Mở cửa ra, trong căn phòng chỉ là một khoảng mù mịt, Phiêu Linh trong lòng không rõ nguyên nhân mà lo lắng không yên, chỉ có thể đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.
Bỗng nhiên truyền đến tiếng trẻ con khóc nỉ non, Phiêu Linh bất giác run lên, cố gắng trấn áp sự sợ hãi mà đi về phía tiếng khóc.
Thanh âm kia càng lúc càng rõ, Phiêu Linh thấy trên giường có một đứa bé sơ sinh chân đạp loạn đang khóc lớn. Phiêu Linh đau lòng không thôi, ôm lấy bé dỗ dành.
Đứa nhỏ chậm rãi ngưng khóc, Phiêu Linh vì vậy mà buông lỏng tâm tình, phút chốc lại cảm thấy được trên tay một mảng ướt át, vừa cúi đầu nhìn liền phát hiện tay dính đầy máu tươi. Lại nhìn xuống đứa nhỏ, khuôn mặt tái xanh, đôi mắt trống rỗng đã ngừng thở.
Phiêu Linh thét chói tai mở mắt ra, nhìn thấy những đồ gỗ cũ quen thuộc, lúc này mới phát hiện thì ra chỉ là ác mộng.
“ Đều đã qua cả rồi, không cần nghĩ đến nữa!”
A Tiêu bưng bát canh gà đến bên giường, ý muốn giúp Phiêu Linh uống hết.
Phiêu Linh ánh mắt thất thần nhìn về phía trước, đột nhiên hỏi:
“Cậu nói xem, liệu đứa nhỏ có cảm thấy đau không?”
“Cho dù là có vẫn còn tốt hơn so với việc sinh ra phải chịu khổ.”
A Tiêu nhìn vào trong mắt Phiêu Linh nói:
“Phiêu Linh, chúng ta đều không có đủ tư cách để làm mẹ. Hai năm trước, nếu mình không bỏ đi đứa bé đó thì hiện giờ nó cũng đã có thể gọi mình một tiếng mẹ!”
A Tiêu vuốt ve hình xăm trên tay:
“Nhưng nếu thực sự là như thế……….. chúng ta cùng nó đã không thể sống được tới ngày hôm nay.”
Phiêu Linh im lặng, cô hiểu được những lời A Tiêu nói đều đúng.
Cho dù giữ lại đứa nhỏ cùng sống một cánh miễn cưỡng, cuối cùng cũng chỉ cho nó một tuổi thơ đầy dơ bẩn và tuyệt vọng giống mình đã từng trải qua, sau đó lại để nó tự tìm con đường sống cho bản thân, rồi đẩy nó vào xã hội với hai bàn tay trắng, vì kiếm miếng ăn mà thương tích đầy mình, máu chảy đầm đìa.
Dặn lòng cố nhẫn nại. Phiêu Linh nhắm mắt lại che dấu đi cơn đau hơi âm ỉ ở bụng.
Không phải ai cũng có tư cách để làm cha mẹ.
Trong sân bay, Phiêu Linh cùng A Tiêu nói lời chào từ biệt.
“Chú ý mọi việc, hãy tự lo cho bản thân mình!” Phiêu Linh dặn dò.
“Người như chúng ta thì cũng chỉ yêu có bản thân mình.” khóe miệng A Tiêu giương lên một tia cười tự giễu, sau đó giọng nói mềm lại:
“Cậu đã bỏ qua khì thi tuyển đại học năm nay, cũng đừng có nản lòng, sang năm hãy cố gắng lên.”
Phiêu Linh như không có chuyện gì, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói:
“Mình đã quyết định từ bỏ, không học nữa.”
A Tiêu cả kinh:
“Cái gì, mấy năm nay cậu chịu nhiều khổ ải như vậy, chẳng phải vì muốn thi được vào một trường đại học lớn sao? Cậu tình nguyện từ bỏ dễ dàng như vậy?”
Phiêu Linh thản nhiên nói:
“Vất vả như vậy không phải vì để vào được một trường đại học lớn, mà vì để thoát khỏi tình cảnh hiện tại, được chạm đến ước mơ tha thiết nhất của mình. Mà hiện tại đã có con đường ngắn hơn bày ra trước mắt, hấp dẫn như vậy, mình không thể bỏ qua cơ hội này.”
A Tiêu chớp chớp lông mi :
” Đi đường tắt, đó không phải cách làm của cậu. “
Phiêu Linh nhẹ nhàng nói :
” Bởi vì hiện tại mình cuối cùng đã thấy rõ, cho dù có đạt được ước nguyện, thi vào được trường đại học thật lớn, có được một công việc thật tốt chăng nữa, đến bao lâu sau mới có thể kiếm được 10 vạn. “
“Vẫn không quên được chuyện đó sao ?” A Tiêu hỏi.
“Cũng không phải hối hận.” Giọng Phiêu Linh bình tĩnh mà trầm thấp “Nhưng mình thường xuyên suy nghĩ, nếu như mình có đủ tiền thì cũng không có buổi tối hôm đó, không có đứa bé đó…….. Có đôi khi, tiền quả thật có thể mua được rất nhiều thứ.”
A Tiêu ngước mắt nhìn Phiêu Linh :
” Phiêu Linh, cho dù lựa chọn thế nào vẫn đều tốt. Cái chính là phải nhớ kỹ, không được hối hận. Dù sao thì tại thời điểm đó đấy là con đường duy nhất.”
“Mình hiểu !” Phiêu Linh nghiêm túc gật đầu.
A Tiêu cúi đầu nhìn đồng hồ hít sâu :
“Được rồi, mình phải đi thôi !”
Sau đó rời đi, không hề quay đầu lại.
Tại phòng chờ trong sân bay, Phiêu Linh nhìn qua cửa kính thấy máy bay chậm rãi chuyển động, cất cánh, sau đó dần biến mất khỏi tầm nhìn.
Cuối cùng, chỉ còn lại chính mình.
Phiêu Linh hít một hơi thật sâu, hướng cửa sân bay đi tới.
Ngoài sân bay, Phiêu Linh đang chờ xe buýt thì bỗng nghe thấy phía sau có một tiếng kêu thảm thiết :
“Cậu muốn làm gì…..A !”
Quay lại, hóa ra là một thanh niên đang cố giật lấy chiếc túi da trong tay một người phụ nữ.
Thấy người phụ nữ đó ra sức phản kháng liền vội vàng đẩy người đó ngã nhào trên mặt đất, đoạt lấy túi da chạy trốn.
Lập tức, Phiêu Linh không kịp suy nghĩ liền đuổi theo giữ chặt lấy tay tên cướp.
Tên cướp đầu tiên là cả kinh, sau đó phát hiện ra người giữ mình chỉ là một cô gái cao gầy và yếu ớt liền thở phào nhẹ nhõm, dùng sức hất mạnh, Phiêu Linh lảo đảo lùi về phía sau, chỉ chút nữa thôi là ngã nhào ra mặt đất. May mà có một đôi tay vững chắc ôm lấy cô từ phía sau. Không đợi Phiêu Linh kịp định thần, người phía sau đã vội lao lên phía trước chặn lại tên cướp.
Tên cướp tức giận đánh về phía người kia, cũng may người đó thân thủ mạnh mẽ, xoay người tránh được đòn tấn công, đồng thời nắm được tay tên côn đồ bẻ ngoặt về phía sau, tên đó bị đau vội quỳ sụp xuống đất luôn miệng cầu xin tha thứ.
Phiêu Linh chạy lại bên người phụ nữ nọ, lúc này mới phát hiện ra cô ấy đang mang thai, bụng đã nhô cao, lúc này máu tươi đang chảy ra ồ ạt giữa hai chân, Phiêu Linh trong lòng không khỏi rùng mình.
Người phụ nữ mang thai sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi lạnh tuôn ra, giọng nói yếu ớt khẽ cất lên:
“Con của tôi…. Con của tôi…không!”
Phiêu Linh cầm tay cô ấy mạnh mẽ an ủi:
“Sẽ không sao! Bác sĩ sẽ tới ngay bây giờ, cô và đứa trẻ nhất định sẽ bình an!”
Nghe vậy, người phụ nữ kia thoáng an tâm.
Nhưng máu tươi không ngừng chảy xuống kia giống như những cái gai đập vào mắt Phiêu Linh. Trong lòng cô khẽ run lên từng trận.
May mắn sao nhân viên bộ phận phục vụ mặt đất (ở sân bay) đã nhanh chóng đi tới giúp Phiêu Linh đưa người phụ nữ kia lên xe cứu thương.
Sau một hồi vật lộn với tên cướp, người thanh niên mang chiếc túi đến trước mặt Phiêu Linh. Cô ngẩng đầu, chỉ thấy ánh mặt trời mùa hè chiếu lại từ sau lưng anh ta, làm khuôn mặt nhất thời không thể nhìn rõ được, chỉ thấy một đôi mắt sáng ngời rất đặc biệt đang nhìn thẳng vào Phiêu Linh.
Phiêu Linh rất chân thành nói:
“Cám ơn!”
Người thanh niên kia sửng sốt một hồi rồi đáp lại:
“Không có gì.”
Phiêu Linh cảm kích cười với anh ta, sau đó lên xe cứu thương cùng đi với người phụ nữ có thai.
Người thanh niên kia vẫn đứng yên tại chỗ nhìn theo chiếc xe cứu thương đã đi khuất.
” Này! Nhìn cái gì đó?”
Bả vai thanh niên kia bị một người bạn vỗ nhẹ.
“Máy bay sắp cất cánh, nhanh đi thôi!”
“Không có gì!” Người thanh niên kia phục hồi lại tinh thần.” Chúng ta đi thôi.”
Do bị tên cướp xô ngã khiến đứa bé bị sinh non, thế nhưng hai mẹ con đều bình an vô sự.
Phiêu Linh đứng ở bên ngoài quan sát, thấy đứa trẻ kia da nhăn nheo, đôi mắt nhắm chặt, rất nhỏ. Phiêu Linh nhẹ nhàng vuốt ve tấm kính cửa, tưởng tượng chính mình đang được chạm vào đứa bé kia.
Nếu không phải……. con của chính mình cũng đã sớm được sinh ra.
Phiêu Linh bất giác đưa tay xoa bụng, cổ họng chợt ngẹn ngào.
Con à, con phải đến muộn một chút vậy, mẹ sẽ chuẩn bị tất cả thật tốt.
Đến lúc đó mẹ sẽ cho con tất cả, chiếc nôi mềm mại, những món đồ chơi thật xinh đẹp.
Còn có….. rất nhiều tình yêu thương.
Vào lúc đó, người qua lại trong bệnh viện đều thấy một cô gái đứng thẫn thờ bên ngoài phòng trẻ sơ sinh, nước mắt trong suốt rơi rơi.
” Joe, có người tìm.”
” Đến đây!” Joe nói xong xoay người, lại thấy một bóng dáng trong mộng, lập tức vui mừng:
” Cuối cùng cô cũng đến!”
Phiêu Linh cười tươi.
“Biểu tình của anh làm cho tôi thụ sủng nhươc kinh.”
“Đợi tới lúc cô hiểu được tôi giao cho cô công việc mà cô xứng đáng có nó.” Joe nheo mắt lại, vẻ mặt cười xấu xa. “Nếu muốn lừa cô tới đây, tôi đã nói thẳng ra, công việc này cũng không có đơn giản như vậy.”
“Xin hỏi hiện giờ tôi có cơ hội chạy thoát không?” Phiêu Linh cố ý nhìn quanh mọi nơi. “Anh sẽ không ầm thầm thong báo cho bọn họ phong tỏa hết các lối thoát hiểm đấy chứ?”
“Đúng là như thế, vậy nên cô cũng đừng tính đến chuyện ăn ở hai lòng, ngoan ngoãn xuống làm đi.” Nói xong đem Phiêu Linh giao cho stylist.
Không đợi Phiêu Linh kịp phục hồi tinh thần, bên cạnh đã có rất nhiều người vây lại giúp cô trang điểm, làm tóc, chọn quần áo vô cùng bận rộn.
Phiêu Linh không nói gì nữa, lẳng lặng ngồi yên để mặc cho bọn họ sửa soạn.
Từ trước tới giờ đêu là tự mình làm tất cả, hôm nay hưởng thụ cảm giác được người khác phục vụ một chút cũng không sao.
Hơn một giờ sau, Phiêu Linh đã đứng trong studio.
Thắt lưng màu vàng nhạt kết hợp với váy trắng bồng bềnh đêr lộ ra đôi chân nhỏ trắng nõn, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc thẳng buông khiến Phiêu Linh them phần nhẹ nhàng thanh lịch.
Joe không dấu được ý khen trong ánh mắt:
“Tốt lắm, ngoại hình hoàn toàn phù hợp……. Cô tên là gì?”
“Lâm Phiêu Linh”
” Phiêu Linh, Phiêu Linh……… Quả nhiên tên cũng như người. Tốt! Phiêu Linh, việc cô phải làm bây giờ là xem như không có sự tồn tại của tất cả mọi thứ, xem như không có camera, không nhìn thấy chúng tôi, cô hiện tại đang ở trong ngôi nhà của chính mình, thật thoải mái, thật tự nhiên, hiểu chưa?”
Phiêu Linh gật gật đầu, đối diện với ánh đèn sáng rọi, bên tai không dứt tiếng bấm máy, cô vẫn mỉm cười, dựa theo yêu cầu trước đó của Joe mà tạo ra các tư thế thoải mái.
Phiêu Linh hiểu rõ nhất, mình đã không còn đường lui, chỉ mình cô mới có thể hiểu được.
” Rất tự nhiên.” Nhân viên công tác đứng một bên tán thưởng “Cô ấy rất có tiềm năng.”
“Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi.” Trên mặt Joe tràn đầy vui vẻ.
Dựa vào ngoại hình xuất chúng, lối diễn xuất tự nhiên trước màn ảnh, Phiêu Linh thực sự có thể trở thành người mẫu chuyên nghiệp.
Joe thực sự không nói dối, mức lương thực sự không tồi giúp Phiêu Linh có thể chuyển ra thuê nhà bên ngoài.
Rời khỏi căn nhà đó, Phiêu Linh từ đầu tới cuối đều không có quay đầu lại nhìn. Rất nhiều chuyện cũ, ngay cả nghĩ tới cũng có thể dễ dàng gặp ác mộng.
Nhà mới tuy chỉ rộng chưa tới 20 mét vuông nhưng cũng khiến cho Phiêu Linh vô cùng hài lòng, chí ít thì nơi này còn có những vách tường láng bong, có sàn nhà bằng phẳng, chí ít, nơi này không có cái hơi thở tuyệt vọng được tích tụ lâu năm như trong con hẻm ấy.
“Phiêu Linh, bữa cơm nào cô cũng ăn nhiều như vậy, không sợ béo sao?”
Trong giờ nghỉ giải lao khi chụp ảnh, những người mẫu khác thấy Phiêu Linh cầm Hamburger trong tay thì không khỏi ngạc nhiên.
” Đây là suất ăn trong một ngày của tôi.” Phiêu Linh kiên nhẫn giải thích.
Đợi mọi người đi hết, Joe chớp chớp lông mi:
“Một ngày ăn một bữa? Tôi nhớ là những người mẫu khác một ngày chỉ trông vào một vài lá rau diếp cùng mấy viên vitamin tổng hợp, còn cô ngày ăn ba bữa cơm, đến ăn khuya còn không muốn buông tha cơ mà?”
” Chẳng nhẽ muốn tôi nói với các cô ấy là bản than trời sinh ra đã không mập, các cô có ghen tị không? ” Phiêu Linh mỉm cười “Tôi nghĩ tôi sẽ bị tẩy chay ngay lập tức nha.”
Con người ghét nhất ai không làm mà hưởng, trừ khi người may mắn đó là chính mình.
“Cũng là, lòng đó kỵ của đàn bà là thứ đáng sợ nhất thế gian, cũng may là tôi thích đàn ông.” Joe vỗ vỗ ngực. [HA: hị hị, đọc mà buồn cười quá ^^]
Joe chưa bao giờ phủ nhận mình bị đồng tính, sau khi bọn họ quen biết Joe đã nói điều này cho Phiêu Linh.
“Cô có cảm thấy ghê sợ chuyện này không? Vì tôi rất muốn cùng cô làm bạn, mà đã là bạn thì phải hiểu rõ về nhau.”
Nhớ rõ lúc ấy Phiêu Linh không có chút gì tỏ ra ngạc nhiên, ngược lại còn tươi cười vui vẻ:
“Một này nào đó trong tương lai, ngay tại nơi chúng ta đang đứng, có thể sẽ là một thư viện lớn, bên trong sẽ có một thiếu niên hướng bạn bè mình mà nói “thực đáng sợ, hồi thế kỷ 21, đa số các quốc gia cấm người đồng tính kết hôn, thật đúng là lạc hậu dã man luôn!” Tôi không muốn trở thành người cổ đại dã man đó.” [HA: ^^ ý kiến hay]
Joe không khỏi bật cười:
” Phiêu Linh, cô thật đăc biệt!”
Phiêu Linh ngẩng đầu, nhìn thấy những tia nắng xuyên qua đám lá cây, những làn gió ấm áp thổi qua, những nhánh cây khẽ rung lên. Dừng như mặt trời được bao bọc bởi vô số những ô kính xinh đẹp, làm cho người ta nhất thời không tự chủ được mà đứng dậy.
Thật lâu sau, Phiêu Linh mới nhận ra A Tiêu đã rời đi được một năm.
Cũng vào thời điểm này năm ngoái dường như đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Cũng tại cái buổi trưa mùa hạ này, hồi tưởng lại chỉ cảm thấy như một giấc mơ.“Phiêu Linh, đang nghĩ cái gì vậy?” Một tiếng nói đột nhiên vang lên đưa Phiêu Linh về thực tại.
Bạn của Joe là một nhà sản xuất nổi tiếng, bộ phim của anh ta đang thiếu một nữ diễn viên phụ, Joe liền đề cử Phiêu Linh.
Kịch bản và nội dung đều cũ, nam nữ diễn viên cũng chỉ là diễn viên hạng hai ba, có thể đoán trước được không có nhiều điều để phản ánh, nhưng vẫn có nhiều người tìm đến thử vai.
Dù sao thì có đôi khi một cơ hội nhỏ bé cũng có thể thay đổi cuộc sống của một con người.
Buổi thử vai hôm đó, Phiêu Linh rất trấn tĩnh, không nói sai lời thoại, diễn xuất tự nhiên, cuối cùng cũng có được vai diễn.
Vai diễn đó cũng không phải vai tốt, là một thiên kim tiểu thư có tâm địa rắn rết, mục đích luôn muốn phá hoại tình yêu của nam nữ nhân vật chính.
Diễn viên chính của vở kịch này là Vương Tử Tuấn, một thân âu phục tao nhã. Thường đóng những vai nhã nhặn, hành động bình thường, là kiểu diễn viên thần tượng điển hình.
“Trời nóng như vậy mà phải đi quay ngoại cảnh, nếu không phải do đạo diễn hết lần này đến lần khác năn nỉ thì tôi nhất định không bao giờ đồng ý” Vương Tử Tuấn dùng khăn tay lau đi mồ hôi rồi vờ lôi tay Phiêu Linh “ Đi, vào trong xe của tôi có điều hòa nhiệt độ”
Phiêu Linh khéo léo tránh cánh tay của Vương Tử Tuấn, lễ phép từ chối:
“Cảm ơn anh, không cần đâu, tôi không sợ nóng.”
Đạo diễn năn nỉ hắn sao. Phiêu Linh thấy nực cười, thực ra cô đã từng thấy hắn a dua nịnh hót đạo diễn mấy lần, hơn nữa còn có hành động thấp kém đầy rẫy mị hoặc, khiến người ta không muốn thấy lại lần nào nữa.
“Tôi mới đổi một chiếc xe hơi mới, tính năng rất tốt. Tối nay chúng ta đi hóng gió, cô thấy thế nào?” Vương Tử Tuấn vờ như không thấy mà nói với Phiêu Linh.
“Thật ngại quá, tối nay tôi có việc bận rồi!” Phiêu Linh tiếp tục cúi đầu đọc kịch bản.
Nhưng Vương Tử Tuấn lại không dễ từ bỏ như vậy, hắn tới gần Phiêu Linh mơ hồ nói:
“Nếu như cô không đến thì chẳng có ý nghĩa gì nữa rồi.”
“Kia không phải phóng viên tờ 《 Khám Tinh Xã 》sao?” Phiêu Linh đột nhiên hỏi [H.A: Nghe kì quá, hiểu là khám phá đời tư ngôi sao đó]
Vừa dứt lời, Vương Tử Tuấn nhảy dựng lên, vẻ mặt kích động theo hướng tay Phiêu Linh chỉ mà nhìn xung quanh.
“Không xong rồi, sẽ không chụp đến hai người chúng ta chứ…….. được rồi, chuyện đó, …..Phiêu Linh tôi đi lên xe trước.” Nói xong, Vương Tử Tuấn vội vàng rời đi.
Phiêu Linh nhịn cười, làm gì có tay phóng viên nào cơ chứ, chẳng qua chỉ muốn bịa chuyện cho tên Vương Tử Tuấn đáng ghét đó rời đi thôi. Chỉ có điều không dự đoán được là tên họ Vương này lại khẩn trương đến như vậy.
Cũng khó trách, một ngôi sao nếu muốn dựa vào scandal để nổi tiếng, nhất định sẽ tìm một đối tượng có địa vị cao hơn mình. Ngược lại, nếu cùng với một người mới như Phiêu Linh qua lại, chắc chắn sẽ chỉ thiệt cho bản thân hắn. Trăm hại mà không một lợi.
Bởi vậy Vương Tử Tuấn mới hoảng hốt chạy một mạch đi chỗ khác, tránh việc bị Phiêu Linh làm liên lụy.
Khó trách hầu hết tất cả mọi người đều phải liều mạng mà leo lên trên cao, Chỉ cần hơi tụt hậu một chút là người ta có thể khinh thường và chọc tức bạn.
Để đạt mục tiêu nhất định đêm nay không thể nghỉ ngơi. Kết thúc công việc không bao lâu, Joe liền gọi điện tới, nhất định muốn Phiêu Linh cùng anh ta tham gia buổi tiệc tối.
“Nhưng mà sáng mai còn phải đi diễn, chỉ sợ không được.”
“Làm ơn, đi cùng tôi một lát thôi mà, sẽ không quá muộn đâu.”
Đã nói đến như vậy thì Phiêu Linh chỉ có thể gật đầu.
Vì vậy, tới giờ hẹn, Phiêu Linh liền ngồi ở một góc sáng sủa của ghế lô (ghế trong nhà hát ý), nhìn thấy đám người trước mặt chơi đùa dưới ánh đèn huyền ảo, lẳng lặng ngồi đến ngây ngốc.
“Tới một mình?” Không lâu sau, một người đàn ông đến gần chỗ Phiêu Linh ngồi, tay tự động dặt vào bờ vai trần của cô nhẹ nhàng vuốt ve, trong mắt ánh lên tia sáng.[PL: óa…yêu râu xanh….!]
Phiêu Linh không khỏi nhíu mi. Nhưng không đợi cô mở miệng, Joe đã trở lại ngăn cản người đàn ông kia.
“Hạ công tử, nhân lúc tôi không ở đây đã đi lừa một cô bé. Tay chân cũng hoạt động quá nhanh đó.”
Người đàn ông không chút nào để ý đến lời trêu chọc của Joe, miệng cười hắc hắc, đôi mắt vẫn dán lên người Phiêu Linh như cũ.
“Joe, giới thiệu chút đi chứ, dù sao thì anh cũng đâu có quan tâm đến người đẹp đâu.”
“Thật ngại quá, đây là em họ của tôi, anh cũng không nên có suy nghĩ sai lệch.”
Joe ngăn ánh mắt của Hạ công tử lại, rõ ràng là có ý bảo vệ.
Thấy vậy, Hạ công tử cũng chỉ đành nhún vai, xoay người đi tìm mục tiêu khác.
“Sau này nếu đi trên đường gặp hắn phải lập tức tránh đi.” Joe dặn dò “Hắn chính là một tên công tử bột khét tiếng.”
“Tôi cũng đâu phải một cô gái ngây thơ chứ.” Phiêu Linh uyển chuyển cười.
“Người ta nói phụ nữ có hai loại: Làm bộ trong sáng và giả vờ không trong sáng, tôi nhìn thế nào cũng thấy cô thuộc loại thứ hai.” Joe ra vẻ chắc chắn nói.
“Chẳng lẽ anh không biết phụ nữ hiện hay lưu hành loại lấy giả vờ không trong sáng để biểu hiện sự trong sáng sao?” Phiêu Linh hé miệng cười khẽ
Đang nói chuyện phiếm, Phiêu Linh trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn thấy một người đàn ông tiến vào.
Ánh đèn mờ ảo trong bóng tối khiến cho gương mặt của người đàn ông đó trở nên mơ hồ. Nhưng mà nhìn về phía ánh mắt kia trong bóng tối lại sáng dị thường [H.A: tả như siêu nhân gao ý nhỉ]. Chỉ một thoáng, Phiêu Linh có cảm giác như đã quen biết ở đâu rồi.
“Cô đang nhìn ai vậy?” Joe theo ánh mắt của Phiêu Linh nhìn qua, lập tức kích động đứng lên nói lớn “ Hey! Diệc Sinh, ở bên này!”
Người đàn ông nghe thấy Joe đón tiếp liền hướng phía bọn họ mà đi tới.
“Phiêu Linh, hôm nay tôi dùng cương vị của một người bạn để giới thiệu cho cô một người tốt nhất.” Joe bắt đầu xoa tay.
Phiêu Linh đột nhiên tỉnh ngộ:
“Đây là mục đích khiến anh sống chết lôi tôi tới đây?”
Joe thản nhiên nói:
“Đương nhiên, ……….. cô trước hết đừng có cau mày chứ, tôi nói cho cô biết. Diệc Sinh là một người đàn ông tốt ngàn năm có một. Đáng tiếc không phải là người đồng tính, nếu không tôi đã sớm nẫng tay trên rồi.”
Lúc này, theo bước chân người đàn ông kia tới gần, Phiêu Linh có thể thấy rõ khuôn mặt thật của người đó: mặt như bạch ngọc, ngũ quan tinh xảo, tuấn tú hơn người, rất thanh tú, có lúc khóe miệng khẽ cười khiến người ta dễ sinh hảo cảm.
Nhưng điều khiến người ta chú ý nhất là ánh mắt của người đó, sạch sẽ và trong suốt, giống như một hồ nước trông xanh khiến người ta không khỏi bị cuốn hút vào đó….
“Diệc Sinh, ngồi xuống đây. Xin giới thiệu đây là Nhậm Diệc Sinh. Hành nghề luật sư tại văn phòng luật sư New York. Mới hai mươi bốn tuổi đầy triển vọng. Diệc Sinh, đây là ngôi sao mới của nền điện ảnh, Lâm Phiêu Linh, rất xinh đẹp.”
Joe cười đem hai người giới thiệu với nhau.
“Phiêu Linh” Nhậm Diệc Sinh lẩm nhẩm “ Một cái tên rất đẹp.”
“Hey, tôi có nghe nhầm không vậy? Đại công tử của chúng ta từ khi nào học được những lời đường mật khiến chị em phụ nữ vui vẻ vậy chứ?” Joe cười trêu nói.
Nghe vậy, Diệc Sinh bỗng ngượng ngùng nở nụ cười, để lộ ra hàm răng đều và trắng, nhưng ánh mắt đen nhánh mà xinh đẹp vẫn nhìn vào Phiêu Linh.
Phiêu Linh đột nhiên trong lúc đó có chút khó xử, trong lòng dâng lên cảm giác lạ thường không thể diễn tả.
“Diệc Sinh, chúng ta không gặp nhau cũng được gần một năm rồi đó.” Joe hỏi “ Trở về cũng không nói cho tôi một tiếng, nếu không phải là tôi chủ động hẹn gặp, chắc cậu sẽ lặn mất tăm chứ gì?”
“Thật ngại quá, tôi cũng mới trở lại, còn nhiều chuyện phải thu xếp lắm.” Diệc Sinh cười cười xin lỗi “Hay là hôm nào mời cậu đi ăn cơm coi như là tạ lỗi.”
“Ăn cơm thì miễn cũng được, hiện tại tôi đang trong tình trạng thất tình đây. Hay là cậu giới thiệu cho tôi một người bạn trai đi.” Joe nói xong nhìn Phiêu Linh chớp chớp mắt “Dù sao thì hôm nay tôi cũng đã giới thiệu cho cậu một tiểu mỹ nhân nha!”
Phiêu Linh cúi đầu dấu đi sự xấu hổ.
Lúc này, những người khác đưa ra ý kiến chơi trò xoay chai, lập tức mọi người ngồi thành một vòng tròn, lần lượt quay vỏ chai rượu ở chính giữa. Khi chai rượu dừng lại ở đâu, người quay cái chai cùng người bị miệng chai hướng vào sẽ phải hôn môi, bất luận là nam hay nữ.
Mọi người nhất trí tán thành, cũng nhanh chóng ngồi xuống. Phiêu Linh tuy có chút không được tự nhiên, nhưng nếu từ chối tham gia thì lại có vẻ quá mức chính trực. Mèo khen mèo dài đuôi thời nay không ai làm nữa, việc gì lại làm cụt hứng của mọi người.
Cái chai chuyển động một vòng, một đôi đang hôn môi trước mặt. Giữa họ không có chút cảm tình nào, có lẽ bởi vì như thế nên không khí mới có vẻ thoải mái.
Bất luận là chuyện gì, chỉ cần không có cảm tình gì thì sẽ thoải mái rất nhiều.
Rất nhanh đến phiên Diệc Sinh, chỉ thấy anh nhìn Phiêu Linh, trong mắt hiện lên một tia sáng, cổ tay khẽ động, bình rượu quay tròn rồi chậm rãi dừng lại.
Miệng bình nhằm thẳng hướng Phiêu Linh đang ngồi.
Joe đi đầu vỗ tay, mọi người cũng ồn ào vỗ tay, Diệc Sinh mỉm cười nâng cằm Phiêu Linh lên.
Nhất thời, Phiêu Linh toàn thân cứng đờ. Nhìn thấy hàng lông mi dày và xinh đẹp trước mặt, chiếc mũi thẳng tắp tuấn mỹ cùng đôi môi duyên dáng kia chậm rãi tới gần mình.
Ngoài ý muốn chính là Diệc Sinh cũng không có thật sự hôn đến cô mà lặng lẽ đưa tay đặt trên môi cô, hôn vào chính ngón tay của mình.
Dù vậy, Phiêu Linh tựa hồ cũng cảm giác được hơi ấm cửa Diệc Sinh, mang theo hơi rượu nhàn nhạt vẫn quanh quẩn ở trên môi mình không tan.
Phiêu Linh bỗng nhiên cảm thấy trong lòng buồn bực, có chút không thở nổi, vì thế nhân lúc mọi người không để ý lặng lẽ đứng dậy rời đi.
Vừa đi đến chỗ ngoặt, bỗng nhiên có người bước ra chặn trước mặt, Phiêu Linh lắp bắp kinh hãi, nhìn kĩ hóa ra là Vương Tử Tuấn.
Chỉ thấy hắn người đầy mùi rượu, lảo đảo lôi kéo tay Phiêu Linh:
“Còn nói cái gì mà buổi tối không rảnh, rõ ràng là nói dối mà. Đi, đi uống rượu với tôi.”
Phiêu Linh chán ghét nhăn mặt nhíu mày:
“Thật xin lỗi, tôi phải về nhà.”
Vương Tử Tuấn dung sức ép Phiêu Linh vào tường, đột nhiên va chạm mạnh khiến sau lưng Phiêu Linh dấy lên cảm giác đau nhức.
“Đừng không biết phân biệt, cô chẳng qua là người mới, đẩy cái gì?” Vương Tử Tuấn bộ mặt dữ tợn đứng lên “Nói cho cô hay, chỉ cần tôi nói với đạo diễn một tiếng, cô sẽ phải cuốn gói ra đi.”
Phiêu Linh nén chịu đau, lạnh lùng nhìn hắn nói:
“Thì ra ngài đây cũng có bản lĩnh lớn như vậy, vậy thì cần gì phải trước mặt đạo diễn cúi mặt khom lưng cả ngày chứ?”
Vương Tử Tuấn tức giận đứng lên, giơ tay chuẩn bị hướng Phiêu Linh giáng xuống đột nhiên bị người nào đó giữ lại.
Phiêu Linh tập trung nhìn xem, thì ra là Nhậm Diệc Sinh. Chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm Vương Tử Tuấn, hàm dưới cắn chặt, sắc mặt ảm đạm nói:
“Anh muốn làm gì cô ấy?”
“Liên quan gì đến mày?” Vương Tử Tuấn đánh giá Diệc Sinh một hồi rồi sâu đó cười ha hả, chỉ vào Phiêu Linh hỏi “Hay là mày cũng cùng cô ta lên giường? Tao nói ày biết, tiện nhân này…..”
Không đợi hắn nói xong, một đấm của Diệc Sinh đã đánh xuống, khiến Vương Tử Tuấn ngã nhào trên mặt đất, lớn tiếng nói:
“Lau sạch miệng rồi hẵn nói”
Vương Tử Tuấn nằm co quắp trên mặt đất, khóe miệng chảy ra máu tươi, như cũ vẫn không buông tha:
“Tao mắng cô ta là tiện nhân đó, thì sao?”
Diệc Sinh tức giận tột độ, hướng chỗ hiểm của hắn mà tới, lại bị Phiêu Linh ngăn lại:
“Chỗ này rất đông người, tôi không muốn gây chuyện ồn ào.”
Phiêu Linh lập tức kéo Diệc Sinh ra ngoài cửa lớn, hai người đứng ở ven đường, lâm vào trầm mặc.
Gió lạnh thổi mạnh, Diệc Sinh nguôi dần cơn giận, bắt đầu quan tâm Phiêu Linh:
“Cô không sao chứ?”
“Tôi không sao, vừa rồi cảm ơn anh!” Phiêu Linh giải thích nói “Anh ta là bạn diễn của tôi, có thể hôm nay uống rượu say có chút thất thố.”
“Tại sao bỏ đi không nói một tiếng?” Diệc Sinh đột nhiên hỏi.
Vừa rồi anh không chú ý một chút, quay lại đã không thấy cô đâu. Chạy nhanh đuổi theo ra đến đó, lại thấy người đàn ông kia có ý muốn đánh cô. Anh liền nổi trận lôi đình, trên đời này việc anh khinh bỉ nhất là đàn ông đánh phụ nữ, hơn nữa, đối tượng lại là cô……..
“Tôi ….. có chút không thoải mái nên muốn sớm về nhà.” Phiêu Linh buông xuống ánh mắt, chính cô cũng biết không nên không chào mà đi, nhưng trước mặt Diệc Sinh có tình cảm gì đó không thể lý giải khiến cô có chút sợ hãi.
“Tôi đưa cô về!” Diệc Sinh nói.
“Không cần đâu, tôi có thể tự đi.” Không đợi Diệc Sinh nói thêm, Phiêu Linh nhanh chóng bắt taxi, ngồi lên rồi chào từ biệt Diệc Sinh qua cửa sổ.
Cho đến khi xe chạy rất xa rồi, cô mới quay đầu lại, nhìn thấy thân ảnh tuấn dật kia nhỏ dần nhỏ dần cho đến khi không còn nhìn thấy nữa…….