Thời tiết đầu hạ, gió đêm cũng dịu dàng, ánh trăng sáng tỏ dưới suối nước xuyên qua cửa sổ hơi mở, không tiếng động trốn vào nội thất.
Tựa lang thang không có mục tiêu, lại tựa như bị Nguyệt Cung tiên nga sai sử, làm đôi mắt nàng, muốn nhìn trộm mọi việc trên thế gian.
Mà phàm nhân không hề có cảm giác.
Trần Kính Tông đưa Hoa Dương tới trước mặt kính Tây Dương cao hơn nửa người nàng.
Hắn chính là bắt nạt nàng nàng say rượu, chính là muốn nàng chịu thua, muốn dưới tình huống nàng xấu hổ buồn bực không thể không nói vài câu hắn muốn nghe.
Nhưng hắn chung quy là đã xem nhẹ Hoa Dương.
Hoa Dương là ai?
Nàng là Công chúa được ngôi cửu ngũ Cảnh Thuận đế bổn triều sủng ái nhất, từ khi nàng có nhận thức, mọi người bên cạnh đều sẽ khen nàng xinh đẹp, hơn nữa không phải nịnh hót trái lương tâm, ánh mắt bọn họ nhìn Hoa Dương, đúng như đối đãi với một mẫu đơn tiên tử nho nhỏ sinh ra ở trong cung, nhìn nàng ngày ngày rút đi tính trẻ con khi còn bé, nhìn nàng trổ mã đến quốc sắc vô song, phong hoa tuyệt đại.
Cho dù là một Công chúa tầm thường, được người khen ngợi như thế cũng nên dương dương tự đắc vì mỹ mạo của mình, huống chi Hoa Dương xinh đẹp danh bất hư truyền.
Nàng đẹp mà tự biết, đẹp mà tự thưởng.
Nếu là lúc thanh tỉnh, nàng còn sẽ mắng Trần Kính Tông hai câu, hiện tại nàng say, say đến không có sức so đo cùng hắn, chỉ si ngốc nhìn chính mình trong gương.
Tóc đen của nàng như thác nước trút xuống dưới, vài sợi tóc nhẹ nhàng lay động ở trong gió đêm.
Gương mặt nàng bị ánh đèn chiếu vào giống như một khối ngọc, oánh nhuận trơn bóng không có bất kỳ tỳ vết nào.
Vai cổ da thịt nàng trắng — như tuyết...
Bỗng nhiên, một bàn tay to phơi đến rám nắng to bò lên, thành khuyết thiếu duy nhất của vẻ đẹp này.
Hoa Dương hơi nhíu mày, lúc này mới nhớ lại bên người nàng còn có một tên phò mã, hắn lớn lên rất cao, rõ ràng đứng ở phía sau, nhưng khuôn mặt anh tuấn cũng hoàn toàn xuất hiện ở trong gương, đang nhìn nàng.
Công chúa say khướt vẫn kiêu ngạo như cũ, nàng lại nhìn ánh mắt phò mã, không có một tia xấu hổ buồn bực, chỉ có sự ban ân của tiên tử với phàm phu tục tử.
Nàng không cần có bất kỳ cảm xúc gì, mà là hắn nên quý trọng cơ hội như vậy, nên dốc hết sức lực mà phụng dưỡng nàng.
Trần Kính Tông đối diện với nàng một lát, cúi đầu nói ở bên tai nàng: “Nàng thật đúng là tổ tông của ta.”
Hoa Dương cười.
Ngày hôm sau, nàng bảo Trần Kính Tông nghỉ ba ngày ở tiền viện, trừng phạt hắn vì dám cả gan làm loạn.
Công chúa thậm chí còn không tức giận, chỉ nhàn nhạt phân phó xuống dưới, phò mã liền thành thật lãnh phạt, không hề giảo biện.
Có một số việc, biết sai liền sửa, lần sau tái phạm.
Tới cuối tháng tư, thân thể Hoa Dương đã hoàn toàn khôi phục châu tròn ngọc sáng như lúc trước.
Nhưng Đoan Ngọ qua đi, nàng lại thật sự bắt đầu xuất hiện chứng bóng đè.
“Gần đây tại sao luôn gặp ác mộng?”
Giữa tháng năm, khi nàng lại một lần nữa thấp giọng khóc nức nở ở trong mộng, lại một lần nữa khóc đến tỉnh lại, Trần Kính Tông không dám lại xem nhẹ, thắp đèn, vừa lấy khăn thấm nước ấm giúp nàng lau mồ hôi, vừa cau mày hỏi: “Có phải do lần đó rơi xuống nước vẫn dọa đến nàng hay không, kéo dài tới hiện tại mới phát tác?”
Hoa Dương rũ lông mi ướt dầm dề, gật gật đầu.
Thật ra nàng mơ thấy phụ hoàng đã băng hà, mơ thấy lúc trước mình làm nhiều chuyện như vậy đều phí công, phụ hoàng vẫn đột nhiên chết bất đắc kỳ tử giống y như đời trước. Còn mơ thấy nàng và Trần Kính Tông vừa mới ngủ không lâu, trong cung đột nhiên truyền đến chuông tang, nàng hoảng sợ ngồi dậy, Trần Kính Tông lại đưa lưng về phía nàng ngủ ngon như không có chuyện gì, nàng sốt ruột lật bờ vai của hắn qua, lại đột nhiên thấy trên người hắn tất cả đều là máu.
Trần Kính Tông nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, nói: “Sáng mai đệ sổ con vào trong cung, xin Hoàng Thượng phái hai vị thái y tới khám cho nàng.”
Hoa Dương nghĩ nghĩ, nói: “Ta vẫn nên tìm cái cớ tiến cung đi, thuận tiện ở trong cung thêm mấy ngày, nếu vẫn gặp ác mộng, để thái y chẩn trị cũng tiện.”
Trần Kính Tông nhấp môi.
Hoa Dương biết hắn đang lo lắng cái gì, cười nói: “Yên tâm, lần này nhiều nhất ở năm sáu ngày, ta dù sao cũng là Công chúa đã xuất giá, cứ ăn vạ trong cung mãi, các đại thần cũng sẽ nghị luận.”
Hôm nay đã là mười bảy tháng 5, mà đời trước phụ hoàng băng hà đêm 22 tháng 5.
Chỉ cần phụ hoàng có thể sống qua 22, chân chính tránh khỏi tử kiếp kia, Hoa Dương đại khái cũng có thể chân chính yên tâm.
Trần Kính Tông còn có thể ngăn đón nàng không được?
Thương lượng qua cùng hắn xong, Hoa Dương lại lên tiếng chào hỏi mẹ chồng, lần này liền mang theo Triều Vân, Triều Nguyệt tiến cung đi.
Thời tiết càng ngày càng nóng, trong cung điện có tầng tầng lớp lớp chắn gió, kỳ thật còn không mát mẻ bằng tòa nhà huân quý.
Thích Hoàng hậu cũng không hiểu vì sao nữ nhi phải tiến cung ở.
Hoa Dương ôm cánh tay mẫu hậu làm nũng: “Nữ nhi nhớ ngài, đây chẳng lẽ không phải lý do?”
Thích Hoàng hậu không tin: “Có phải con giận dỗi phò mã không?”
Hoa Dương đành phải hố Trần Kính Tông một hố nho nhỏ, sau khi kêu mẫu hậu cho lui cung nhân, nàng đỏ mặt nói: “Trước kia phò mã rất nghe lời con nói, con muốn hắn thị tẩm khi nào hắn liền thị tẩm lúc ấy, gần đây trời nóng, con ăn mặc thiếu vải hơn, đôi mắt kia của hắn liền không thành thật, con ngại hắn quá mức dây dưa, liền chạy tới trong cung.”
Thích Hoàng hậu rất là ngoài ý muốn, hỏi: “Con hy vọng hắn cách bao lâu hầu thứ tẩm một lần?”
Hoa Dương đương nhiên cũng không thể quá hố Trần Kính Tông, thật sự làm mẫu hậu nghĩ Trần Kính Tông quá tham, sinh chán ghét.
Đổi thành nàng ngang ngược một ít, mẫu hậu nhiều nhất chỉ nói một chút đạo lý cho nàng mà thôi.
Cho nên, nàng đúng lý hợp tình nói: “Năm ngày một lần, không thể nhiều hơn!”
Thích Hoàng hậu:……
Bà bỗng nhiên có chút đau lòng cho con rể, võ quan tuổi còn trẻ, vốn dĩ nên tham hơn nam tử bình thường một ít, nữ nhi lúc này mới thành thân năm thứ tư, vậy mà liền treo phò mã như vậy.
“Là phò mã thị tẩm không tốt sao, con không thích?”
Thích Hoàng hậu quan tâm hỏi, tuy rằng đề tài này quá mức tư mật, nhưng giữa mẹ con lại cần cố kỵ cái gì, nếu nữ nhi thật sự không thoải mái, vậy là do phò mã quá ngu ngốc, bà sẽ phái một ma ma già đến chỉ điểm phò mã.
Hoa Dương cúi thấp đầu, thưởng thức cổ tay áo, ngượng ngùng một hồi lâu mới nói: “Cũng được đi, nhưng mà mỗi lần đều phải ra một thân mồ hôi, con ngại cái này.”
Thích Hoàng hậu:……
Nữ nhi từ nhỏ đã thích sạch sẽ, chuyện này sợ là rất khó sửa lại, nhưng bà cũng không thể hạ lệnh cưỡng chế phò mã ra sức ít đi, đó là chuyện có thể khống chế sao?
“Con đó, ta cũng không biết nên nói con như thế nào.”
“Vậy mẫu hậu liền cái gì cũng đừng nói, để con ở trong cung ở thêm mấy ngày được không?”
“Được thì được, nhưng con phải đồng ý với mẫu hậu, về sau không thể tùy hứng như vậy nữa, phò mã đối đãi với con cung kính, con cũng phải thông cảm cho hắn nhiều một chút, ngẫm lại Nam Khang bên kia, sau khi con kết hôn sống rất thoải mái, không đáng vì một ít tiểu tiết mà xa lạ với phò mã.”
Hoa Dương vội vàng đồng ý.
Còn Cảnh Thuận đế bên kia, nữ nhi khi nào hồi cung ở ông cũng vui vẻ, căn bản sẽ không dò hỏi lý do giống Thích Hoàng hậu.
Khi dùng cơm cùng phụ hoàng, Hoa Dương cũng cẩn thận quan sát một phen, không biết có phải do năm nay không có tuyển tú hay không, phụ hoàng xác thật có tinh thần hơn một ít trong trí nhớ.
Chỉ là ký ức quá mơ hồ, đời trước, trước khi phụ hoàng băng hà, Hoa Dương sao có thể ghi tạc những lần gặp mặt tầm thường đó trong lòng?
Cách 22 tháng 5 càng ngày càng gần.
Cứ việc Hoa Dương đã nghĩ cách khiến Hàn Bình Nhi và đám tú nữ ở ngoài cung, Hoa Dương vẫn cứ không yên tâm.
Tốt nhất đêm 22 này, phụ hoàng ngủ một mình mới tốt, không đến chỗ phi tần nào bên kia.
Chỉ là cách giả bệnh đã dùng rồi, lần này phải đổi cái khác mới hơn.
“Phụ hoàng, hôm nay con đặc biệt muốn chơi cờ, nhưng mẫu hậu không muốn chơi với con.”
Đến ngày đó, hoàng hôn, khi một nhà bốn người ăn chung cơm chiều, Hoa Dương chỉ trỏ nói với phụ hoàng, mặt đầy mong đợi.
Cảnh Thuận đế lập tức hiểu ám chỉ của nữ nhi, cười nói: “Không có việc gì, mẫu hậu không hứng thú, phụ hoàng chơi với con.”
Hoa Dương rất vui vẻ, sau khi ăn xong liền đi theo phụ hoàng đến Càn Thanh cung.
