Mấy ngày sau, Phiêu Linh đang trong giấc mộng ban đêm bỗng có cảm giác bàn tay ai dịu dàng vuốt ve gương mặt mình, mở mắt, đã thấy Diệc Sinh ngồi cạnh chăm chú nhìn.
Nhiều ngày bôn ba cùng chuyện đau lòng khiến anh tiều tụy rất nhiều, đôi mắt đầy vẻ mệt mỏi.
Phiêu Linh trong lòng thương xót, nhịn không được đưa tay ôm hai má gầy yếu của Diệc Sinh, hỏi anh: “Có khỏe không?”
Diệc Sinh nằm xuống, gối đầu lên bụng Phiêu Linh, ôm chặt lấy cô, như đứa trẻ mệt nhọc, nhẹ nói: “Phiêu Linh, hứa với anh, không bao giờ rời xa.”
Nghe vậy, Phiêu Linh chỉ thấy thống khổ, như vạn tiễn xuyên tâm. (Tiễn: Mũi tên.)
“Phiêu Linh, ngày mai chúng ta kết hôn nhé.” Diệc Sinh không chú ý tới vẻ khác thường của Phiêu Linh, từ từ nhắm hai mắt, tiếp tục nói: “Sau đó, lập tức đi nước Pháp, đến ở trong biệt thự kia, em nhớ không, nơi đó có quân ảnh thảo mà em thích. Gần đấy còn có chiếc hồ lớn. Anh sẽ mua thuyền, xế chiều mỗi ngày chúng ta có thể ngồi trên boong câu cá, ngắm cảnh hoàng hôn. Nơi ấy hồ nước thật lặng, trời cao thật xanh... Phiêu Linh, em đang khóc sao?”
“Không có, em đang hạnh phúc... Diệc Sinh, anh nói tiếp đi.”
“Em biết không, nơi đó mùa đông cực rét lạnh, nhưng không cần lo lắng, anh sẽ đốt lò sưởi treo trên tường, em sẽ không lạnh nữa. Rồi anh từ từ kể cho em nghe chuyện trước đây của anh, còn nhiều chuyện em chưa biết lắm...”
Thanh âm nhỏ dần, Diệc Sinh đã ngủ, anh không thấy Phiêu Linh tươi cười mà nước mắt chảy tràn khóe môi.
Phiêu Linh sẽ nhớ rõ từng có một người đàn ông nằm trong lòng mình, nhắm đôi mắt sáng trong lại, ôn nhu thâm tình nói muốn dẫn cô đến nơi yên vui. Ở đó, cuộc sống của bọn họ rất hạnh phúc.
Phiêu Linh tin tưởng mỗi câu chữ, lời nói của người ấy.
Chính là, người ở bên anh,
Không phải Lâm Phiêu Linh.
Lần thứ hai nhìn thấy Phiêu Linh, Vũ Dã nhẹ chau hai đầu mày: “Cô gần đây rất gầy, xảy ra chuyện gì sao?”
Phiêu Linh không khỏi cười khổ, cơ thể thực dễ dàng tiết lộ chủ nhân chúng đang gặp chuyện buồn.
“Còn 3 tháng, hợp đồng đến thời hạn.” Vũ Dã nhìn cô: “Cô vẫn giữ lựa chọn của mình?”
Phiêu Linh chậm rãi lắc đầu: “Không, tôi nguyện ý cùng công ty tiếp tục.”
Vũ Dã thần sắc thả lỏng: “Tôi biết cô luôn có quyết định chính xác.”
“Nhưng trước đó, tôi nghĩ muốn nhờ anh giúp một chuyện.”
“Là?”
Phiêu Linh nhìn thẳng Vũ Dã, bình tĩnh nói: “Tạo tin đồn chúng ta có quan hệ tình cảm.”
Khóe mắt Vũ Dã nhếc lên một chút: “Bởi vì Diệc Sinh?”
Phiêu Linh gật đầu.
Biểu tình trên mặt Phiêu Linh vẫn tĩnh như nước nhưng Vũ Dã lại thấy sâu trong ánh mắt cô một tia bi thương không thể nói rõ.
“Được, tôi đồng ý.” Lời nói của Vũ Dã như có ẩn ý bên trong, trên mặt tràn đầy ôn nhu.
Vũ Dã tướng mạo tuấn tú, phong lưu nhiều tiền, từng cùng rất nhiều nữ minh tinh kết giao.
Phiêu Linh tuy là diễn viên tốt nhưng làm việc khiêm tốn, luôn cùng đồng nghiệp nam giữ khoảng cách, không bao giờ lén lút gặp mặt, bởi vậy vào nghề 5 năm mà những tai tiếng cực kỳ ít ỏi.
Cho nên khi hai người có tin đồn tình cảm thì không nói người xem, ngay cả phóng viên cũng cực kỳ nghi ngờ.
Nhưng từ đó đến nay, giới truyền thông thường xuyên chụp được ảnh họ cùng nhau gặp mặt, hơn nữa trong công việc Phiêu Linh luôn ở bên Vũ Dã, một tấc không rời. Các tạp chí, tờ báo lớn mội ngày đều đăng ảnh chụp cử chỉ thân mật của hai người, văn hay ảnh tốt, sinh động như thật, nhất thời tin đồn tình cảm trở nên vô cùng huyên náo.
Diệc Sinh sâu trong tâm hồn đối với Vũ Dã có cảm giác giác kiêng kỵ không nói lên lời, người đàn ông kia ánh mắt thâm sâu khó đoán, làm cho người ta nhìn không ra. Hơn nữa Diệc Sinh có cảm giác thái độ anh ta đối với Phiêu Linh không bình thường. Phiêu linh gần đây lại đối với anh lãnh đạm, trong lòng không khỏi khúc mắc, nhưng anh luôn tin tưởng Phiêu Linh, nghĩ rằng do hoàn cảnh công việc của cô. đến khi Phiêu Linh đưa ra ý kiến kết hôn chậm lại, Diệc Sinh trầm giọng, hỏi: “Vì điều gì?”
“Em đã đáp ứng cùng công ty của Vũ Dã tiếp tục hợp đồng.” Phiêu Linh cúi đầu thu thập hành lý vào vali, sắp tới cô sẽ đi Tây Tạng để quay bộ phim mới. Ngẫm lại kia vốn là nơi cô muốn cùng Diệc Sinh hưởng tuần trăng mật,, không khỏi buồn bã.
“Vũ Dã?” Diệc Sinh hừ lạnh một tiếng: “Bởi vì hắn?”
Phiêu Linh giữ im lặng, tiếp tục sửa sang đống hành lý, lại đem đồ xếp gọn trong vali lộn xộn lên, giống như nỗi lòng đang hỗn độn của chính cô.
“Anh không hiểu.” Diệc Sinh đóng nắp vali lại, nắm tay Phiêu Linh: “Ở nước Pháp chúng ta vẫn còn vui vẻ bên nhau, Phiêu Linh, chưa đến mấy ngày, vì sao thay đổi nhiều như thế?”
Nhìn thần sắc ngơ ngẩn của Diệc Sinh, tim cô như bị đao cắt.
Diệc Sinh hỏi cô, ép cô phải nói ra nguyên nhân.
Nhưng Phiêu Linh quyết không nói cho anh biết.
Bởi vì anh không biết, lại là điều hạnh phúc.
Phiêu Linh cũng tình nguyện không biết chân tướng.
Nếu như vậy, cô cùng Diệc Sinh, vĩnh viễn không cần rời xa nhau.
Nghĩ đến đây, Phiêu Linh thở sâu, sớm có lý do thoái thác: “Đến ngày kết hôn, em cũng chẳng thể vui vẻ.”
“Cái gì?” Diệc Sinh không tin.
“Vì em phát hiện đó không phải cuộc sống em muốn, em đã quen ánh đèn sáng rực rỡ, trang phục lộng lẫy, được ánh mắt mọi người dõi theo. Mà nơi này, quá mức im ắng, nghĩ tới cuộc đời về sau sẽ phải sống nặng nề như thế, em cảm thấy ngạt thở, em thấy hối hận...” Phiêu Linh hạ mi mắt xuống, nhận thấy Diệc Sinh nắm chặt cổ tay mình hơn trước, trong mắt hiện vẻ đau đớn, cô dùng toàn lực kiềm chế nước mắt, chậm rãi nói: “Em thực hối hận khi nhận lời cầu hôn của anh.”
“Lúc ấy em rõ ràng rất vui vẻ.” Diệc Sinh vẫn không muốn tin những điều vừa nghe.
“Chẳng qua là diễn trò... Anh đã quên em là diễn viên sao? Thấy anh làm nhiều việc cho em như vậy, em chỉ không muốn làm anh thất vọng.”
“Chính là... Không muốn làm anh thất vọng?” Trên mặt Diệc Sinh hiện lên bi thương.
“Kỳ thật em luôn rơi vào khủng hoảng. Anh có biết vòng tranh đấu lẩn quẩn mà lại rất mạnh kia không? Anh xem trí nhớ con người thật không tốt, để nhớ kĩ một số người, buộc phải quên đi những người khác. Nếu em lui về, rất nhanh sẽ bị người ta quên mất... Cha anh xảy ra sự cố, em biết anh hy vọng em có thể ở bên anh, nhưng bộ phim này vô cùng quan trọng, nếu em không nhận, bọn họ lập tức tìm người mới, em không muốn người khác cướp đi thành công đáng lẽ ra phải thuộc về mình... Vũ Dã nói đúng, em còn trẻ, không nên sớm lập gia đình,việc sống chỉ vì chồng vì con, em không làm được.”
“Không, em không phải là người như thế.” Diệc Sinh mờ mịt lắc đầu, nghi hoặc.
Phiêu Linh đứng dậy đi về phía cửa sổ, nói từng câu từng chữ: “Em cũng chẳng nghĩ mình là người như vậy, nên mới đáp ứng lời cầu hôn của anh. Xem ra ngay cả em cũng chưa hiểu rõ bản thân mình, huống chi là anh. Anh cũng biết, em không giống anh, ngay từ nhỏ đã có hoàn cảnh rất tốt, hết thảy mọi việc đều dễ như trở bàn tay. Để đạt đến địa vị hôm nay, em cực kỳ vất vả, mà bây giờ lui về thì rất lâu sau mới có thể leo lên được vị trí như hiện tại, cho nên em không thể buông tay! ... Diệc Sinh, thật xin lỗi.”
Phiêu Linh quay đầu, thấy Diệc Sinh ngơ ngác nhìn mình, như đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ.
Môi của cô nhếch lên thành tia cười đau khổ.
Diệc Sinh, anh hãy coi như mình đã sai, yêu nhầm người rồi đi.
Mà bọn họ, quả thật đã sai lầm khi yêu nhau.
Vụ tin đồn tình cảm truyền ra, chẳng bao lâu sau, phóng viên tập trung sức lực, luôn truy tìm tung tích Phiêu Linh.
Hôm nay, cô vừa từ siêu thị đi ra, liền bị một đám phóng viên vây quanh, làm thế nào cũng không thoát ra nổi.
Đang lúc bất hạnh chẳng thể thoát thân, bỗng một chiếc xe dừng trước mặt đám đông, có người mở cửa xe, hướng Phiêu Linh hét: “Lên xe!”
Phiêu linh không kịp nghĩ nhiều, chui vào trong xe, xe thể thao lập tức khởi đông, kiêu ngạo rời đi.
Xác định đã bỏ qua được đám phóng viên kia, Phiêu Linh tĩnh tâm lại, nhìn về phía lái xe, nhất thời ngây người: “A Tiêu?”
Hai người từ khi chia tay sau buổi gặp không vui ấy, đã lâu không liên lạc với nhau, giờ đột nhiên gặp mặt, Phiêu Linh có chút bất ngờ.
“Như thế nào lại không cẩn thận để bọn họ bắt gặp?” A Tiêu hỏi.
Phiêu Linh cười khổ: “Đi mua mấy thứ đồ, ai ngờ liền bị theo dõi... Cậu sao ở đây thế?”
“Mình vừa đi qua, thấy cậu gặp nạn nên làm anh hùng cứu mỹ nhân thôi.”
Phiêu Linh cười cười, nhất thời không biết nói gì. Cô cảm thấy A Tiêu trở nên mẫn cảm đa nghi, sợ một câu không hợp, hai người lại trở nên không vui.
Có lẽ ở trong mắt A Tiêu, cô cũng đã thay đổi.
“Thật ra, gần đây mình luôn muốn tìm cậu.” A Tiêu liếc mắt qua kính chiếu hậu nhìn Phiêu Linh.
“Có chuyện gì ư?”
A Tiêu hơi trầm ngâm: “Đến quán bar rồi nói đi.”
Hai người tới quán bar, chậm rãi tìm vị trí ngồi xuống.
“Nghe nói quán bar làm ăn tốt lên rất nhiều.”
“Tạm được. Cảnh Vân giới thiệu với không ít bằng hữu, khiến nơi này thay đổi.”
Phiêu Linh biết tính tình A Tiêu, liền hỏi tiếp: “Hắn đối với cậu ra sao?”
Trong mắt A Tiêu nổi lên ý tứ cảnh giác: “Cậu có ý gì?”
Phiêu Linh thở dài: “Mình chỉ muốn chứng thực lời nói của cậu về hắn, thật xin lỗi, mình không nên tùy tiện phê bình anh ta.”
Ánh mắt A Tiêu chậm rãi dịu đi: “Cậu không phản đối.”
Phiêu Linh ấm giọng đáp: “Cậu thấy vui là được rồi.”
Hai người bọn họ có lâu dài hay không, chẳng ai có thể đoán trước được, giống như mình cùng Diệc Sinh, nghĩ đến một đời bên nhau, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là nghĩ đến.
Có lẽ A Tiêu cùng hắn không coi trọng chuyện này, biết đâu lại thành công?”
“Mình nên xin lỗi cậu mới đúng. Lần trước tâm tình không tốt liền nổi nóng với cậu.” A Tiêu có chút thẹn thùng đỏ mặt, đưa tay chơi đùa dây chuyền trên cổ, đột nhiên hỏi: “Nghe nói cậu cùng bạn không được tốt lắm?”
Phiêu Linh hai tay cầm cốc nước đá, chốc lát bàn tay trở nên cứng ngắc, sau đó là lạnh đến thấu xương. Nhưng cô như trước ngoan cố, kiên cường không buông, như muốn đem chút nhiệt lượng ở bàn tay ủ ấm cảm gíac rét lạnh bên trong: “Chúng mình đã kết thúc.”
“Vì Vũ Dã sao? Báo chí gần đây luôn đăng vụ tin đồn tình cảm của cậu.”
Phiêu Linh thấy trong lồng ngực một cảm xúc khó kìm nén, cô nhắm mắt lại, quyết định nói sự thật cho A Tiêu nghe, dù sao khoảng thời gian trước đây A Tiêu cũng đã cùng cô vượt qua, nhất định có thể hiểu được.
“Diệc Sinh...”
“Thì ra là ở đây, hại anh tìm một phen.” Người đàn ông đi đến bên cạnh A Tiêu, cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người.
“Xảy ra chuyện gì?” A Tiêu nhướng mày.
“Chúng ta đã 72 giờ không gặp nhau, chẳng phải việc lớn sao?” Hắn cợt nhả.
“Ban ngày ban mặt mà không đứng đắn.” A Tiêu sẵng giọng.
Phiêu Linh hốt hoảng, cảm thấy có chút quen thuộc, nhìn tình huống trước mắt liền kịp phản ứng người này nhất định là Hạ Cảnh Vân.
Hạ cảnh Vân cũng đã nhìn thấy Phiêu Linh, trong mắt chợt lóe ánh sáng: “Đây không phải Phiêu Linh sao? Thế nào lại đại giá nơi này?”
“Phiêu Linh là bạn từ nhỏ của em.” A Tiêu giải thích.
“Bảo bối, mặt mũi em cũng không nhỏ.” Hạ Cảnh Vân mắt sáng lên nhìn Phiêu Linh, tay không ngừng vuốt ve đầu vai A Tiêu.
Động tác kia rất quen thuộc, Phiêu Linh bỗng nhớ lại lần gặp Hạ Cảnh Vân, hắn cũng đặt tay lên vai mình, nhẹ nhàng xoa bóp, cảm giác da thịt chạm vào nhau khiến cô vô cùng khó chịu.
Công ty chuẩn bị nghi thức ký hợp đồng với Phiêu Linh rất long trọng.
Hội trường đầy hoa, cây cảnh trang trí, giới truyền thông cũng đến đông đảo.
Phiêu Linh ở trên đài, mặt mày tươi cười đối diện cameras, vô số ánh sáng chiếu vào cô, đôi mắt cô mơ hồ lấp lánh lệ quang.
Phóng viên như cũ quan tâm nhất là tin đồn tình cảm của cô và Vũ Dã, họ tranh nhau đặt câu hỏi: “Phiêu Linh, cô vì Vũ Dã nên mới tiếp tục ở lại công ty?”
“Nghe nói lần này Vũ Dã sẽ cùng đoàn làm phim đi Tây Tạng, nguyên nhân bởi cô sao?”
“Cô đã cùng bạn trai chia tay, chuyển sang hẹn hò cùng Vũ Dã?”
Phiêu Linh không nói lời nào, vẫn duy trì tươi cười như ban đầu, độ cong khóe miệng chẳng hề thay đổi, cô chỉ liên tục uống Champagne.
Không biết do ánh đèn hay do rượu mà cô bỗng có chút choáng váng đầu, tiếng động lớn chung quanh như dần dần đi xa, ong ong mênh mông, biến thành thứ âm thanh vang vọng.
Phiêu Linh nghi hoặc lắc đầu, không rõ vì sao mình ở nơi này, bây giờ chẳng phải là nên ở cùng một nơi với Diệc Sinh ư? Nơi đó có quân ảnh thảo trong vườn hoa, có lò sưởi ấm áp treo trên tường?
Nhưng hiện tại, cô đang làm gì ở đây?
Vũ Dã luôn đưa mắt chăm chú nhìn phiêu Linh, thấy thân hình cô khẽ chao đảo liền nhanh chóng đi ra phía trước đỡ lấy cánh tay cô, hướng phóng viên cười nói: “Các vị, sáng sớm ngày mai Phiêu Linh còn phải đi Tây Tạng nên cần nghỉ ngơi tốt, thứ lỗi không tiếp được.”
Nói xong bèn dẫn Phiêu Linh đi.
Phóng viên vốn định tiến đến nhưng bị bảo vệ ngăn lại, đành từ bỏ.
Ngồi trên xe, Phiêu Linh thu lại vẻ tươi cười, thất thần nhìn ngoài cửa sổ, đèn đuốc sánh trưng như ban ngày, thành phố dường như vĩnh viễn không mệt mỏi.
Xe trên đường cao tốc đi vượt qua, từng ánh đèn neon chiếu rọi qua lớp kính thủy tinh, tạo thành một mảng ánh sáng tràn ngập màu sắc, hắt lên mặt Phiêu Linh.
Phiêu Linh cảm thấy cảnh tượng này thật quen thuộc, đúng rồi, năm đó cô đạt giải diễn viên mới xuất sắc nhất, đêm hôm ấy cô uống say, Vũ Dã đã đưa cô về nhà.
Cũng đêm hôm ấy Diêc Sinh cõng cô trên lưng, chạy lên tầng. Thậm chí cô còn nhớ rõ tiếng gió vù vù bên tai, trái tim nhảy liên hồi như nhịp trống, cô còn khoác chiếc áo mang hơi thở tươi mát của anh, hết thảy ký ức đều mới mẻ.
Mỗi giây phút vui vẻ trôi qua, đến nay nhớ lại chỉ thấy thống khổ.
Cô dứt khoát cắt đứt quan hệ với Diệc Sinh, vì cô và anh cùng chung huyết thống, nên mỗi đao cắt xuống Phiêu Linh đều cảm giác như cắt gân rút xương, vô cùng đau đớn.
Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một tờ khăn giấy.
Phiêu Linh hơi kinh ngạc nhìn về phía Vũ Dã, vừa quay đầu, một giọt nước mắt rơi trên cánh tay cô, lành lạnh, Phiêu Linh mới phát hiện mình đang khóc.
Phiêu Linh không nhận khăn giấy, lặng lẽ lấy tay lau nước mắt.
Vũ Dã trầm mặc lái xe, luôn nhìn thẳng phía trước nhưng nét mặt lại hiện ra vẻ lo lắng.
Tuy rằng chỉ ghé qua một lần nhưng Vũ Dã nhớ rõ ràng địa chỉ, rất nhanh dưa Phiêu Linh về nhà.
Vũ Dã mở cửa xe chuẩn bị đỡ Phiêu Linh, đã có người nhanh chân đến trước.
Chỉ thấy một người đàn ông tuấn tú đứng ở trước mặt, vòng tay ôm lấy eo Phiêu Linh, trong mắt có lửa giận cùng địch ý.
Vũ Dã nhận ra đó là bạn trai Phiêu Linh, lập tức hạ quyết tâm không né tránh, cùng hắn đối diện.
Diệc Sinh mở miệng: “Cảm ơn đã đưa cô ấy về.”
“Tôi rất thích việc này.” Vũ Dã dương dương tự đắc, có chút khiêu khích: “Cho nên, không cần cảm ơn.”
Diệc Sinh không hiểu, lập tức đưa Phiêu Linh về nhà, thấy người cô đầy mùi rượu, liền giúp cô cởi bỏ cúc áo, chuẩn bị tắm rửa.
Ai ngờ Phiêu linh đẩy anh ra, hét lớn: “Đừng đụng vào em!”
Sắc mặt Diệc Sinh trở nên âm trầm, lạnh lùng nói: “Chỉ Vũ Dã mới có tư cách đụng vào em sao?”
Phiêu Linh cúi thấp đầu, giữ im lặng.
Diệc Sinh nhẹ nói: “Phiêu Linh, có phải anh làm sai điều gì không?”
Phiêu Linh vẫn cúi thấp đầu, lâu sau, một giọt nước mắt rơi xuống, phát ra tiếng động nặng nề.
“Diệc Sinh, chúng ta chia tay đi.”
Nét mặt Diệc Sinh thay đổi, cảm thấy lạnh thấu xương, anh cứng nhắc nhìn Phiêu Linh.
“Diệc Sinh, chúng ta chia tay đi.” Phiêu Linh lặp lại.
Diệc Sinh thở sâu, cưỡng chế vẻ mặt kinh ngạc, trầm giọng: “Đêm nay anh ngủ phòng khách.”
Nói xong liền đi ra ngoài, tới cửa bỗng dừng lại: “Phiêu Linh, chúng ta... Chỉ là cần chút thời gian nữa.”
Diệc Sinh ở phòng khách trằn trọc, đến nửa đêm mới ngủ.
Cửa phòng lẳng lặng mở ra, Phiêu Linh nhẹ nhàng đi đến trước giường, thấy Diệc Sinh đang ngủ say.
Trong trẻo nhưng lạnh lùng dưới ánh trăng, lông mày anh khẽ nhếch lên, lông mi thật dài đổ bóng trên khuôn mặt, như mang vẻ trách cứ cô rũ bỏ lời hứa hẹn của hai người.
Nhưng Phiêu Linh biết, anh ấy vĩnh viễn không hận cô.
Bởi vì trong lòng Diệc Sinh, Lâm Phiêu Linh luôn hoàn hảo.
Cho nên, cô sẽ không nói ra chân tướng.
Như vậy, đối với Diệc Sinh, Lâm Phiêu Linh luôn là ký ức đẹp mà ưu thương, còn hơn là phải chấp nhận sự thật đang tồn tại.
Phiêu Linh đưa tay vuốt ve gương mặt anh, từ lông mày dày rậm, chiếc mũi thanh tú, đến đôi môi ôn nhu đã hôn cô vô số lần.
Mềm nhẹ, thong thả, lưu luyến, như muốn dùng bàn tay khắc khuôn mặt Diệc Sinh vào trí nhớ.
Tây Tạng tràn đầy thần bí, đẹp vô cùng. Nơi đây bầu trời xanh thăm thẳm, trong veo, nhìn lâu làm người ta sinh ra cảm giác đau lòng.
Đến đây đã một tuần, Diệc Sinh vô số lần gọi điện thoại, nhưng Phiêu Linh không nghe.
Cô sợ phải nghe thấy âm thanh quen thuộc kia, sẽ khiến cô xúc động, liều lĩnh mà quay về, nhưng làm như vậy chỉ phá hủy mối quan hệ còn sót lại của bọn họ.
Đêm khuya, những giấc mơ khiến cô muốn tin tất cả mọi chuyện đều là mộng, nhưng đáng tiếc là không thể.
Đôi lúc Phiêu Linh thấy bi thương cùng châm chọc, ở thế giới này, những gì cô có là Diệc Sinh, những gì cô phải trốn tránh, cũng là Diệc Sinh.
Hôm nay, sau khi đoàn làm phim kết thúc công việc, Phiêu Linh bèn đi thăm chùa.
Trên quảng trường, đông đảo các tín đồ thành kính dâng đồ lễ trên đầu, quỳ trên sàn đá bóng loáng, có lẽ lúc này, tâm bọn họ cũng trong như gương sáng.
Trong chùa yên tĩnh, hương khói lượn lờ, âm thanh phật giáo tràn ngập, một tăng y thân mặc màu đỏ đang ngồi tụng kinh, không khí vô cùng trang nghiêm.
Phiêu Linh bước vào, rồi chậm rãi quỳ xuống thảm. Ánh nắng ở mái hiên chiếu vào đá trên đường, lấp lánh sáng.
Phiêu Linh nhớ rõ từng cùng Diệc Sinh ước định đến đây, nhưng giờ đã không thể như mong muốn.
Cô chậm rãi gieo đồng tiền trên đĩa.
Phiêu Linh nhắm mắt, như đang cảm nhận bàn tay ấm áp của Diệc Sinh.
Rồi sẽ có một ngày anh đến nơi này, dấu vân tay của hai người sẽ gặp nhau.
Nhìn sắc trời tối dần, Phiêu Linh liền đi ra khỏi chùa, bất giác đưa tay xoa ngực.
Chiếc nhẫn Diệc Sinh tặng cô, kiếp này cô không có tư cách đeo, vì thế cô lồng nó vào một chiếc dây chuyền tinh xảo đeo trên cổ, gần với trái tim.
Nhưng mà vừa chạm, trên cổ trống không, trong lòng Phiêu Linh trầm xuống, nhanh chóng đi tìm.
Dọc đường đi quan sát kỹ nhưng cô vẫn không tìm thấy.
Phiêu Linh ảm đạm, ngay cả nhớ lại rơi khi nào cũng không ra.
Hoặc là ý phật, tự nói với cô rằng không nên lưu giữ kỷ niệm này nữa.
Phiêu Linh ngẩn ngơ đứng nguyên tại chỗ.
“Xin hỏi, đây có phải đồ của cô không?” Giọng nói vang lên từ đằng sau, ôn hòa như ánh mặt trời.
Phiêu Linh quay đầu, thấy trên bàn tay người nọ là chiếc nhẫn kim cương đang lấp lánh. Phiêu Linh vội vàng đón nhận, khi chạm vào lòng bàn tay kia, cô cảm giác rất thoải mái.
“Tôi nhặt được trên đường, là một chiếc vòng trang sức bị đứt.”
“Cảm ơn, tôi đang tìm nó.” Phiêu Linh ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng trước, ánh mắt cảm kích.
“Người khác tặng cô sao? Nhất định phải giữ gìn cho tốt.” Người nọ giải thích: “Vì một khi bị mất 3 lần, duyên phận của cô cùng người tặng sẽ bị chặt đứt.”
Phiêu Linh giật mình, ngơ ngác đứng yên.
Đến khi phục hồi tinh thần mới phát hiện người kia đã đi mất.
Đoàn làm phim thuê nhà trọ bốn tầng, để diễn viên cùng ekip ở lại.
Phiêu Linh đứng trên ban công, buổi tối nhiệt độ hạ, gió lạnh buốt nhưng cô không hề hay biết, thất thần nhìn chiếc nhẫn bị mất vừa tìm lại được.
Cô đã đổi sợi dây chuyền, bảo đảm sẽ không bị đứt nữa.
“Một khi bị mất 3 lần, duyên phận của cô cùng người tặng sẽ bị chặt đứt.”
Phiêu Linh luôn hồi tưởng đến lời nói của ngưởi đàn ông kia.
Biết rõ mình cùng Diệc Sinh là không thể nhưng đối với chuyện này vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Duyên phận bị cắt đứt , tức là vĩnh viễn xa rời, chân trời góc biển, không hề gặp lại, cô không muốn như vậy.
Dù biết gặp lại, sẽ chỉ càng thêm đau đớn.
Phiêu Linh cười khổ.
“Đứng đây đón gió lạnh sao?” Vũ Dã đi ra.
Phiêu Linh nhanh chóng giấu chiếc nhẫn vào lòng, chiếc nhẫn giờ đã trở nên rất lạnh, chạm vào da thịt càng khiến cô thêm rét.
Vũ Dã làm bộ như không thấy, dặn dò: “Có mấy diễn viên vừa ngã bệnh, cô nên cẩn thận.”
“Không có việc gì.” Phiêu Linh kéo khóa áo: “Từ nhỏ đến lớn tôi rất ít bị ốm.”
Trải qua lần sốt tới 38 độ nhưng đến rót nước cũng phải tự mình làm, cô nào dám sinh bệnh nữa.
Không người quan tâm, vậy cô yếu đuối cho ai xem đây?
Thấy Vũ Dã nhìn mình thật sâu, Phiêu Linh cười hỏi: “Anh không tin?”
Vũ Dã lắc đầu: “Tôi biết cô là người mạnh mẽ.”
Lúc mới gặp mặt, Vũ Dã từng bị vẻ ngoài của cô lừa gạt , từng nghĩ cô là người con gái nhu nhược. Nhưng sau nhiều lần tiếp xúc, thấy cô diễn bị thương cũng chẳng hề rơi lệ, gian khổ cũng không lên tiếng oán thán, Vũ Dã phát hiện mình đã quá coi thường Phiêu Linh.
Phiêu Linh xoa cánh tay đã cứng nhắc, nhẹ nói: “Cảm ơn đã giúp tôi.”
“Nếu về vụ tin đồn tình cảm thì không cần, bởi vì...” Vũ Dã đi đến bên người Phiêu Linh, một tay dựa trên lan can, nghiêng người nhìn cô, trong mắt có chút ôn nhu: “Tôi cam tâm tình nguyện.”
Phiêu Linh ý thức được trong giọng nói Vũ Dã có ẩn ý, hơi kinh ngạc. Vũ Dã đối với cô mà nói, vừa là người lãnh đạo vừa giống như thầy giáo dạy cô cách giao tiếp. Cô chưa hề nghĩ đến một ngày nào đó anh sẽ lấy thân phận này mà xuất hiện.
Nhưng rất nhanh, cô trở lại vẻ tĩnh lặng, trái tim cô dường như đã đóng băng, rất khó tạo ra gợn sóng lần nữa.
Vũ Dã tới gần cô hơn, trên người anh thảng hoặc hương xì gà, ánh mắt anh sáng ngời: “Phiêu Linh, trên thế giới người đàn ông thích hợp với cô không phải chỉ có một.”
Phiêu Linh khẽ cười.
Người nàng cần, chỉ là Diệc Sinh mà thôi.
Vũ Dã lơ đãng nhìn xuống dưới tầng, ánh mắt nheo lại, sau đó liền kéo Phiêu Linh ôm vào lòng, cố gắng hôn cô.
Phiêu Linh cả kinh, dùng sức đẩy ra: “Anh...”
“Hắn đang ở dưới nhìn chúng ta.” Vũ Dã trầm giọng: “Nếu cô muốn mau chóng kết thúc mọi chuyện thì đừng động đậy.”
Phiêu Linh như bị sét đánh, cô hiểu được, “hắn” trong lời Vũ Dã chính là Diệc Sinh.
Phiêu Linh không rõ lắm vì sao Diệc Sinh ở chỗ này nhưng cô biết đây là một cách hữu hiệu để anh ấy chết tâm mà từ bỏ.
Cô liều mình áp chế ý nghĩ muốn đẩy Vũ Dã ra khỏi đầu, bắt buộc mình đứng nguyên, chờ Vũ Dã tới gần.
Hồi lâu, gió lạnh thổi tới, Phiêu Linh cảm giác hai má lạnh lẽo.
Vũ Dã giúp cô lau đi nước mắt, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói: “Lần sau không cho phép em hôn người đàn ông khác khi đang khóc.”
Phiêu Linh nhắm mắt làm ngơ, dùng toàn lực chậm rãi quay đầu lại.
Cô thấy có một bóng dáng cô độc đứng trong tuyết, đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn mình.