Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Trần Kính Tông chờ quân tiên phong vây giữ quân Dự Vương, lúc Quách Kế Tiên và một đám hàng binh lui về hướng ngoài núi, nửa đường lại gặp đại quân do Lăng Nhữ Thành thống lĩnh. Cuộc bình định kết thúc, tinh thần binh sĩ tăng vọt.

Chỉ có điều Kim Ngô Tiền Vệ, Khai Châu Vệ lại chịu tổn thất nặng nề, nhất là hầu như toàn quân Kim Ngô Tiền Vệ đều bị diệt, bản thân Thích Cẩn cũng bị trọng thương, Lăng Nhữ Thành phải tốn một chút thời gian an ủi y.

Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, đại quân xây dựng một trại đóng quân tạm thời chỗ khe núi, sau buổi cơm tối, Lăng Nhữ Thành cuối cùng mới có một chút thời gian riêng.

Ông ấy ngồi một mình đợi gần một canh giờ, thừa dịp lúc màn đêm buông xuống đen như vẩy mực, mới ra lệnh cho thủ vệ tâm phúc bí mật gọi Trần Kính Tông tới gặp.

Lúc Trần Kính Tông đi vào, phát hiện trong trướng chỉ có một mình Lăng Nhữ Thành, chủ soái đã qua tuổi năm mươi đã cởi bỏ bộ khôi giáp, chỉ mặc một bộ y phục dài màu đậm trông mộc mạc vô cùng.

Nhìn thấy Trần Kính Tông, Lăng Nhữ Thành vẫy tay, ra hiệu cho phò mã gia trẻ tuổi ngồi vào bên cạnh ông ấy.

Trần Kính Tông qua đó ngồi xuống.

Lăng Nhữ Thành chỉ vào hai bát rượu trên bàn thấp nói: "Lớn tuổi, cũng không thể uống nhiều rượu, chỉ có hai bát này, chúng ta vừa chậm rãi uống, vừa chậm rãi trò chuyện."

Ông ấy xuất thân là tiến sĩ, trên người có loại phong thái nho nhã của quan văn, lúc mặc khôi giáp vào thì không thấy rõ được, nhưng lúc này chỉ mặc một bộ trường bào, giọng điệu ôn hòa, ngược lại giống như một vị trưởng bối bình dị gần gũi hơn.

Trần Kính Tông gật gật đầu, bưng chén lên, nhấp qua một ngụm.

Ánh nến chiếu sáng khuôn mặt trẻ tuổi của hắn.

Lăng Nhữ Thành và Trần Đình Giám là tiến sĩ đồng môn, ngay từ sớm khi Trần Đình Giám còn đang ngưỡng vọng những chức quan lớn khác, Lăng Nhữ Thành đã biết ông ấy, cho nên, Lăng Nhữ Thành dễ dàng tìm được bóng dáng của Thủ phụ đại nhân lúc còn trẻ trên mặt Trần Kính Tông.

Trên người Trần Đình Giám có một loại chính khí oai phong lẫm liệt, cho dù lúc ông ấy nhất định phải giấu tài đi nữa, Trần Đình Giám vẫn luôn là một bộ không kiêu ngạo không tự ti.

Lăng Nhữ Thành cảm thấy, Trần Kính Tông có chút thay đổi khác hơn, thế nhưng khí phách trên người phụ thân hai người cũng tương tự như nhau.

"Ta và Các lão là bạn cũ, đêm nay ta chỉ gọi ngươi là Tứ lang, có được không?" Lăng Nhữ Thành cười hỏi.

Trần Kính Tông: "Có thể làm bạn cũ với nhân vật đại anh hùng như ngài đây, là vinh hạnh của lão già nhà ta rồi."

Nếu không phải cuộc trò chuyện đêm hôm nay là bí mật không nên lộ ra, thì chỉ với câu nói này của Trần Kính Tông, Lăng Nhữ Thành đã muốn cười to ba tiếng.

"Tứ Lang đừng có nói như thế, ta chỉ mang binh, luận về khả năng binh pháp mưu lược hộ quốc, ta vẫn còn xa mới đuổi kịp Các lão."

Trần Kính Tông: "Được rồi, không đề cập đến lão ấy nữa."

Lăng Nhữ Thành gật gật đầu, thu lại ý cười, nhìn Trần Kính Tông nói: "Lúc trước ngươi nói, phản quân bắt được một tên trinh sát, từ trong miệng hắn ta biết được các ngươi sẽ đi qua dãy núi Bạch Hà, cho nên bọn chúng mới dẫn bình đến đó mai phục từ sớm. Ta đã điều tra, trinh sát bị bắn tên là Vương Tam, chính là người theo chỉ thị của ngươi, phái đi ra theo dõi trinh sát kia của Kim Ngô Tiền Vệ."

Trần Kính Tông: "Chắc hẳn là đêm qua Vương Tam bị bắt, phản quân mới có thời gian sắp xếp binh mai phục, nhưng Vương Tam lúc sau vẫn luôn bám theo đuôi Kim Ngô Tiền Vệ, còn bí ẩn hơn so với năm ngàn người, không có đạo lý nào phản quân lại phát hiện ra trinh sát, nhưng lại không phát hiện ra Kim Ngô Tiền Vệ được, trái lại phải chờ tới sáng hôm nay mới ra tay với Kim Ngô Tiền Vệ."

Lăng Nhữ Thành: "Có lẽ phản quân cũng phát hiện ra cả trinh sát và Kim Ngô Tiền Vệ, đoán được khả năng còn có quân tiên phong khác, cho nên bọn hắn cố ý bắt một tên trinh sát, biết được ngươi cũng chuẩn bị tiến vào núi, cho nên bọn hắn tất nhiên muốn bắt sống phò mã gia ngươi đầu tiên. Nếu như trước đó đối phó với Kim Ngô Tiền Vệ hoặc là đại quân tiên phong khác, kinh động đến ngươi chắc chắn ngươi sẽ phòng bị, thế không phải mất nhiều hơn được hay sao?"

Trần Kính Tông mím môi.

Lăng Nhữ Thành: "Vậy ngươi cũng giải thích một chút xem, tại sao ngươi lại đoán được sẽ có phản quân mai phục, tại sao lại hoài nghi tám nhánh quân tiên phong có khả năng thông đồng với địch?"

Trần Kính Tông: "Chỉ là ta cẩn thận thôi, đề phòng vạn nhất."

Lăng Nhữ Thành: "Nhưng kết quả cuối cùng, ngươi và Tế Dương Vệ lập đại công, ngược lại Ngô Tiền Vệ thiếu chút nữa bị diệt toàn quân, Kim Ngô Tiền Vệ là bên chịu thiệt lớn nhất, mới đây nhất có ý cho rằng có người thông đồng với địch. Lúc này nếu để cho Kim Ngô Tiền Vệ biết trinh sát bị bắt là do ta phái đến theo dõi người của bọn hắn, ngươi đoán bọn hắn sẽ nghi ngờ ai?"

Trần Kính Tông nhíu mày, suy tư một lát nói: "Bọn hắn sẽ hoài nghi ngài cố ý dẫn phản quân đến dãy núi Bạch Hà mai phục ta, lại nhắc nhở ta trước hãy đề phòng, cố ý cho ta cơ hội lập công, bởi vì ngài và lão già nhà ta là bạn cũ, ngài làm như thế, một là chính bản thân ngài cố ý chiếu cố ta, hoặc là do lão già nhà ta nhờ vả. Cùng lúc đó, bọn hắn cũng sẽ nghi ngờ ngài cố ý để cho trinh sát tiết lộ tuyến đường đi của Kim Ngô Tiền Vệ, mượn tay phản quân để diệt trừ Thích Cẩn, diệt trừ đứa cháu trai duy nhất của nhà mẹ đẻ Thích thái hậu có thể dốc sức vì Hoàng thượng, đương nhiên, điều này chắc chắn là do lão già nhà ta sai ngài làm."

Vẻ mặt của Lăng Nhữ Thành nặng nề: "Chính là như vậy, chuyện này có liên quan quá nhiều chuyện lớn, chỉ cần một cách xử lý không thỏa đáng, thì cho dù triều đình trấn áp Dự Vương phản loạn, thì trên triều cũng sẽ dẫn đến một trận mưa máu gió tanh."

Trần Kính Tông cụp mắt: "Là do ta quá liều lĩnh, lỗ mãng, đưa điểm yếu cho đối phương."

Lăng Nhữ Thành lắc đầu, nhìn hắn nói: "Không có liên quan gì tới ngươi, là người đứng sau lưng quá mức hiểm độc."

Trần Kính Tông: "Ngài có mục tiêu nghi ngờ không?"

Lăng Nhữ Thành: "Đầu tiên, lúc ta sắp xếp tám người trinh sát, chỉ nói cho bọn họ biết mình muốn giám sát lộ tuyến của quân tiên phong, nếu như Vương Tam được cử theo dõi Tế Dương Vệ, có lẽ hắn ta đánh bậy đánh bạ phát hiện ra tung tích của Đại Hưng Tả Vệ, nhưng hắn ta lại giám sát Kim Ngô Tiền Vệ, vốn dĩ không có khả năng gặp được Đại Hưng Tả Vệ. Coi như Tam Vương bị tra tấn phải khai ra, hắn ta cũng chỉ có thể nói ra lộ tuyến của Kim Ngô Tiền Vệ."

Trần Kính Tông: "Biết được đường đi của quân tiên phong, có cơ hội tiết lộ bí mật cho phản quân, chỉ có hai vị chỉ huy sứ Kim Ngô Tiền Vệ, Khai Châu vệ hành quân trên đường mới có thể phát hiện ra phản quân."

Lăng Nhữ Thành: "Theo như báo cáo của trinh sát giám thị Khai Châu vệ, toàn bộ hành trình Khai Châu vệ cũng không có động tĩnh gì khác lạ, phản đồ chắc chắn xuất hiện bên trong Kim Ngô Tiền Vệ, hoặc là Thích Cẩn, hoặc là người dưới trướng Thích Cẩn tìm cách nghe ngóng được tuyến đường hành quân của tám nhánh quân tiên phong. Đêm hôm qua người kia đi mật báo cho phản quân, rất có khả năng phát hiện bị Vương Tam theo đuôi, cho nên mới giết Vương Tam diệt khẩu, đến lúc tuyến đường của Kim Ngô Tiền Vệ bị bại lộ, nhờ đó mà tránh khỏi việc Kim Ngô Tiền Vệ bị hoài nghi."

Lăng Nhữ Thành: "Ngươi có nghĩ tới là, người ẩn náu trong Kim Ngô Tiền Vệ kia, tại sao lại muốn hãm hại ngươi?"

Trần Kính Tông tất nhiên đã nghĩ qua, Thích Cẩn ngấp nghé Hoa Dương, diệt trừ hắn, Hoa Dương thành quả phụ, như vậy Thích Cẩn liền có cơ hội.

Nhưng Hoa Dương đã gả cho hắn bốn năm rồi, trong những năm này hầu như không có bất kỳ qua lại gì cùng với Thích Cẩn, ai mà tin được Thích Cẩn sẽ vì một chút chuyện nữ nhi tình trường này mà làm tổn hại tính mạng của mấy ngàn binh sĩ?

Lăng Nhữ Thành vốn dĩ không nghĩ tới phương diện này, ông ấy lo lắng nói: "Chỉ sợ mục tiêu thực sự của người kia là Các lão, bọn họ muốn bắt sống ngươi, lại dùng tính mạng của ngươi để uy hiếp Các lão, nếu như Các lão vì cứu mạng ngươi mà lệnh ta rút binh, như vậy toàn bộ Trần gia sẽ trở thành mục tiêu bị công kích. Nếu Các lão vứt bỏ ngươi không để ý, người tóc bạc tự tay tống táng sinh mệnh của nhi tử, thì làm sao ông ấy còn có tâm lực mà tiếp tục kiên trì cải cách?"

Trần Kính Tông nhìn ngọn nến chập chờn trên bàn.

Thích Cẩn muốn hắn chết, phản quân sắp xếp đội quân mai phục, đây chính là uy hiếp đối với sự tính toán của lão già.

Chỉ là cho dù Trần Kính Tông chiến tử, cũng sẽ không cho phép phản quân cơ hội lấy hắn làm con tin.

Lăng Nhữ Thành đã đem tình hình hiện tại nói rõ một lượt, nhìn thấy Trần Kính Tông trầm mặc thật lâu, ông ấy thở dài, nói: "Nếu như chuyện chúng ta sắp xếp trinh sát theo dõi tám nhánh quân tiên phong bị bại lộ, sẽ lộ ra nhiều điểm đáng ngờ của Kim Ngô Tiền Vệ, đem ba trăm hai mươi tư người còn sót lại của Kim Ngô Tiền Vệ giao cho Thái hậu, Hoàng thượng hay thậm chí triều đình thẩm vấn, chắc chắn chúng sẽ thừa cơ hãm hại Các lão, vu oan Các lão cùng ta lập mưu, muốn giết chết Thích Cẩn, nắm hết quyền lực của Thiếu đế trong tay."

"Tứ lang, đại tướng trong triều rất nhiều, không cần một người như ta cũng không sao, ta cũng không sợ giải ngũ về quê hoặc giam cầm trong tù. Nhưng triều ta mấy đời nay chỉ xuất hiện một người như cha của ngươi dám đối kháng với toàn bộ quan lại mục nát trên chốn quan trường, là một hiền tài trị quốc, ngươi và ta không thể vì khí phách nhất thời mà đưa ông ấy vào thế nguy hiểm được."

Trần Kính Tông cũng hiểu rõ: "Vậy ngài có tính toán thế nào?"

Lăng Nhữ Thành: "Cứ nói trinh sát ta sắp xếp đi lên núi tìm chỗ phản quân ẩn nấp, Vương Tam bất hạnh bị phản quân phát hiện ra bắt được, nên hành động của Đại Hưng Tả vệ bị tiết lộ. Bảy người trinh sát còn lại ở nơi đó ta cũng đã nhắc nhở qua, đều là người đáng tin, không dám nói lung tung, nếu không thật sự truy cứu tới, bọn hắn cũng khó mà thoát khỏi nghi ngờ, ai cũng không biết được có phải bọn hắn vẫn luôn đi theo quân tiên phong hay không."

"Ngươi và Tế Dương Vệ trùng hợp gặp nhau, cộng thêm đủ cẩn trọng nên mới có thể phá giải mai phục của phản quân. Kim Ngô Tiền Vệ bên kia, chắc chắn là cách phản quân một khoảng quá gần nên mới bất hạnh gặp mai phục bao vây tấn công."

"Như vậy đi, chúng ta cứ thả cho người kia trong Kim Ngô Tiền Vệ một lần, đối phương có tật giật mình, cũng không dám chủ động vạch trần hiềm nghi về việc bọn họ hãm hại Đại Hưng Tả vệ."

"Bên Quách Kế Tiên kia, hắn ta cũng không thể nào biết là ai âm thầm đưa tin tức cho bọn hắn, hơn nữa đêm mà ngươi lấy được khẩu cung khi bắt được phản tướng cùng với các phản quân khác, cũng chính là đêm mà bên Quách Kế Tiên và Cảnh Vương bắt được một trinh sát, cho dù Quách Kế Tiên tạm thời đổi giọng, cũng chỉ xem như đang vu hãm vu cáo."

"Tứ lang, để duy trì đại cục ổn định, chúng ta chỉ có thể nhịn một chút trước."

Từ đầu đến cuối, Lăng Nhữ Thành cũng không nói đến việc ông ấy hoài nghi cụ thể là người nào bên Kim Ngô Tiền Vệ, đủ thấy rằng ông ấy cũng không muốn bị cuốn quá nhiều vào trong đó.

Trần Kính Tông có thể lý giải được.

Dù cho bây giờ hắn biết là Thích Cẩn thì thế nào chứ, vốn dĩ hắn cũng không có đầy đủ chứng cứ, nếu nhất định lấy ra một chút chứng cứ không đủ để định tội Thích Cẩn, Thích Cẩn vẫn có thể vu hãm ngược lại Lăng Nhữ Thành và lão già nhà mình thông đồng với nhau, liên hợp mưu hại người nhà mẹ đẻ của Thích Thái hậu.

Việc này chỉ có thể tạm dừng ở đây, hắn chỉ có thể chờ đợi Thích Cẩn ra tay lần sau, lấy đủ nhân chứng vật chứng.

Về phần Hoa Dương bên đó, vốn dĩ không có bằng chứng, hắn có thể nói cái gì về Thích Cẩn cho nàng? Kim Ngô Tiền Vệ còn sống hơn ba trăm người, vậy hơn ba trăm ngươi kia đều đáng nghi, cũng không phải chỉ có Thích Cẩn.

Cho dù Hoa Dương tin là Thích Cẩn thích nàng, thích đến mức ngay trả triều đình cũng có thể phản bội, thích đến mức muốn mượn tay phản quân để giết phò mã của nàng cùng với toàn bộ Đại Hưng Tả Vệ, sau đó vì để thoát khỏi nghi ngờ, mà Thích Cẩn thậm chí có thể lợi dụng tính mạng của năm ngàn binh sĩ Kim Ngô Tiền Vệ đã vào sinh ra tử cùng y, có thể trơ mắt nhìn thuộc hạ của mình uổng mạng dưới tay phản quân, Trần Kính Tông cũng không muốn cho nàng biết được những việc này.

Hắn sợ Hoa Dương đổ hết nguyên nhân Đại Hưng Tả Vệ và hắn chết lên người nàng, hắn sợ Hoa Dương ôm hết bốn ngàn bảy trăm binh sĩ chết nhận lên người mình.

Nàng là công chúa, có đủ kiêu ngạo, nhưng cũng mềm lòng với những hoàng thân họ Thích khác.

Nhưng nàng không nên tự trách, tất cả những chuyện này vốn dĩ không có liên quan gì đến nàng, tất cả đều là do một tên Thích Cẩn lòng lang dạ thú.

Ngoài ra, Trần Kính Tông càng sợ Hoa Dương quá tin tưởng hắn, mà tới tìm Thích Cẩn giằng co, hoặc đi tới chỗ Thích Thái hậu cáo trạng, cho dù Hoa Dương có ám chỉ khéo léo Thích Thái hậu và Thiếu đế tránh xa Thích Cẩn ra, nhưng hành động quái dị này cũng không có cách nào giải thích được, cũng sẽ gây nên sự nghi ngờ trong lòng Thái hậu.

Thích Thái hậu lúc trước gả nữ nhi là để lôi kéo Trần gia, một khi Hoa Dương vì Trần gia mà đề phòng mẫu tộc, Thích Thái hậu sẽ cho rằng nữ nhi đã bị Trần gia mê hoặc, ngu ngốc hướng lòng ra bên ngoài.

Từ xưa đến này, nữ nhi đã xuất giá chính là rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Nàng đã không còn phụ hoàng, Trần Kính Tông không thể lại để cho nàng chịu tổn thương lần nữa bên nhà mẫu thân được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui