Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Sắc trời vừa sáng, xe ngựa của Hoa Dương cùng hàng trăm thân binh của nàng đã xuất hiện ở ngoài cửa thành.

Chủ soái Lăng Nhữ Thành hành lễ với nàng.

Lăng Nhữ Thành có xuất thân là tiến sĩ, là đồng khoa cùng với Trần Đình Giám, nhưng Lăng Nhữ Thành lớn tuổi hơn một chút, bây giờ cũng đã tầm năm mươi tám tuổi rồi.

Từ thuở nhỏ Lăng Nhữ Thành đã học thuộc lòng binh thư, sau khi làm quan văn mấy năm thì lại lộ ra thiên phú dẫn binh, ở Tây Nam cũng đã bình định được sơn phỉ, đã từng tiến công thành công giặc Oa ở Phúc Kiến, cũng chặn đường đội quân tinh nhuệ của bộ tộc Ngõa Lạt, là một vị mãnh tướng của triều đại này, uy danh gần với Tần đại tướng quân.

Hoa Dương kính trọng tất cả trụ cột nhân tài của đất nước, tiếp đãi Lăng Nhữ Thành vô cùng trọng hậu.

Hai người trò chuyện một lát, trên của thành mới có động tĩnh, là Thích Thái hậu, Thiếu Đế đi đến, vì để bình định đại quân mà thực hiện.

Hoa Dương đứng ở vị trí hơi gần phía trước cùng Lăng Nhữ Thành và Trần Kính Tông, ngửa đầu nhìn lên trên phía tường thành.

Thiếu đế người mặc long bào trên đầu đội khăn trắng, liếc nhìn tỷ tỷ, sau đó lại nhìn về phía đại quân mênh mông ở ngoài kia với vẻ mặt nghiêm nghị.

Trước tiên Thích Thái hậu chiêu cáo tội trạng của Dự Vương, sau đó là tuyên bố cho tất cả tướng sĩ biết bà phía Hoa Dương trưởng công chúa cũng đến đó để đàm phán, hy vọng có thể thuyết phục được Dự Vương hưu binh ngừng chiến.

Đến đây, Thiếu Đế cũng tiếp lời, tuyên bố nếu như Dự Vương vẫn chấp mê bất ngộ, chúng tướng sĩ sẽ tóm hết tất cả những kẻ phản tặc theo hắn ta, để an ủi linh hồn ở trên thiên đàng của Tiên đế!

Hai mẹ con tôn quý nhất trên đời này đang đứng đây, giọng nói của Thích Thái hậu có sự mềm mại nhu hòa của nữ tử, âm thanh của hoàng thượng thì mang chút ngây ngô trong trẻo của thiếu niên mười ba tuổi thường gặp, nhưng những lời nói uy nghiêm của Hoàng thất đều nhất quán, rõ rõ ràng ràng truyền vào trong tai mỗi tướng sĩ.

Tất cả chúng tướng sĩ đều đồng thanh hô to: “Tóm hết phản tặc! An ủi Tiên đế!”

Tiếng hô mạnh mẽ vang vọng như sấm dậy, vọt thẳng lên trời cao.

Sau khi tuyên thệ trước khi xuất quân, đại quân lập tức xuất phát!

Lúc hành quân, xe ngựa của Hoa Dương trưởng công chúa cùng với Lăng Nhữ Thành đi ở giữa đoàn quân.

Mới mùng mười tháng bảy, trời đã nắng chang chang, trên mặt đất không thấy được một giọt nước, những nơi mà đại quân đi qua, người ngựa giẫm đạp ra từng đợt khói bụi bốc lên.

Hoa Dương ngồi trong xe ngựa, không bị ánh nắng chiếu vào, nhưng những tro bụi kia vẫn có thể cuồn cuộn theo khe hở ở cửa, theo màn tơ rèm cửa mà vào trong xe, khiến cho bên trong xe oi bức khó chịu, mà lại thỉnh thoảng còn có một số mùi hương quái dị bay vào, Trần Kính Tông nói có lẽ là mùi của phân ngựa khắp nơi trên mặt đất. Dù sao thì cũng chỉ có người mới có thể tìm một chỗ nào đó để giải quyết vấn đề, còn những con ngựa kia thì làm sao có thể làm được như vậy.

Triều Vân cùng Triều Nguyệt thay phiên nhau quạt cho công chúa, hai đầu lông mày lúc nào cũng nhíu chặt lại, chỉ sợ công chúa không nhẫn nhịn chịu đựng được loại gian khổ này.

Hoa Dương tất nhiên là không thoải mái, nhưng vừa nghĩ tới bao nhiêu tướng sĩ ở bên ngoài còn không có gì để che chắn phải bôn ba ở ngoài cho đến khi mặt trời lặn, ăn mặc nhiều lại còn phụ tải nặng nề hơn so với nàng, nàng làm gì có tư cách mà phàn nàn chứ?


“Công chúa, người uống nước đi?”

Triều Vân lau mồ hôi, khuyên.

Hoa Dương lắc đầu: “Ban ngày uống nước ít đi một chút, ban đêm khi đóng quân rồi tính.”

Xung quanh tất cả đều là tướng sĩ, với lại vẫn đang đi ở trên đường, nếu uống quá nhiều nước, đợi lát nữa chủ tớ ba nữ nhân, đi chỗ nào cho thuận tiện được? Dù là đưa thùng phân ra ngoài trông cũng rất khó coi.

Để ý thấy hai nha hoàn của mình đều đang đổ mồ hôi, Hoa Dương gọi bọn bảo các nàng đừng quạt nữa, cứ tự mình nghỉ ngơi đi.

Lúc xế trưa, đại quân đặt chân tại một mảnh rừng hoang, tạm thời chỉnh đốn nửa canh giờ, ăn chút lương khô uống chút nước, sau đó chợp mắt một lát, chạng vạng tối ngừng lại thì mới có cơm nóng hổi ăn.

Các tướng sĩ nhao nhao trốn đến dưới bóng cây.

Xe ngựa của Hoa Dương bên này cũng dừng lại nghỉ ngơi, nàng cũng muốn xuống xe.

Triều Vân lấy mũ che ra.

Hoa Dương không cần, đi ra bên ngoài du ngoạn không muốn nam nhân bình thường nhìn thấy dung mạo của mình còn được, còn đây toàn các tướng sĩ đang muốn vào sinh ra tử trên chiến trường vì triều đình, ngay cả mạng của mình người ta còn không thèm đếm xỉa đến, vậy một bộ mặt trưởng công chúa của nàng lại quý giá vậy sao?

Hoa Dương thoải mái xuống xe, phát hiện thấy Lăng Nhữ Thành đã đứng cách đó không xa đang đợi nàng xuống xe, mười người chỉ huy sứ cũng đang đứng tại đó, Hoa Dương vội nói: “Chư vị đại nhân không cần như thế, cứ coi như ta không đi theo là được rồi, các người muốn thương lượng việc quân thì cứ đi bàn bạc việc quân đi, nếu như bởi vì ta mà làm trễ nải cái gì, ta chẳng phải trở thành người có tội à.”

Lăng Hành Nhữ đúng thật là không có thời gian nhàn hạ để kiên trì thảo luận với trưởng công chúa về những nghi thức xã giao, nên nghe thấy công chúa nói như thế, ông ấy nghe lời gật gật đầu, sau đó cùng mười vị chỉ huy sứ đi đến một chỗ khác.

Mắt Trần Kính Tông nhìn Hoa Dương một cái thật sâu, sau đó mới rời đi.

Ngô Nhuận đã trải xong vải thô ở một chỗ dưới bóng cây từ sớm, chuyến này công chúa nói không nên khoa trương, nếu không phải đồ dùng riêng thiết yếu thì tiết kiệm hết mức có thể.

Sau khi Hoa Dương nếm qua thức ăn trong hộp, Ngô Nhuận đưa cho Triều Vân một ánh mắt.

Triều Vân tiến đến bên tai Hoa Dương, nói nhỏ: “Công chúa, Ngô công công nói ngài không cần lo lắng về vấn đề vệ sinh, chỉ cần ngài muốn, y sẽ gọi đám Châu Cát hộ tống mình đi tìm nơi thanh lý thùng phân, cam đoan không gọi qua tay người khác.”

Hoa Dương liếc nhìn Châu Cát cách đó không xa đang nói chuyện gì đó cùng với Ngô Nhuận.

Nghĩ đến hai tâm phúc của nàng bây giờ đang quan tâm thảo luận về vấn đề đi vệ sinh của mình, Hoa Dương càng thêm khó chịu.


“Để chạng vạng tối rồi nói sau.” Hoa Dương vẫn nói câu nói này.

Các tướng sĩ đi mệt, còn Hoa Dương ngược lại là ngồi đến mệt, nàng chậm rãi đi lòng vòng quanh gốc cây bên cạnh.

Lăng Nhữ Thành và các sĩ quan cách đó không xa, sau khi bên kia tản đi, Trần Kính Tông, Thích Cẩn cùng nhau đi tới phía Hoa Dương bên này.

Bước chân của Hoa Dương vẫn không dừng lại, chờ khi hai người đến gần, nàng mở miệng nói trước: “Ta rất khỏe, các người không cần lo lắng, nên làm cái gì thì cứ đi làm đi thôi, ta không muốn Lăng soái phải lãng phí tâm lực trên người của ta, các người cũng như thế, bây giờ các người đến hỏi han ân cần, ngược lại ta lại không cảm kích.”

Thích Cẩn bật cười: “Được, biểu ca vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, trưởng công chúa cứ nghỉ ngơi thật tốt, thần cáo lui.”

Vế trước là để nói chuyện với thân phận biểu ca, kính xưng ở vế sau lại có thêm một chút ý tứ trêu chọc.

Hoa Dương thỏa mãn nhìn biểu ca đi, ánh mắt rơi xuống người phò mã đang dửng dưng ngồi trên tấm vải thô bên kia.

Phú Quý chân chó đưa lương khô, túi nước cho chủ tử.

Dựa vào thân cây, ăn một ngụm lương khô lại uống một ngụm nước, đôi mắt đen hẹp dài kia từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm Hoa Dương.

Hoa Dương không làm gì được hắn, liền phân phó Triều Vân một câu, sau đó đi đến bên người Trần Kính Tông.

Nàng còn chưa có ngồi xuống, Trần Kính Tông đã nhắc nhở: “Trên người ta một thân mồ hôi, trưởng công chúa tốt nhất nên cách xa ra một chút.”

Lại là điệu bộ âm dương quái khí quen thuộc này, Hoa Dương lườm nguýt hắn một cái, ngồi xuống đối diện hắn.

Ánh nắng mạnh mẽ chiếu vào một thời gian dài khiến cho khuôn mặt anh tuấn của Trần Kính Tông hiện ra hai vệt đỏ bóng loáng, bờ môi cũng có chút khô.

Triều Vân ôm hộp cơm từ trong xe tới, bên trong là cơm trưa của Hoa Dương không ăn hết, đây chính là đồ mang ra từ phủ của trưởng công chúa, vẫn luôn được ướp lạnh ở tầng dưới, đó cũng là chỗ băng duy nhất mà Hoa Dương mang theo trong chuyến đi này, buổi trưa ngày mai nàng cũng muốn ăn lương khô.

“Ăn đi.” Thấy Trần Kính Tông không động đến chút thức ăn nào trong hộp, Hoa Dương khuyên một câu.

Bọn người Ngô Nhuận tránh đi, Trần Kính Tông nhìn Hoa Dương, cười cười: “Không cho phép ta đến quan tâm nàng, vậy thì nàng còn muốn quan tâm đến ta làm gì?”

Hoa Dương: “Ta ăn no rồi, những đồ này ném đi cũng lãng phí, không bằng đưa cho chàng ăn.”


Trần Kính Tông đã buông lương khô trong tay xuống, một tay lấy ra chén cơm sứ trắng nhỏ trong hộp ra, một tay cầm đũa gắp thức ăn.

Hoa Dương lặng lẽ quan sát trái phải một lượt.

Các tướng sĩ khác mặc dù cách xa xôi, nhưng nếu cô ý nhìn về bên này, cũng có thể nhìn thấy rõ ràng được nàng và Trần Kính Tông đang làm những gì.

“Lần này coi như xong, sau này khi chỉnh đốn đại quân ban ngày, chàng cũng đừng tới đây nữa.” Hoa Dương nhẹ giọng giao phó nói.

Trần Kính Tông nhíu mày: “Là chê ta bây giờ người đầy bùn đất, ngồi lại vơis nàng cùng một chỗ không xứng?”

Hoa Dương trừng hắn: “Ta sợ là tổn hại quân uy của chàng, các chỉ huy sứ đều ở cùng với binh lính của mình, chỉ có chàng là thích chạy đến chỗ ta bên này.”

Trần Kính Tông: “Những cái đó đâu có quan trọng, nơi này cũng đâu phải chiến trường, lại nói binh lính Vệ Sở của chúng ta đã sớm biết ta không thể rời khỏi nàng, hiện tại ta nói chuyện với nàng mấy câu thì tính là cái gì đâu.”

Giữa ban ngày, xung quanh còn có nhiều như vậy, Hoa Dương bị câu từ ngay thẳng của hắn làm cho mặt nóng lên, khó hiểu hỏi: “Làm sao chàng lại không rời khỏi ta được rồi? Làm sao bọn họ lại biết?”

Trần Kính Tông: “Nàng nói xem, hạ nóng đông tuyết ta muốn chạy vào trong thành, không phải là vì nàng, chẳng lẽ chạy về nhà hiếu thuận mẫu thân ta?”

Lời này truyền ra ngoài, người nào có thể tin được?

Hoa Dương:…

Nàng không để ý đến hắn nữa.

Trần Kính Tông mặc dù vẫn nói, nhưng tốc độ ăn cơm cũng vô cùng nhanh chóng, ăn xong liền dò xét Hoa Dương từ trên xuống dưới một chút: “Nàng có muốn đi vệ sinh?”

Cả đám đều quan tâm về vấn đề này, Hoa Dương ngày cả giải thích cũng không muốn giải thích nữa, sắc mặt nghiêm lại, làm vẻ cứng rắn nói: “Ăn xong thì đi về Vệ Sở bên kia của các người nghỉ ngơi đi.”

Trần Kính Tông không động đậy: “Nếu nàng muốn làm chuyện này, bây giờ cần gì phải xấu hổ, bên kia ít người, ta đưa nàng tới đào một cái hố…”

Hoa Dương: “Nếu chàng còn không đi, ta bảo Châu Cát đưa chàng đi.”

Trần Kính Tông đã hiểu, hiện tại nàng là không cần thật, nhìn nhìn lại khuôn mặt nhỏ nhắn giống như hoa mẫu đơn, Trần Kính Tông đứng dậy rời đi.

Đại Hưng Tả Vệ và Kim Ngô Tiền Vệ đều nghỉ ngơi lấy sức ở địa điểm sát bên.

Khi Trần Kính Tông trở về, các binh sĩ cao lớn tráng kiện đều nở một nụ cười ngầm hiểu lẫn nhau, còn có mấy người to gan ồn ào lên hai tiếng.

Hơn năm ngàn người của Kim Ngô Tiền Vệ đều tựa lưng vào thân cây, nắm chặt thời gian mà nhắm mắt dưỡng thần.

Chỉ có Thích Cẩn, nhìn Trần Kính Tông một chút.


Trần Kính Tông cũng không thèm nhìn y, mà dựa vào thân cây ngồi xuống, nhắm hai mắt lại.

Nửa canh giờ nghỉ ngơi đã kết thúc, đại quân lại tiếp tục xuất phát.

Lần này, ngoại trừ lần nghỉ ngơi ngắn ngủi hai khắc đồng hồ ở giữa đường, mãi cho đến lúc đã canh một, đại quân mới dừng lại dựng trại đóng quân tạm thời ở một mảnh đất gần sát bờ sông.

Ngày mùa hè thường kéo dài, cho nên lúc này trời vẫn còn sáng, đầu bếp binh sĩ tất bật múc nước vo gạo, dù bận rộn nhưng lại ngay ngắn trật tự.

Trần Kính Tông lại tới tìm Hoa Dương, sau đó hai phu thê mang theo Triều Vân, triều Nguyệt cùng nhau đi dọc theo bờ sông lên phía thượng nguồn, khi đến một rừng cây nhỏ, Trần Kính Tông đi vào trước kiểm tra một phen, sau khi xác định không có nguy hiểm, mới để ba người chủ tớ đi vào.

Lúc Hoa Dương đi ra khỏi rừng cây nhỏ, nhìn thấy Trần Kính Tông ngồi xổm bên bờ sông, đang vẩy nước ào ào rửa mặt, tay áo của hắn lột cao lên, nước chảy dọc theo cánh tay rắn chắc của hắn uốn lượn mà nhỏ giọt xuống.

Hoa Dương đi đến bên cạnh hắn.

Trần Kính Tông nhìn nàng một cái, hỏi: “Nước vẫn còn ấm, hay là tắm rửa ở chỗ này một chút?”

Hoa Dương: “Chàng muốn tắm thì đi mà tắm, chúng ta đi trước.”

Trần Kính Tông nắm chặt tay của nàng: “Gấp gì chứ, ở lại với ta một lát.”

Hoa Dương không chịu: “Đợi lát nữa chàng đi tới doanh trướng của ta ăn cơm tối, đến lúc đó muốn nói chuyện gì thì nói.”

Trần Kính Tông: “Khó mà làm được, ban ngày chúng ta ở bên nhau, tất cả mọi người biết chúng ta quy củ, ban đêm nếu ta đi vào doanh trướng của nàng, cho dù chỉ thêm thời gian một chén trà thôi, bọn hắn cũng có thể suy nghĩ lung tung ra một đống.”

Hoa Dương:…

Nàng ngồi xuống sát bên hắn.

Quân doanh ở bên kia, có khói bếp lượn lờ nổi lên, càng ngày càng cao, nơi xa xa là bầu trời dần trở tối.

“Hối hận không?” Trần Kính Tông đột nhiên hỏi.

Hoa Dương không thèm trả lời.

Tiếng vo ve vang lên, Trần Kính Tông nhanh tay lẹ mắt lấy tay chộp một cái, đập chết con muỗi đang bay về hướng da thịt non mịn của Hoa Dương.

Hoa Dương làm gì còn an nhàn ngắm cảnh nữa, bây giờ nàng chỉ muốn nhanh quay trở lại doanh trướng đã được đuổi côn trùng rồi thôi.

Trần Kính Tông rửa tay một cái, đứng lên, đi theo sau lưng chủ tớ các nàng.

Quay về quân doanh, Trần Kính Tông quả nhiên trở về bên Đại Hưng Tả Vệ kia, đi theo các binh sĩ cùng nhau ăn cơm, sau bữa ăn lại đi qua chỗ bọn người Lăng Nhữ Thành nói chuyện, sau đó lại chui vào doanh trướng của mình, không nhìn đến bên doanh trướng của trưởng công chúa một chút nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận