Lâm Phiêu Linh mất tích.”
“Mất tích? Chắc hẳn là trốn đi, nếu tôi gặp chuyện như cô ta cũng không còn mặt mũi nào nhìn người khác.”
“Thật không nhìn ra, cô ta bình thường cư xử chẳng phải rất đúng mực sao?”
“Càng là loại phụ nữ này càng rơi xuống sâu, giả bộ thánh thiện nhưng bên trong đã bẩn sẵn... A! Đôi mắt của tôi!”
Khuỷu tay người trang điểm khẽ động, chạm phải lông mi, đau đến mức nữ minh tinh kêu to.
“Xin lỗi, tôi không cẩn thận đụng vào.” Joe cười cười, trên mặt chẳng hề tỏ vẻ xin lỗi: “Đúng rồi, Shara, tối hôm qua tôi thấy cô cùng Trần lão gia ăn cơm. Không sợ bị bà lớn bắt gặp sao?”
Hai người nghe thấy nhược điểm của mình, lập tức im miệng.
Joe cười lạnh nhưng trong lòng ảm đạm.
Phiêu Linh, cô rốt cuộc đang ở đâu?
Xong công việc, Joe lập tức đến quán rượu.
Quả nhiên, Diệc Sinh đang ở đây uống hết chén này đến chén khác.
Joe tiến lên đoạt bình rượu, không cho Diệc Sinh uống tiếp. Diệc Sinh cũng chẳng thèm nhìn, kêu thêm chai nữa rồi ngửa cổ chuốc xuống.
Joe nổi giận: “Diệc Sinh, từ khi Phiêu Linh rời đi cậu liên tục uống rượu, vì sao không đem cô ấy trở về đi?”
Diệc Sinh tự giễu cười: “Phiêu Linh sẽ không trở về, thậm chí cô ấy còn chẳng muốn gặp mình.”
Thấy bộ dạng đau xót của Diệc Sinh, Joe thở dài: “Sự tình thế nào mà đến nước này?”
Đáy lòng Diệc Sinh vô số lần cũng tự hỏi, vì điều gì, vì điều gì Phiêu Linh bỗng nhiên rời đi.
Sau chợt hiểu ra, kỳ thật Phiêu Linh chưa bao giờ thuộc về anh.
Cũng như tên của cô, theo gió thổi, vĩnh viễn không nơi thuộc về.
Diệc Sinh lại cầm chén rượu, Joe đè tay anh, nghiêm mặt nói: “Phiêu Linh nếu biết cậu thành dạng này, sẽ không thoải mái.”
Sẽ ư? Diệc Sinh cười mỉa, Phiêu Linh thật sự sẽ vì mình mà sống không thoải mái? Nếu như vậy, vì sao phải rời xa?
Mặc dù nghĩ thế, tay Diệc Sinh vẫn dần dần thả lỏng.
Joe vỗ vỗ bờ vai anh: “Trở về ngủ một giấc thật tốt đi.”
Diệc Sinh đờ đẫn gật đầu, đứng dậy theo Joe ra ngoài.
Đúng lúc này, bọn họ nghe thấy một đám đàn ông bàn luận.
“Không ngờ Lâm Phiêu Linh là loại phụ nữ đó, tốn công tôi trước đây hâm mộ cô ta.”
“Haha, tôi còn cố gắng thích loại này nữa chứ. Nghe nói cô ta từng ngủ qua với rất nhiều đàn ông, giá cực cao.”
“Cô ta cũng có dáng người đẹp, cặp chân kia vừa dài vừa mịn... Khẳng định làm cho người ta say đến chết.”
Nghe vậy, hai mắt Diệc Sinh bốc hỏa, xông lên phía trước đánh nhau cùng đám người kia.
Nhất thời, trong quán rượu tiếng thét chói tai liên tục vang lên, nơi nơi là tiếng thủy tinh rơi vỡ, tiếng kêu thảm thiết.
Diệc Sinh đang say rượu, hơn nữa đối phương người đông thế mạnh, trên mặt rất nhanh đã trúng vài cú đánh. Nhưng anh vẫn giống như dã thú bị chọc giận, vô cùng liều lĩnh, anh không cho phép bất cứ kẻ nào vũ nhục Phiêu Linh.
Vừa rồi Joe cũng tham gia đánh nhau, khóe miệng trúng một đấm, mơ hồ đau. Nhưng so với thương thế của Diệc Sinh còn rất nhẹ. Diệc Sinh như không hề cảm giác đau đớn , không nói lời nào, ánh mắt tĩnh lặng, trống rỗng. Joe âm thầm lo lắng.
Diệc Sinh bỗng mở miệng: “Joe, phiền cậu đưa mình về nhà trọ trước kia.”
“Muộn rồi, nên về nhà thôi.” Joe nhỏ giọng khuyên nhủ.
Diệc Sinh nhìn ngoài cửa xe, sâu kín đáp: “Nơi đó là nhà mình.”
Joe không trả lời, chỉ có thề đưa Diệc Sinh đi.
Diệc Sinh nhìn mọi vật quen thuộc trước mặt, lòng tràn ngập bi thương.
Phòng quá mức vắng vẻ, khiến anh nhớ lại.
Trên giường hôn nhau triền miên, đuổi nhau ở phòng khách, phòng bếp là nơi thể hiện tình ý, tất cả đều rõ mồn một trước mắt.
Diệc Sinh nằm xuống giường, khẽ vuốt ve gối đầu của Phiêu Linh, tựa như vẫn lưu lại hơi ấm cô.
Thời gian đầu chia tay Phiêu Linh, sáng sớm thức giấc luôn nghe thấy tiếng vang trong phòng bếp, nghĩ đến Phiêu Linh giống như trước kia mang đồ ăn đến, ôn nhu cười, nói với mình: “Ăn cơm đi.”
Nghĩ lại, càng thêm thất vọng.
Rốt cuộc anh quyết định rời đi, để mình không bị những kỷ niệm này làm cho phát điên.
Diệc Sinh nhắm hai mắt.
Anh nhớ rõ, Phiêu Linh thường hoan hỉ cắn khẽ vào gáy mình, nhẹ, dịu dàng, mang theo tình yêu.
Anh từng hỏi qua nguyên nhân cô làm vậy, nhưng Phiêu Linh luôn cười mà không đáp, anh nghĩ hẳn sau này mình sẽ có câu trả lời nên cũng không để trong lòng.
Tiếc là, bọn họ không thể cùng nhau đến ngày ấy.
Diệc Sinh đưa tay xoa gáy, thật lâu chưa buông.
Sáng sớm hôm sau, Diệc Sinh bị điện thoại của mẹ đánh thức.
“Mẹ, chuyện gì?”
“Diệc Sinh, con quên hôm nay cùng mẹ con bác Mao ăm cơm ư? Sao giờ còn chưa tới?”
“Mẹ, con không cách nào dậy nổi.”
“Chính là mẹ đã hẹn bọn họ, không nên lỡ hẹn. Bác Mao có đứa con gái Cẩn Viện con cũng biết đấy , trước kia hai đứa thường xuyên cùng chơi...”
Diệc Sinh cắt ngang lời mẹ: “Được, lát nữa con tới.”
Nhâm Lãng Nguyệt lúc này mới vừa lòng: “Con nhanh lên đừng làm ẹ phải đợi lâu.”
Diệc Sinh cúp điện thoại, xoa xoa huyệt thái dương, đầu đau muốn nứt ra, kia chẳng qua là đi xem mắt.
Có lần đầu tiên, tất có lần thứ hai.
Diệc Sinh hiều nên làm thế nào.
“Cẩn Viện càng ngày càng đẹp.” Trong nhà hàng, Nhâm Lãng Nguyệt cười cười nói.
Mao Cẩn Viện thẹn đỏ mặt cúi đầu.
“Lãng Nguyệt, cậu khách khí rồi. Lần trước mình nhìn thấy Diệc Sinh tuấn tú lịch sự, hơn nữa còn tự thành lập văn phòng luật sư, không hề dựa vào gia tài tổ tiên, thật giỏi a.” Mao Vĩ Dân cười nói: “Mình còn ước có được đứa con như thế.”
“Lúc trước để nó vào làm tại công ty nhà, nó sống chết mặc kệ, quyết chí tự mình làm ăn, nếm trải không ít cực khổ. Đứa bé này tính tình quật cường, đã quyết điều gì sẽ không bao giờ thay đổi.” Nói tới đây, Lãng Nguyệt nhớ tới Phiêu Linh, trên mặt thoáng tia buồn bã.
Mao Vĩ Dân không chú ý tới vẻ mặt dị thường của Lãng Nguyệt, khuyên giải nói: “Người trẻ tuổi mà, đều là nhiệt huyết bừng bừng, sao Diệc Sinh còn chưa tới nhỉ?”
“Nó vừa gọi điện nói mới thoát khỏi kẹt xe, rất nhanh sẽ tới.” Thần sắc Lãng Nguyệt tự nhiên, trong lòng không khỏi âm thầm sốt ruột.
“Thì ra là vậy, giao thông ngày càng kỳ cục, lần trước mình đi máy bay, ở trên đường chắn một giờ, hại mình thiếu chút nữa nhỡ máy bay...” Mao Vĩ Dân bỗng ngừng nói, nhìn đằng sau Nhâm Lãng Nguyệt, há hốc mồm, vẻ mặt kinh ngạc.
Lãng Nguyệt quay đầu lại, thình lình cũng hoảng sợ, Diệc Sinh quần áo không chỉnh tề, khóe miệng xanh tím một mảng, nhìn qua chỉ thấy dáng vẻ suy sụp tinh thần.
Nhâm Lãng Nguyệt buộc miệng hỏi: “Diệc Sinh, làm sao con...”
“Mẹ, sau này khi con đang ngủ đừng gọi điện thoại.” Diệc Sinh cứ thế ngồi xuống, dựa vào ghế dựa nhắm mắt dưỡng thần.
Mao Vĩ Dân thấy Diệc Sinh không coi ai ra gì, chau mày, lập tức đứng dậy nói: “Thật có lỗi, tôi còn có việc, mẹ con các người cứ từ từ nói chuyện. Cẩn Viện, chúng ta đi!” Nói xong không để ý Nhâm Lãng Nguyệt có ý giữ lại, khăng khăng mang con gái đi.
Nhâm Lãng Nguyệt xoay người lại, oán giận: “Diệc Sinh, sao con không lễ phép như vậy!”
Diệc Sinh chậm rãi đáp: “Mẹ, tình cảm của con không phải thứ có thể cho nhận tự nhiên.”
Nghe khẩu khí của con, Lãng Nguyệt ôn nhu: “Diệc Sinh, Phiêu Linh đã muốn chia tay trước, con cũng không nên hoài niệm.”
Diệc Sinh lông mi run run, nhẹ nói: “Có lẽ con sẽ quên cô ấy, nhưng không phải hiện tại.”
Nhâm Lãng Nguyệt đau lòng, thở dài: “Sẽ có một ngày quên thật sao?”
Diệc Sinh giữ im lặng, trong lòng tự hỏi ngược lại.
Mạc Cho Lãng Nguyệt sau khi nghe xong chuyện ở quán rượu, hiểu được Diệc Sinh cần thời gian để thanh tỉnh, vì thế dặn dò một phen rồi trở về Pháp.
Gió thu bất ngờ đến, lá cây thi nhau rụng, thành phố này càng thêm đìu hiu.
Diệc Sinh cứ như vậy ngốc nghếch vượt qua.
Phiêu Linh như trước không hề có tin tức.
Truyền thông không còn quá chú ý đến cô bởi trên TV mỗi ngày đều có minh tinh mới làm người ta mê luyến.
Cứ như vậy, trong mắt mọi người, Phiêu Linh dần bị quên lãng.
Diệc Sinh ra bãi đỗ xe chuẩn bị lấy xe về nhà, lại thấy một chiếc xe màu lam đang ở trước mặt. Diệc Sinh bấm còi nhưng không hề thấy xe màu lam phản ứng chút nào, liền tiến lên phía trước xem kỹ. Một cô gái đang ở bên trong cố sức khởi động xe, vô cùng lo lắng.
Diệc Sinh gõ gõ cửa kính xe: “Có cần trợ giúp không?”
Cô gái quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời, vui mừng kêu lên: “Diệc Sinh, sao lại là anh?”
Nghe thấy cô gọi tên mình, Diệc Sinh ngạc nhiên, tưởng người quen, nhưng khi nhìn kĩ lại không một chút ấn tượng, nhất thời chưa biết phản ứng sao.
“Anh không nhớ rõ, em là Mao Cẩn Viện a.”
Diệc Sinh lúc này mới tỉnh ngộ, thì ra cô chính là con gái của Mao Vĩ Dân. Hai người từ khi trưởng thành rất lâu rồi chưa gặp mặt, lần trước Diệc Sinh đi để phá rối buổi xem mắt, cũng không chú ý diện mạo của cô, khó trách giờ nhận không ra.
Nghĩ đến đây Diệc Sinh bỗng áy náy, cảm thấy hành động của mình thật thất lễ, liền chủ động giúp cô xem kỹ trục trặc của ô tô, phát hiện động cơ bị hỏng.
Mao Cẩn Viện lo lắng: “Sắp đến giờ em hẹn gặp bạn.”
Diệc Sinh thấy tình hình như vậy, không khách sáo, bèn nói: “Nơi này không tiện bắt taxi, để anh đưa em đi vậy.”
“Không làm chậm trễ việc của anh chứ?”
“Không đâu. Dù sao anh cũng không có việc gì gấp.”
Diệc Sinh nói như vậy, Mao Cẩn Viện cũng không tiếp tục từ chối, sau khi gọi điện thoại cho bên sửa xe, cô liền lên xe anh.
Dọc theo đường đi, đều là Mao Cẩn Viện tìm đề tài nói chuyện, Diệc Sinh chỉ theo phép trả lời, không khí trong xe dần có chút nặng nề.
Đi qua một cửa hàng kem, Mao Cẩn Viện bỗng nhờ Diệc Sinh dừng xe, đi vào trong, khi trở ra trên tay đã cầm một hộp kem vị hương thào.
“Ngại quá, em rất thích cửa hàng kem này, mỗi lần đi qua đều dừng lại mua.”
Mao Cẩn Viện nhìn ánh mắt chăm chú của Diệc Sinh, nhẹ hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là nhớ đến chút chuyện.” Diệc Sinh tiếp tục lái xe.
Anh nhớ đến đây cũng là loại kem mà Phiêu Linh thích nhất. Khi có thời gian nhàn rỗi, họ thường cùng nhau chậm rãi nhấm nháp, trên mặt lộ vẻ thỏa mãn. . .
Phiêu Linh...
Lúc này, Mao Cẩn Viện bỗng nhận được điện thoại của bạn, vẻ mặt như đưa đám.
“Làm sao thế?” Diệc Sinh hỏi.
“Cô ấy lại có thể cho em leo cây, không hợp ý nhau, thật mất hứng.” Mao Cẩn Viện nhìn Diệc Sinh, ánh mắt sáng ngời: “Không bằng hai chúng ta đi đâu đó, khó khăn lắm mới có thời gian gặp nhau, đừng lãng phí.”
Hộp kem trong tay Mao Cẩn Viện tản mát ra mùi hương thảo nồng đậm, tươi mới, thanh nhã, ngọt lành.
(Lời editor: Hương thảo là loài cây bụi có giá trị cao trong y học và ẩm thực. Người ta dùng chúng để làm gia vị, xua muỗi, trị liệu bằng xoa bóp, sản xuất mỹ phẩm và dược phẩm. Các hợp chất trong cây hương thảo được đưa vào kem dưỡng da, xà phòng thơm... )
(Cây Hương thảo khi nở hoa có mùi hương rất thơm.)
Diệc Sinh nghe thấy thanh âm chính mình vang lên.
“Được.”
“Nghe nói cậu cùng cái cô Mao gì Viện yêu nhau?” Joe hỏi.
“Cô ấy tên Mao Cẩn Viện. Chúng mình là bạn bè.” Diệc Sinh bình tĩnh phủ nhận.
Joe thở dài: “Kỳ thật Phiêu Linh đã đi lâu như vậy, cậu cũng nên bắt đầu một tình yêu mới đi. Nhưng là cái cô Mao gì Viện đấy, mình thực sự không vừa lòng.”
“Vì sao?”
Joe nhăn mặt: “Cậu không thấy cách ăn mặc của cô ta rất giống một người?”
Diệc Sinh không nói tiếp, anh như có dự cảm xấu.
Joe tới gần, nói thẳng: “Cô ta luôn bắt chước Phiêu Linh.”
“Cậu suy nghĩ nhiều rồi.” Diệc Sinh cười cười: “Mình không thấy Phiêu Linh và cô ấy có điểm gì giống nhau.”
“Có hay không, cậu là người rõ ràng nhất.” Joe ẩn ý liếc Diệc Sinh một cái: “Cậu sở dĩ để cô ta tiếp cận chẳng phải là vì nguyên nhân này sao?”
Joe nói thẳng vấn đề mà Diệc Sinh đang cố trốn tránh.
Bất luận là thích thứ gì, phong cách trang phục ra sao, Mao Cẩn Viện đều giống y hệt Phiêu Linh.
Cho nên Diệc Sinh không tự giác mà thích ở cùng một chỗ với Mao Cẩn Viện.
Diệc Sinh bỗng áy náy, anh đem cô ấy ra làm người thay thế Phiêu Linh, hành động này đối với ai cũng không công bằng.
“Đừng nghĩ nhiều, mình chỉ tùy tiện nói thôi.” Joe thấy thần sắc Diệc Sinh nghiêm túc, biết mình lỡ lời, nhanh chóng chuyển đề tài: “Đã nghĩ buổi tối nên đi chơi ở đâu chưa?”
“Không đi.” Diệc Sinh từ chối: “Hôm nay quá mệt mỏi, mình muốn về nghỉ ngơi cho thật tốt.”
“Nhưng hôm nay là sinh nhật của cậu!” Joe không đồng ý.
“Nguyện vọng sinh nhật duy nhất của mình là uống bia, xem TV một mình.” Diệc Sinh mỉm cười: “Hy vọng cậu có thể thành toàn.”
Joe hiểu được tâm trạng của bạn, cũng không miễn cưỡng nữa.
Tắm rửa xong, Diệc Sinh nằm trên ghế salon, thoạt mở TV.
Đây là thời khắc anh thích nhất trong ngày,
Không làm như vậy, anh quả thực không biết nên dùng thời gian vào việc gì.
Chẳng có tâm tình cùng bạn bè bằng hữu ra ngoài, Diệc Sinh tự giễu cười cười, có lẽ là đã già.
Diệc Sinh mở thức ăn nhanh cùng bia.
Đột nhiên sinh ra ý muốn: Nếu Phiêu Linh trở về, thấy anh ăn mấy thứ này, nhất định sẽ giống như trước đây, nhăn mày nhăn mặt, sau đó tiến vào phòng bếp làm rất nhiều món ăn.
Một tràng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của Diệc Sinh, giữa lúc hoảng hốt, bỗng xuất hiện hy vọng xa vời.
Chính là Phiêu Linh sao?
Ý nghĩ này ngày càng mãnh liệt, dần chiếm cứ toàn bộ trí óc anh.
Diệc Sinh nhất thời giật mình đứng nguyên tại chỗ, anh không dám mở cửa, sợ nỗi thất vọng ùa tới.
Nhưng... Nếu quả thật là Phiêu Linh tới đây?
Tiếng gõ cửa dừng lại.
Diệc Sinh hốt hoảng chạy ra mở cửa.
Anh thấy ngoài cửa, một cô gái ngẩng cao đầu, mặc áo pardessus màu sáng, trang điểm tự nhiên.
Cô nói: “Diệc Sinh, nếu anh không ra mở cửa, em đã định rời đi.”
Diệc Sinh trên mặt vẫn tự nhiên, khó thấy ưu thương trong nụ cười kia.
Không, sẽ không, Phiêu Linh sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Vĩnh viễn sẽ không.
“Anh sao vậy, không chào đón em?” Mao Cẩn Viện nói xong bèn xách theo túi lớn túi nhỏ vào nhà.
“Sao em tới đây?” Diệc Sinh dằn nỗi lòng xuống, hỏi thăm.
Mao Cẩn Viện xoay người, thần bí nói: “Hôm nay là ngày vô cùng quan trọng, em nghĩ nên cùng bằng hữu là anh trải qua ngày này.”
“Có việc gì vui ư?”
“Đại hỉ sự, bởi vì...” Mao Cẩn Viện mở chiếc hộp trên tay, bên trong là bánh sinh nhật, hưng phấn hét lên: “Hôm nay là sinh nhật anh!”
“Cảm ơn em.” Diệc Sinh thấy Mao Cẩn Viện nhiệt tình như vậy, không đành lòng làm phật ý cô, chỉ có thể giả bộ cười cười.
Mao Cẩn Viện lấy rượu ra: “Tối nay phải uống không say không về.”
“Như thế không được, em còn phải lái xe về mà?” Diệc Sinh băn khoăn.
“Yên tâm, em gọi lái xe tới đón là xong.” Mao Cẩn Viện cầm lấy chén rượu: “Nào, em mời anh một ly.”
Vừa rồi vì trong lòng mất mát mà Diệc Sinh buồn rầu, chỉ mong dùng rượu giải sầu, hơn nữa Mao Cẩn Viện khuyên bảo, Diệc Sinh liền uống một ly, lại một ly.
Trên bàn vỏ chai rượu ngày càng nhiều, Diệc Sinh mới đầu còn ngà ngà say, giờ đã say hoàn toàn.
Rốt cuộc anh không chịu nổi, gục xuống bàn.
“Diệc Sinh... Diệc Sinh?” Mao Cẩn Viện gọi.
“Sao?” Diệc Sinh hàm hồ đáp.
“Bạn gái trước kia của anh là người thế nào?”
Nghe vậy, Diệc Sinh chậm rãi mở mắt, từ từ nói: “Cô ấy ôn nhu, rất biết cư xử, tính cách kiên cường... Có khi có thể kiên cường đến mức làm cho người ta phát giận. Cô ấy còn có cái tên rất êm tai... Là... Là...” Thanh âm Diệc Sinh nhỏ dần rồi biến mất.
Trước tình cảnh này, Mao Cẩn Viện tươi cười, cô cúi xuống bên tai Diệc Sinh, nhẹ nhàng nói: “Cô ta tên Lâm Phiêu Linh. Cô ta thích kem vị hương thảo, thích mặc quần áo màu sắc tươi sáng, luôn ngẩng cao đầu, thích xem phim, bên tai phải còn có nốt ruồi nhỏ... Tất cả, em đều biết.”
Diệc Sinh bỗng cảm giác có bàn tay vuốt ve gương mặt mình.
Rất nhẹ, mềm mịn tựa tơ lụa.
Là Phiêu Linh?
Diệc Sinh muốn mở mắt, nhưng mí mắt như nặng ngàn cân, anh đành bất lực, lâm vào trạng thái ngủ say.
Hôm sau, Diệc Sinh tỉnh lại, phát hiện mình không mảnh vải che thân.
Bên cạnh, Mao Cẩn Viện cũng trần trụi như thế.
Trong phòng làm việc, Thành ý đang đưa cho Vũ Dã xem những bức ảnh chụp người mới.
“Vũ Dã, nhìn cô gái này xem, khí chất không tệ, hiện tại cũng đang thịnh hành dáng vẻ này, chúng ta có nên mời cô ấy đến nói chuyện không... Vũ Dã?”
“Cái gỉ?” Vũ Dã phục hồi lại tinh thần.
“Gần đây vì sao mà thần trí cậu luôn luôn không ổn định?”
“Không sao.” Vũ Dã đan mười ngón tay vào nhau, lảng sang chủ đề khác: “Cậu vừa nói gì?”
“Mình nói xem cô gái này...”
Chuông điện thoại reo vang, cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người.
“Thật ngại.” Vũ Dã nói xong, liền bắt máy: “Phải, tôi chính là... Tìm thấy rồi?... Được, tôi đã ghi nhớ, cảm ơn.”
Vũ Dã để điện thoại xuống: “Mình có việc phải đi Anh.”
Thành ý lập tức kêu lên: “Nhưng hôm nay có hội nghị!...”
Còn chưa nói xong Vũ Dã đã cầm lấy áo khoác chạy ra ngoài cửa.
Rốt cuộc là chuyện gì, có thể làm cho Vũ Dã vẫn luôn bình tĩnh lại kích động như vậy?
Thành Ý nhíu mày, trăm mối không cách nào gỡ bỏ.
Phạm Vận Chi vô cùng buồn chán nhìn ngoài cửa sổ.
Mùa đông ở nước Anh thật khắc nghiệt, không khí ẩm ướt, làm cho lòng người như có tảng đá lớn đè lên.
Ở ngã tư đường người đi rất thưa thớt, một mảnh cô tịch, nơi nơi tuyết đọng trắng xóa.
Trước kia cô sống ở phương Nam, cho nên khi thấy tuyết ở Anh thì cực kỳ hưng phấn nhảy nhót, dần dần, cảm giác mới mẻ qua đi, nhìn mãi cũng quen mắt.
Vận Chi quay đầu thong thả uống cafe, ngắm những người khách qua lại. Khuôn mặt họ ảm đạm như thời tiết lúc này, Vận Chi bất giác thở dài.
Cửa bị đẩy ra, một người khách tiến vào. Vận Chi miễn cưỡng ngẩng đầu lên, trước mắt bỗng sáng ngời.
Một chàng trai đông phương thân hình cao lớn, mặc áo khoác màu đen, giơ tay nhấc chân tràn ngập mùi nam tính, khí chất bình ổn mà mê người.
Vận Chi vội vàng tươi cười: “Tôi có thể giúp gì cho anh?”
Chàng trai lấy ra một tấm ảnh: “Xin hỏi cô đã từng gặp vị tiểu thư này chưa?”
Vận Chi cẩn thận quan sát, lộ ra biểu tình nghi hoặc: “Hình như đã gặp ở đâu... Đúng rồi!” Vận Chi vỗ tay ra tiếng: “Cô ấy ở phòng số 3 kia.”
“Cô ấy ở đây?” Vũ Dã vui mừng: “Cô ấy hiện có trong phòng chứ?”
“Cô ấy... Vẫn trong phòng, hơn nữa...”Vận Chi nhìn Vũ Dã, muốn nói lại thôi: “Anh nên tự mình đi thăm cô ấy một chút đi.”