Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Đại quân của triều đình tiếp tục ở lại núi Ngũ Đóa vài ngày.

Trong thời gian này, Lăng Nhữ Thành tự mình dẫn các binh sĩ cùng nhau đào một ngôi mộ tập thể ở bên ngoài núi.

Trừ một số ít các tướng lĩnh may mắn có thể được đưa về kinh thành giao phó cho người nhà, còn lại phần lớn các tướng sĩ tử trận tại núi Ngũ Đóa chỉ có thể được khắc họ tên và quê quán lên một miếng gỗ nhỏ. Chờ triều đình đem về đưa cho người nhà kèm theo tiền lương và tiền tử trận của bọn họ. Sau đó họ sẽ được chôn cất chung trong một ngôi mộ ở nơi rừng núi hoang vắng này, cùng với trăm nghìn đồng bào của mình, cùng nhau dùng chung một tấm bia mộ.

Vào ngày tất cả các tướng sĩ tử trận được chính thức hạ táng, Hoa Dương thay mặt cho mẫu hậu, đệ đệ trong cung, đến thắp hương làm lễ cùng Lăng Nhữ Thành trước mặt tất cả các tướng sĩ.

Gió lạnh trên núi thổi bay tà váy màu trắng của nàng.

Bàn tay nhỏ bé của Hoa Dương bị gió thổi đến đông cứng lại, nhưng nàng không hề cảm thấy gì cả. Nàng chỉ dùng ánh mắt man mác buồn nhìn về phía ngôi mộ và tấm bia mộ bằng gỗ lạnh lẽo ở nơi đó.

Khả lân Vô Định hà biên cốt, do thị biên trung mộng lý nhân.

(*Dịch thơ: Tội nghiệp cho đống xương phơi bên bờ sông Vô Định, hãy còn là người bước vào giấc mộng của những người vợ chốn khuê phòng.

Đống xương bên bờ sông Vô Định ý chỉ những người chết do chiến tranh.)

Kiếp trước, sau khi Trần Kính Tông tử trận, Hoa Dương cũng từng mơ thấy hắn. Hơn nữa nàng còn không chỉ mơ thấy hắn một vài lần.

Nói cho cùng, khi đó nàng chỉ đơn thuần ghét bỏ đủ loại thói quen sống không cẩn thận của hắn. Chứ thực ra giữa hai người họ không hề có thâm thù đại hận gì cả. Bốn năm phu thê hai người họ bên nhau, trừ những lúc nói cạnh nói khóe nhau ra thì cũng có cả những niềm vui tiếng cười. Kể cả chuyện chăn gối thân mật mà nàng tỏ ra kháng cự nhất thì thực ra nàng cũng không hoàn toàn ghét bỏ nó, cũng từng có lúc nàng nhớ lại làm cả người mềm nhũn, mặt nóng rực cả lên.

Bây giờ Trần Kính Tông vẫn có thể khỏe mạnh đứng cạnh nàng, vậy nên nàng cũng không cần trải qua những đêm dài cô đơn khó ngủ nữa rồi. Nhưng còn phụ mẫu, thê tử và hài tử của những nam nhân đang nằm dưới ngôi mộ kia thì thế nào? Họ sẽ đau lòng đến chừng nào khi biết tin nhi tử nhà mình, trượng phu của mình không còn nữa?

Sau khi thắp hương xong, Hoa Dương quay trở lại doanh trướng, khóe mắt nàng vẫn ửng đỏ, mặt thì bị gió thổi cho lạnh băng.

Trần Kính Tông cầm theo chiếc khăn còn tỏa ra hơi ấm đi đến ngồi xuống bên cạnh nàng, giúp nàng lau mặt.

Trên mặt hắn hiện lên tâm trạng cũng nặng nề hiếm thấy, Hoa Dương hỏi: “Lần dẹp quân phản loạn này quân ta tổng cộng hy sinh mất bao nhiêu tướng sĩ?”

Trần Kính Tông: “Một ngàn một trăm ba mươi hai người.”

Hoa Dương ôm lấy cổ hắn, mặt nàng dựa vào vai hắn.

Nàng chưa từng gặp qua những người này, còn Trần Kính Tông thì đã cùng bọn họ huấn luyện hơn một năm trời. Hắn còn cùng bọn họ kề vai chiến đấu trên chiến trường nữa.

Trần Kính Tông không muốn nàng chìm trong mớ cảm xúc bi thương này mãi, hắn cười cười, vỗ lưng nàng: “Được rồi, tất cả đều đã kết thúc rồi, chúng ta mau chóng thu dọn đồ đạc thôi, đại quân phải lên đường rồi.”


Dùng tính mạng của vài ngàn vài vạn tướng sĩ để đổi lấy sự an ổn cho vài chục vạn, vài trăm vạn lê dân bách tính, âu cũng là xứng đáng rồi.

Đại quân triều đình bắt được Dự Vương ở phủ Nam Dương, Hà Nam. Mà phủ Nam Dương cách kinh thành hơn 2000 dặm.

Nhắc đến chuyện này, nếu Hoa Dương và Trần Kính Tông thay đổi lộ trình đi về hướng nhà cũ của Trần gia ở thành Lăng Châu thì sẽ gần hơn rất nhiều.

Chỉ là đường có xa đến thế nào thì cuối cùng bọn họ cũng đều quay về kinh thành cả.

Khi bọn họ rời đi, kinh thành đang vào hạ. Khi bọn họ quay về thì kinh thành đã vào đông rồi. Kể cả doanh trướng có được dựng kín đến đâu thì thi thoảng vẫn có cơn gió lạnh lùa vào, làm cho chậu than ở trong phòng trở nên không còn tác dụng mấy.

Nói đến cũng lạ, rõ ràng ban đêm Triều Vân và Triều Nguyệt cũng chỉ đắp một tấm chăn còn không ấm áp bằng chăn của Hoa Dương, thế mà hai nha hoàn ấy vẫn khỏe mạnh bình thường, còn Hoa Dương thì lại bị cảm lạnh. Ban ngày nàng ngồi trên xe ngựa cũng ho, ban đêm nghỉ ngơi trong doanh trướng cũng ho.

Đêm khuya, Trần Kính Tông âm thầm đi vào.

Vì để che giấu việc hắn đang ở đây, doanh trướng của Hoa Dương đã tắt nến từ sớm.

“Ta đã khuyên nàng không nên đi theo quân từ đầu mà nàng không nghe, giờ thì đổ bệnh rồi đó có thấy không?”

Hai người chen chúc đắp chung một tấm chăn, Trần Kính Tông sờ sờ trán nàng nói.

May mà lần này có hai vị đại phu cũng đi cùng, nàng sốt liên tục 2 đêm 1 ngày bây giờ cuối cùng cũng không sốt nữa rồi.

Hoa Dương không còn sức lực nói: “Nếu như chàng qua đây chỉ để nói mấy câu này thì bây giờ chàng đi được rồi đó.”

Trần Kính Tông: “Ta qua đây là để gác đêm giúp Trưởng Công chúa.”

Hoa Dương véo vào phần thịt bên trong bắp tay hắn. Hai người đã ân ái nhiều lần, thế nên Hoa Dương biết rõ bắp thịt trên người hắn chỗ nào cũng cứng ngắc, chỉ có thịt chỗ này là dễ véo một chút.

Thực ra thì đùi hắn cũng có nhiều thịt, nhưng nếu nàng ra tay ở chỗ đó, khéo trong lòng Trần Kính Tông còn âm thầm vui vẻ cũng nên.

Cánh tay bị nàng nhéo đau, Trần Kính Tông hít sâu một hơi nói: “Làm ấm giường cũng là một trong những công việc mà người gác đêm cần làm, ta nói sai ở đâu à?”

Hoa Dương: “Kể cả chàng nói cái gì đi chăng nữa, thì kể từ lúc chàng mở miệng nói chuyện là chàng đã sai rồi.”

Trần Kính Tông: “Được, vậy thì bây giờ ta sẽ bịt miệng mình lại.”


Nói xong, hắn ôm lấy eo nàng, kéo nàng vào lòng hôn.

Hoa Dương nhanh chóng quay mặt ra chỗ khác, đẩy hắn ra rồi nói: “Ta ốm như thế này, chàng còn muốn hôn, nhỡ ta lây bệnh cho chàng thì sao?”

Trần Kính Tông kéo nàng về, ôm lấy gương mặt nóng bừng bừng của nàng nói: “Chỉ với tí bệnh vặt này của nàng mà còn muốn lây cho ta à? Nếu ngày mai ta hắt xì một cái thôi thì cũng xem như là nàng thắng.”

Có thể là do bệnh của Hoa Dương không đủ mạnh, đến nỗi mà vài ngày sau nàng khỏe lại rồi, Trần Kính Tông vẫn chẳng hề có biểu hiện ốm sốt gì cả.

Chỉ là vào mỗi đêm, Trần Kính Tông vẫn lẻn vào, dùng danh nghĩa làm ấm giường cho nàng mà ở lại.

Hoa Dương sợ bị người khác nhìn thấy, nhưng nàng cũng rất thích kiểu “gác đêm” này của hắn. Đắp chăn lên, bên cạnh còn có thêm 1 cái lò sưởi chạy bằng cơm như hắn nằm cạnh nữa, vậy thì kể cả bên ngoài doanh trướng trời có gió thổi tuyết rơi, Hoa Dương cũng không cảm thấy lạnh.

Rạng sáng, gió ngừng thổi, nhưng tuyết vẫn còn rơi, bên ngoài là một vùng tuyết phủ trắng xóa.

Trần Kính Tông đã tỉnh dậy từ sớm, hắn đến doanh trướng của Lăng Nhữ Thành ngồi được một lát rồi. Sau đó lại đi thẳng về doanh trướng của Hoa Dương.

Hoa Dương khoác áo choàng ngồi trên ghế, đang để Triều Vân chải tóc giúp.

Khi nhìn thấy tuyết đọng trên vai của Trần Kính Tông, Hoa Dương có thể tưởng tượng ra bên ngoài đổ tuyết to đến mức nào.

Trần Kính Tông nhận chổi quét tuyết bằng lông gà từ tay Ngô Nhuận. Hắn vừa quét tuyết trên vai vừa nhìn Hoa Dương nói: “Lăng soái dặn đại quân tiếp tục đóng quân ở đây, đợi tuyết ngừng rồi đi tiếp.”

Hoa Dương gật gật đầu.

Đợi Hoa Dương chuẩn bị xong xuôi, Triều Nguyệt cũng trở về từ phòng bếp, trên tay còn cầm theo một hộp cơm, bên trong là sủi cảo nhân rau mà nàng ấy tự tay gói cho Công chúa và Phò mã, bên trong còn có cả giấm để chấm với sủi cảo.

Ngô Nhuận bày bát đũa xong thì lui xuống.

Trần Kính Tông dùng bát lớn, Hoa Dương thì dùng bát nhỏ. Hai người ngồi đối diện nhau, một người to cao cường tráng, một người nhỏ nhắn yểu điệu, nhìn trông giống như đôi bát trước mặt họ vậy.

Trần Kính Tông nhìn Hoa Dương, trầm giọng nói: “Gần đây nàng có còn nhớ về Tiên đế rồi khóc thầm không đó?”

Hoa Dương lắc lắc đầu.

Trần Kính Tông: “Vậy, hay là để ta làm cho nàng ít món mặn để nàng bồi bổ sức khỏe nhé?”


Hoa Dương trừng mắt nhìn hắn.

Trần Kính Tông: “Chúng là là những người đã từng ăn vụng đồ ăn mặn trong thời gian hiếu kính với lão thái thái khi còn ở nhà mà. Thế nên nàng cần gì phải câu nệ tiểu tiết trước mặt ta. Giống như trước đây ta từng nói ấy, chắc chắn lão thái thái sẽ không vui khi biết ta bị đói vì mấy món rau xanh chẳng có tí chất nào này đâu. Tiên đế yêu thương nàng như vậy, chắc chắn ngài ấy còn hy vọng nàng ăn nhiều hơn, uống nhiều hơn cả ta ấy, để nàng có thể nhanh chóng quay về dáng vẻ châu tròn ngọc sáng như trước đây nhanh một chút.”

Hoa Dương không biết nên nói gì.

Trần Kính Tông: “Chẳng nhẽ nàng lo sợ một ngày nào đó ta sẽ vì chuyện này mà chê cười nàng hay sao?”

Hoa Dương không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Trần Kính Tông giơ tay lên trời thề: “Nếu như một ngày nào đó ta dám vì chuyện này mà nhạo báng nàng dù chỉ một câu, vậy thì để trời phạt ta kiếp này, kiếp sau đều làm công công bên cạnh nàng.”

Hoa Dương cười, nàng gắp một miếng sủi cảo cắn một miếng nhỏ, nhưng vẫn đáp: “Triều Nguyệt và Phùng công công đều là những đầu bếp có tay nghề rất cao. Thế nên đối với ta mà nói thì việc ăn mặn hay ăn chay cũng chẳng có gì khác biệt mấy. Vậy thì ta việc gì chỉ vì chuyện này mà phá hỏng quy tắc chứ. Nhưng mà nếu như chàng muốn ăn mặn thì cứ ăn đi, miễn là chàng không ăn trước mặt ta và đừng để người ngoài trông thấy, vậy thì ta có thể coi như không biết.”

Trần Kính Tông nhìn nhìn nàng: “Thịt thì ta có thể ăn một mình cũng được, còn những việc khác thì một mình ta không làm nổi đâu.”

Mặc dù Dương Hoa không hiểu hắn đang nói gì, nhưng nàng có thể nhìn hiểu ánh mắt hắn muốn nói gì.

Nàng trừng mắt nhìn hắn, chớp chớp mắt nói: “Yên tâm đi, ta đã đồng ý với chàng rồi thì ta sẽ không trở mặt đâu.”

Mặt Trần Kính Tông tỏ ra nghiêng túc: “Cũng không phải không ăn thịt thì ta không chịu được, chỉ là ta tò mò muốn biết liệu nàng có thể vì ta mà phá bỏ nguyên tắc hay không thôi.”

Dương Hoa cầm chiếc thìa sứ màu trắng ngọc nhẹ nhàng múc sủi cảo trong chén: “Hóa ra là như vậy à, vậy thì những việc trước đây ta đồng ý với chàng coi như bỏ qua đi vậy. Chàng tôn kính phụ hoàng như vậy, phụ hoàng ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ cảm thấy được an ủi.”

Trần Kính Tông: “Chuyện ta tôn kính Tiên đế là thật, nhưng mà cũng không thể bỏ qua chuyện kia như thế được, nếu không chuyện này mà để lão thái thái nhà chúng ta biết ta ngoan ngoãn để tang Tiên đế, nhưng lại lén lút phá bỏ quy tắc, không hiếu thuận với người. Nếu lão thái thái tức giận, sau này mà xảy ra chuyện gì người không chịu báo mộng cho ta nữa thì phải làm sao?”

Hoa Dương gắp một miếng sủi cảo vừa to vừa trắng đưa đến trước mặt hắn.

Trần Kính Tông rất phối hợp mà há miệng ra, ngoan ngoãn ăn sủi cảo, không nói chuyện nữa.

Ăn xong bát sủi cảo nóng hổi, cả người Hoa Dương cũng nóng rực cả lên, nàng muốn ra ngoài đi dạo một lát.

Trần Kính Tông cũng không phải người ôm cái suy nghĩ có bệnh trong người thì phải nằm yên một chỗ cả ngày. Hơn nữa bây giờ bên ngoài chỉ có một chút bông tuyết bay bay, cũng không có gió, rất thích hợp để cho thân thể mỏng manh mới khỏi bệnh của Công chúa ra ngoài cho thoáng khí.

Bởi vì phải ra ngoài nên Hoa Dương thay một đôi giày làm bằng da cáo dày. Trên người nàng từ trên xuống dưới đều là một màu trắng, đến cả áo khoác ngoài và mũ cũng là màu trắng. Nếu như nàng đứng một mình ở trong tuyết, chắc chắn người bên cạnh cũng không thể phát hiện ra nàng.

Một tay Trần Kính Tông cầm ô, một tay hắn cong cong lại để cho Hoa Dương vịn vào giống như hành động Ngô Nhuận hay làm.

Giữa một trời hoa tuyết trắng bóc, các tướng sĩ đi hành quân suốt một chặng đường dài, thế nên chẳng ai có nhã hứng giống Phò mã và Công chúa. Bây giờ tất cả mọi người đều đang ở trong trướng, mỗi trướng có khoảng hơn mười người. Hơn mười tướng sĩ nguyện ý ngửi mùi mồ hôi của nhau cũng không muốn ra ngoài vào trời tuyết rơi này.

Trần Kính Tông đi cùng Hoa Dương ra khỏi doanh trướng.


Xung quanh mênh mông đều là một màu trắng tuyết phủ, đến doanh trướng trong doanh trại đều bị tuyết phủ trắng xóa, chỉ có một số binh sĩ canh gác là nổi bật trên nền tuyết trắng.

“Muốn đi đâu?” Sau khi đi cách doanh trướng một đoạn, Hoa Dương không yên tâm mà hỏi hắn.

Trần Kính Tông: “Ở bên kia có một cái cây, nàng không nhìn thấy sao?”

Hoa Dương nhìn theo hướng mà hắn chỉ, nàng nhìn thấy một cái cây cổ thụ lẫn trong trời tuyết trắng, cành lá của nó cũng bị phủ kín bởi tuyết, nên không thể nhận ra loại cây gì cả.

Hoa Dương đi từng bước từng bước trên tuyết, để lại một hàng dấu chân theo sau Trần Kính Tông.

Hai người đến gần gốc cây, Trần Kính Tông dắt nàng đi xung quanh gốc cây một vòng, gốc cây cổ thụ bị bốn hàng dấu chân quây lại thành một vòng tròn.

Hoa Dương đột nhiên không muốn đi vào làm phá hỏng phần tuyết phía trong vòng tròn.

Trần Kính Tông hỏi nàng: “Nàng có muốn đắp người tuyết không?”

Hoa Dương đút tay sâu hơn vào bên trong đám lông cáo ở áo khoác: “Chàng đắp đi, ta đứng xem thôi.”

Trần Kính Tông cười đểu một cái: “Năm đó khi còn ở Lăng Châu, nàng còn ghét bỏ kêu Lăng Châu của chúng ta tuyết nhỏ. Bây giờ ở phía bắc tuyết lớn, ta cũng chẳng thấy nàng thích nó hơn xíu nào cả.”

Hoa Dương: “Ta dùng mắt thích là được rồi.”

Trần Kính Tông nhìn đôi găng tay bằng lông hồ ly màu trắng vừa tinh tế vừa ấm áp của nàng. Hắn cũng không nỡ để nàng đụng tay nên tự mình cúi xuống đắp người tuyết. Cuối cùng hắn cũng đắp được hai người tuyết cao khoảng ba thước bên trong vòng tròn, hai người tuyết này còn tay trong tay.

Hai người tuyết có 1 người cao một người thấp, đầu cả 2 đều được đắp tròn xoe, không thể nhận ra đâu là nam, đâu là nữ.

Hoa Dương cố ý hỏi: “Đây là phụ thân chàng và chàng khi còn nhỏ, phụ thân đang nắm lấy tay chàng?”

Trần Kính Tông:.....

Suýt chút nữa thì hắn đẩy đổ luôn hai người tuyết này đi rồi!

Nhưng mà chắc chắn hắn sẽ không làm như thế rồi. Trần Kính Tông kiếm được một cái que nho nhỏ dài dài từ trong tuyết, viết lên trên đầu hai người tuyết mỗi con một chữ, một con chữ “phu”, con còn lại là chữ “thê”.

Hoa Dương ghét bỏ nói: “Ta trông không xấu như này.”

Trần Kính Tông ngồi xuống trước hai người tuyết, khóe miệng hắn nhếch lên: “Nàng nói bậy bạ cái gì đấy, đây là bố mẹ chồng của nàng mà.”

Hoa Dương:......

Bây giờ nàng cũng không quan tâm đến chuyện tuyết có lạnh hay không nữa rồi. Một tay nàng cầm găng tay, một tay nàng bốc lấy một nắm tuyết, nhắm chuẩn vào bản mặt dày vô liêm sỉ của Trần Kính Tông mà ném!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận