Sau khi Trần Kính Tông rời đi, đêm đó Lăng Nhữ Thành ngủ không ngon.
Là một chủ soái, ông ấy biết rõ Tiền vệ Kim Ngô có hiềm nghi thông đồng với địch, nhưng do cục diện triều đình không thể truy xét đến cùng, không thể trả lại công bằng cho những binh sĩ đã chết oan uổng, trong lòng Lăng Nhữ Thành cảm thấy rất khó chịu.
Chỉ là ông ấy đã ở độ tuổi này rồi, sau lưng còn có con cháu, không thể hành động thiếu suy nghĩ, cuốn vào những cuộc tranh đấu gay gắt giữa quyền thần và ngoại thích.
Huống hồ, lần này người của Tiền vệ Kim Ngô lần này chỉ trong vòng một đêm ngắn ngủi đã rải đường lui, Lăng Nhữ Thành thực sự vạch trần đối phương, sẽ chỉ liên lụy Trần Đình Nghiệm.
Dù là công hay tư, Lăng Nhữ Thành chỉ có thể nhẫn nhịn giống như ông phân phó Trần Kính Tông làm.
Cáo rồi cũng có ngày lòi đuôi, ông nhắc nhở Trần Đình Nghiệm bí mật đề phòng, thì không sợ sau này Trần Đình Nghiệm không bắt được người đó.
Điều mà Lăng Nhữ Thành có thể làm lúc này, chính là luận công ban thưởng cho những binh đã hy sinh, nhờ triều đình bồi thường cho gia đình họ, bao gồm trinh sát Vương San, ông và Trần Kính Tông, Trần Đình Nghiệm đều sẽ ghi nhớ công lao của hắn, sẽ bí mật chăm sóc cho gia đình hắn.
Sáng sớm hôm sau, Lăng Nhữ Thành vừa mới thức dậy, thủ vệ đã tới báo cáo, nói phò mã bị bệnh, nằm liệt giường.
Lăng Nhữ Thành kinh ngạc, vội vàng đến lều trại của Trần Kính Tông.
Chỗ Trần Kính Tông có khá nhiều người, có các Chỉ huy sử khác, có quân y, cũng có các tướng sĩ của Tả vệ Đại Hưng
Khi Lăng Nhữ Thành đến, mọi người xung quanh giường đều vội vàng nhường chỗ cho ông ấy.
Lăng Nhữ Thành nhìn thấy Trần Kính Tông nằm ốm yếu trên giường, trên trán phủ một tấm khăn ướt gấp thành dải.
Quân y vừa bắt mạch cho Trần Kính Tông, nói với Lăng Nhữ Thành: "Chủ soái không cần lo lắng, phò mã bị cảm lạnh, cộng thêm trên người có chút vết thương ngoài da, nhất thời mới sốt cao không có sức lực, nghỉ ngơi vài ngày là được.”
Những binh sĩ khác quan tâm Trần Kính Tông đều thở phào nhẹ nhõm.
Lăng Nhữ Thành trong lòng thở dài, Trần Kính Tông còn trẻ, làm sao có thể vì một chút vết thương ngoài da mà ngã xuống, nhất định là tối qua tâm sự trùng trùng không ngủ được, mới bị khí lạnh trong núi xâm nhập cơ thể.
Tình hình như vậy, chỉ có thể để người trẻ tuổi chịu chút uỷ khuất rồi.
Sau khi ăn sáng, đại quân dỡ trại xuất phát.
Trần Kính Tông nhất quyết tự mình đi bộ, cho đến trưa, khi đại quân chuẩn bị đi qua núi Ngũ Đoá, Trần Kính Tông cuối cùng mất hết sức lực, rơi vào hôn mê.
Người của Tả vệ Đại Hưng vội vàng chuẩn bị một chiếc khung gỗ, hai binh sĩ cường tráng khiêng Chỉ huy sử, phò mã gia của họ ra khỏi núi.
Ngoài núi là doanh trại của triều đình, khi Lăng Nhữ Thành vào núi, để lại bốn mươi nghìn binh mã đóng giữ tại đây.
Tất nhiên Hoa Dương cũng vẫn còn ở đây.