Thái tử cũng tới.
Sau khi Hoa Dương thua ba ván liên tiếp bị đệ đệ cười nhạo xong, đổi thành đệ đệ chơi với phụ hoàng hai bàn.
Thái tử đương nhiên cũng thua, chỉ là tỷ đệ hai người đều nỗ lực kéo dài bại cục.
Đến canh một, Thái tử cáo lui, trừ bỏ ngày nghỉ tắm gội, hắn ta ngày nào cũng phải dậy sớm, không thể chậm trễ.
Hoa Dương tiếp tục chơi với Cảnh Thuận đế, lần này còn có trừng phạt, người thua phải dán giấy trên mặt.
Nhưng chơi cờ quá phí đầu óc, người Cảnh Thuận đế lại hư, để ông chơi mấy trò vui vui ông có thể chơi, chơi cờ buồn tẻ như vậy, ông cũng dần dần phai nhạt hứng thú.
Hoa Dương làm nũng: “Phụ hoàng, ngày mai con đã phải rời cung, ngài lại chơi với con hai bàn đi?”
Cảnh Thuận đế nghĩ thầm, năm nay nữ nhi tiến cung rất thường xuyên, ngày mai đi rồi qua mấy ngày còn có thể lại đến mà.
Đương nhiên, Cảnh Thuận đế cũng chỉ dám chửi thầm như vậy, sẽ không thật sự nói ra khiến nữ nhi thương tâm.
Ông xốc lại tinh thần, lại chơi với nữ nhi nửa canh giờ.
Lại chơi xong một ván, Cảnh Thuận đế ngáp một cái, bất đắc dĩ nói: “Đêm nay liền đến đây thôi, phụ hoàng mệt nhọc.”
Hoa Dương nhướng mày: “Thật sự? Hay là ngài vội vã tống cổ nữ nhi, chuẩn bị đi với phi tần nào?”
Cảnh Thuận đế lần đầu tiên bị nữ nhi chế nhạo như thế, thần sắc hơi xấu hổ, cười gượng nói: “Như thế nào sẽ, ai cũng không quan trọng bằng Bàn Bàn, chỉ là phụ hoàng già rồi, rất mệt nhọc.”
Ánh mắt Hoa Dương nhu hòa xuống, nhìn phụ hoàng đối diện, nói: “Ngài mới không già, ngài và người trong trí nhớ của con khi còn nhỏ giống nhau như đúc.”
Lời này đủ ngọt, Cảnh Thuận đế còn muốn chơi với nữ nhi.
Hoa Dương đã được phụ hoàng hứa hẹn đêm nay sẽ không sủng hạnh phi tần, cũng không cần lại dính người nữa, cười tha cho phụ hoàng: “Thôi, sáng mai phụ hoàng còn phải xử lý công vụ mà, nữ nhi liền không hề trì hoãn phụ hoàng nghỉ ngơi, còn xin phụ hoàng chớ nên trách tội.”
Cảnh Thuận đế không trách tội chút nào, tự mình đưa nữ nhi ra khỏi Càn Thanh cung, lại phái Tiểu Mã công công một đường hộ tống.
Kỳ quái chính là, vừa rồi còn mệt rã rời, nữ nhi vừa đi, Cảnh Thuận đế giống như lại có tinh thần nữa, dường như còn có thể lại làm chút gì đó.
Loại cảm giác này rất quen thuộc, khi bọn nhỏ còn nhỏ, ông có thể hiếm lạ trong chốc lát, chơi với hài tử lâu rồi liền cảm giác mệt, nhưng bọn nhỏ vừa đi, sức lực của ông liền trở lại, dương dương tự đắc tìm hoan mua vui cùng các phi tần.
Ông nhìn về phía Mã công công.
Mã công công ngầm hiểu, chờ chủ tử mở miệng.
Cảnh Thuận đế lại không mở miệng nữa, đêm nay nếu thật sủng hạnh phi tần, ngày mai truyền tới tai nữ nhi, phụ hoàng này liền thành kẻ lừa đảo lớn!
Tê Phượng điện.
Đêm nay, Hoa Dương ngủ không yên ổn nhất, cơ hồ cách một lát liền muốn tỉnh một lần, một người nằm ở rộng mở thoải mái trên giường, khẩn trương lắng nghe động tĩnh trong cung.
Mọi thanh âm đều im lặng, một đêm này, trong cung không có chuyện lớn xảy ra.
Thấy sắc trời ngoài cửa sổ đã sáng, Hoa Dương mới nặng nề đi ngủ.
Gần trưa mới tỉnh ngủ, nàng đi đến chỗ phụ hoàng mẫu hậu chào từ biệt.
Cảnh Thuận đế kinh ngạc nói: “Tối hôm qua cũng không phải là ngủ quá muộn, như thế nào không có tinh thần như thế?”
Hoa Dương nhìn phụ hoàng một thân long bào ngồi ngay ngắn ở đối diện, tâm tình rất tốt, lời ngon tiếng ngọt há mồm là ra: “Nữ nhi là luyến tiếc ra khỏi cung mà, tưởng tượng lại phải một thời gian thật dài đều không được thấy ngài và mẫu hậu, con liền khó chịu, khó chịu mà cả đêm cũng không được ngủ ngon.”
Cảnh Thuận đế: “Vậy không vội đi đâu, trẫm lại không đuổi con đi.”
Khóe mắt Thích Hoàng hậu giật giật.
Hoa Dương rũ mắt cười: “Phụ hoàng thương con, con đều biết, chỉ là nữ nhi rốt cuộc cũng đã gả chồng, không thể quá cậy sủng sinh kiêu.”
Cảnh Thuận đế nhìn Thích Hoàng hậu, hiểu thê tử dạy dỗ một đôi nhi nữ nhi tử đều rất nghiêm khắc, ông nói đạo lý lớn không bằng Hoàng Hậu, cho nên không giữ lại nữa, chỉ kêu nữ nhi ở trong cung dùng cơm.
Cơm xong, Hoa Dương thế nhưng thật sự luyến tiếc, ánh mắt như dính trên mặt Cảnh Thuận đế.
Đã 23 tháng 5, tử kiếp của phụ hoàng hẳn là đã né được đi, đây hẳn không phải là một lần gặp mặt cuối cùng của cha con hai người đi?
Hoa Dương bỗng nhiên đi qua, ôm lấy phụ hoàng của mình.
Cảnh Thuận đế dù trì độn, cũng phát giác có chuyện không đúng, vuốt đầu nữ nhi, nghiêm mặt nói: “Có phải Bàn Bàn ở Trần gia bị bắt nạt hay không? Con cứ việc nói cho phụ hoàng, phụ hoàng thay con làm chủ.”
Hoa Dương lắc đầu: “Không có, bọn họ đối xử với con rất tốt, nhưng trong cung mới là chỗ con ở từ nhỏ đến lớn, ngài và mẫu hậu mới là người nhà chân chính của con, con ở bên này mới là như cá gặp nước chân chính.”
Cảnh Thuận đế hừ nói: “Vậy tiếp tục ở đi.” Ông thay nữ nhi chống lưng, xem ai dám nghị luận.
Hoa Dương: “Nhưng con cũng có chút nhớ phò mã.”
Cảnh Thuận đế:……
Hoa Dương hơi xấu hổ đối mặt với nhị lão, bước nhanh rời đi, thẳng đến khi sắp sửa bước ra khỏi ngạch cửa, nàng mới quay đầu lại một lần cuối cùng.
Cảnh Thuận đế hơn 50 tuổi mặc một cái long bào ám kim sắc, thân hình thon dài mảnh khảnh, khuôn mặt trắng hư ôn hòa.
Hoa Dương cười: “Lần sau nữ nhi tiến cung, phụ hoàng còn chơi cờ với con không?”
Cảnh Thuận đế: “Đương nhiên, chỉ cần Bàn Bàn muốn, phụ hoàng lúc nào cũng có thể chơi.”