Vũ Dã bước chân nhanh đi vào gian phòng mà Vận Chỉ nói.
Gõ cửa hồi lâu, bên trong mới truyền đến tiếng bước chân. Cửa mở ra, trước mắt Vũ Dã xuất hiện một cô gái. Khuôn mặt với đôi mắt sưng húp, sắc mặt tái nhợt, cả người tiều tụy, uể oải.
Vũ Dã sững sờ, nhất thời đứng nguyên tại chỗ.
Anh không thể tin được Phiêu Linh lại thảm hại thế, anh nghĩ điều cô cần chỉ là thời gian, rồi cô sẽ lại luôn ngạo nghễ. Không ngờ...
“Chăm sóc Phiêu Linh thật tốt, cô ấy... Không hề kiên cường giống như anh tưởng tượng.”
Vũ Dã nhớ lại lời nói của Diệc Sinh.
Thì ra, chỉ có anh ta là hiểu Phiêu Linh.
Bị tổn thương cũng không chỉ có anh ta, mà còn cả Phiêu Linh.
Cô không đoán được Vũ Dã sẽ tìm tới tận đây, bộ dạng của cô lúc này lại như quỷ, quả thực chẳng muốn gặp bất kỳ ai.
Hai người cứ đứng giằng co.
Cuối cùng Vũ Dã lên tiếng phá vỡ trầm mặc trước, anh thở dài, ôn nhu: “Ít nhất em nên báo với anh rằng em vẫn bình an.”
Phiêu Linh khẽ vén những sợi tóc trước trán ra sau đầu, nhưng lâu chưa chăm sóc nên chúng không nghe lời cô, cứ rơi xuống chỗ cũ, cô lặp lại nhiều lần động tác này, che đi vẻ luống cuống của mình.
“Anh ngồi máy bay mười mấy tiếng mới đến đây, em không định mời anh vào ngồi một chút sao?” Vũ Dã nhướng lông mày, trêu ghẹo nói.
“Mời vào.” Phiêu Linh kịp phản ứng, mở cửa, dẫn Vũ Dã vào: “Xin lỗi, phòng lộn xộn.”
Vũ Dã phát hiện đây không phải lời nói khiêm tốn, trong phòng nhìn qua có rất nhiều vỏ chai rượu, trên bàn bày đầy vỏ hộp thức ăn nhanh, nước canh rơi vãi khắp nơi, cho thấy cuộc sống của chủ nhân thật sa sút.
Vũ Dã ngồi trên giường, nhìn Phiêu Linh bận rộn thu dọn đồ đạc, đột nhiên hỏi: “Một năm qua em sống thế nào?”
Phiêu Linh bỗng dừng động tác một chút.
Làm thế nào để trôi qua, chính cô cũng không rõ ràng.
Cô đến đây, thuê một căn nhà trọ nhỏ. Cả ngày ngồi bên cửa sổ, nhìn người đi tới đi lui trên phố, không có bất cứ ai biết cô, cô cũng chẳng quen kẻ nào.
Sở dĩ lựa chọn đến Anh, là bởi ưa thích thời tiết nơi này.
Cô thường ngồi đó uống rượu, từ từ mê hoặc bản thân, đến khi ý thức mơ hồ, tâm không còn đau đớn.
Có đôi khi, lừa gạt chính mình, sẽ không thống khổ nữa.
Nháy mắt, đã là mùa đông.
Hệ thống sưởi bật mức to nhất, nhưng không hiểu sao, vẫn rất lạnh. Thật lâu sau mới ý thức cảm giác lạnh lẽo này là từ tận trong đáy lòng, không cách nào áp chế.
Có lúc soi gương, sửng sốt hồi lâu mới kịp phản ứng đôi mắt sưng to, tiều tụy kia chính là mình.
Nhưng Phiêu Linh chỉ cười một tiếng, như cũ tiếp tục rót rượu uống.
Nhiều khi trong lúc say, Phiêu Linh nhìn thấy Diệc Sinh đứng trong góc, dịu dàng, ôn nhu nhìn cô.
Đau nhức khiến Phiêu Linh tỉnh táo lại.
Cô hiểu được, Diệc Sinh sẽ không, mãi mãi không biết.
Cô không ngẩng đầu nhìn nữa, chỉ cúi xuống nắm chặt chiếc nhẫn trước ngực mình, muốn khóc nhưng đôi mắt vẫn khô ráo.
Phiêu Linh ngừng nhớ lại, thoải mái cười: “Em rất khỏe, mỗi ngày cũng không cần làm việc, rất rảnh rỗi.”
Vũ Dã thản nhiên hỏi: “Em thấy lời này tin tưởng được sao?”
Phiêu Linh im lặng.
Vũ Dã nhìn cô, nói thẳng: “Em ở đây uống rượu.”
“Em chỉ là cho bản thân nghỉ ngơi một chút.”
“Đây không phải nghỉ ngơi mà là tự sát. Nếu em còn tiếp tục như thế, lần sau anh sẽ chỉ đi thăm được mộ em mất.”
“Vậy cứ mặc em tự sinh tự diệt cũng tốt.”
“Đáng tiếc, anh không làm nổi.”
Bị Vũ Dã chọc giận, Phiêu Linh bỗng xoay đầu lại, nói từng chữ từng câu: “Lâm Phiêu Linh sớm đã chết. Cô ta căn bản không nên tồn tại ở thế giới này!”
Vũ Dã lạnh lùng nhìn Phiêu Linh, bỗng giơ tay lên, cho cô một cái tát.
Xuống tay không nặng, nhưng thân thể Phiêu Linh vốn đã yếu ớt nên liền ngã xuống đất, cánh tay đè vào một mảnh thủy tinh, nhất thời máu tuôn chảy.
Trên mặt Phiêu Linh không chút biểu tình, cơ thể cũng không hề nhúc nhích, giống như linh hồn đã rời khỏi thể xác.
Vũ Dã vội tìm hộp thuốc, ngồi xổm người xuống, cẩn thân lấy miếng thủy tinh ở trong tay Phiêu Linh ra. Màu đỏ của máu dính trên thủy tinh , đẹp yêu mị như mang hơi thở của quỷ.
“Chỉ có những người không được ai quan tâm mới có tư cách bỏ mặc chính mình. Em không phải bọn họ.”
“Em mệt mỏi, mệt mỏi thực sự.” Phiêu Linh đem mặt chôn ở hai đầu gối, nhẹ nói: “Em cố gắng để sống tốt, cho dù có nhiều vấp ngã nhưng luôn nỗ lực đứng lên. Nhưng... nhìn thấy hạnh phúc đang gần ngay trước mắt bị xé tan thành những mảnh nhỏ, em mất hết sức lực.” Thanh âm Phiêu Linh bi ai: “Hoặc là nên sớm biết, bất kể cố gắng thế nào, không chiếm được vẫn là không chiếm được. Em không muốn đứng dậy nữa... Em không còn sức lực...”
Vũ Dã cúi đầu xử lý vết thương của Phiêu Linh, đắp thuốc, nhẹ nhàng băng bó.
Máu còn chảy, băng rất nhanh đã xuất hiện màu máu chói mắt. Vũ Dã đột nhiên nói: “Diệc Sinh sắp kết hôn.”
Nghe vậy, Phiêu Linh chấn động toàn thân.
“Anh không biết bọn em đã xày ra chuyện gì, nhưng anh biết, em vẫn còn tình cảm với anh ta, và ngược lại. Vũ Dã trầm tĩnh nói: “Nếu em xảy ra chuyện, anh ta sẽ mất đi bình tĩnh cùng hạnh phúc hiện tại, em hy vọng như vậy sao?”
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Vũ Dã thậm chí nghe thấy cả tiếng hô hấp của mình. Phiêu Linh luôn cúi đầu, tóc dài khẽ rơi xuống, che đi vẻ mặt của cô.
Vũ Dã lẳng lặng chờ đợi.
Hồi lâu sau, Phiêu Linh đứng lên, bởi vì ngồi lâu, đầu gối nhũn ra, Vũ Dã nhanh tay đỡ lấy cô.
