Sau khi Dự Vương tạo phản, người đầu tiên bị đại quân Dự Vương đánh lén, là Đại Danh phủ giáp ranh tây bắc Hà Nam.
Đại Danh phủ một mặt chống đỡ quân địch, một mặt lập tức đem chiến báo tám trăm dặm cấp tốc đưa đến kinh thành.
Chiến báo đến kinh thành vào buổi chiều.
Trong cung khẩn cấp thượng triều, truyền văn võ bá quan thượng triều nghị sự.
Trên đại điện, Hoàng đế trẻ mười ba tuổi ngồi ngay ngắn trên ngai vàng, Thích Hoàng hậu tạm thời buông rèm nhiếp chính, Lâm quý phi không rõ suy nghĩ gì mà đứng bên cạnh nàng, còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trần Đình Giám đọc lại Dự Vương tạo phản một lần nữa. Truyện Linh Dị
Thanh âm trầm thấp của thủ phụ đại nhân còn chưa dứt lời, các vị đại thần đã thấy bóng người sau rèm như tấm lụa mỏng nhoáng lên một cái, phát ra tiếng "bùm bùm" trầm đục.
Rất nhanh, Thích Hoàng hậu giải thích: "Lâm quý phi kinh nghe tin này thì té xỉu, hẳn là không có gì đáng ngại, chư vị đại thần xin tiếp tục nghị sự.”
Các đại thần có thể thương nghị cái gì, ai nấy đều chửi rủa Dự Vương lòng mang dạ thú, ngày đó tiên đế ở trên triều đình hộc máu, di ngôn lúc lâm chung chúng thần nghe được rõ ràng, tiên đế nếu thật sự muốn thay đổi thái tử, có thể không truyền lại di ngôn sao? Lúc ấy tiên đế còn có sức nhờ phog mã chăm sóc nữ nhi thật tốt, đủ thấy thần trí thanh tỉnh, cũng không có một chút hồ đồ nào.
Lại có Dự Vương hắt nước bẩn lên người Thích Hoàng hậu và Trần Đình Giám, vậy thì càng vớ vẩn hơn, trước kia Trần Đình Giám gặp Thích Hoàng hậu, nhất định sẽ có một người tiên đế hoặc thái tử ở cùng, còn có lượng lớn cung nhân đi theo.
Nói tóm lại, văn võ bá quan xác nhận tất cả đều là Dự Vương vu khống, tất cả chỉ là muốn tạo phản nên đưa ra những lý do bừa bãi!
Định tội "tạo phản" cho Dự Vương, kế tiếp chính là thương nghị làm thế nào bình định phản loạn.
Dự Vương tự xưng là thủ hạ có hai mươi vạn đại quân, kỳ thật chỉ có khoảng mười vạn là quân chính quy của vệ sở triều đình, mười vạn còn lại đều là phiên vương tư binh hoặc là quan phủ thủ thành binh, giống như đem binh lính các nơi tạm thời đổ xuống một chỗ, không đáng lo.
Cho nên, Trần Đình Giám đề nghị không được điều quân từ biên cương phía bắc, chỉ điều binh từ Sơn Tây, Thiểm Tây, Hồ Quảng, Nam Trực, Sơn Đông, mỗi nơi xuất ra ba vạn binh mã từ xung quanh Hà Nam hướng kinh sư bao vây, cắt đứt đường sau đại quân Dự Vương chạy trốn khỏi nơi khác. Bên này Kinh thành lại phái mười vệ sở, hơn năm vạn tướng sĩ từ hai mươi sáu vệ, cùng thủ quân Bảo Định phủ, Chân định phủ, Đại Danh phủ liên hợp thành một chi mười sáu vạn đại quân, làm quân chủ lực bình phản.
Thích Hoàng hậu gạt từng viên mộc phật châu trên cổ tay.
Tiếng vang rất nhỏ truyền đến tai Hoàng đế trẻ tuổi, Hoàng đế bèn nói:: “Các khanh ra kế sách rất ổn thỏa, chuẩn tấu.”
Bách quan cũng đồng thanh ủng hộ.
Lập tức, hai mươi sáu vị chỉ huy sứ của kinh thành đều rời hàng, đứng ở giữa đại điện, chủ động thỉnh cầu được dẫn binh đi.
Tuy rằng Tĩnh An Hầu là thông gia của Dự Vương, lúc này cũng căm phẫn đứng ra, thỉnh cầu mang binh.
Tầm mắt Trần Đình Giám đảo qua những võ quan trẻ tuổi hoặc đang cường tráng này, nói với Hoàng đế trẻ tuổi: "Hoàng thượng, hai mươi sáu vị chỉ huy sứ đều là tinh nhuệ, đều có thể tham chiến, không bằng dựa theo bài danh năm ngoái diễn võ tỷ thí, trừ bỏ Cẩm Y Vệ, những người xếp trong năm người đầu tiên thì sẽ tham chiến, như vậy có được không?”
Hoàng đế trẻ tuổi chuẩn tấu.
Về phần thống soái lãnh binh, tuy rằng Tĩnh An Hầu có chiến công, nhưng để tránh hiềm nghi thì không thể dùng được, người Trần Đình Giám tiến cử chính là đại tướng biên quan Lăng Nhữ Thành vừa hồi kinh thăm mẫu thân bị bệnh.
Uy danh của Lăng Nhữ Thành cũng không thua kém Tĩnh An Hầu, lại là người có tính tình nóng nảy, không trầm ổn như núi giống người trước càng làm cho các đại thần yên tâm.
Không tới nửa canh giờ, triều đình đã định ra kế sách bình phản, hơn nữa thần sắc mỗi người thoải mái, cũng không để đại quân Dự Vương để vào mắt, dù sao Dự Vương cũng không phải là thành tổ gia năm đó "Tĩnh nan khởi sự", mọi phương diện đều kém xa!
Phủ trưởng công chúa, Hoa Dương vừa nghỉ ngơi một lúc lâu.
Gữi đạo thì vẫn giữ đạo hiếu, cuộc sống của trưởng công chúa như nàng vẫn sống an nhàn sung sướng như cũ, toàn bộ mấy gian phòng điện đều có vài phiến băng, từng đợt từng đợt khí lạnh tỏa ra tràn ngập, so với cái nắng chói chang trong viện khác nhau như hai mùa.
Mặc trang phục trắng, Hoa Dương ngồi trước bàn trang điểm, đang Triều Vân búi cho một búi tóc đơn giản sảng khoái, một chiếc cổ trắng như tuyết đều lộ ra.
Nhưng vào lúc này, Triêu Nguyệt tiến vào bẩm báo, nói phò mã để Phú Qúy đến, có việc cầu kiến công chúa.
Hoa Dương cũng không quá thích xưng hô "trưởng công chúa", ở bên ngoài nhất định phải tuân theo quy củ, nhưng ở địa bàn của mình, nàng để cho người bên cạnh hầu hạ gọi nàng công chúa.
Nguyên nhân chỉ là do cái tên "trưởng công chúa" nghe có vẻ nghiêm túc đoan trang một chút, công chúa thì có thể đùa giỡn một chút, nghe tự do thoải mái hơn một chút.
Hoa Dương mới tỉnh ngủ không lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần, nghe được Phú Qúy đến, trong lòng đột nhiên rối loạn.
Nàng nhớ tới chuông tang lúc phụ hoàng băng hà.
Đời này phụ hoàng sống nhiều hơn so với kiếp trước chín ngày, cho nên, cuối tháng sáu khi Dự Vương không tạo phản, Hoa Dương cũng không yên tâm lắm, mà hôm nay là mùng chín tháng bảy…
Hoa Dương đi thẳng đến tiền điện.
Vẻ mặt Phú quý ngưng trọng nói: "Công chúa, Dự Vương tạo phản, phò mã muốn phụng mệnh xuất chinh, lúc này đang cùng chư vị đại nhân nghị sự trong cung, bảo ta thông tri ngài một tiếng, nói buổi tối không cần chờ ngài ấy.”
Hoa Dương cũng không muốn chờ, chỉ riêng bốn chữ "Dự Vương tạo phản" này đã đánh bay con sâu buồn ngủ của nàng, nàng bảo Ngô Nhuận lập tức chuẩn bị xe, nàng muốn tiến cung!
Lên xe ngựa, trái tim Hoa Dương vẫn còn đang đập loạn xạ, mà lại càng ngày đập càng nhanh!
Đầu tiên thì nàng vẫn không có cách nào lý giải được, mẫu hậu cùng phụ thân của phò mã liên thủ sắp xếp, như thế nào mà còn để Dự Vương tạo phản?
Nôn nóng qua đó, Hoa Dương cũng đã suy nghĩ rõ ràng, tất nhiên Dự Vương đã sớm có lực lượng tạo phản, cho dù phụ thân của phò mã cùng với mẫu hậu đã xử lý đám thân tín của Dự Vương trước, thì Dự Vương cũng có thể có phát hiện, bọn họ đã nghĩ đến việc bằng mặt không bằng lòng thì sao phụ thân của phò mã cùng với mẫu hậu lại có năng lực làm được.
Tại sao? Trực tiếp động binh, thì lại nói là ỷ vào phụ hoàng băng hà rồi đến nhằm vào Dự Vương, thế thì mất đạo nghĩa.
Mà thôi, những thứ này cũng đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là tính mạng của Trần Kính Tông!
Đường xung quanh hoàng thành bằng phẳng, nhưng bởi vì xe ngựa chạy quá nhanh, vẫn thỉnh thoảng xóc nảy một chút.
Một tay Hoa Dương vịn giá vịn tay trong xe, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.
Trần Kính Tông là nam nhi chính trực, cho dù triều đình không muốn sắp xếp hắn xuất chinh, chính hắn cũng sẽ tự đề cử bản thân, huống chi hiện tại quân lệnh đã hạ, đột nhiên hắn xin từ chức, chẳng phải là nói cho người khác biết Trần Tứ Lang hắn là một kẻ sợ chết sao?
Trần Kính Tông dính thị phi không đi được, trưởng công chúa Hoa Dương này cũng không thể khóc lóc ngăn cản, nếu không nàng cũng sẽ bị thần dân, sử sách cười nhạo.
Xuất chinh thì cứ xuất chinh vậy, chỉ cần Hoa Dương lại đưa lão thái thái Trần gia chuyển ra ngoài, nhắc nhở Trần Kính Tông cẩn thận trận chiến kia, hẳn là hắn có thể bình an vô sự.
Vấn đề là, còn ba tháng nữa là đến trận chiến đó, hiện tại lão thái thái Trần gia đã "báo mộng", cũng quá có bản lĩnh, quá khó có thể thuyết phục!
Xe ngựa dừng ở ngoài cửa cung, Hoa Dương dọc theo con đường tiến cung quen thuộc từng bước đi vào trong, khi nàng đi tới cung Càn Thanh, nhìn thấy mẫu hậu cùng đệ đệ tạm trú nơi này, Hoa Dương cũng đưa ra quyết định.
"Mẫu hậu, nữ nhi muốn theo đại quân xuất chinh."
Thích Hoàng hậu nghe vậy nhíu mày, trực tiếp trả lời nữ nhi hai chữ: "Hồ nháo! Hai quân giao chiến lại có thể là trò đùa sao, con không nên làm Phò mã phải phân tâm.”
Nàng cảm thấy nữ nhi là quá lo lắng cho phò mã, cho nên phò mã đi tới đâu, nữ nhi cũng phải đi theo tới đấy.
Hoa Dương nghiêm mặt nói: "Không liên quan gì đến phò mã, dù sao Dự Vương cũng là trưởng tử của phụ hoàng, cũng là ca ca ruột của ta và đệ đệ, hắn khởi binh tạo phản, triều đình xuất binh trấn áp là lẽ đương nhiên, nhưng nếu sắp xếp trưởng công chúa như ta tự mình đến tiền tuyến gặp Dự Vương một lần, nói lý lẽ với hắn, lại cho hắn một cơ hội, chẳng phải là càng có thể biểu hiện ra ngoài là ngài cùng đệ đệ nhân từ đối với hắn sao? Phụ hoàng ở dưới cửu tuyền, cũng không cần chịu nỗi đau hoàng thất nội loạn nữa.”
Thích Hoàng hậu lộ ra vẻ kinh ngạc, giống như lần đầu tiên quen biết nữ nhi, giật mình một hồi lâu.
Hoa Dương thong dong chờ đợi.
Thích Hoàng hậu không cách nào phản bác lời này. Trận này Triều đình phải đánh lui tám vị phiên vương ở Hà Nam, trước khi khai chiến thì phải làm tốt mặt mũi, dân chúng thiên hạ cùng với phiên vương khác không thể chỉ trích.
Hơn nữa, nàng cùng nhi tử đều không thể tự tiện rời kinh thành, quả thật nữ nhi là người thích hợp nhất.
Nhưng Thích Hoàng hậu luyến tiếc, luyến tiếc nữ nhi giống như hoa mẫu đơn vào mùa hè nóng nảy này phải đi theo đại quân đi ăn đất nuốt bụi, luyến tiếc nữ nhi sẽ có thể gặp phải bất cứ nguy hiểm gì trên chiến trường.
Dự Vương tạo phản trước, chứng cớ xác thực, thêu hoa trên gấm, tăng thêm chút mặt mũi cũng không có gì đáng ngại.
Thích Hoàng hậu vừa muốn phản đối, Hoa Dương đi tới, ôm lấy nàng nói: "Mẫu hậu, sau khi phụ hoàng đi, ngài cùng đệ đệ đều rất vất vả, ta cũng muốn giúp các người làm vài chuyện gì đó, như vậy chúng ta mới là người một nhà, đúng không? Nếu ngài cứ loại trừ ta ra ngoài, ta sẽ cảm thấy ta thật sự chính là một chén nước, vào ngày xuất giá đã bị ngài hắt đi, không bao giờ muốn ta trở về nữa.”
Hoa Dương biết, mẫu hậu không coi nàng là bát nước hắt ra ngoài, chỉ là coi nàng như hoa mẫu đơn trồng trong viện, ung dung thong thả làm một bông hoa quý là được, không cần làm chính sự gì.
Nhưng Hoa Dương không phải hoa mẫu đơn, rõ ràng nàng là một con người, nàng cũng có hỉ nộ ái ố của riêng mình, có những chuyện nàng muốn làm.
Những nữ tử khác đắn đo nhiều chuyện, nàng là hoàng nữ, hoàng tỷ a, nếu ngay cả nàng cũng bị gắt gao trói buộc ở trong các loại lễ pháp, làm nữ tử thì có gì vui vẻ?
"Mẫu hậu, phụ hoàng thương ta nhất, người có thể cũng giống như phụ hoàng dung túng ta một lần, được không?"
Nước mắt rơi xuống, Hoa Dương cố ý cọ lên vạt áo mẫu hậu.
Thích Hoàng hậu: …
Vì sao mà nữ nhi càng lớn có thể làm nũng nhiều hơn so với trước đây?
Lúc khác Thích Hoàng hậu có thể nhẫn tâm cự tuyệt, nhưng nữ nhi vừa mới không còn phụ hoàng, lại nhìn bộ dáng đáng thương này.
"Đứa ngốc này, đây không phải là vấn đề dung túng hay không dung túng, là ta sợ con gặp phải nguy hiểm."
Hoa Dương: "Mẫu hậu lo lắng nhiều rồi, ngài ngẫm lại, ngoại trừ trước khi hai quân bắt đầu đánh nhau có gặp Dự Vương một lần, thời gian khác chắc chắn con đều ở phía sau chiến trường, nếu như con gặp phải nguy hiểm, chỉ có thể nói rõ đại quân triều đình bị phản quân Dự Vương phá vỡ..."
Thích Hoàng hậu nghiêm mặt ngắt lời nữ nhi: "Đừng nói nhảm.”
Hoa Dương ngoan ngoãn câm miệng, chỉ ngẩng đầu, ánh mắt khẩn thiết nhìn mẫu hậu.
Thích Hoàng hậu hừ hừ: "Nói dễ nghe như vậy, kỳ thật chính là vì phò mã mới muốn đi chứ gì?”
Hoa Dương đương nhiên phải phủ nhận: "Chàng ấy lấy đâu ra mặt mũi lớn như vậy chứ.”
Thích Hoàng hậu chỉ coi là nữ nhi cứng miệng, nhưng cũng không phản đối: "Được rồi, con về phủ chuẩn bị trước, đem những thứ có thể cần dùng trên đường nhanh chóng chuẩn bị đầy đủ, tránh những lúc phải chịu khổ lại oán giận, đương nhiên cũng không thể quá phô trương, để cho các tướng sĩ chỉ trích. Còn có ba trăm thân binh trong phủ con cũng đều mang theo, thời thời khắc khắc không được rời khỏi con. Đợi lát nữa ta nói với đệ đệ con một tiếng, chuẩn bị ý chỉ xong thì sẽ gửi qua cho con.”
Hoa Dương cười nói: "Vậy con về chờ tiếp ý chỉ của ngài!”
Thích Hoàng hậu lắc đầu, rõ ràng là khổ sai, nữ nhi lại làm ra bộ dáng ngốc nghếch muốn ra ngoài du sơn ngoạn thủy.
Sau khi Hoa Dương rời đi, Thích Hoàng hậu đi đến ngự thư phòng gặp nhi tử.
Hoàng đế trẻ tuổi vừa nghe đã nóng nảy, còn nghĩ rằng mẫu hậu ép buộc tỷ tỷ đi!
Thích Hoàng hậu phải ngồn giải thích, tốn một đống nước bọt mới khiến nhi tử tin tưởng đây là chủ ý của nữ nhi, đồng thời không nhịn được âm thầm suy ngẫm, trong lòng nữ nhi thì bà là hình tượng mẫu hậu như thế nào?