Tới giờ hẹn, Phiêu Linh đi vào đại sảnh của công ty Thịnh Vũ, thẳng bước tới quầy lễ tân: “Xin chào, tôi là Lâm Phiêu Linh, Vũ Dã tiên sinh hẹn tôi tới.’’
“Xin chờ một chút.’’ Cô gái làm lễ tân nhấc điện thoại lên: “Vũ tiên sinh, Lâm tiểu thư đến đây... Được, tôi đã biết.’’
Lễ tân đặt điện thoại xuống, mỉm cười nói: “Lâm tiểu thư, Vũ tiên sinh mời cô vào.’’
Phiêu Linh cảm ơn xong, liền lập tức lên tầng, không hề nghe thấy đoạn đối thoại phía sau.
“Ôi chao, đó là người mới mà Vũ tiên sinh vừa ý sao? ’’
“Hẳn là vậy đi, bộ dạng rất được, nhìn thế nào cũng khiến cho người ta có cảm giác thoải mái. Ai, có vẻ đẹp ngoại hình thật tốt, có thể làm ngôi sao, không giống chúng ta cả ngày chỉ ngồi khô ở chỗ này.’’
“Nhưng chúng ta ít nhất không bị phóng viên cả ngày theo dõi, chụp ảnh.’’
“Nói cũng đúng, quên đi, thoải mái mới chính là hạnh phúc.’’
Phiêu Linh đứng trước cửa phòng tổng giám đốc, thầm thở sâu rồi gõ cửa.
“Mời vào.’’ Một thanh âm trầm ấm đầy sức hút vang lên từ bên trong.
Phiêu Linh chầm chậm đẩy cửa ra, phòng rất rộng, ước chừng hai trăm mét vuông. Trước mặt là cửa sổ lớn sát sàn, nhìn ra ngoài, cả thành phố thu vào tầm mắt: Người đông như kiến, xe như nước chảy, kiến trúc cao thấp chằng chịt.
Nhưng trong phòng thực sự yên lặng, tiếng động lớn rầm rĩ bên ngoài dường như ở một thế giới khác.
Phiêu Linh nghĩ nơi này hẳn là công ty phát triển nhất thành phố.
Âm thanh hấp dẫn phát ra từ TV khiến Phiêu Linh chú ý, cô quay đầu, thấy văn phòng phía bên phải có một màn hình TV Led lớn, đang phát hình Phiêu Linh quay cho bộ kịch truyền hình.
Mà một người đang ngồi trên ghế salon, đưa lưng về phía Phiêu Linh.
Bỗng nhiên đoạn phim bị ấn tạm dừng, màn hình liền dừng lại ở hình ảnh của Phiêu Linh. Nhìn khuôn mặt mình trên TV, Phiêu Linh cảm thấy không thoải mái, bèn rời tầm mắt đi.
“Diễn viên nhất định phải có thói quen xem phim của mình, như vậy mới hiểu rõ những ưu khuyết điểm trong diễn xuất.’’ Người kia vừa nói vừa xoay người lại.
Thân hình hắn cao lớn cường tráng, toàn bộ quần áo đều màu đen, hai cúc áo phía trên không cài, mơ hồ để lộ ra vòm ngực rộng lớn.
Ngũ quan đoan chính, ngoại hình thành thục mà ổn trọng, có khí chất vương giả.
Tay đeo đồng hồ Rolex nhẹ nhàng đem xì gà đặt vào miệng, hít một hơi, xì gà ở yên trong không trung, sau đó chậm rãi nhả khói ra, tràn ngập khoảng không giữa hai người.
Phiêu Linh nhận thấy được sau làn sương khói kia, một ánh mắt thâm thúy đang đánh giá mình, không, không phải đánh giá, mà là phân tích, như muốn xuyên qua da thịt trực tiếp nhìn thấu nội tâm của cô.
Tầm mắt lướt tới, Phiêu Linh thậm chí có thể cảm thấy hơi bất an, thân mình không khỏi cứng lại.
May mà rất nhanh hắn liền thu hồi ánh mắt.
“Mời ngồi.’’ Thanh âm rất nhẹ, mang theo vài phần ý nhường, Phiêu Linh ngồi xuống đối diện hắn.
“Lâm tiểu thư, tôi là Vũ Dã.’’ Vũ Dã nói năng gãy gọn: “Chúng tôi đã xem qua cô diễn kịch truyền hình, nhận thấy cô là diễn viên có tiềm lực, công ty rất có hứng thú cùng cô hợp tác, cho nên muốn hỏi ý kiến của cô.’’
“Có thể cùng công ty Thịnh Vũ hợp tác, tôi thấy thật vinh dự và may mắn.” Phiêu Linh chậm rãi tỉnh táo lại, trầm ổn mà không thất lễ trả lời câu hỏi.
“Chúng tôi tính cùng cô ký kết hợp đồng năm năm, trong khoảng thời gian này, hàng năm cô phải quay năm tác phẩm điện ảnh và truyền hình. Tất cả các tác phẩm điện ảnh, truyền hình hay quảng cáo đều do công ty toàn quyền phụ trách. Tiền thu vào sẽ được chia đều năm năm. Cô đồng ý không?’’
Phiêu Linh gật đầu, hiểu được đối với cô mà nói, đây đã là đãi ngộ tối ưu.
“Mặt khác, cô hẳn không xa lạ gì với Vương Tử Tuấn?’’ Vũ dã bỗng nhiên nhắc tới: “Căn cứ tư liệu của chúng tôi, mấy tháng trước hắn đã nói ra rất nhiều bất lợi của cô với giới truyền thông, khiến cho cô mất đi công việc người mẫu, phải không?’’
Phiêu Linh trong lòng trầm xuống, mặt vẫn như cũ bình tĩnh đáp: “Đúng, có vấn đề gì sao?’’
“Có thể cô chưa biết, công ty Minh Hâm là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của chúng tôi, mà Vương Tử Tuấn là nghệ sĩ dưới quyền bọn chúng. Bởi vậy bọn chúng nhất định sẽ khơi mào chuyện văn kiện kia một lần nữa, chèn ép cô. Hi vọng cô có thể chuẩn bị tư tưởng trước.”
“Cần tôi làm gì sao?” Phiêu Linh hỏi.
“Không, cô cứ giống như trước, mỉm cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận.” Vũ Dã ngồi trên ghế, hai tay đan chéo, nhìn thẳng Phiêu Linh: “Hắn tiếp tục như thế không được lâu, cũng diễn xuất nhiều năm, địa vị cao xa hơn cô, cho nên hiện tại cứng rắn cùng hắn không phải kế sách hay... Được, cứ như vậy đi, tôi sẽ cho người sớm soạn thảo hợp đồng, hai ngày nữa thông báo cho cô tới ký.”
Phiêu Linh đứng dậy cáo từ, đi tới cửa thì bỗng nhiên bị Vũ Dã gọi lại: “Lâm tiểu thư, những người thành công trong công ty của chúng tôi đều có một điểm chung, cô có biết là gì không?’’
Phiêu Linh quay đầu lại, thấy Vũ dã nhướng mắt lên, ý vị thâm sâu nói: “Bọn họ đều rất nghe theo lời nói của công ty. Hy vọng cô nhớ kỹ điểm này.”
“Vũ dã, cậu quyết định thực sự cần cô ta sao?’’ Thành Ý nhìn ảnh Phiêu Linh trên màn hình, có chút nghi ngờ: “Quả thật là đẹp, nhưng bồi dưỡng một người như cô ta có phải rất mạo hiểm không?’’
“Trong nhóm những cô gái xinh đẹp chắc chắn không thể thiếu cô ta.” Vũ Dã lắc chén rượu trong tay, chất lỏng mảu hổ phách như khối băng không ngừng rung chuyển: “Tuy không có kinh nghiệm diễn xuất, nhưng kỹ thuật biểu diễn lại tươi mới tự nhiên, thiên phú phú trời cho, có khả năng thành tài.”
Đóng phim không giống như những công việc khác, cho dù có cố gắng thế nào, nếu không có thiên phú, luôn kém vài phần lửa.
“Chắc chắn như vậy?” Đôi mắt Thành Ý có vẻ dương dương tự đắc.
“Tôi đã xem nhầm lần nào chưa?” Vũ Dã khóe miệng khẽ nhếch, toàn thân toát lên sự tự tin.
Thành Ý cẩn thận ngẫm lại, lời này thật đúng đắn. Vũ Dã tiếp quảng công ty gần 12 năm, tự mình lựa chọn nghệ sĩ, sau họ đều trở thành diễn viên tinh tú, trụ cột của công ty. Thịnh Vũ có thể dành danh hiệu công ty giải trí lớn nhất quốc gia không thể không kể đến công lao của Vũ Dã.
“Cậu cũng nên hiểu, công ty giờ toàn diễn viên đã lớn tuổi, mà những nữ nghệ sĩ trẻ, có thể một mình đảm đương công việc cơ hồ không có. Lâm Phiêu Linh chỉ mới mười chín, tuổi cũng thích hợp, nếu gặp may, sau này cô ta thành trụ cột vững vàng của Thịnh Vũ chưa biết chừng.”
“Cần cô ta làm diễn viên chính trong bộ kịch truyền hình sao?’’ Thành Ý hỏi.
“Không, hiện tại cô ta đang vấp phải sự phản đối của dư luận, càng nóng vội, càng nhanh ngã. Cứ để từ từ, trước hết cho cô ta phối hợp diễn, khiến người xem dần dần tiếp nhận.”
“Còn nghệ danh thì sao?”
“Không cần, tên thường đã rất tốt rồi... Phiêu Linh, Lâm Phiêu Linh.” Vũ Dã đứng ở cửa sổ đằng trước, thì thào nhớ kỹ, đem chén rượu một hơi uống cạn sạch.
Từ công ty Thịnh Vũ đi ra, Phiêu Linh không về nhà luôn, mà đến công viên gần đấy.
Chính cô cũng cảm thấy kỳ quái, khổ tận cam lai, hẳn là phải hưng phấn cùng kích động, nhưng cô bây giờ không có tâm tình kia.
Bởi vì, muốn cùng hắn buổi tối chia sẻ tin vui này nhưng người đã đi vắng, trong nhà chỉ còn vẻ hiu quạnh.
Cuối thu, lá Konoha rụng nhiều, trong công viên thêm phần im lặng, lạnh lẽo.
Lâm Phiêu Linh ngồi trên ghế đá, một đôi tình nhân đi qua chỗ nàng ngồi, hai người nắm tay thật chặt, trên mặt toát lên ánh sáng rực rỡ mà chỉ những người yêu nhau mới hiểu.
Mấy ngày trước, ở trên đường, Diệc Sinh cũng ôm chặt Phiêu Linh, đem đôi tay lạnh lẽo của cô ôm vào trong lòng.
“Saolại lạnh đến vậy?’’ Còn nhớ rõ câu hỏi Diệc Sinh hỏi cô lúc ấy.
“Đến mùa đông tay em thường bị lạnh.”
“Sau này không cần lo lắng, có lò sưởi di động là anh đây rồi.” Diệc Sinh nâng tay cô lên, nhẹ nhàng hà hơi.
Lâm Phiêu Linh vuốt ve hai tay, có cảm giác nóng nóng, lại ngứa.
Một trận gió rét thổi tới, Phiêu Linh bị cảm lạnh, không khỏi rùng mình.
Đúng lúc này, có người đem áo khoác dịu dàng choàng lên người cô.
Phiêu Linh ngẩng đầu, thấy Diệc Sinh đang chăm chú nhìn cô, ánh mắt phức tạp.
“Diệc Sinh?” Phiêu Linh có chút giật mình, không nghĩ tới hai người sẽ gặp nhau ở chỗ này.
“Quá lạnh, về nhà thôi.” Diệc Sinh cầm chặt tay cô, đem đặt vào trong túi áo khoác của anh, nhẽ nhàng kéo cô đi về hướng nhà.
Hai người trên đường trầm mặc bước đi.
Lúc này, Diệc Sinh bỗng mở miệng: “Thực xin lỗi, ngày đó anh không nên nổi nóng với em.”
Phiêu Linh mấp máy môi, muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống.
“Lời nói ra hôm đó, là anh hồ ngôn loạn ngữ*, em đừng tưởng thật.” Diệc Sinh tiếp tục nói.
[chú thích: * nói năng lung tung]
“Diệc Sinh, vẫn là nên dọn đến nhà anh đi.” Phiêu Linh ấm giọng nói.
Nghe vậy, Diệc Sinh dừng bước, xoay người nhìn Phiêu Linh, có chút không tin nổi.
“Như vậy, anh sẽ tiện rất nhiều, em cũng tiết kiệm được tiền thuê nhà.” Phiêu Linh lên tiếng giải thích.
Diệc Sinh thử hỏi han: “Em thật sự nguyện ý, sao phải là bởi vì lời nói của anh nên mới bất đắc dĩ làm thế?”
Phiêu Linh mỉm cười nhìn hắn: “Nếu bạn trai có nhà trọ lớn như vậy, vì cái gì mà em phải ủy khuất mình sống ở căn gác xép nhỏ bé đây?”
Diệc Sinh cẩn thận nhìn biểu cảm trên mặt Phiêu Linh, rốt cục tin tưởng lời cô, sau đó kìm lòng không đặng liền ôm cô vào lòng, trên mặt ý cười sáng lạn.
“Vì sao lại thay đổi chủ ý?” Diệc Sinh nhịn không được hỏi.
Phiêu Linh tựa đầu vào lòng Diệc Sinh, ngửi mùi hương đã lâu không thấy kia, nhẹ nói: “Bởi vì em sai rồi.”
Chính xác là sai lầm, tự bản thân lừa mình dối người.
Nghĩ đến chỉ cần lặng lẽ xây dựng bức tường thành giữa hai bên, không dành tình cảm quá sâu cho nhau, thì khi anh ta rời đi, mình cũng sẽ không quá mức bi thương. Nhưng rốt cuộc lại phát hiện, dù mình phòng bị thế nào, tình cảm cùng Diệc Sinh vẫn theo đủ mọi ngõ ngách lẻn vào. Như có hình xăm trong lòng, không thể quên đi.
Giống như cha mẹ cô gặp nhau, cô gặp Diệc Sinh, cũng là số mệnh.
Nhưng bất đồng chính là, cô sẽ dùng toàn lực xây dựng tương lai của hai người, bọn họ sẽ kết hôn, vui đùa cùng con cháu, sống chết có nhau.
“Diệc Sinh?”
“uhm.”
“Trọn đời bên cạnh em được không?”
Diệc Sinh không trả lời, trực tiếp đem cô ôm chặt hơn, giống như vĩnh viễn không buông tay.
Phiêu Linh bắt đầu tiến vào quay phim cho bộ phim mới, đây là bộ phim nặng kí, ngàn năm có một của công ty Thịnh Vũ, tất cả diễn viên chính đều là diễn viên giỏi, giới truyền thông cũng rất chú ý tới bộ phim này.
Hơn nữa, giống như dự đoán của Vũ Dã, công ty Minh Hâm lúc này nhắc lại vụ kiện của Vương Tử Tuấn, bởi vậy khi máy quay chính thức khởi động, phóng viên tiến hành truy hỏi, công kích Lâm Phiêu Linh.
“Lâm tiểu thư vì không chịu nổi những tin tức phản đối mình nên bị khủng hoảng sao?”
“Vương Tử Tuấn nói cuộc sống cá nhân của Lâm tiểu thư không được ổn định lắm có thật không?”
“Nghe nói sở dĩ Vũ Dã cùng Lâm tiểu thư ký hợp đồng là bởi quan hệ thân mật giữa hai người, có chuyện này sao?”
Phiêu Linh như trước áp dụng chiến thuật trầm mặc, khóe miệng thủy chung thản nhiên tươi cười.
Nếu mọi người đã có thành kiến từ trước, tiếp tục giải thích sẽ chỉ đưa tới sự chán ghét hơn nữa.
Bất luận như thế nào, trong suốt quá trình quay, chụp ảnh, Phiêu Linh luôn cố gắng diễn thật tốt phần của mình.
Dù sao cơ hội cũng như gió thoảng qua, Phiêu Linh không muốn sau này mình phải hối hận.
Mà ở trong góc chỗ chụp ảnh, có hai người đang cẩn thận quan sát Phiêu Linh, người kia quay sang hỏi người bên cạnh: “Biểu hiện của cô ta thế nào?”
“Vũ Dã, ánh mắt cậu quả thật không tệ, cô bé kia nhập vai diễn rất nhanh, đạo diễn cũng khen cô ấy rất có năng khiếu trời cho.”
Nghe vậy, Vũ Dã nhất thời lộ ra biểu tình hồ nghi khó hiểu, cuối cùng liếc mắt một cái đến Phiêu Linh đang chăm chú nghiên cứu kịch bản, xoay người đi ra.
Ba tháng sau, bộ phim được phát. Người xem đa phần đều có phản hồi tốt, doanh thu cũng khá cao.
Phiêu Linh đóng vai em gái của nam diễn viên chính, nhu thuận ôn hòa, hồn nhiên vui tươi, không ít người xem bắt đầu đổi mới cách nhìn về cô, ngẫu nhiên một vài tạp chí còn viết vài lời ca ngợi cô.
Vừa đúng lúc Diệc Sinh cùng bằng hữu thành lập văn phòng luật sư Sự Vụ Sở, Diệc Sinh liền dẫn Phiêu Linh đi ăn mừng.
“Rốt cuộc bộ phim cũng quay xong.” Diệc Sinh sảng khoái hô to, lại nhíu mày: “Mấy tháng nay em gầy hơn.”
“Có ư?” Phiêu Linh nhìn hai bên, nói: “Ở nhà mở tiệc không tốt sao? Sao lại thích ăn ở ngoài?”
“Anh không đành lòng nhìn em một mình ở phòng bếp bận rộn, tất bật.”
“Xem là có người ghét đồ ăn em làm đi.” Phiêu Linh cười đáp.
“Còn sớm còn sớm,” Diệc Sinh lắc lắc ngón tay, nghiêm trang nói: “Anh ít nhất còn muốn ăn đồ ăn em làm sáu mươi năm nữa, hiện tại mà chán ghét thì sáu mươi năm nữa sống thế nào đây?”
Con ngươi Phiêu Linh khẽ chuyển: “Sáu mươi năm? Lâu được như vậy sao?”
“Nhất định.” Diệc Sinh nhìn sâu vào Phiêu Linh, ngữ khí kiên định mà ôn nhu.
“Diệc Sinh,” Phiêu Linh nhìn thẳng vào khuôn mặt của Diệc Sinh, tự đáy lòng nói: “Cảm ơn anh đã đến bên cạnh em.”
“Một khi đã như vậy,” Diệc Sinh nắm lấy bàn tay thon dài của nàng đặt bên miệng hôn nhẹ, trong mắt lưu chuyển thoáng hiện ý cười xấu xa: “Về nhà phải cảm tạ anh thật tốt”
Phiêu Linh bật cười một tiếng.
“Vũ Dã, làm sao cứ mãi nhìn hai người kia?”
“Có sao?” Ở một bên khác của nhà hàng, Vũ Dã bị cô gái gọi, thu hồi ánh mắt, quay đầu như không có việc gì hỏi lại.
“Còn nói không có? ...Di, đây không phải là nữ diễn viên mà công ty anh vừa ký hợp đồng sao? Quả nhiên xinh đẹp.” Cô gái diễm lệ một tay chỉ trỏ, hiểu rõ tình hình bèn quay sang nhìn chằm chằm Vũ Dã: “Nghe nói là anh khai quật được, như thế nào, vừa ý cô ta?”
Khóe miệng Vũ Dã gợi lên tươi cười mị hoặc: “Vốn là có thể, nhưng không may trong mắt tôi hiện tại chỉ vừa ý em.”
Tiếng nói trầm thấp mà giàu từ tính, từng chữ đều làm cho lòng người rung động.
Cô gái dùng bàn tay dưới bàn trêu đùa Vũ Dã, dịu dàng nói: “Chứng minh thế nào?”
Vũ Dã lấy ra chiếc hộp nhung tơ màu đen, mở ra, bên trong là một dây chuyền kim cương danh giá được làm thủ công, ánh sáng lóa mắt, sau đó nhẹ nhàng đưa tới gần khuôn mặt cô gái, khẽ nói: “Bây giờ tin rồi chứ?”
Cô gái cười dài nhận lấy, trong lòng không khỏi cười lạnh, tin tưởng? Chính mình lăn lộn nhiều năm như vậy, nếu dễ dàng khinh địch, tin tưởng vào lời nói của nam nhân thì đã sớm xương cốt hóa tro tàn.
Nhưng cũng phải nói lại, Vũ Dã cũng chẳng hề quan trọng tin tưởng hay không.
Hai người bọn họ đều hiểu được, một người cần chính là tiền, người kia cần chính là tình.
Sáng mai tỉnh lại, tiền nong đều thỏa thuận xong, hai bên lại đường ai nấy đi.
Cô gái giơ chén rượu lên, hướng vẻ mặt mê hoặc của nam nhân trong đám người kia, mỉm cười.
Kế tiếp vài bộ phim hạng trung, Phiêu Linh như trước ra sức phối hợp diễn, mỗi bộ phim doanh thu đều không giảm, dần dần liền nổi tiếng, kỹ xảo biểu diễn của cô ngày càng thành thục, nhiều đồng nghiệp bắt đầu tán thưởng, đồng thời cô cũng nhận được giải thưởng diễn viên mới của năm nay.
Ở trong lễ trao giải, người dẫn chương trình hỏi cô cho rằng chuyện khó khăn nhất trong đóng phim là gì.
Phiêu Linh suy tư một lát, hồi đáp: “Cười.” Chính là việc miễn cưỡng phải cười vui vẻ.
Đó là chuyện khó khăn nhất trên đời.
Một khắc trước lệ rơi đầy mặt,ngay khắc sau màn ảnh đảo qua phía mình lại nhất định phải nhếch khóe miệng lên tạo thành nụ cười, cho dù hai bên má vết tích dòng lệ vẫn chưa xóa.
Phiêu Linh tận mắt nhìn thấy một ngôi sao ca nhạc nhỏ mới vừa ở phía sau sân khấu dùng bàn tay lau khô nước mắt, lúc lên sân khấu đã cười cười nói nói.
Đây là quy tắc của trò chơi trong thế giới giải trí này.
Chơi không thắng nổi, không sao, đổi người kế tiếp.
Lễ trao giải lớn vừa kết thúc, công ty liền lấy việc diễn viên được thưởng mở tiệc chúc mừng, đến tận đêm khuya mới có thể thoát thân.
Phiêu Linh lảo đảo đi ra, dưới chân có chút hẫng, không để ý, ở trên cầu thang trượt chân, may mà có người đỡ lấy cánh tay cô, mới tránh khỏi cảnh ngã thảm.
Cô tập trung nhìn kỹ, thì ra là Vũ Dã.
“Xem ra cô có chút say.” Vũ Dã thản nhiên nhìn mặt Phiêu Linh đang đỏ ửng lên, bình tĩnh nói: “Để tôi đưa cô về nhà.”
Sau đó liền giúp đỡ Phiêu Linh ngồi vào trong xe, mở mui xe ra, để không khí mới mẻ tràn vào.
Bị gió thổi qua, mùi rượu trên người Phiêu Linh tản đi không ít, hồi tưởng lại vẻ say rượu vừa rồi, cô không khỏi có chút thẹn đỏ mặt, đành phải ngồi ngay ngắn.
“Chúc mừng cô nhận được giải thưởng.” Giọng nói của Vũ Dã phá tan không khí trầm mặc.
“Hẳn là phải cảm tạ công ty bồi dưỡng.”
Vũ Dã qua kính chiếu hậu nhìn được vẻ mặt Phiêu Linh, bên miệng lộ ra tia hài hước tươi cười: “Ngay cả khi say rượu cũng có thể nói ra mấy lời khách sáo chuyên dùng để đối phó đám ký giả này, thật đúng không đơn giản.”
Phiêu Linh nhất thời không hiểu rõ ý của Vũ Dã là gì, đành phải nhợt nhạt cười lại.
“Bộ phận diễn xuất của công ty quyết định để cô đảm nhiệm vai trò diễn viên chính.” Vũ Dã thu lại nụ cười, bắt đầu nói chuyện chính sự: Tuy nhiên trước đó, vụ kiện với Vương Tử Tuấn chúng tôi sẽ cho cô lật lại bản án.”
Phiêu Linh ngữ khí lo lắng: “Sự việc kia đã qua đi lâu, truyền thông cũng rất ít đưu tin, còn cần phải lật lại sao?”
“Hiện tại cô vừa nhận được giải thưởng, đang vô cùng nổ bật, Vương Tử Tuấn chắc chắn sẽ không buông tha cơ hội này, tất nhiên một lần nữa tạo scandal, càng như thế, chúng ta càng phải tiên hạ thủ vi cường... Hơn nữa, Vũ Dã nhìn về phía trước, trên mặt hiện lên một tầng sương lạnh: “Bọn chúng không khỏi ra oai quá lâu.”
Không biết là bởi cảm giác lạnh lẽo trong lời nói hay do gió thổi mạnh, Phiêu Linh bỗng nhiên rùng mình một trận.
Khóe mắt thoáng nhìn Phiêu Linh khác thường, Vũ Dã lẳng lặng hạ mui xe xuống.
Rất nhanh liền đến dưới tầng nhà trọ.
Phiêu Linh cảm ơn, vừa mới đặt tay lên tay cầm ở xe, đã bị Vũ Dã gọi lại: “Nghe người đại diện nói, hiện tại cô đang ở cùng với bạn trai, là chỗ này sao?”
Phiêu Linh thoải mái thừa nhận: “Phải.”
Một tia bóng tối thoáng hiện trên mặt Vũ Dã, không dễ nhận ra.
Nhưng rất nhanh hắn liền khôi phục lại thần sắc tĩnh như nước, dặn dò: “Mấy ngày tới cô cứ việc nghỉ ngơi, phóng viên bên kia tự nhiên sẽ có người thay cô nói chuyện.”
“Được.” Phiêu Linh tạm biệt, lập tức xuống xe, nhìn theo Vũ Dã rời đi.
Xoay người, đã thấy Diệc Sinh đứng ở trước cửa.
Phiêu Linh đi thẳng đến, hai tay ôm lấy cổ Diệc Sinh, nhẹ nhàng cười: “Anh đứng đây chờ em?”
Dưới ngọn đèn, Diệc Sinh thấy hai má Phiêu Linh hồng như cánh hoa đào, đôi mắt như làn thu thủy, xinh đẹp kiều diễm, không giống như trước, liền hỏi: “Em uống rượu sao?”
Phiêu Linh gật gật đầu, vẻ mặt sáng lạn ý cười, vui sướng nói: “Diệc Sinh, em đạt được giải thưởng.”
“Anh đã sớm biết.” Diệc Sinh dương dương tự đắc nói.
“Khi nào? Trên TV phát sao?”
“Anh chỉ biết sau một ngày quay phim của em.” Diệc Sinh vòng tay ôm eo Phiêu Linh, ôn nhu: “Lâm Phiêu Linh không chỉ giành được giải diễn viên mới xuất sắc mà chắc chắn còn đạt được giải nữ diễn viên tốt nhất nữa.”
“Thật sự?” Phiêu Linh nân đôi đồng mâu long lanh như nước lên, vui vẻ giống như một đứa trẻ.
“Đương nhiên, để anh cõng em đi lên.”
Phiêu Linh theo lời bám lấy lưng Diệc Sinh, lại thấy Diệc Sinh hướng thang bộ mà đến, không khỏi kêu ra tiếng: “Anh định leo thang bộ ư? Hai mươi mốt tầng đó, sẽ mệt chết!”
“Lâm Phiêu Linh, hôm nay anh sẽ cho em mở rộng tầm mắt về sự lợi hại của bạn trai em.”
Diệc Sinh thở sâu, đem theo Phiêu Linh chạy nhanh lên tầng. Phiêu Linh nhắm mắt lại, ôm chặt lấy Diệc Sinh, trái tim khẩn trương như muốn nhảy ra ngoài, cảm thấy cực kỳ hưng phấn sung sướng.
Chạy thẳng đến tầng mười lăm, Diệc Sinh mới chậm rãi dừng lại, thở hồng hộc. Phiêu Linh lau đi mồ hôi trên trán hắn: “Tốt lắm, tin tưởng anh, Diệc Sinh, thả em xuống đây đi.”
Diệc Sinh nhắm mắt làm ngơ, đi bước một lên cầu thang, yết hầu thanh thanh, làm bộ như không có việc gì hỏi: “Người đưa em trở về, tên là Vũ Dã?... Hắn giống như đã cùng rất nhiều phụ nữ kết giao...”
“Diệc Sinh,” Phiêu Linh kề sát vào bên tai Diệc Sinh, uyển chuyển cười: “Anh không phải là đang ghen đấy chứ?”
“...”
“Diệc Sinh, anh thật sự ghen, hai tai đều đỏ cả..., em xem anh ghen là vẻ mặt biểu cảm gì a?”
“Phiêu Linh! Không cần xem... Sẽ ngã xuống.”
Phiêu Linh ghé sát vào vai Diệc Sinh, nhìn thấy dáng vẻ anh rõ ràng xấu hổ, từ từ nói: “Diệc Sinh, giờ em làm diễn viên, có thể kiếm rất nhiều tiền... Anh biết không, mới trước đây em còn lo lắng mình cuối cùng sẽ chết vì đói, sau này rốt cuộc em không cần sợ nữa, rốt cuộc không cần... Rốt cuộc không cần bán đứng bản thân... Diệc Sinh, đến lúc đó, em muốn mua một tòa nhà lớn... Đây là giấc mộng từ nhỏ của em, phòng phải thật lớn, trong phòng khách phải có lò sưởi, em còn muốn có hoa viên, bên trong đủ loại quân anh thảo màu trắng, cả một vườn quân anh thảo...”
“Phiêu Linh?”
“...”
Bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều của Phiêu Linh, Diệc Sinh bất đắc dĩ cười cười, đem Phiêu Linh đặt trên lưng về nhà, khe khẽ đặt xuống giường.
Ánh trăng rơi trên người Phiêu Linh, làm cô như tỏa ra một tầng ánh sáng màu bạc, càng tôn thêm vẻ dung nhan như ngọc, thanh tú mĩ lệ động lòng người, tựa hồ chỉ một ánh mắt của cô cũng đủ hấp dẫn tâm hồn người ta.
Diệc Sinh dùng ánh mắt say mê vuốt ve khuôn mặt Phiêu Linh, cúi đầu hôn nhẹ vào cái trán trơn bóng, mịn màng của cô.
“Phiêu Linh, anh sẽ cho em tất cả những gì em muốn.”