“Vũ Dã...” Phiêu Linh nhìn phía trước: “Em muốn ngủ.”
Vũ Dã đỡ Phiêu Linh đến bên giường, nhìn thấy cô nằm xuống mới đi ra ghế salon ngồi.
Vũ Dã không dám ngủ, luôn lắng nghe động tĩnh trong phòng. Dường như suốt cả đêm, Phiêu Linh ngủ rất say. Vũ Dã dần yên lòng, lệch múi giờ cùng mệt mỏi khiến anh bất tri bất giác ngủ.
Sau khi tỉnh dậy lập tức đi xem Phiêu linh, lại phát hiện trên giường trống rỗng.
Vũ Dã như nghe thấy ầm một tiếng, vội khoác áo, tông cửa xông ra, suýt chút nữa đụng phải người đứng trước cửa.
Thì ra là Phiêu Linh, Vũ Dã thở phào: “Em đi đâu vậy?”
“Mua đồ ăn.” Phiêu Linh đem một túi lớn thức ăn tiến vào phòng bếp, Vũ Dã cười cười: “Sếp ở xa tới, cũng không thể chỉ chiêu đãi toàn cá khoai* chứ?”
Vũ Dã tựa cửa, nhìn Phiêu Linh để từng thứ đổ vào tủ lạnh, thần sắc trên mặt tự nhiên, nhìn không ra điểm khác thường nào, giống như chưa hề có gì xảy ra.
Những ngày sau, Vũ Dã luôn ở bên Phiêu Linh, đốc thúc cô kiêng rượu.
Một quá trình rất gian nan, bởi vì chiến đấu với chính bản thân mình, nhưng Phiêu Linh cắn chặt răng, rất quyết tâm.
Thân thể dần chuyển biến tốt đẹp, qua kiếp nạn này, vẻ mỹ mạo không bằng được như hồi trước.
Có khi Phiêu Linh đứng trước gương, khẽ vuốt nhẹ những nếp nhăn thật nhỏ xuất hiện nơi khóe mắt, cảm thấy may mắn.
Hình ảnh Diệc Sinh thấy, sẽ là mình trong khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời.
Chờ khi đã hồi phục, Phiêu Linh liền thúc giục Vũ Dã chở về.
“Chê anh phiền sao?” Vũ Dã ra vẻ hờn giận.
“Anh rời đi lâu như vậy, chuyện của công ty nhất định chồng chất như núi. Hiện tại em tự biết cách chăm sóc bản thân, không cần làm phiền đến anh nữa.”
Vũ Dã xoa xoa huyệt thái dương, trầm tĩnh đáp: “Em thật thích dùng lễ nghĩa để giữ khoảng cách.”
Phiêu Linh cảm thấy yết hầu khô hạn: “Vũ Dã, em mắc nợ anh rất nhiều.”
Vũ Dã dừng ở cô, hai mắt sáng ngời: “Kỳ thực em có thể không cần trả, chỉ là em không muốn.”
“Không.” Phiêu Linh phản bác: “Lòng tự tôn của anh sẽ không cho phép anh làm vậy, loại ân tình này em nguyện ý trả.”
Vũ Dã cười ha ha, thanh âm nhẹ nhàng, có vài phần ngượng ngùng.
Tiếng cười chậm rãi ngừng, trên mặt Vũ Dã xuất hiện nhu tình hiếm thấy: “Thề với trời, anh có thể vì em mà buông bỏ mọi thứ, kể cả lòng tự tôn.”
Sáng hôm sau Vũ Dã lên máy bay về nước, nói có thời gian rảnh sẽ tới thăm cô.
Phiêu Linh đứng ở cửa sổ, nhìn thân ảnh Vũ Dã dần đi xa. Trong lòng bỗng dâng lên nỗi phiền muộn, cô thở dài, đi xuống quán cafe dưới tầng.
Ăn xong mấy món điểm tâm ngọt tinh xảo, cô gái có khuôn mặt phương đông đem tiền đựng trong khay tròn tròn đến trả lại cho cô: “Cái này coi như lễ vật mừng cô kiêng rượu thành công.”
“Cảm ơn.” Phiêu Linh vui vẻ nhận.
“Xem, kiêng rượu rồi lại trở thành đại mỹ nhân, thật tốt.” Vận Chỉ khẽ nói: “Rượu làm cho người ta thống khổ như vậy, thật không hiểu tại sao có nhiều người thích say rượu.”
“Có lẽ thống khổ do rượu chẳng đáng là gì so với đau khổ trong lòng.” Trước kia mỗi ngày Phiêu Linh đều thấy mẹ mình say như chết, cũng nhiều lần hỏi qua vấn đề này. Đến lúc tự mình trải qua, mới biết rượu có thể giúp ta quên nỗi khổ, tuy rằng ngắn ngủi,nhưng đối với người đã rơi sâu xuống địa ngục như cô mà nói, lại rất đáng giá.
“Bà ngoại tôi nói, cuộc sống con người nhiều khó khăn nhưng chẳng ai muốn chết đi, họ đều cố gắng chống cự lại khó khăn ấy. Nếu còn có khát vọng muốn sống, vì điều gì mà còn chưa tỉnh lại đây?” Vận Chỉ bỗng nhiên ngừng nói: “Có phải tôi nhiều lời rồi không?”
“Không.” Phiêu Linh như đang suy nghĩ gì: “Cô nói rất đúng.”
Nếu đã không muốn chết, nên sống sao cho tốt.
Phiêu Linh thở sâu.
Vì mình, vì Diệc Sinh, phải sống thật tốt.
Cá khoai*: là một loài cá biển thuộc họ Synodontidae. Loài cá này là loài bản địa vùng nước từ Mumbai đến biển Ả Rập, một số lượng nhỏ được tìm thấy ở vịnh Bengal, biển Đông.
Món điểm tâm ngọt hương vị nồng đậm lại độc đáo khiến Phiêu Linh muốn ngừng ăn mà không được, dần trở thành khách quen của quán.
Làm quen với Vận Chỉ, mới biết nơi này nguyên lai là do bà ngoại cô mở, sau khi ông ngoại cô qua đời, bà liền đón Vận Chỉ sang để tiếp tục trông nom, còn mình rời xa nội thành, ở nông thôn an hưởng tuổi già.
Nghe giọng nói Vận Chỉ, cô cực kỳ tôn sùng bà ngoại mình. Từ lời kể của cô, Phiêu Linh thấy đó là một lão bà am hiểu nhân tình thế thái.
Một thời gian sau, Vận Chỉ tuyên bố cô đang yêu, đối phương là một chàng trai nước ngoài, cao gầy, tóc xoăn, vui tươi hài hước, thường chọc Vận Chỉ cười to.
Vận Chỉ mỗi khi nhàn hạ lại lấy tay chống cằm, nói với Phiêu Linh liên miên không dứt rằng hai người bọn họ ước định thế nào, kết hôn xong sẽ sinh mấy đứa con, ở trong căn nhà ra sao, phòng nên sơn màu gì.
Trong mắt sáng trong, ánh lên niềm khát khao hạnh phúc.
Tình yêu khi còn trẻ trân quý nhất, bởi vì chưa trải qua khúc mắc cùng thống khổ nên rất ít lo lắng, nhiều niềm vui.
Sau chậm rãi hòa nhập xã hội, tình yêu cũng không hề thuần khiết nữa mà xen lẫn hơi thở của tính toán và mưu mô, lợi ích và hậu quà.
Phiêu Linh yên lặng lắng nghe.
Có thể sau này hai người mỗi bên đi một ngả, nam kết hôn, nữ gả đi, không thể cùng sống chung. Nhưng cô tin tưởng vào thời khắc này, họ đối xử chân thật, thành tâm với nhau.
Chính là, mọi thứ rồi cũng đổi thay.
Tình cảm bọn họ chuyển biến tốt đẹp, cả ngày như hình với bóng, ở bên quầy anh anh em em, cùng nhìn đối phương cười ngây ngô.
Những lúc ấy Phiêu Linh sẽ gánh vác trọng trách, giúp Vận Chỉ đón tiếp khách hàng.
Cô dần thích công việc này, bởi mỗi vị khách khác nhau mang đến một câu chuyện khác nhau, hoặc vui hoặc buồn, hoặc đắng cay hoặc ngọt ngào.
Cô thường xuyên ngồi ở trong góc, lẳng lặng quan sát.
Cứ như vậy thời gian chậm rãi trôi đi.
Ngày, cũng không còn quá tịch mịch.
Ngẫu nhiên, sau buổi trưa sáng rỡ, chuyện cũ bỗng xuất hiện, từng cảm xúc đau khổ, vui sướng dây dưa đan vào. Phiêu Linh sẽ có chút hốt hoảng, không rõ những cảnh kia thực sự đã xảy ra hay chỉ là một giấc mơ ố vàng.
Cảm giác đau đớn không còn mạnh mẽ như trước, thời gian bào mòn, chúng trở nên lắng đọng, đầy piền muộn.
Tất cả rồi sẽ qua.
Không ít khách nhân bị vẻ im lặng thần bí của Phiêu Linh hấp dẫn.
“Ôi chao!” Vận Chỉ lấy tay huých Phiêu Linh: “Cái cậu tóc vàng dễ nhìn kia luôn đưa mắt về phía cô.”
Phiêu Linh chưa vội quay đầu, cười nói: “Thật ra là nhìn cô đi, bày đặt cô gái không nhìn, nhìn tôi làm gì?”
Vận Chỉ bất đắc dĩ: “Cô bao nhiêu tuổi? Sao lúc nào cũng làm ra bộ dạng đó vậy?”
Bao nhiêu? Phiêu Linh trong lòng lẩm nhẩm, 27.
Thật sự, đã 27 tuổi.
“Dù sao cô cũng có bạn trai tuyệt như thế.”
Phiêu Linh biết Vận Chỉ muốn nói Vũ Dã, thành thật đáp: “Tôi và anh ấy không phả loại quan hệ này.”
Vận Chỉ buồn bực: “Anh ta quan tâm cô, hơn nữa nhìn là biết có gia cảnh tốt, vì sao cô không đồng ý?”
Phiêu Linh cười không đáp.
Vận Chí thử hỏi: “Bởi vì người khác?”
“Bở vì nơi này...” Phiêu Linh chỉ chỉ ngực, nụ cười mơ hồ: “Đã nát vụn.”
Vận Chỉ khẳng định: “Năng lực khôi phục của nhân loại rất mạnh, nhất định sẽ nhanh chóng hồi phục.”
“Tôi không biết.” Phiêu Linh ngơ ngơ ngẩn ngẩn: “Có thể có, hoặc là vĩnh viễn không bao giờ... Tôi không biết nữa.”
“Nói cho tôi chút chuyện xưa của cô nhé?” Vận Chỉ hứng thú.
Phiêu Linh nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “Quen biết, yêu nhau, chia tay.”
“Đơn giản như vậy?” Vận Chỉ bất mãn.
“Uhm.” Phiêu Linh ngẩng đầu nhìn đồng hồ, nhắc nhở: “Đến giờ cùng bạn trai hẹn hò rồi.”
Hôm nay là sinh nhật bạn trai Vận Chỉ, bọn họ hẹn đi ăn tối cùng nhau. Vận Chỉ nhờ Phiêu Linh trông tiệm, nhanh chóng rời đi.
Phiêu Linh vuốt ve chiếc nhẫn trước ngực, vẻ mặt ngơ ngẩn.
Thật sự chuyện xưa của cô và Diệc Sinh chỉ đơn giản như vậy, 6 từ ngắn ngủn là khái quát xong.
Ngón tay nhẹ nhàng trượt theo hình dạng chiếc nhẫn, trong lòng vang lên thanh âm: “Diệc Sinh, anh khỏe không?”
Buổi tối, buôn bán vừa xong, Phiêu Linh định đóng cửa tiệm, lên tầng nghỉ ngơi.
Xoay người, lại thấy phía sau một khuôn mặt ranh ác chĩa đao nhọn về phía mình, ra lệnh: “Đem tiền giao ra đây.”
Phiêu Linh sợ hãi, mồ hôi lạnh thấm ướt trán, chỉ có thể nghe theo, đem toàn bộ tiền trên người giao ra.
Tên cướp lấy được tiền, đang chuẩn bị rời đi, nhưng thoáng nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trước ngực Phiêu Linh, nhanh tay định dật xuống rồi bỏ trốn.
Ai ngờ cô gái yếu đuối trước mặt vừa chịu khuất phục bây giờ lại gắt gao nắm lấy nhẫn.
Tên cướp uy hiếp: “Buông tay, nếu không ta giết cô!”
Phiêu Linh nhắm mắt làm ngơ, vẫn không chịu buông chiếc nhẫn, như thể chiếc nhẫn kia còn quan trọng hơn cả tính mạng cô.
Hai người đang giằng co, bỗng một thanh âm vang lên: “Dừng tay!”
Thấy có người đến, tên cướp hoảng hốt, dưới tình thế cấp bách liền chém một nhát vào tay Phiêu Linh, đoạt lấy nhẫn, điên cuồng chạy trốn.
Người kia tiến lên đỡ Phiêu Linh: “Tiểu thư, cô không sao chứ?”
Phiêu Linh cảm giác đau đớn trên tay, máu tuôn ào ạt, nhưng cô bất chấp điều đó, vội vàng nắm tay chàng trai: “Nhẫn, làm ơn giúp tôi lấy lấy lại chiếc nhẫn!”
“Cô đang bị thương...” Người kia do dự một lát, thấy thái độ kiên quyết của Phiêu Linh liền đuổi theo.
Trong lòng Phiêu Linh một trận quay cuồng, vô cùng lo lắng, cũng không biết tình huống giờ ra sao, cô cắn chặt răng, cố nén đau đớn, men theo bờ tường bước đi.
Phía sau, từng giọt máu uốn lượn theo bước chân cô.
Chợt còi cảnh sát vang lên, chàng trai đã đem tên cướp giao cho cảnh sát.
Người kia quay lại, vội đi đến chỗ Phiêu Linh, đưa chiếc nhẫn cho cô.
Phiêu Linh liền đem chiếc nhẫn ôm chặt trước ngực, nhắm mắt, thở phào một hơi.
Lúc này, một giọng nam ôn hòa vang lên: “Đây là lần thứ hai.”
Phiêu Linh có cảm giác quen thuộc, ngẩng đầu, trong mắt hiện lên sự vui vẻ: “Là anh?”
“Phải.” Người kia cười đáp.
“Cảm ơn anh.” Phiêu Linh tràn đầy cảm kích.
“Để tôi đưa cô đi bệnh viện trước.” Chàng trai nhìn cánh tay đầy máu của Phiêu Linh, giọng nói lộ vẻ quan tâm, sau đó bắt xe, cùng Phiêu Linh tới bệnh viện.
Miệng vết thương sâu, khâu đến 7 mũi, mỗi một mũi đều khiến Phiêu Linh đau đến mức toát mồ hôi.
Chàng trai giữ chặt tay Phiêu Linh, phòng ngừa cô động đậy.
Xử lý xong miệng vết thương, mồ hôi đã thấm ướt người Phiêu Linh. Thật may mắn, chàng trai này luôn ở bên săn sóc.
Đợi khi không còn đau nữa, Phiêu Linh đột nhiên hỏi: “Những gì anh nói lần trước là thật sao?”
Chàng trai giật mình, lập tức hiểu Phiêu Linh đang ám chỉ điều gì, nhẹ nói: “Đó là một truyền thuyết: Nếu có người tặng cô một đồ vật, mất đi lần thứ nhất là tạm biệt, lần thứ hai là cửu biệt, lần thứ ba chính là vĩnh biệt. Duyên phận giữa cô và người tặng cũng hoàn toàn cắt đứt.”
Phiêu Linh lắng nghe, ánh mắt hốt hoảng.
“Chiếc nhẫn rất quan trọng với cô, liều mạng cũng muốn đoạt lại?”
“Đúng, rất quan trọng.” Phiêu Linh nhìn chiếc nhẫn, mặt trên có dính chút máu.
“Tên cướp có thể hạ độc lên dao, cô không sợ chết?”
“Thế nào nào mà không sợ. Sống vẫn là có lợi, ít ra còn được nhấm nháp hương vị đồ ăn, hạnh phúc đơn giản nhất lại khó có được nhất, anh không cho là phải sao?”
“Tôi?” Chàng trai nhợt nhạt cười: “Tôi cùng bạn gái trước kia chia tay bởi tôi không đưa cô ấy đi ăn nhà hàng. Trong mắt tôi, mì tôm và bữa tiệc thịnh soạn chẳng khác nhau là mấy. Tôi quả thật là một người không thú vị lắm.”
“Vậy nhất định có chuyện khác khiến anh say mê.”
“Làm sao biết được?”
“Đối với ẩm thực mà không hứng thú, chỉ có hai loại người, thứ nhất là người đang sống trong tuyệt vọng, thứ hai là người đang say mê chuyện gì khác. Anh tuyệt đối không phải là loại người thứ nhất. Nói cho tôi biết, rốt cuộc chuyện gì khiến anh quên cả mĩ vị của thức ăn?”
“Bạn bè nói tôi sống trong 361 ô nhỏ*”
“361 ô nhỏ, có ý gì?”
Chàng trai đang muốn trả lời, bị một giọng nói thanh thúy, đầy lo lắng cắt ngang: “Phiêu Linh, cô không sao chứ?”
Thì ra Vận Chỉ nhận được tin bèn vội tới đây, cô áy náy hỏi: “Xin lỗi, đều do tôi hại, cô đã đỡ chưa?”
“Không sao, chỉ là chút vết thương nhỏ, vài ngày sẽ đỡ.” Nhìn Vận Chỉ khóc như suối chảy, Phiêu Linh nhanh chóng làm cô yên lòng.
Nói rất nhiều, mới khiến cho Vận Chỉ ngừng khóc.
Lúc Phiêu Linh ngẩng đầu, đã không còn thấy hình bóng chàng trai kia đâu.
Lại giống lần trước, anh ta lẳng lặng rời đi.
Tuy Phiêu Linh giải thích vết thương không đáng lo ngại nhưng Vận Chỉ thấy miệng vết thương sâu như vậy, trong lòng càng thêm áy náy, tự động giúp đỡ Phiêu Linh trong sinh hoạt hằng ngày.
Không bao lâu sau là lễ giáng sinh, Vận Chỉ mời Phiêu Linh đến nhà bà ngoại cô cùng tham gia lễ hội, Phiêu Linh biết nếu mình không đi, Vận Chỉ lo lắng vết thương của cô, tất không thể an tâm, nên cô sảng khoái nhận lời mời.
Vùng nông thôn ở nước Anh tràn đầy không khí trong lành, nồng đậm phong cảnh điền viên**, nơi nơi là núi rừng, đường nhỏ uốn lượn xa xa, cây cối trùng điệp xanh mướt, cảnh sắc yên tĩnh, lãng mạn.
Nhà bà ngoại Vận Chỉ là kiểu nhà hai tầng cổ kính, dấu vết năm xưa in trên từng viên gạch. Mấy dây leo bám đầy trên tường, tạo cảm giác lịch sự, tao nhã.
Ở đây, Phiêu Linh nhận được sự nhiệt tình hoan nghênh, cả ngày đi lang thang thăm thú. Phong cảnh nên thơ, tâm tình tĩnh lặng khiến vết thương hồi phục rất nhanh.
Tới ngày giáng sinh, dưới sự chỉ dẫn của Vận Chỉ, Phiêu Linh bắt đầu tập làm đèn bí ngô, trước lấy ruột quả ra, sau mới điêu khắc.
Phiêu Linh nhịn không được nói: “Thủ pháp thật tàn nhẫn, cảm giác như cầm dao mổ bụng.”
Vận Chỉ khẽ cáu: “Không cần hình dung như vậy, tối tôi gặp ác mộng mất.”
Hai người kỹ thuật không quá thuần thục, nhiều lần thất bại mới miễn cưỡng có thể đem chiếc đèn để ở trước sân, vội vàng đi chuẩn bị kẹo.
Không bao lâu, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng trẻ con thanh thúy: “Trick or treat?”***
Mở cửa nhìn, một đám trẻ nhỏ giả dạng thành lũ quỷ, đứng ở ngoài yêu cầu kẹo.
Nhưng trẻ nhỏ vẫn là trẻ nhỏ, giọng chúng vô cùng đáng yêu.
Phiêu Linh cùng Vận Chỉ đem kẹo đổ đầy túi áo chúng, bọn trẻ vui mừng nói cảm ơn rồi rời đi.
Cả buổi tối, bọn trẻ không ngừng đến xin kẹo, Phiêu Linh, Vận Chỉ đều mệt nhưng ai cũng vui vẻ.
Đợi cho rảnh rỗi, Vận Chỉ kéo Phiêu Linh đến chỗ đốt lửa.
Trong sân, Vận Chỉ nắm tay mọi người xung quanh nhảy múa, ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt xinh đẹp cùng nụ cười trong veo của cô.
Phiêu Linh xuất thần nhìn không trung đầy khói lửa kia, trong lòng dâng lên cảm giác khác thường khó nói rõ, mênh mông, vắng vẻ, thê lương, hoang vắng, từng đợt từng đợt, quẩn quanh trong lòng.
“Càng náo nhiệt càng khiến người ta tịch mịch, cháu cảm thấy thế nào?”
Một thanh âm già nua vang lên phía sau.
Đó là bà ngoại Vận Chỉ, một lão nhân im lặng tao nhã. Bình thường bà luôn ngồi dưới ánh mặt trời, lẳng lặng thưởng thức chén trà, ánh mắt nhìn về phía xa.
“Mỗi khi náo nhiệt cháu thường nhớ tới người mình yêu nhất.” Phiêu Linh đi đến, ngồi xuống bên bà.
“Các cháu xảy ra chuyện gì?” Bà hỏi.
“Chúng cháu yêu nhau, nhưng chẳng thể sống cùng nhau.”
“Rất nhiều người như thế.” Bà lão chậm rãi nói: “Thường những người yêu nhau lại không thể nắm tay nhau đi đến hết đời.”
“Thật ạ?”
“Chân thật hơn cả định luật Newton một.”****
Phiêu Linh cúi thấp, phiền muộn hỏi han: “Nếu đã như vậy, sao còn cho bọn họ gặp nhau?”
“Để chúng ta học được bài học buông tay. Nhân sinh, sao có thể nghĩ muốn gì là có nấy? Yêu một người, chỉ để hoài niệm.”
“Phanh” một tiếng, đêm đen bỗng sáng bừng pháo hoa xinh đẹp. Rất nhanh pháo hoa tản ra như lưu tinh rơi xuống, trên bầu trời vạch ra những đường dài thê lương.
Phiêu Linh ngẩng đầu nhìn lên, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Chú thích: 361 ô nhỏ*: Ở chapter 27, các bạn sẽ biết niềm đam mê của chàng trai này là gì ^.^
Điền viên**: Ruộng và vườn. Từ này thường dùng trong văn chương ngày xưa, ý muốn miêu tả cuộc sống thanh nhàn ở nông thôn, không vướng bận những lo toan của cuộc sống.
Trick or treat?***: Bị ghẹo hay cho kẹo. Đây là một tục lệ trong ngày lễ Halloween. Trẻ em sẽ mặc những bộ đồ hóa trang, cầm giỏ đi từng nhà gõ cửa, nói Trick or treat để xin kẹo (treat) (các nhà sẽ chuẩn bị sẵn kẹo để cho trẻ con trong ngày này). Nếu nhà nào không đồng ý cho kẹo (treat), họ sẽ bị chơi khăm (trick), thường là ném giấy vệ sinh lên mái nhà.
Định luật Newton một****: Nếu một vật không chịu tác dụng của lực nào hoặc chịu tác dụng của các lực có hợp lực bằng không, thì vật đứng yên sẽ tiếp tục đứng yên, đang chuyển động sẽ tiếp tục chuyển động thẳng đều.
P/s: Bonus mấy hình nông thôn nước Anh, đẹp vô cùng