Tuy rằng nói là báo mộng vớ vẩn, nhưng không thể phủ nhận là đơn giản dùng tốt.
Hơn nữa lúc trước Hoa Dương chỉ lấy báo mộng ra lừa dối Trần Kính Tông, lần này là lần đầu tiên mượn chuyện này thuyết phục mẫu hậu, cha chồng đề phòng Dự vương tạo phản, ít đi một tầng băn khoăn.
Về đời trước Dự vương tạo phản, lúc đầu phản quân khai chiến bởi vì có vài vị Đại tướng, cầm vài lần thắng lợi, sau đó triều đình bắt đầu chiếm cứ ưu thế, mà Trần Kính Tông chết ở lần cuối cùng đuổi giết bốn vạn đại quân quan trọng của Dự vương, nên không lâu sau khi trận chiến kết thúc, Dự vương liền bị triều đình bắt được, hoàn toàn kết thúc loạn lạc.
Khi đó, tuy rằng Hoa Dương cũng rất chú ý đến chiến cuộc, lại không có con đường hiểu biết tình thế trên chiến trường, mẫu hậu cũng không đồng ý cho nàng tìm hiểu những thứ đó, Hoa Dương cũng không thể đi tìm cha chồng dò hỏi, chỉ có đệ đệ sẽ nói thêm một ít với nàng, nhưng cơ bản cũng chỉ là báo tin vui cho nàng.
Cuối cùng Hoa Dương chỉ biết được có vài vị Đại tướng bên trong phản quân, cùng với chiến dịch Trần Kính Tông chết trận kia.
Trong ngự thư phòng, cứ việc Hoa Dương đã châm chước nên tự thuật như thế nào vào ban đêm, những lời đó nàng cũng hoàn toàn có thể đọc ra lưu loát như tiên sinh kể chuyện, nhưng nàng vẫn bày ra bộ dáng khẩn trương thấp thỏm, cứ như bị phụ hoàng báo mộng dọa sợ, khi thì nói lắp, khi thì lặp lại một ít chữ, hỗn độn không có trật tự.
Thích Hoàng hậu, Trần Đình Giám đều yên lặng nghe, ai cũng không có ý đánh gãy nàng.
Báo mộng nhìn như hoang đường, làm người vô pháp tin phục, nhưng Hoa Dương thế nhưng biết nhiều tên địa phương và tướng như vậy, có mấy người thậm chí lúc này còn chưa có chức vị quan trọng, ngay cả Trần Đình Giám cũng chưa từng nghe nói thậm chí chưa từng để ở trong lòng, chuyện này liền không thể không làm Thích Hoàng hậu, Trần Đình Giám coi trọng.
Hoa Dương chỉ nói tới chỗ Dự vương tập kết hai mươi vạn đại quân muốn trực tiếp công kích kinh thành.
Như vậy cũng đã cũng đủ làm mẫu hậu, cha chồng coi trọng cảnh giác, nếu nói hết toàn bộ chiến sự trong bốn tháng, liền quá mức tường tận, tối hôm qua nàng chỉ có nhiều nhất hai canh giờ để ngủ, báo mộng sao có thể nhiều như vậy.
“Mẫu hậu, Các lão, phụ hoàng muốn ta chuyển cáo cho hai người, nhất định phải ngăn Dự vương lại trước.”
Thích Hoàng hậu nhìn về phía Trần Đình Giám, liên quan đến chuyện nhi tử ngồi lên ngai Hoàng đế không yên ổn, bà thà rằng tin chuyện này có thật.
Trần Đình Giám trầm ngâm mấy phút, gật đầu nói với Hoa Dương: “Công chúa yên tâm, thần và nương nương nhất định sẽ định ra một kế sách vẹn toàn, chỉ là việc này xin Công chúa phải bảo mật, không thể nói cho bất kỳ kẻ nào, bao gồm Thái tử điện hạ, bao gồm phò mã. Thái tử còn nhỏ, thần sợ kinh hách đến hắn, phò mã bên kia, lại là sợ trong lúc hắn vô tình tiết lộ thiên cơ.”
Hoa Dương đương nhiên đồng ý.
Trần Đình Giám lại nói: “Quý phi nương nương, Nam Khang Công chúa đã tới túc trực bên linh cữu Tiên đế, còn xin Công chúa đi trước một bước, để tránh ngài và nương nương đều không có mặt, bọn họ hoài nghi gì đó.”
Thích Hoàng hậu bổ sung hỏi: “Phụ hoàng con có nói mẹ con các nàng biết chuyện hay không?”
Hoa Dương: “Chưa nói, hẳn là không biết.”
Đời trước khi tin tức Dự vương tạo phản truyền vào kinh thành, Lâm Quý phi trực tiếp sợ tới mức mất khống chế trước mặt mọi người, nếu đây là giả, Hoa Dương thật muốn bội phục bà ta.
Đương nhiên, bất luận Lâm Quý phi có giả bộ hay không, bà ta đều bị cấm túc ở trong tẩm điện, mãi cho đến khi Dự vương bị phế, Lâm quý phi mới được thả ra, từ đây ẩn trong hậu cung, sống như một cái bóng.
Thích Hoàng hậu gật gật đầu, ý bảo nữ nhi rời đi.
Hoa Dương đi rồi, Thích Hoàng hậu lập tức hỏi Trần Đình Giám: “Các lão chuẩn bị ứng đối như thế nào?”
Trần Đình Giám: “Giả như tình hình Tiên đế báo mộng là thật, thần có ba kế ngăn trở Dự vương.”
“Thứ nhất, lấy danh nghĩa nương nương hoặc Thái tử triệu Dự vương hồi kinh vội về chịu tang, nhân cơ hội này giữ Dự vương ở lại kinh thành, thần nhân cơ hội từng bước tan rã đám phản loạn ở Hà Nam.”
Thích Hoàng hậu nhíu mày, trầm giọng nói: “Từ khi Thành Tổ Hoàng đế băng hà, bổn triều đã không hề có lệ phiên vương phải vào kinh chịu tang, đừng nói ta và Thái tử không tiện hạ chiếu thư này, cho dù là trước khi Tiên đế lâm chung còn có thừa lực, hắn cũng sẽ không triệu Dự vương vào kinh.”
Trần Đình Giám: “Đúng, này kế xác thật không ổn. Thần có kế thứ hai, trước mặc kệ Dự vương, dùng lý do Tiên đế băng hà yêu cầu kinh thành tăng mạnh đề phòng, điều mấy vị đại tướng trong mộng sẽ phụ tá Dự vương vào kinh thành trước, lại cắt cử tướng đáng tin cậy đi tiếp nhận chức vụ, làm Dự vương không có đại quân để dùng.”
Mày Thích Hoàng hậu cũng không có bởi vậy mà giãn ra: “Bọn họ có thể trong một tháng ngắn ngủn đã đồng ý ủng hộ Dự vương, tất nhiên sớm có điều cấu kết với Dự vương, kế điệu hổ ly sơn này của triều đình quá rõ ràng, bọn họ khả năng sẽ không phụng chỉ, ngược lại ủng hộ Dự vương khởi sự trước.”
Trần Đình Giám: “Nương nương băn khoăn chí phải, nhị kế này của thần tuy rằng có thể không động binh, lại không đủ kín đáo, cho nên kế thứ ba của thần, là triều đình tiên hạ thủ vi cường, điều binh đóng giữ Hà Nam về biên cảnh, lấy chuyện này kinh sợ Dự vương, không dám phát binh, chủ động giao ra những phản tặc đó.”
Thích Hoàng hậu cũng có chút sốt ruột, khó có thể tin mà nhìn ông ấy: “HÔm nay sao tất cả chủ ý của Các lão đều không đáng tin cậy? Nếu triều đình thật sự phái đại quân tiếp cận, Dự vương thức thời đương nhiên tốt, chỉ sợ hắn ta cá chết lưới rách, mà triều đình lại cho hắn ta tên tuổi danh chính ngôn thuận tạo phản, nói mẹ con chúng ta không dung được hắn!”
Đối mặt với oán trách của Thích Hoàng hậu, Trần Đình Giám cũng không hoảng loạn, ngẩng đầu liếc nhìn bà một cái, nói: “Thần ngu dốt, ba kế này xác thật là ba kế sách duy nhất thần có thể nghĩ ra, không biết nương nương có cao kiến khác hay không?”
Thích Hoàng hậu không có, bà cũng chỉ có thể nghĩ đến những kế đó, ba kế sách, hoặc là vi phạm tổ huấn, hoặc là không hoàn toàn nắm chắc thành công, hoặc chính là chủ động cho Dự vương lý do tạo phản…
Bỗng nhiên, trong óc Thích Hoàng hậu phảng phất có cái gì xẹt qua, lại nhìn tư thái không hoảng không loạn, tính sẵn trong lòng kia của của Trần Đình Giám, Thích Hoàng hậu nháy mắt bình tĩnh lại, tới gần Trần Đình Giám hai bước, thấp giọng nói: “Các lão cũng đừng úp úp mở mở, đến cùng là ngươi nghĩ như thế nào?”
Thích Hoàng hậu tín nhiệm Trần Đình Giám bao nhiêu, Trần Đình Giám cũng tín nhiệm Thích Hoàng hậu bấy nhiêu, năm đó là Thích Hoàng hậu tiến cử ông ấy dạy học cho Thái tử với Cảnh Thuận đế, sau đó ông ấy thuận lợi lên làm thủ phụ Nội Các, trừ bỏ tự thân nỗ lực, cũng nhờ không ít sự giúp đỡ từ Thích Hoàng hậu.
