Hoa Dương đi ra khỏi doanh trướng.
Lúc này đã là hoàng hôn, trời chiều tỏa ra ánh sáng nhu hòa, có gió từ phương bắc thổi tới cuốn hết bụi bặm ở đại quân bay về phía nam, dường như sắp có sự thay đổi chiến sự.
Ngô Nhuận, Châu Cát một trái một phải canh giữ ở bên người trưởng công chúa, hộ tống nàng đi nghênh đón các tướng sĩ chiến thắng trở về.
Không nói đến những tướng sĩ xuất chinh theo Lăng Nhữ Thành, ngay cả những binh lính ở lại đóng giữ đại doanh này, cũng đều phải phơi ở dưới nắng gắt cả một ngày, mồ hôi hòa với bụi đất dính lên trên da mặt, khiến cho mặt người vàng càng thêm sẫm màu hơn, mặt trắng cũng chuyển thành đen như than vậy.
Trưởng công chúa bình tĩnh mà đi qua những người binh lính này, mặc một thân thường phục màu trắng, cho dù chưa tô son điểm phấn, hai gò má trắng muốt như biến nàng thành một đóa hoa mẫu đơn màu trắng nở rộ giữa vũng bùn, mỹ lệ mà yêu kiều, nhưng chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà không thể đùa bỡn.
Nơi nàng đi qua, các binh sĩ cũng không nhịn được tập trung nín thở, cũng không dám thất lễ mạo phạm trưởng công chúa, lại không thể kìm lòng nổi mà đưa mắt như dính trên gương mặt của trưởng công chúa, hay trên váy của nàng.
Trưởng công chúa đi lại thong dong, Lăng Nhữ Thành cũng các tướng lĩnh vừa mới xuống ngựa đã phát hiện trưởng công chúa vậy mà tự mình ra tiếp đón, bước chân đi tới vội vàng tăng tốc, cùng nhau chắp tay hành lễ.
Ánh mắt Hoa Dương không dấu vết đảo qua vị trí lệch sau Trần Kính Tông, lại rơi xuống trên mặt Lăng Nhữ Thành, đưa tay ra đỡ: “Các tướng quân miễn lễ, không biết tình hình chiến đấu hôm nay như thế nào?”
Chúng tướng lập tức đứng thẳng người, Lăng Nhữ Thành khiêm tốn cười một tiếng: “Công bằng mà nói, chúng ta may mắn không làm nhục mệnh, phản quân khinh địch liều lĩnh, quân ta mai phục tại núi Hổ Nhĩ, làm cho tinh thần binh sĩ của chúng hốt hoảng mà chạy, lại bị quân ta truy sát, số binh thương vong càng tăng thêm, tổn thất ít nhất ba vạn binh mã.”
Hoa Dương nói lời chân thành từ đáy lòng: “Toàn bộ nhờ có Lăng soái và chư vị tướng quân dụng binh như thần.”
Nói một số lời nói ngăn gọn đơn giản, sau đó Hoa Dương lập tức để các vị tướng quân đi nghỉ ngơi dưỡng sức trước, còn nàng thì quay lại doanh trướng.
Qua hai ba khắc, khi màn đêm đã dần dần phủ xuống, Trần Kính Tông tới.
Doanh trướng được chia thành trướng trong và trướng ngoài, cái bên trong dùng để nghỉ ngơi, cái bên ngoài dùng để đãi khách.
Hoa Dương gặp Trần Kính Tông ở trướng bên ngoài, nàng phân phó Triều Vân Triều Nguyệt vén màn cửa bên ngoài trướng lên, Châu Cát, Ngô Nhuận thì canh giữ ở cửa.
Nếu có binh sĩ tuần tra đi qua, liếc sơ là biết trưởng công chúa và phò mã chỉ là đang nói chuyện ở bên trong mà thôi.
Lúc Trần Kính Tông tới, vừa khéo Hoa Dương đang chuẩn bị dùng cơm, hắn vừa đến, tất nhiên nhiều thêm một bộ bát đũa.
Trước khi bắt đầu ăn, Triều Vân, Triều Nguyệt bưng chậu đồng tới, giặt khăn ướt đưa cho phò mã gia, bảo hắn lau qua mặt và tay trước.
Trần Kính Tông nhận lấy khăn ướt, chuyển hướng nhìn Hoa Dương, vừa nhìn nàng chằm chằm vừa lau, ánh mắt kia giống như Hoa Dương mới là bữa tối mà hắn sắp ăn như gió lốc kia.
Hoa Dương nhìn thoáng qua khăn trắng dần dần chuyển thành màu xám, liền thu tầm mắt lại chỉ nhìn cả một bàn đầy đồ ăn.
Nàng và các tướng sĩ trong quân doanh đều ăn cơm tập thể, các binh sĩ còn có thịt ăn, còn Hoa Dương vì muốn để tang phụ hoàng, cuối cùng chỉ mang lên có cháo loãng, bánh bao nhân rau, cùng với hai đĩa thức ăn chay.
Có điều nàng mang theo một bộ đồ ăn, dưới sự phụ trợ của một số chén dĩa tinh xảo kia, đồ ăn đơn giản cũng tăng thêm mấy phần hương sắc.
Trước khi tới Trần Kính Tông đã cởi bộ giáp dính máu ra, bên trong là bộ quan bào chỉ huy sứ màu đỏ tươi, bên hông đeo thắt lưng màu trắng, xem như con rể để tang Tiên đế.
Biết Hoa Dương thích sạch sẽ, Trần Kính Tông cũng không có sáp đến bên người Hoa Dương, chỉ gọi Ngô Nhuận lấy ra được một cái bàn nhỏ, duy trì khoảng cách vài bước ngồi ở phía dưới tay phải của Hoa Dương, càng giống như một phò mã gia tuân thủ nghiêm ngặt quy củ.
Hoa Dương nhìn da thịt lộ ở bên ngoài của hắn, hỏi: “Ngày hôm nay chàng làm những chuyện gì?”
Trần Kính Tông đói bụng, trước hết cắn một miếng bánh bao lớn, nuốt vào rồi uống miếng nước, lúc này mới nói: “Lúc đầu thì chỉ ở trên núi mai phục, khi phản quân đến đây thì ném những tảng đá xuống dưới, phản quân chạy trốn chúng ta lại xuống đuổi theo giết, chiến đấu nửa canh giờ, Lăng soái gióng trống thu binh, bọn ta lại rút quân về.”
Hoa Dương: “Có cảm nhận gì không?”
Trần Kính Tông: “Trên núi nhiều muỗi lắm, cũng may ta không thu hút muỗi, những người kia ở bên cạnh, đều bị muỗi đốt khắp ở trên cổ và mặt.”
Hoa Dương: “Binh sĩ ở Vệ Sở thương vong như thế nào?”
Trần Kính Tông liếc nhìn nàng một cái, nói: “Vẫn ổn, ăn trước đi, ăn xong lại nói.”
Hắn sợ hắn nói những chuyện máu me kia, thì một miếng cơm nàng cũng không ăn được.
Hoa Dương gật gật đầu, cầm thìa múc cháo uống.
Nàng ăn chậm rãi, Trần Kính Tông lại ăn rất nhanh, ăn xong lại tiếp tục ngồi nhìn chằm chằm Hoa Dương.
Sau bữa ăn, Trần Kính Tông mời Hoa Dương đi ra bên ngoài một chút, ở lại trong trướng nói chuyện ngược lại càng nhiều kiêng dè.
Hoa Dương đồng ý.
Triều Vân lấy ra một túi hương chứa bột xua đuổi côn trùng, đeo ở bên hông công chúa hai cái, còn hai cái nhỏ, làm bằng tơ lụa màu trắng, làm thành dáng vẻ hoa lụa, đính ở giữa búi tóc của công chúa.
Lúc này hầu hết các binh sĩ đều nghỉ ngơi trong doanh trướng riêng của mình, đám binh sĩ gác đêm cũng vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, không ảnh hưởng đến Hoa Dương và Trần Kính Tông thấp giọng trò chuyện.
Đôi phu thê sóng vai nhau mà đi, trong ta Trần Kính Tông cầm theo một chiếc đèn lồng, bọn người Ngô Nhuận theo sau ở phía xa xa.
Hoa Dương: “Nhìn trên mặt chàng vẫn tốt, trên người có bị thương không?”
Trần Kính Tông: “Trên lưng bị bị chuôi đao của người khác chọc cho một cái, bây giờ vẫn có chút đau, có khi là bầm tím rồi.”
Hoa Dương nghĩ một chút mà sợ, lại không thể hiểu nổi: “Vì sao lại là chuôi đao?” Nếu đánh nhau thật, quân địch cũng nên quay lưỡi đao về phía hắn chứ.
Trần Kính Tông thở dài một hơi: “Lúc vận chuyển đá lên trên núi, ta đi lên, tên binh sĩ kia đi xuống dưới, hắn ta bị trượt chân, ta đỡ hắn một cái, không khéo lại bị chuôi đao ở bên hông hắn chọc phải.”
Hoa Dương:…
Trần Kính Tông thấy dáng vẻ của nàng như bị mắc nghẹn, tới gần nàng một bước: “Thế nào, nàng đây là đang ngóng trông ta bị thương hay sao?”
Hoa Dương trừng hắn.
Trần Kính Tông: “Thời điểm xuống núi giao chiến cùng với quân địch nguy hiểm lắm luôn, bốn phương tám hướng đều là người, người này cầm đao xuyên người kia thì vung thương, còn có người bắn tên ở phía xa xa. Ta lập tức nghĩ, ta cũng không thể xảy ra chuyện gì, không phải nàng nên vui vẻ đi…”
Đối với những chuyện khác hắn nói ra khỏi miệng mà không suy nghĩ Hoa Dương có thể tha cho hắn, tuy nhiên chỉ có chuyện này thì không thể được, nàng thật sự vô cùng tức giận, nàng dừng bước lại, âm thanh lạnh lùng nói: “Chàng còn nói lung tung thêm một chữ, về sau đừng có hòng đến gần ta trong vòng ba bước.”
Trần Kính Tông nâng cao đèn lồng trong tay lên.
Dưới ánh đèn mờ nhạt chiếu rõ gương mặt lạnh lùng của nàng, thấy rõ ràng, Trần Kính Tông một bên hạ thấp lồng đèn một bên bảo đảm nói: “Được, ta không nói về chuyện đó nữa.”
Hoa Dương nhìn về phía sau lưng: “Còn có chuyện gì không? Không có gì thì ta quay về đây, chàng cũng ngủ sớm một chút đi.”
Trần Kính Tông dùng đèn lồng ngăn lại ở trước mặt nàng, nhìn nàng hỏi: “Còn có một vấn đề, nhưng nàng phải thành thật trả lời ta, không được nói dối.”
Hoa Dương: “Chuyện gì?”
Trần Kính Tông: “Nàng đưa tay lên thề trước đi, nói dối sẽ béo thêm mười cân.”
Hoa Dương:…
Nàng nhấc chân đi trở về.
Trần Kính Tông: “Được rồi được rồi, không cần thề, chỉ cần nàng trả lời là được.”
Hoa Dương không nói lời nào.
Trần Kính Tông: “Chỉ là ta muốn hỏi, lúc ta ở trên chiến trường, nàng có nhớ tới ta hay không?”
Hoa Dương trả lời không cần nghĩ ngợi: “Không có.”
Trần Kính Tông: “Nàng xem, ta biết ngay là nàng sẽ không trả lời thành thật mà.”
Hoa Dương: “Biết vậy chàng còn hỏi nữa.”
Trần Kính Tông: “Đây không phải là vì vất vả cả một ngày, muốn nghe nàng nói câu nào dễ nghe sao.”
Hoa Dương: “Chàng nên tự thỏa mãn đi, các tướng sĩ khác vào sinh ra tử ngay cả người thân cũng không gặp được, chí ít chàng còn có thể nhìn thấy ta.”
Trần Kính Tông: “Nàng cũng không phải người thân.”
Không đợi Hoa Dương trừng mắt qua, Trần Kính Tông đột nhiên tới gần sát mặt của nàng, nói bên tai của nàng: “Nàng là thê ta.”
Hoa Dương quay đầu.
Trong doanh trướng bên cạnh vẫn sáng đèn, bên trong không biết là ai, đang cởi áo ngoài, sau động tác kia lộ ra vai rộng eo hẹp, rõ rõ ràng ràng in bóng lên trên mặt lều của doanh trướng.
Hoa Dương lập tức thu tầm mắt lại.
Trần Kính Tông cũng để ý thấy, khinh thường mà xùy một tiếng: “Nàng cứ đi vòng bên ngoài doanh trướng của ta nhìn một lần, ta cởi ra còn đẹp hơn hắn ta.”
Hoa Dương:…
Bước chân của nàng đi nhanh hơn.
Trần Kính Tông đưa nàng đến tận bên ngoài doanh trướng của trưởng công chúa.
Trước lúc Hoa Dương đi vào, liếc hắn một cái, bảo hắn chờ một lát rồi đi.
Trần Kính Tông đứng ngay ở cửa, Châu Cát, Ngô Nhuận cũng đứng đây.
Hai người này đều là tâm phúc của Hoa Dương, trung thành tuyệt đối với Hoa Dương, Trần Kính Tông cũng không có ác ý đối với bọn hắn, nhưng cũng không có lời nào để nói.
Không bao lâu, Triệu Vân ra, trong tay ôm một cái hộp, dặn dò Trần Kính Tông nói: “Công chúa nói ngài trở lại doanh trướng rồi mới mở.”
Trần Kính Tông liếc mắt nhìn vào bên trong trướng, sau đó nhận hộp đi.
Về chuyện ánh đèn, buổi chiều đầu tiên dựng trại đóng quân Trần Kính Tông đã nhắc nhở nàng, Hoa Dương muốn làm gì, ví dụ như tắm rửa hay thay quần áo, thì tắt hết đèn đi rồi làm.
Doanh trướng của Trần Kính Tông cách bên này của nàng cũng không xa.
Phú Quý đã sớm chuẩn bị xong một thùng nước, thấy trong tay chủ tử đang cầm một chiếc hộp rất cầu kỳ, đoán được là công chúa tặng, Phú Quý cười hắc hắc: “Công chúa đối với người thật là tốt.”
Trần Kính Tông lập tức đi vào bên trong trướng.
Phú Quý vừa muốn đuổi theo, Trần Kính Tông: “Ngươi đi ra bên ngoài trông coi đi.”
Phú Quý vụng trộm bĩu môi, ngoan ngoãn lui xuống.
Trần Kính Tông ngồi vào bên cạnh bàn, đưa lưng về phía đèn mở hộp ra, phát hiện bên trong chứa hai vật, một cái là túi thơm đuổi côn trùng mà đêm nay nàng có mang, mặt gấm màu trắng, cái còn lại là bình thuốc cao lưu thông vết máu ứ.
Trần Kính Tông cầm túi thơm đuổi côn trùng lên, đưa lên mũi ngửi ngửi, có chút mùi vị của bạc hà, dù sao nếu như hắn là con muỗi, thì vị này tuyệt đối không thể ngăn cản hắn đến gần đốt lên người nàng được.
Trần Kính Tông treo túi thơm treo ở đầu giường.
Cởi một thân áo choàng quần áo trong đầy mùi mồ hôi, Trần Kính Tông nhanh chóng lau qua một lần. Hắn cũng không có hoàn toàn lừa gạt Hoa Dương, bên hông đúng thật có thêm một chỗ máu ứ đọng, chẳng qua là không phải là người của mình đụng, mà là một tên tướng lĩnh trong quân địch đánh quá liều mạng, đầu đao bị gãy mất, trước khi chết còn cố gắng chọc hắn một cái.
Đây là lần đầu tiên Trần Kính Tông tự mình ra chiến trận, quan trọng nhất là lúc nào cũng có thể mất mạng.
Trong kinh thành người người đều kiêng dè hắn là phò mã là Tứ công tử của nhà Thủ phụ, phản quân thì sẽ càng muốn giết hắn hơn để lập công.
Ngồi lên trên giường, Trần Kính Tông mở nắp lọ thuốc cao ra, lấy ra một chút, cúi đầu xoa lên chỗ máu ứ đọng kia.
Thuốc cao mát lạnh sảng khoái, Trần Kính Tông lại thất thần, tưởng tượng là nàng đang ngồi ở bên người, vừa đau lòng nước mắt đầm đìa, vừa nhẹ nhàng dịu dàng bôi thuốc cho hắn.
Nghĩ đến hình ảnh kia, khóe miệng của hắn hiện lên ý cười.
Cười cười lại lắc đầu, cũng không biết đời này có thể thấy được nàng vì hắn mà khóc đến nước mắt đầm đìa một lần hay không.
Trong doanh trướng của trưởng công chúa, Triều Vân, Triều Nguyệt tắt hết đèn, trong bóng tối hầu hạ công chúa tắm rửa.
Dù sao cũng là quân doanh, Hoa Dương không dám lưu luyến tắm ở trong thùng lâu quá, sau khi rửa sạch liền mặc y phục vào.
Nhớ tới hầu bao kia vẫn chưa khâu xong, mà ngày mai sau khi đàm phán Trần Kính Tông lại phải đi đánh trận, Hoa Dương lại bảo bọn nha hoàn thắp đèn lên một lần nữa.
Triều Nguyệt khuyên nhủ: “ Công chúa để ngày mai rồi may vá tiếp đi, thêu thùa may vá trong đêm không tốt cho mắt đâu.”
Hoa Dương cụp mắt, dời cây kim trong tay: “Vậy chuyển đèn lại gần đây một chút.”
Trúc báo bình an, nào có chuyện báo một nửa liền để lại?
Trong lòng nàng lúc này đã hoàn toàn yên tĩnh, Hoa Dương chỉ mất nửa canh giờ, đã khâu vá nốt mặt đằng sau.
Có chút tiếc nuối là, nữ công của nàng cũng không quá tốt, nên lá trúc vốn dĩ phải thanh mảnh tinh tế, lại bị nàng thêu thành mập mạp, cũng không biết được liệu Trần Kính Tông có chế giễu nàng không nữa.
Hôm sau, Hoa Dương đuổi Triều Vân đến doanh trướng của Trần Kính Tông đưa hộp từ sớm.
Trần Kính Tông vẫn đem vào trong doanh trướng của mình mới mở ra xem.
Bên trong có hầu bao làm bằng lụa màu xanh lục tinh xảo, còn có một mẩu giấy, phía trên là chữ viết của nàng: Nhặt được, cho chàng.
Trần Kính Tông lật qua lật lại hầu bao còn không lớn bằng lòng bàn tay của hắn quan sát kỹ vài lần.
Loại tơ lụa thượng đẳng này có thể tùy tiện mà nhặt được hay sao?
Còn có đường kim mũi chỉ của nàng, cho dù thêu lá trúc thành ra như vậy, nhưng cây trúc này vậy mà cũng giống như chủ tử của nó, lộ ra mấy phần kiêu căng, giống như dáng vẻ của nó béo tròn nhưng cũng là một cây trúc đẹp nhất trong rừng đấy.
Trần Kính Tông giơ hầu bao lên, hôn mạnh một cái!