Kể từ lúc Trần Kính Tông vào núi ngày hôm trước, trong lòng Hoa Dương chưa bao giờ có giây phút bình yên, chuyện liên quan đến sống chết của Trần Kính Tông, dù hắn hứa đã chuẩn bị kỹ lưỡng, trừ phi Trần Kính Tông thật sự nguyên vẹn xuất hiện ở trước mặt nàng, không thì Hoa Dương cũng không dám nói với bản thân mình, rằng Trần Kính Tông đã chết của Trần Cảnh Tông có đã bị phá vỡ.
Sáng hôm qua, trong núi có khói báo động, Hoa Dương hỏi Chu Cát, biết được chỗ đó không phải là phương hướng của Bạch Hà Lĩnh.
Nếu Trần Kính Tông thực sự gặp nguy hiểm ở Bạch Hà Lĩnh, Tả vệ Đại Hưng chắc chắn sẽ đốt khói báo động.
Sau đó, chính là một trận giết chóc kinh thiên động địa có thể cảm nhận được.
Cho đến tối hôm qua, Lăng soái phái một trinh thám chạy nhanh nhất tới báo cáo, nói rằng Dự Vương và phản quân đã đầu hàng.
Trinh sát đó cũng chuyển lời nhắn của Trần Kính Tông tới riêng nàng, nói rằng hắn vẫn bình an vô sự.
Sau khi chắc chắn Trần Kính Tông vẫn còn sống, Hoa Dương cuối cùng đêm tối cũng có thể an giấc.
Hôm nay, nàng và các tướng sĩ của Lưu Thủ cùng chờ đợi đại quân chiến thắng trở về, khi lá cờ tung bay trong gió xuất hiện trong núi, cảm nhận được tiếng hoan hô của binh lính phía sau, Hoa Dương cũng khẽ mỉm cười.
Người đi ở phía trước tất nhiên là Lăng Nhữ Thành, bởi vì trong núi không tiện cưỡi ngựa, nên tất cả đại quân vào núi lần này đều đi bộ.
Phía sau Lăng Nhữ Thành, có các binh sĩ khiêng hai khung gỗ.
Trong đó, hai binh sĩ đang khiêng khung bên trái nhìn thấy nàng, vội vàng chạy tới, binh sĩ ở đầu khóc hét to: “Trưởng công chúa, phò mã gia bị thương, bất tỉnh rồi!”
Giọng nói này, khiến Hoa Dương kinh ngạc đến mức hai chân nhũn ra, mặc dù nàng không nhìn thấy Trần Kính Tông nằm trên khung gỗ, nhưng đã tưởng tượng ra hình ảnh hắn toàn thân đều bê bết máu.
Ngô Nhuận bình tĩnh hơn, một tay đỡ công chúa, đồng thời dặn dò hai binh sĩ: "Khiêng phò mã hồi cung! Mau truyền Tống thái y!"
Lần này Hoa Dương hành quân, tiểu đế điều hai thái y cho tỷ tỷ, một người am hiểu chẩn đoán chữa trị bệnh không tiện nói ra, người còn lại giỏi trị thương, mục đích chính là tránh cho muội muội bị thương trên chiến trường.
Hai người hai ngựa của Tả vệ Đại Hưng không ngừng nghỉ khiêng phò mã gia chạy qua chỗ trưởng công chúa.
Hoa Dương chỉ kịp nhìn thoáng qua vết máu nơi khóe miệng Trần Kính Tông.
Đại quân đã khải hoàn trở về, còn gì quan trọng hơn Trần Kính Tông nữa?
Hoa Dương từ xa gật đầu với Lăng Nhữ Thành, đưa theo Ngô Nhuận đuổi theo Trần Kính Tông, Chu Cát vừa mới tự mình đi đón Tống thái y.
Trên một khung gỗ khác, Thích Cẩn nằm với vẻ mặt không có biểu hiện gì.
Mũi tên gãy trên vai trái của hắn vẫn còn, mặc dù tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng trên mặt hắn không có chút sắc mặt hồng hào nào.
Buổi sáng nghe tin Trần Kính Tông bị bệnh, hắn liền đoán được kế hoạch của Trần Kính Tông, cũng chỉ có người trơ trẽn mặt dày như vậy, mới dùng loại thủ đoạn hậu trạch này cướp đi tất cả sự chú ý của nàng.
Thích Cẩn không tin nữa, Trần Kính Tông có thể chiếm đoạt Hoa Dương một khắc hai khắc, khi Hoa Dương phát hiện Trần Kính Tông hoàn toàn không có gì đáng ngại, lại còn nghe hắn bị bắn tên vào vai trái, Hoa Dương có thể không đến gặp hắn.
Bên trong lều của Trần Kính Tông.
Hai binh sĩ phụ trách khiêng khung gỗ cẩn thận khiêng phò mã gia “hôn mê bất tỉnh” lên trên giường, còn chưa kịp lấy lại hơi, đã nghe trưởng công chúa hỏi: “Phò mã bị thương ở đâu? "
Trưởng công chúa là nhân vật tiên nữ hạ phàm, hai người không dám nhìn thẳng, quỳ trên mặt đất, lần lượt bẩm báo: “Hôm qua chúng thần mai phục ở núi Bạch Hà Lĩnh gặp phải phản quân, phò mã đánh chiến đẫm máu, thân trúng nhiều nhát."
"Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, bọn thần nhìn thấy khói báo động nhanh chóng đi bao vây trấn áp chủ lực của phản quân, phò mã gia anh dũng, đích thân bắt giữ chủ soái phản quân Quách Tục Tiên, nhưng khi đấu với hắn phò mã bị thương không nhẹ."
Hoa Dương chỉ nghe thấy “đánh chiến đẫm máu”, “thân trúng nhiều nhát”.
Sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, không biết làm sao mà mình lại ngồi ở bên giường của Trần Kính Tông.
Trên người hắn mặc áo giáp, trên áo giáp đều là những vết máu vẫn chưa kịp rửa sạch kịp thời, áo giáp mặc dù có thể phát huy tác dụng phòng ngự, nhưng cũng không thể đao thương không lọt, bộ áo giáp của Trần Kính Tông đã bị hỏng đến mức không thành hình nữa.
“Vốn dĩ sáng nay phò mã đã ngã bệnh, nhưng ngài cứ không chịu nhờ bọn thần khiêng, không chịu để các tướng sĩ xem thường, khăng khăng mặc áo giáp ngẩng cao đầu tự mình bước ra, kết quả sức cùng lực kiệt, trước khi ra khỏi núi liền ngất đi."
Hoa Dương nhìn gương mặt tái nhợt đầy bụi đất và mồ hôi của Trần Kính Tông, tầm mắt dần dần mơ hồ.
Chu Cát đưa Tống thái y tới, Triều Vận, Triều Nguyệt, Phú Quý cũng bưng ba chậu nước sạch tới.
Rất nhanh, Triều Vận, Triều Nguyệt, Phú Quý dẫn hai binh sĩ lui xuống.
Tống thái y muốn cởi áo choàng đang mặc trên người Trần Kính Tông, kiểm tra vết đao trên người hắn.
Ngô Nhuận khuyên nhủ Hoa Dương: "Hay là người tránh đi, đợi phò mã băng bó xong rồi quay lại?"
Hoa Dương sợ để lộ tâm tình của bản thân, chỉ lắc đầu, bảo Ngô Nhuận mang ghế đến, nàng ngồi ở đầu giường, nhìn Tống thái y cởi y phục của Trần Kính Tông.
Trần Kính Tông xuất chinh lâu như vậy, hết lần này đến lần khác xông lên phía trước, làm sao có thể không bị thương chút nào?
Áo choàng cởi ra, để lộ bờ vai, ngực và bụng chằng chịt vết thương, có vết đã kết vảy, có vết mới thêm hôm qua, cạnh vết thương ở chỗ dao đâm sâu nhất chai lại, Hoa Dương lập tức lấy khăn tay Ngô Nhuận đã mang tới, quay đầu sang một bên.
Vài tháng qua, không nói nàng và Trần Kính Tông gặp nhau ngày ngày, cứ cách mấy ngày đều luôn có thể ngồi cùng nhau nói chuyện, nhưng mỗi nàng hỏi Trần Kính Tông có bị thương không, hắn đều làm như thể mình lợi hại đến mức ông trời cũng không thể khiến hại bị tổn thương, Hoa Dương cũng không thể bảo hắn cởi quần áo để nàng kiểm tra, thế nên thực sự nghĩ rằng hắn chỉ bị cháy nắng bôn ba sụt cân đi, không có khổ sở gì.
Cho đến giây phút tận mắt chứng kiến.
Hoa Dương đương nhiên biết, dẹp yên quân phản loạn lần này chết rất nhiều binh sĩ, biết trên người mỗi binh sĩ gần như đều có vết thương như vậy, đâu đâu cũng đều bị thương nghiêm trọng hơn Trần Kính Tông, cũng có vô số binh sĩ chết không kể xiết trên chiến trường.
Nhưng nàng chỉ có cơ hội nhìn thấy vết thương của Trần Kính Tông.
Cành vàng lá ngọc được nuông chiều hai mươi mốt năm ngay cả bị muỗi cắn cũng phải vội vàng bôi thuốc như nàng, đột nhiên chứng kiến tận mắt cảnh người gối đầu bên cạnh mình bị thương như vậy, sao nàng có thể chịu được chứ?
Nàng còn có thể nhẫn nhịn không phát ra âm thanh, nhưng Triều Vận, Triều Nguyệt đều đã bắt đầu nghẹn ngào rồi.
Tống thái y vẻ mặt đầy phức tạp liếc nhìn ba chủ tớ - những người như thể chưa bao giờ nếm trải kbhói lửa nhân gian.
Hắn đúng là người được tiểu đế phái tới chăm sóc trưởng công chúa, nhưng Tống thái y đã mấy tháng nay không ăn không ngồi rồi trong doanh trại, sau mỗi lần giao chiến đều sẽ gia tăng số lượng lớn thương binh, Tống ngự y giúp quân y chữa trị một phần thương binh, so với thương thế gãy tay gãy chân của những người kia, vết thương trên người phò mã chỉ là con kiến.
Tống thái y thậm chí còn không hiểu, trước đây nhìn phò mã giống như một tòa tháp sắt, sao lại vì chút vết thương nhỏ này mà đổ bệnh.
Trong lòng thấy sai sai, nhưng Tống thái y tuyệt đối sẽ không phát hiện ra, chỉ vừa rửa vết thương cho phò mã gia, vừa bảo Trưởng công chúa không cần lo lắng.
Ngoài rửa sạch vết thương, Tống thái y còn thuận tay lau một lượt máu và mồ hôi trên người mình phò mã gia, bôi thuốc, bảo đảm phò mã gia không có gì đáng ngại với Trưởng công chúa lần nữa, Tống thái y mới lui xuống.
Trần Kính Tông vẫn cònhôn mê.
Hoa Dương bảo Ngô Nhuận, Triều Vân, Triều Nguyệt lui xuống hết.
Ba người cũng biết điều cáo lui.
Trong lều chỉ còn lại hai phu thê, giữa ban ngày cũng không cần lo lắng bóng sẽ chiếu lên lều, Hoa Dương nhìn gương mặt xanh xao đã được lau sạch của Trần Kính Tông, nhìn thân thể hắn bởi vì không thể đè lên vết thương trên lưng mà phải nằm nghiêng,
Hoa Dương chậm rãi nằm xuống bên cạnh hắn, mắt nhìn hắn, nắm lấy bàn tay chai sạn của hắn.
Khi Trần Kính Tông mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ toàn là nước mắt của nàng.
Hoa Dương:...
Nàng theo bản năng muốn đứng dậy.
Mới ngẩng vai lên, Trần Kính Tông nắm lấy tay nàng, ôm nàng vào trong lòng.
Hoa Dương: "Vết thương của chàng!”
Trần Kính Tông vùi mặt vào mái tóc đen tuyền mềm mượt của nàng, hít một hơi thật sâu: "Không sao, vết thương nhỏ, không chết được."
Hoa Dương rất muốn nhéo hắn một cái, nhưng hai người quá gần nhau, nếu nàng vung tay lung tung, có thể sẽ đụng phải những vết thương của hắn.
Nàng chỉ có thể mặc hắn ôm nàng, trách cứ: “Không phải chàng nói đã chuẩn bị kỹ lưỡng rồi, sao lại còn bị thương nặng như vậy?”
Trần Kính Tông: "Dù sao cũng là mười nghìn binh lính tinh nhuệ, ta có chuẩn bị bao nhiêu đi chăng nữa, cũng phải dùng đao thật thương thật để chém giết.”
Hoa Dương vẫn còn sợ hãi, những vết đao đó, nếu chém mạnh hơn chút nữa, có lẽ hắn thật sự sẽ hoàn toàn ngã xuống hồ máu như nàng từng mơ.
Trần Kính Tông chạm vào mặt nàng: "Nước mắt của nàng giống như nước cam lộ của Quan Âm Bồ Tát, nhỏ một giọt cho ta liền ngừng đau, thêm vài giọt nữa sẽ trường thọ trăm tuổi.”
Hoa Dương: …
"Chàng còn nói được những lời không đàng hoàng này, có thể thấy được thật sự không có vấn đề gì nghiêm trọng, vậy ta đi gặp Lăng Soái."
Trần Kính Tông lập tức ôm chặt lấy nàng: "Có nàng ta mới có sức để không đàng hoàng, nàng đi rồi, ta có thể lại đau ngất đi nữa, thậm chí ngủ rất lâu..."
Hoa Dương lấy tay che miệng hắn lại. Trần Kính Tông hôn lòng bàn tay nàng.
Hoa Dương rút tay lại, Trần Kính Tông ôm lấy mặt nàng.
Hoa Dương liếc nhìn trên ngọn tóc hắn không biết dính máu hay mồ hôi, cau mày hỏi: "Hai đêm nay có súc miệng không?"
Trần Kính Tông xoa đầu nàng, nói: "Đúng là tiên nữ hạ phàm, lúc nào cũng không quên tao nhã.”
Hoa Dương: “Tiên nữ có tác dụng gì, còn không phải gả cho người không tao nhã như chàng rồi đấy sao.”
Trần Kính Tông: "Nàng đừng có oan uổng với ta, ta sớm đã sửa mấy tật thối đấy rồi, trên chiến trường không có điều kiện để chú ý mà thôi.”
Hoa Dương hừ một tiếng, một lúc sau hỏi: "Khát nước, đói bụng không?"
Trần Kính Tông: "Khát rồi nàng cho ta uống, đói rồi nàng cho ta ăn?"
Hoa Dương: "Có thể ngồi dậy thì tự mình ăn."
Trần Kính Tông: "Không ngồi dậy được, cả đời này chắc cũng chỉ có hôm nay có thể sai khiến được nàng một lần, nàng không giúp thì ta thà chết đói."
Hoa Dương:...
Nàng ngồi dậy trước, chỉnh lại y phục, sau đó gọi Triều Nguyệt đang canh ở bên ngoài tới phòng bếp nấu món gì ngon.
Trong lều có nước, nàng rót một bát, ngồi bên giường đút cho Trần Kính Tông.
Đời người lúc ốm đau bao giờ cũng nhận được ưu đãi, huống hồ là phò mã vừa mới thoát khỏi kiếp chết.”
Bên ngoài lều, mặc dù Ngô Nhuận không cố ý nghe động tĩnh ở bên trong, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra tình cảnh phò mã và công chúa ân ái cùng nhau.
Vì vậy, tuy biểu công tử bị thương rất nặng, trước khi công chúa tự mình rời khỏi phò mã, hắn sẽ tạm thời giấu giếm.
Biểu ca, biểu ca, rốt cuộc không phải là ca ca ruột.
Trong doanh trại này, vào thời khắc này, không ai có thể vượt qua sức nặng của phò mã trong lòng công chúa.
Trong một lều khác, quân y đã rửa sạch vết thương cho Thích Cẩn, có thể rút mũi tên ra bất cứ lúc nào.
Mũi tên đâm vào thịt càng lâu, đối với Thích Cần mà nói lại càng thêm nguy hiểm.
Quét tầm mắt lần nữa qua lều trại, Thích Cẩn rũ mắt xuống, nhìn dưới chân nói: "Bắt đầu đi."
Quân y chuyển tới trao cho một mảnh nút chai sạch.
Thích Cẩn không dùng.
Quân y cũng không gượng ép nữa, một tay đỡ chân trái của Thích Cẩn, tay còn lại nắm lấy mũi tên gãy đang khẽ đung đưa theo nhịp thở của Thích Cẩn.
Thích Cẩn cắn răng nghiến chặt, từ lúc bắt đầu đến khi xong, vẫn không hé ra tiếng nào.
Quân y mới rút mũi tên ra, một người khác mới kịp thời dùng gạc sạch băng lại vết thương cho Thích Cẩn, cầm máu cho hắn.
Máu nhanh chóng thấm qua lớp băng gạc.
Thích Cẩn vẫn nhìn xuống mặt đất.
Hắn đột nhiên hiểu ra, tại sao một số nữ tử hậu trạch không tiếc thể diện cũng phải dùng mọi thủ đoạn để tranh sủng.
Bởi vì chỉ cần thắng, không những có được sủng ái, còn có thể đâm một nhát dao tàn nhẫn vào tim kẻ thua cuộc.