Thấy Thích Hoàng hậu hiểu thâm ý của mình, Trần Đình Giám không hề che lấp, hứa hẹn trước nói: “Nương nương, Hà Nam đúng là cách kinh sư rất gần, nhưng Hà Nam cũng bị kinh sư, Sơn Tây, Thiểm Tây, Hồ Quảng, Nam Trực Lệ, Sơn Đông vây quanh, nếu Dự vương thật sự muốn tạo phản, chỉ có thể gửi hy vọng vào đại quân đột nhiên khởi sự, lấy tốc độ như sét đánh nắm lấy kinh thành trước khi triều đình phát binh bao vây tiêu trừ. Cho nên, đừng nói chúng ta hiện tại đã biết tính toán của hắn ta, hoàn toàn có thời gian bố trí trước, mà cho dù không có Tiên đế báo mộng, ba quân Đại Danh, Bảo Định, Trấn Định cũng đủ để ngăn đại quân của Dự vương lại, chuyện này thần nguyện dùng đầu đảm bảo.”
Thích Hoàng hậu trầm mặc một lát, tin ông ấy, kinh sư là trọng địa, Trần Đình Giám đều từng thương nghị với Cảnh Thuận đế về việc bổ nhiệm tướng thủ của từng phủ, Thích Hoàng hậu cũng biết rõ ràng trong lòng, đó đều là hãn tướng của bổn triều.
Trần Đình Giám trước nói Thích Hoàng hậu không cần lo lắng sự an ổn của kinh sư, lại nhắc tới chuyện phiên vương Hà Nam với Thích Hoàng hậu.
“Nương nương, bao gồm Dự, hiện tại đất Hà Nam cùng sở hữu tám vị phiên vương, phân biệt là Cảnh vương, Trịnh vương, Chu vương, Đường vương, Triệu Vương, Lộ vương, Huy vương cùng với Dự vương. Trừ tám vị phiên vương này, tính huynh đệ con cháu còn có trên trăm vị quận vương khác, dưới quận vương còn có Trấn Quốc tướng quân, Phụ quốc tướng quân và tông thất gia quyến, tổng cộng hơn ba vạn người. Những tông thất này cùng chiếm hữu ba phần đất Hà Nam, ngoài ra, chỉ nói một năm nước, bổng lộc tông thân Hà Nam chiếm hơn bốn phần thuế má lương thực địa phương, còn nhiều hơn quân lương đóng quân tại địa phương.”
Thích Hoàng hậu gật đầu, ý bảo ông ấy tiếp tục nói.
Trần Đình Giám: “Dự vương tạo phản, luyện binh, thu thập lương thực khẳng định không thể tránh đi tai mắt của bảy vị phiên vương khác, nếu bọn họ chủ động báo cáo với triều đình, liền sẽ hợp với khổ tâm khi lão nhân sách phong phiên vương năm ấy, phiên vương và Hoàng thượng cùng giữ gìn sự an ổn của giang sơn. Nếu bọn họ giấu giếm không báo, đó là đồng phạm cùng tạo phản với Dự vương, là loạn thần tặc tử, phải cùng Dự vương đền tội.”
Thích Hoàng hậu hoàn toàn hiểu ý Trần Đình Giám.
Dự vương khởi binh không đáng để lo, nhưng nếu triều đình dung túng Dự vương âm thầm tập kết lực lượng trước, tiện thể kéo theo cả bảy vị phiên vương kia, tương lai triều đình liền có thể danh chính ngôn thuận phế hết tám vị phiên vương đất Hà Nam.
Tám vị phiên vương cộng với huynh đệ con cháu liên quan từng người, tổng cộng hơn ba vạn tông thân, tông thân chiếm giữ hơn ba phần đất, phế hết một lần, liền tương đương với gạt bỏ được hết ba phần cành hư lá thối của cây đại thụ là gánh nặng chồng chất lên triều đình. Sau đó sung công tư khố của phiên vương, ruộng tốt trả lại bá tánh, bá tánh làm ra lương thực tiếp tục nộp thuế cho triều đình, chính là một vốn bốn lời, tạo phúc con cháu là chuyện rất tốt với một Đế vương mới lên ngôi, so với chuyện tốt có thể dự kiến này, quân lương hao phí vì trấn áp phản loạn hoàn toàn không đáng để nhắc tới.
“Các lão nhìn xa trông rộng, ta rất khâm phục.” Thích Hoàng hậu trịnh trọng nói.
Trần Đình Giám khom người nói: “Thần chỉ biết hiến kế, nương nương dám dùng kế này của thần, cũng đã gan dạ sáng suốt hơn người, thần cũng khâm phục.”
Thích Hoàng hậu cười: “Vậy Các lão còn có thể âm thầm bố trí binh lực khi không biết Dự vương có phản tâm hay không.”
Trần Đình Giám sờ soạng râu một phen, nói: “Nói đến báo mộng, cũng chưa chắc hoàn toàn đáng tin cậy, có lẽ Dự vương cũng sẽ không phản, nhưng mà thần phòng ngừa chu đáo, cũng sẽ không có tổn thất gì.”
Thích Hoàng hậu vẫn hy vọng Dự vương phản đi, Hoàng thượng chỉ có hai nhi tử là Thái tử và Dự vương, nhi tử còn nhỏ, Dự vương sớm phản sớm phế đi, bà cũng sớm bớt lo.
Đương nhiên, lời này cũng không cần nói cho Trần Đình Giám.
“Công chúa bên kia......"
“Ta sẽ giải thích cho nàng, Các lão một lòng lo liệu quốc sự là được.”
Sau một lát, Thích Hoàng hậu đến Càn Thanh cung trước, Trần Đình Giám cũng đi gặp mặt vài vị Các lão khác ngay sau đó, hôm nay Nội Các còn phải cùng các đại thần khác khẩn cầu Thái Tử kế vị.
Đại điển đăng cơ không vội, nhưng kế vị xưng đế cấp bách.
Khi các triều thần tới ủng hộ lập Thái tử, Hoa Dương chỉ bàng quan quỳ gối một bên.
Thái Tử tuy rằng mới mười ba tuổi, nhưng từ ba tuổi hắn ta đã bắt đầu đọc sách, bắt đầu học tập làm một vị trữ quân tốt như thế nào, hắn ta tuy rằng thương tâm phụ hoàng băng hà, nhưng cũng biết phải phối hợp với các đại thần đi đến nghi trình kế vị kế tiếp phải đi.
Thái tử xưng đế, Thích Hoàng hậu đồng thời phong làm Thái hậu, còn những Hoàng thân khác tạm thời còn không nóng nảy sách phong.
Hoa Dương âm thầm quan sát Lâm quý phi, Nam Khang Công chúa.
Hai mẹ con đương nhiên sẽ không vui vẻ thay mẫu hậu, đệ đệ, nhưng cũng không có cảm xúc phẫn hận gì, đại cục đã định, họ cũng nhận mệnh.
Mãi cho đến ban đêm, Hoa Dương cuối cùng mới lại có cơ hội gặp mặt riêng với mẫu hậu.
Thích Thái hậu vừa 39 tuổi, bởi vì bận rộn một ngày, lúc này cũng mệt mỏi, dựa nghiêng vào một bên giường La Hán.
Nhìn thấy nữ nhi dung nhan tiều tụy, mặt Thích Thái hậu lộ vẻ trìu mến, vẫy tay kêu nữ nhi ngồi vào bên người nàng.
“Phụ hoàng đi rồi, lại cho con một giấc mộng như vậy, hôm nay Bàn Bàn trôi qua nhất định rất dày vò đi?”
Bà ôm nữ nhi vào trong lòng, dịu dàng vỗ bả vai nữ nhi.
Nước mắt Hoa Dương lại rớt xuống.
Nương là người không thể thay thế được nhất trên đời này, mẫu hậu càng nghiêm khắc, dịu dàng như vậy liền càng khiến nàng tham luyến.
Thích Thái hậu lấy khăn ra, tự tay giúp nữ nhi lau nước mắt.
Cảnh Thuận đế băng hà, trên mặt cảm tình cũng không có ảnh hưởng quá lớn với bà, thương cảm cũng có, nhưng mà một lát liền qua.
Và càng quan tâm đại sự, nếu có tư tình, cũng chỉ là đau lòng cho một đôi tỷ đệ đau lòng vì mất cha.
“Bàn Bàn yên tâm, ta và Trần Các lão đã định ra kế sách tốt phòng bị chuyện Dự vương, con chỉ cần một lòng túc trực bên linh cữu phụ hoàng, lúc nào có thể ngủ thì nghỉ ngơi thật tốt, chuyện khác đều không cần lo lắng, biết không?”
Hoa Dương gật gật đầu.
Nàng đã tin tưởng mẫu hậu, cũng tin tưởng cha chồng, có hai người này liên thủ đề phòng Dự vương, nàng liền càng thêm an tâm.
Chuyện lúc trước đều là chính mình nàng gánh vác, giờ này khắc này, Hoa Dương chỉ cảm thấy toàn thân đều nhẹ nhàng đi, chỉ còn nhớ nhung với phụ hoàng.